Trong một căn phòng hoàng gia, Cao Văn Lạc ngồi trên chiếc ghế đầy mùi sang trọng.
- Tôi giờ đang tìm một thời gian thích hợp để đưa con bé trở về.
Nhanh nhất có thể.
Người đàn ông lạ cất tiếng, ông ta khuôn nét già dặn ngang tuổi Cao Văn Lạc, dáng vẻ chứa đầy sự quyền lực khí thế của một người có danh phận cao quý, ông ta nhàn nhã ôn tồn nói.
- Giao Uyên rất thông minh, nhưng việc ông làm với tính cách của con bé hẳn sẽ không dễ chấp nhận.
Cao Văn Lạc mi tâm cau lại một đường, ánh mắt lo lắng hiện lên trên gương mặt có vài nếp nhăn.
- Đó là một điều tốt.
Gia tộc này là của con bé, nó sẽ phải chấp nhận thôi, và trong thời gian đó, tôi sẽ nghĩ cách tách Lãnh Khang ra khỏi trí nhớ của nó.
- Ông lại định xoá nữa sao? Ông nghĩ rằng sẽ có tác dụng?
- Lần đầu đã rất thành công, lần hai cũng sẽ thành công.
Tôi làm như vậy đều là tốt cho hai đứa.
Người trung niên kia vẫn bình chân như vại, ông ta nhàn nhã nói, nét mặt vẫn tôn lên sự quý tộc từ nơi cốt cách bên trong.
- Có lẽ giờ như Mạn Nguyệt nói, hai đứa đã tiến triển thành đôi, điều này không tốt.
….
Tại căn nhà ẩn của Leyla, trong phòng thí nghiệm thuốc của cô còn có Cao Lãnh Khang bên trong
- Thuốc giải độc Zp5, mẫu thử nghiệm lần 1 đã thành công thưa Lão đại.
- Lão đại, Bang Phi Long vừa có động tĩnh, bọn chúng di chuyển đến NewYork mới vừa tuần trước.
“NewYork”
Cao Lãnh Khang trầm lặng, dự cảm không lành đã xuất hiện bên trong.
Bang Phi Long hẳn đã lên kế hoạch, mục đích có lẽ là lẻn vào lễ cưới của Louisa.
- Lễ cưới Louisa, thêm người canh.
Đôi mắt cùng nét mặt cương nghị, anh lạnh giọng ôn tồn nói.
- Hôm đó, bất luận thế nào vẫn phải quan sát kĩ, bọn chúng cũng không phải dạng vừa, hẳn sẽ có một vài tên lẻn vào.
- Vâng thưa ngài.
Leyla vừa cầm những lọ thuỷ tinh chứa chất lỏng hai màu không phối cô không nhìn nhưng miệng lại nói một cách thận trọng.
Nhật Nam đứng phía sau Cao Lãnh Khang cũng cung kính đáp.
- Giao Uyên, cho người giám sát em ấy đi.
Em ấy hẳn chúng cũng đang toan tính.
Leyla lại nói thêm một điều, cô là lên tiếng thay người đàn ông kia, biết rằng vị Lão đại này của bọn họ thích sự tự giác nên bọn họ phải cẩn trọng lưu ý sự định đoạt của anh.
- Tôi đã thêm thưa ngài.
- Tốt, vậy tiếp theo…chúng ta nên làm một vài thử nghiệm.
Tiếng nổ nhỏ phát ra từ ống thuỷ tinh trên tay cô, miệng ống bay lên một màu khói xanh, chớp mắt chất lỏng màu vàng tinh đã trở thành màu cam loãng.
Cô cười xảo quyệt giơ chiếc ống lên trước mắt ngắm nghía thành quả của mình, một chất hoá học có chứa nọc độc của loài nhện túi vàng.
Từ ngoài cánh cửa xuất hiện hai người đàn ông thân vạm vỡ treo vets đen, tay bọn họ còn lôi theo một tên bụng phệ.
Cao Lãnh Khang nhìn lướt qua, nhìn dáng vẻ tàn tạ của ông ta, không mấy ấn tượng, cũng chẳng quan tâm.
Anh giờ đang muốn xem xem bác sĩ của bang Javerro đang định làm trò gì với chất lỏng kia.
- Delson, ngẩng mặt lên nhìn lấy một chút ánh sáng đi nào!
Leyla cười như không, ánh mắt sắc bén nhàn nhạt lướt qua người đàn ông gục mặt dưới chân mình.
Delson, một cái tên quen thuộc khiến Nhật Nam nhanh chóng nhận ra, không phải ông ta bị lão đại xử tử rồi sao?
Cao Lãnh Khang mặt vẫn như cũ nhìn cảnh trước mặt không chút sắc cảm.
- U…ư…u…
Delson nằm toài dưới mặt sàn, ông ta không thể nói chỉ ú ớ lê lết bò từ từ về phía cánh cửa.
- Ông đi đâu vậy? Quà của ông ở bên này cơ mà?
Rõ ràng là ông ta nghe không hiểu tiếng hoa, chỉ biết sợ hãi mà trốn chạy.
