Lộ Nhân

       Ngủ lại một đêm ở xưởng làm đậu phụ, ngày hôm sau hai người lại lên đường. Lần này, Lộ Tinh Thiên hoàn toàn khôi phục gương mặt cũ.

Thập Lục nhìn lại xưởng làm đậu phụ sau lưng, biết từ nay trở đi cứ điểm này sẽ hoàn toàn biến mất.

Không biết mình còn cơ hội quay lại trấn này nữa hay không...

Họ đi thẳng về phía bắc, ngày hôm đó họ đến một sơn trấn cách thành Tấn Dương khoảng năm trăm dặm.

Đến lúc đó trời đã gần tối, họ đặt một gian khách phòng tốt nhất tại một khách điếm tốt nhất của thị trấn, Lộ lão gia định sẽ dừng chân lại đây hai ngày để du ngoạn Long Vương sơn, nơi đây phủ trắng tuyết, mang một vẻ đẹp khác thường.

"Thùng thùng."

Cửa phòng bị gõ vang.

Lộ Tinh Thiên đang điều tức*.(một cách điều hòa nội lực trong cơ thể, có ích cho sức khỏe hoặc thương thế)

Hắn biết người đến không phải là Thập Lục.

Thổ nạp thu công*. Tuy rằng hắn không sợ có người tập kích mình khi luyện công, song đó còn xem người đến có phải là cao thủ hay không đã. (*kết thúc hoạt động điều tức nêu trên)

"Gia*, Nguyệt Viên của Nguyệt Lâu, mong được gặp ngài một lần." (* danh xưng tôn trọng khi gọi người khác)

Âm thanh rất đặc biệt, nghe có chút giống thanh âm của Thập Nhất. Không thuộc về âm điệu uyển chuyển của nữ nhân, cũng không thuộc về âm điệu trầm thấp của nam nhân, lại khiến người ta không tự chủ được nghiêng tai lắng nghe.

Một câu biểu đạt rất nhiều nội dung.

Một người giỏi về nhìn người có thể từ thanh âm, khẩu khí, làn điệu, dùng từ đặt câu để phán đoán tính cách, tuổi tác, tâm trạng, công việc, trình độ giáo dục thậm chí cả địa vị xã hội của người đó.

Lộ Tinh Thiên không dám nói mình đặc biệt giỏi về khoản nhìn người, nhưng đối với thanh lâu nữ tử hắn cũng không xa lạ.

Thực có ý tứ, một nữ tử thanh lâu nói chuyện lại không có mùi vị phong trần*. Gõ nhẹ mặt bàn, khóe môi Lộ Tinh Thiên hơi hơi nhích lên. (* ý nói một kỹ nữ nhưng có cách nói chuyện đoan chính, không giống cách nói chuyện các kỹ nữ thường có)

Người hắn chờ rốt cục đến đây sao?

Cửa phòng mở ra. Ngoài cửa có hai người đứng, một nữ tử đeo khăn che mặt, một người khác là tiểu nhị trong khách điếm. Tiểu nhị thấy Lộ Tinh Thiên mở cửa bèn cúi người hành lễ rồi lặng lẽ rút lui.

Lộ Tinh Thiên tựa bên khung cửa, không chút khách khí nhìn từ trên xuống dưới nàng “kỹ nữ” thân hành đến tận cửa mời chào “làm ăn”.


Dáng người cao mà uyển chuyển, lăng la tơ lụa người thường không đủ sức mua ôm sát hình thể mê hồn, không giống với thiếu nữ nhà lành, nữ nhân này buộc thắt lưng chặt hơn và ở vị trí cao hơn hẳn vị trí thông thường nữ nhân vẫn thắt, làm tôn lên bộ ngực cao săn chắc của nàng, cũng khiến phần eo càng thêm mảnh mai tinh tế cùng tôn thêm vẻ đẹp của một đôi chân dài.

Tuy thế nhưng ngươi sẽ không tìm được ở trên người nàng dù chỉ một chút phong trần thoảng qua. Thậm chí tương phản, nhiều nam nhân thấy nàng, chỉ sợ nhịn không được mà quỳ xuống bên chân nàng, hôn lên hài của nàng, sùng bái nàng.

Nữ tử có búi tóc, cho thấy nàng đã không còn là khuê nữ.

Nữ tử khẽ khàng động thân, một thứ hương thơm cao nhã từ ống tay áo của nàng phảng phất phát tán.

Một đôi khuyên tai giọt lệ thật dài.

Có cái gì đó chợt hiện lên trong đầu Lộ Tinh Thiên.

Là cái gì? Là tiếng cười, hay là đôi vòng tai khác thường kia?

Nữ tử có một đôi tròng mắt đen thật đen, đen tựa như lòng hồ trong đêm tối. Rất ít người có đôi tròng mắt đen đến như thế, đen đến gần như yêu dị.

Đôi khuyên tai hình giọt lệ đung đưa trước mắt.

