Tiêu Tử liếc anh một cái, nói ‘bọn tôi đi trước’, rồi cùng Đại Lận bước vào cửa hàng.
Anh giúp Đại Lận chọn váy, trong lúc Đại Lận đang thử quần áo, anh đứng chờ ở bên ngoài, nhìn Đằng Duệ Triết mang Trâu Tiểu Hàm rời đi.
Tuy rằng mẹ nói sau này Đằng Duệ Triết sẽ không làm phiền Đại Lận, nhưng từng hành động của Đằng Duệ Triết, đã xúc phạm nghiêm trọng tới Đại Lận! Tên họ Đằng chính là một con sói không từ thủ đoạn, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!
Đại Lận đứng trong phòng thay đồ, nhìn mình trong gương. Gương có 2 mặt trước sau, cô nhìn vào gương này có thể thấy rõ mông và lưng mình hằn đỏ những dấu hôn chằn chịt. Đó là vết tích Đằng Duệ Triết xâm phạm cô còn lưu lại, bởi vì làn da trắng trẻo, vết ngấn hiện lên vô cùng rõ ràng.
Tiêu Tử cái gì cũng biết rồi, nhưng anh không nói gì, đối xử với cô càng thêm dịu dàng
Cô đem váy mới mặc vào, sửa sang lại, mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Tử chờ ở bên ngoài, ánh mắt sáng ngời, bị cô một thân phiêu dật thanh lịch làm cho ngây ngẩn, chỉ cảm thấy càng ngày Đại Lận càng nữ tính hơn, lại không mất đi sự trẻ trung thuần mỹ. Anh chọn cho cô một đôi giày cao gót,“Thử đôi này xem, rất hợp với em.”
Đại Lận ngoan ngoãn mang vào, không xoay một vòng trước mặt anh, không mỉm cười ngọt ngào, mà là im lặng đứng ở trước mặt anh, mang chút ngượng ngùng.
Tiêu Tử si mê nhìn cô, ánh mắt thâm tình.
Anh mua cho cô đủ quần sao và giày dép, giúp cô mang lên xe xe, đưa cô đi ăn cơm:“Đại Lận, ngày mai em sẽ đi học, còn muốn mua thêm gì không?”
Đại Lận im lặng ngồi ở bên cạnh anh, lắc đầu:“Tiêu Tử, em muốn đếm công viên giải trí.”
Tiêu Tử hơi giật mình, không ngờ cô sẽ đề nghị như thế, nhưng lập tức nở nụ cười dịu dàng, vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé, cười cô tính trẻ con vẫn chưa dứt, vẫn như một đứa trẻ.
Bọn họ lái xe đến công viên giải trí, lúc này công viên không có nhiều người, anh cùng với cô tay trong tay đi dưới ánh đèn lòe lòe nhấp nháy, cảm thụ tiếng cười vui của những người khác, chính mình cũng cười theo.
Đại Lận không chơi gì cả, chỉ ngồi trên xe ngựa gỗ xoay tròn, ôm lấy lan can, nhìn chăm chú thế giới đang xoay tròn. Nếu ngựa gỗ có thể đuổi theo con ngựa phía trước, thì trên đời này, sẽ không có chuyện ly biệt đau khổ đến thế.
Cô mỉm cười chua sót, áp mặt lên thanh lan can.
Lượt tiếp theo, cô và Tiêu Tử cùng ngồi trên một con ngựa gỗ, Tiêu Tử ôm cô từ phía sau, vòm ngực vạm vỡ áp lên lưng mảnh khảnh, yên lặng cùng cô cảm thụ loại cảm giác vĩnh viễn không xa cách này.
--
Tại một phòng VIP trong nhà hàng, trên bàn có muôn loại màu sắc phong phú của thức ăn, Trâu Tiểu Hàm ăn một cách thanh tú, vô cùng quý phái.
“Duệ Triết, ba em cũng thích đến đây ăn cơm, bình thường mọi người sẽ đến đây thưởng thức món vịt nổi tiếng, bà nội luôn khen chỗ này làm thức ăn ngon! Nhưng mà, hôm nay chúng ta gọi hơi nhiều món, lãng phí thì phải.”
Đằng Duệ Triết vẫn chưa động đũa, chỉ uống trà nhìn cô ăn. Thấy cô đã buông đũa xuống, thuận miệng nói:“Nãy giờ cũng ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng!” Giờ phút này Trâu Tiểu Hàm không phải là ăn no bụng, mà là lòng của cô! Vui rạo rực nhanh chóng đứng lên, lúm đồng tiền như hoa, còn chủ động lấy áo khoác giúp anh,“Duệ Triết, anh còn có hẹn nên đi trước đi, em sẽ tự về.”
“Ừ, về nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.” Duệ Triết cũng không còn kiên trì để đưa cô về, cầm lấy áo khoác nhanh chóng xoay người đi khỏi phòng.