Leyla nhấc dài đôi chân, mảnh vải trắng của chiếc áo blouse đung đưa bên theo từng bước đi, cô chậm rãi tiến đến, mũi chân cao gót nhanh chóng đã dừng lại trước mặt ông ta.
- Nào, thưởng thức đi.
Delson mặt mày trắng bệch nhìn ống thuỷ tinh dần dần đưa đến trước mặt mình.
Chất lỏng màu cam được nhỏ xuống từng giọt lên cái đầu trọc trơ trọi của ông ta.
Gương mặt mơ màng của Delson nhanh chóng nổi gân xanh đau đớn, ông ta thống khổ gào thét trong vô vọng, tiếng phát ra không khác gì tiếng vo ve của ruồi muỗi.
Chỉ với vài giọt trong chiếc ống thuỷ tinh kia đã khiến da đầu ông ta bị phỏng rộp và chuyển sang màu đỏ, dần dần nó lan đến từng mảng da thịt của ông ta ngay trong một nốt nhạc ông ta đã bị hoại tử.
- Ông ta…die rồi…
Giọng nói thản nhiên của Leyla vang lên, cô híp mắt nhìn xuống người đàn ông thân hình quái dị với những vết màu đỏ bị phồng lên đến rợn người, nhìn ông ta như một món vật mà cô đi đến bàn thuốc nhẹ nhàng nắp lại và cất chiếc ống thuỷ tinh của mình vào ô cửa sắt.
- Dọn dẹp sạch sẽ đi.
Đôi mắt sắc lạnh không đoái hoài gì đến cái xác bất động ở kia, cô chỉ nhàn nhạt cất tiếng về phía hai thuộc hạ rồi dùng những bình xịt khử mùi mà cô đã chế tạo, Leyla cầm lên xịt khắp căn phòng.
- Lão đại thấy loại độc này thế nào?
Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn thí nghiệm, mắt cô hướng tới nhìn người đàn ông cương nghị ngồi vắt chân ở chiếc salon đằng kia cười nhạt nói.
Cao Lãnh Khang cũng không có biểu hiện gì, anh cất giọng kiệm lời
- Cytotoxin?
- À vâng, hợp chất đó là thành phần chính trong nọc độc của loài nhện này, tôi tháng trước vừa mới tách nó ra làm thí nghiệm.
Nó có thể phá huỷ hoặc làm yếu chức năng của tế bào đấy ạ.
- Lão đại, tôi đã cố tình giữ mạng sống của Delson đến bây giờ.
Chỉ là tôi muốn ông ta thử thí nghiệm cho mình, ngài không hài lòng cứ việc trách phạt.
Cô biết rằng trái ý Cao Lãnh Khang là một tội không hề nhỏ, kể cả nó tốt hay không nhưng chỉ cần như vậy đã đủ để Cao Lãnh Khang ra hình phạt rồi.
Đó là quy luật!
- Không cần.
Nói xong Cao Lãnh Khang liền đứng dậy, đôi chân dài sải từng bước lãnh đạm ra ngoài.
Không bất ngờ lắm, cô nghĩ rằng Cao Lãnh Khang đã có một phân hài lòng vì Delson, hẳn là anh muốn nhìn thấy ông ta phải thống khổ hơn những thứ ở trong ngục giam của anh.
Cũng vừa đủ.
Đáng ra còn một loại thuốc dược chứa độc tố nữa cô muốn dùng đến ông ta nhưng hình như sức ông ta cạn kiệt mà chết nhanh đến vậy, làm cô mất hứng, tâm trạng lại không vui rồi.
Hết người xấu để trừng trị rồi, mong rằng bang Phi Long nhanh chóng bị hạ bệ, còn rất nhiều thứ cô còn chưa dùng đến.
Leyla đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, cô đi ra khỏi phòng thí nghiệm chốt chặt khoá cẩn thận rồi mới nhẹ chân rời đi.
“Mẹ kiếp! Mật mã là gì đây?”
Một tên cao kều đứng trước một cánh cửa ngang chiều cao của mình, hắn ta loay hoay với chiếc khoá cài mật mã.
Chiếc khoá sau một hồi đã được hắn giải mã, chuyên ngành nhưng sao vẫn cảm thấy thật khó khăn với chiếc này.
Đúng là đồ của Javerro có khác, xịn hơn nhiều.
Cạch!
Tiếng mở cửa làm kinh động đến người bên trong, phòng chưa kịp mở đã bị nghiêm lại ban đầu.
Đi vào trong hai bước chân, cô chậm chạp dừng lại, mày cau lại một đường cảm giác có gì đó không đúng.
Đôi mắt sắc bén càn quét xung quanh, cô nhún vai tiếp tục vào trong.
Đi vào trong, cô nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy bình nước cô rót vào trong hai chiếc ly nhỏ.
- Khách đến mà không mời nước thì thật thất lễ.
Sắc mặt cô bình ổn, chỉ là từng nét ổn định đó lại khiến căn phòng đột ngột trở nên lạnh lẽo.
- Đừng trốn sau chiếc rèm đó, tôi không thích mùi đàn ông dính vào thứ mới mẻ của tôi đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...