"Ta đã thấy ngươi. Ngươi là..." Tên bồi hồi ở trên đầu lưỡi, lại không có cách nào thốt ra được.

Nữ tử ngưng thần nhíu mày nhìn Lộ Tinh Thiên, giơ tay lên chậm rãi buông xuống cái khăn che mặt.

___

Lúc Thập Lục trở về, Lộ Tinh Thiên đang vận công điều tức.

Không đúng, không giống luyện công hàng ngày!

Toàn thân bị sương mù vờn quanh là thời điểm mà Lộ Tinh Thiên yếu nhất, ở loại thời điểm này bình thường hắn sẽ lệnh cho hai gã ảnh vệ hộ pháp.

Trong lúc lơ đãng, tựa hồ có một mùi thơm cực nhạt phất qua chóp mũi.

Thập Lục biến sắc, nhanh chóng xem xét xung quanh một lần, vào nhà, đóng cửa, thổi tắt ngọn đèn dầu, lập tức liền ẩn thân.

Một canh giờ, hai cái canh giờ, Thập Lục ẩn thân trong một nơi bí mật gần đó vẫn không nhúc nhích, toàn bộ tinh thần căng thẳng đề phòng.

Thân thể Lộ Tinh Thiên có biến hóa, màn sương mù vốn quay quanh thân mình hắn bỗng nhiên chao đảo.


Chao đảo vẫn không có đình chỉ.

Thập Lục nhìn quầng sương mù dần dần tan đi, không giống như bình thường là bị hút vào thân thể mà là mặc cho nó cứ như vậy tản ra.

Cho dù y dốt nát cũng hiểu được lão gia đã xảy ra chuyện khi mình không ở cạnh.

Là ai? Người nào có thể làm một cao thủ tuyệt đỉnh như lão gia trọng thương?

Sương mù tản ra, Lộ Tinh Thiên giống bị mưa to xối xuống, cả người ướt đẫm.

Thập Lục không dám mở miệng nói chuyện, hắn đang đợi.

Thật lâu.

" Vừa rồi ngươi đi nơi nào?"

Tại sao lại hỏi hắn chuyện này?

"Sau bữa tối, ngài lệnh cho ta hỏi thăm đường đi Long Vương Sơn và những nơi danh lam thắng cảnh, ta phải đi tìm bọn tiểu nhị hàn huyên tán gẫu."

"Dùng một khoảng thời gian lâu như vậy?"

"Khụ, " Thập Lục mặt hơi hơi đỏ hồng, "Ta...Bị nữ điếm chủ nữ quấn lấy một lúc."

“Thật vậy sao..." Lộ Tinh Thiên trầm mặc, "Thập Lục, ngươi lại đây."

“Rõ." Thập Lục từ chỗ tối đi ra.

"Ngươi biết châm cứu không?"

Thập Lục cúi đầu nhìn bàn tay của Lộ Tinh Thiên giơ ra trước mắt y, trên tay có một cây ngân châm thật dài.

"Cùng Tiểu Cửu học qua một chút."

"Châm nó lên huyệt Bách Hội của ta."


"Cái gì?"

Không thể trách Thập Lục sợ hãi như vậy, huyệt Bách Hội, tam dương ngũ hội, là nơi trăm mạch giao hội, có thể nói là tâm điểm của não bộ, nếu là y sư có tài còn có thể dùng Bách Hội huyệt trị bách bệnh, nhưng y sư non kém, hoặc kẻ có tâm hại người, chạm được đến huyệt Bách Hội của người khác cũng bằng nắm trong tay sinh mạng của người đó.

Lão gia muốn y dùng kim châm châm vào Bách Hội huyệt của hắn?

Hắn là nên cảm tạ lão gia tín nhiệm hắn, hay là nên lo lắng cho mình sẽ thất thủ?

Lộ Tinh Thiên lộ ra một nụ cười cổ quái, "Nếu ngươi muốn thấy lão gia nhà ngươi biến thành một kẻ điên không thể tự khống chế, ngươi cứ việc tiếp tục do dự cũng được "

Lần này Thập Lục hoàn toàn ngây dại.

___

Buổi chiều ngày hôm sau, thay đổi quần áo, Lộ Tinh Thiên mang Thập Lục đi Long Vương Sơn phó ước*.(*tham dự một cuộc hẹn trước)

Thập Lục không hỏi hắn đi phó ước gì, chỉ lẳng lẳng chuẩn bị tất cả những gì có thể chuẩn bị một cách tốt nhất, rồi chờ tình huống phát sinh mà tùy thời hành động.

Nhưng y đoán cái hẹn này chắc chắn có liên quan đến người đêm qua làm lão gia bị thương.

Về phần người kia là ai, có lẽ hôm nay y có thể biết.

Tấn công đột nhiên xảy ra.

Cơ hồ ngay vào lúc cảm giác được sát khí, Thập Lục đã xoay người bảo hộ cho lão gia.