Hai người bước ra cửa nhà hàng, anh giúp cô bắt taxi, bảo lái xe đưa cô trở về, sau đó trở về xe của mình, đánh một cuộc điện thoại:“Cổ Ngao, bây giờ tôi sẽ đến câu lạc bộ Lan Các, các nghị viên khác cũng đến đủ chứ? Nếu không có bọn họ, tên phó thị trưởng Lí xảo quyệt sẽ không dễ gì chịu xuống đài! Công tố viên Cổ cần phải tốn nhiều tâm lực hơn rồi!”
--
Đại Lận và Tiêu Tử sau khi hẹn hò trở về, nhìn thấy mẹ Tiêu ngồi trong gian nghỉ mát ở vườn hoa, không biết là ngắm trăng hay ngủ quên.
Cô nhẹ nhàng bước đến, giúp mẹ Tiêu đem tắt bình sưởi ấm đi, im lặng ngồi ở bên cạnh.
Mẹ Tiêu thở ra một tiếng dài ảo não, xoa oa bờ vai gầy của Đại Lận, dịu dàng nói:“Đại Lận, thật sự con là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ tại mẹ không biết sớm để rước con vào cửa, để cho con chịu ủy khuất rồi! Bây giờ con đã đính hôn với Tiêu Tử, hãy cũng sát cánh với Tiêu Tử để phát triển Hồng Vũ mà một tay mẹ đã gầy dựng. Mẹ đã đề nghị cho con vừa đi học, vừa đến Hồng Vũ thực tập, như vậy có thể tránh cho những rắc rối về sau. Xã hội bây giờ, không có năng lực là không thể sống yên .”
“Dì, con sẽ làm.” Đại Lận lại ấm lòng thêm một lần nữa.
“Gọi ta là mẹ đi, người một nhà cả mà.” Mẹ Tiêu nằm ở ghế, vỗ vỗ tay cô, khuôn mặt sầu bi, lại mang theo chút thỏa mãn.
--
Đại Lận ngồi trong phòng đọc sách, Tiểu Tuyết Cầu lại ngồi ngoan ngoãn cắn thảm, kêu gâu gâu.
Cô buông sách ngồi xổm bên cạnh nó, lúc này nó mới ngưng giày vò tấm thảm, đem móng vuốt đặt lên đùi cô, mở to một đôi mắt long lanh.
Cô vỗ vỗ lên bộ lông trắng, làm cho nó ngoan một chút. Nó liền dùng đầu lưỡi liếm liếm lên tay cô, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Đại Lận nhẹ nhàng cười, ôm lấy nó, phát hiện trên cổ chú chó nhỏ có một tấm thẻ nhỏ, trên tấm thẻ viết ‘Con của Đằng tổng và Tô tiểu thư’.
Con của Đằng tổng?
Không phải Torn từng gọi như thế sao? Thì ra là Torn gắn cho con chó nhỏ tấm thẻ, nhưng lại không đủ khả năng để biến nó thành hiện thực!
Cô buông Tiểu Tuyết Cầu xuống, quyết định trả con chó nhỏ đó trở lại, hoặc là đưa đến trại nuôi nhận thú cưng. Bởi vì ngày mai cô phải đi học, không thể nuôi con chó này.
Tiểu Tuyết Cầu mặc kệ, dùng cái miệng nhỏ cắn cắn ống quần của cô, không cho cô nó bỏ lại, lông xù và cái đuôi nhỏ dựng thẳng lên!
Khi Tiêu Tử gõ cửa vào, nhìn thấy con chó này, mới nhớ tới một số đồ thuộc sở hữu của Đại Lận là do Duệ Triết cung cấp! Lúc này anh không hề thích con chó nhỏ này, nhưng nếu Đại Lận thích, anh sẽ thích.
Anh đi tới cạnh Đại Lận, Tiểu Tuyết Cầu thế nhưng lại “gâu” một tiếng muốn cắn anh.
Đại Lận nghe được, trong tích tắc lại nhớ đến Tiểu Tuyết Càau trước kia, mỗi lần nhìn thấy Đằng Duệ Triết cũng sủa như thế. Xem ra cô thích ai, Tiểu Tuyết Cầu liền sủa người đó! Thật đúng là một thú cưng nhỏ mạnh mẽ!
“Đại Lận, trước khi ngủ anh đến thăm em, mọi thứ đã chuẩn bị thế nào rồi? Ngày mai anh đưa em đến Đại học Trạch Châu báo danh.” Tiêu Tử không để vào mắt ý thù địch của Tiểu tuyết Cầu, ôm lấy Đại Lận ngồi xuống giường, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc,“Trạch Châu tuy thua đại học Cẩm thành một chút, nhưng chất lượng giảng dạy rất tốt. Hôm qua anh đã gặp lãnh đạo và giáo viên phụ trách của em, bọn họ sẽ giúp em đuổi kịp chương trình.”
“Cám ơn anh, Tiêu Tử.” Đại Lận nở nụ cười.
“Đi ngủ đi.” Tiêu Tử hôn hôn lên trán cô, đứng dậy rời đi.
Không biết lúc nào Tiểu Tuyết cầu đã nằm yên trên giường, ngoan ngoãn ngồi xổm bên người Đại Lận, dùng một ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...