Hai đạo ám khí lãnh lẽo bay tới! Trốn, đã không kịp!

Kẻ phát ra ám khí là ngồi một đôi phụ tử ngồi cách bọn họ không xa. Đây là một chòi nghỉ mát trên Long Vương sơn, theo bậc thang đi lên sườn núi là tới. Bọn họ đang ngồi ở trên lan can chòi nghỉ mát xem trời chiều tây lạc.

Thập Lục cắn răng, lấy tốc độ phản ứng của hắn chỉ có thể bắt lấy một cái, còn một cái...y dựng ngang cánh tay hứng lấy!

Một bàn tay mang tốc độ còn nhanh hơn y chụp vào ám khí, chỉ thấy bóng nhoáng lên trước mắt, ám khí đọt nhiên biến mất.

Hai phụ tử còn không kịp kinh ngạc, chợt thấy Lộ Tinh Thiên quơ quơ ống tay áo.

Gã nhìn như phụ thân liền thấy có gì đó không ổn, bên hông đột nhiên không biết sao đã tê rần, đợi đến khi ngã xuống hắn vẫn chưa hiểu được ám khí hắn phát ra làm cách nào mà bay trở về găm trên người hắn.

Một người người trẻ tuổi xem ra may mắn hơn phụ thân hắn, hắn chẳng những thấy rõ động tác của Thập Lục, cũng nhìn thấy ám khí biến thành minh khí hướng hắn bay tới.

Hắn tránh thoát, đang nghĩ người này công phu cũng không được tốt lắm, ngẩng đầu đã thấy người hắn muốn ám toán đứng ở trước mặt hắn, cũng thấy đối phương vung quyền, chân xoay đi, né tránh một quyền của đối phương lại quên mất rằng đối phương mới chỉ đưa ra một tay.


Chờ hắn nhớ tới, một thanh đoản kiếm đã cắm thật sâu vào thắt lưng hắn.

Thập Lục rút đoản kiếm lại, mặt không chút thay đổi nhìn người trẻ tuổi ngã xuống. Trên ám khí có độc, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến y hạ sát thủ.

Đoạn ám sát này nói rất dài dòng, kỳ thật từ lúc phát sinh đến khi giải quyết cũng chỉ trong trong nháy, đôi phụ tử vừa ngã xuống, những người khác trong chòi nghỉ mát cũng bị kinh động, cùng nhau nhìn về phía này.

Bên trong đình im ắng, bên ngoài gió núi gào thét.

"Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

"Giết người! Giết người!"

Sợ liên lụy, người thường lập tức chạy ra ngoài. Không lâu, trong chòi nghỉ mát còn sống chỉ có bốn người.

Lộ Tinh Thiên, Thập Lục. Một người nữa là lão bà bà bán trứng luộc trong nước trà, một người là một gã trung niên ngồi trong góc lạnh run.

Gã trung niên dường như sợ choáng váng đầu óc, hai mắt không ngừng đảo quanh trên hai cái xác.

Lộ Tinh Thiên một lần nữa ngồi xuống ở lan can, bất quá lần này là mặt hướng vào trong.

Thập Lục đứng ở vị trí công - thủ đều tốt nhất, không nháy mắt nhìn thẳng tắp về phía gã trung niên ngồi trong góc.

Gã nam nhân trợn to mắt, "Vị hảo hán này, ngươi...Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi muốn lấy tiền bạc... ta, ta còn có mười hai bát hai, hảo hán nếu ngươi không ngại thì cầm hết đi, chỉ cần ngươi đừng..."

Gã nam nhân run rẩy, tự tay cho vào trong áo sờ sờ.

"Tay ngươi tốt nhất không cần móc ra." Người nói chuyện là người hai chân giao nhau, nửa ngồi nửa tựa ở lan can - Lộ Tinh Thiên.

"Thập Lục, đem cái tay kia của hắn chặt xuống."

“Rõ."

Thập Lục tuân lệnh, nắm chặt đoản kiếm đi về phía trung niên nam nhân, chặt bỏ một cách tay của hắn. Động tác không có lấy một chút do dự!

Lộ Tinh Thiên không hề nhìn Thập Lục, thực lực của tên thuộc hạ này hắn biết rõ.

Lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa đến không thể ôn hòa hơn được nữa, lộ Tinh Thiên hướng về phía lão bà bà đang xụi lơ trên mặt đất, đến nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, nói: "Lão bà bà, có thể cho ta hai quả trứng luộc trong nước trà hay không?"

Lão bà bà trừng mắt nhìn Lộ Tinh Thiên, ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ.

Lộ Tinh Thiên cũng không thèm để ý, chính mình tự tay lấy một quả trứng thoạt nhìn rất thơm rất ngon luộc trong nước trà, bóc vỏ ăn.

Chờ Lộ Tinh Thiên ăn đến quả trứng luộc thứ ba, một tiếng kêu đau đớn, Thập Lục cùng gã trung niên nam nhân kia đã phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui