Linh Xâm

Tiêu Thiều Lâm không để ý đến sắc mặt đã biến thành màu đen của Trần Phong. Cậu dùng đôi môi mình khẽ cọ nhẹ lên trên đôi môi của anh một cái.

– Đã vài ngày không gặp, có nhớ tôi hay không?

– Đệt con mẹ nó, tôi…

Trần Phong vừa mở miệng, thốt ra vài chữ, lập tức lại gắt gao ngậm miệng lại.

Tiêu Thiều Lâm bất mãn, vươn ngón tay đến, lại chạm lên đôi môi của anh, xoa vài cái:

– Thật là, đã lâu không gặp đến vậy. Anh quay về rồi. Em cũng không kinh ngạc, vui mừng một chút nào sao?

Sau khi nghe được lời này, Trần Phong trừng mắt tàn bạo nhìn chằm chằm cái tên đàn ông là Tiêu Thiều Lâm này. Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, thì tốt nhất là, anh hận không thể, đâm cho trên cái thân thể này vài cái lỗ thủng đi.

Tiêu Thiều Lâm lại bày ra dáng vẻ tràn đầy ai oán nhìn lại tầm mắt tàn bạo của Trần Phong.

Khẽ búng tay một cái.

Lập tức, một tiếng ‘bằng’ vang dội của súng nổ.

Tiêu Thiều Lâm nổi lên hắc tuyến đầy đầu. Cậu lại khống chế thân thể của Trần Phong lần nữa.

– Em muốn mưu sát chồng hay sao a?

Tiêu Thiều Lâm toát ra mồ hôi lạnh, nhìn họng súng đang tỏa ra một làn khói trắng, cậu vừa thoát hiểm gần trong gang tấc a.

Trần Phong lại càng bị dọa đến hoảng sợ. Vừa rồi bắn ra một phát súng, nếu như không phải, động tác của Tiêu Thiều Lâm cực kì nhanh nhẹn tránh thoát, tuyệt đối là sẽ bắn xuyên qua đầu của cậu rồi đi.

Theo lý thuyết, rõ ràng, anh sẽ không cần xung động đến thế.

Nhưng, trong lòng của anh mơ hồ cảm thấy được rằng, căn bản là anh không thể nào thương tổn được người ở trước mặt này. Tuy không biết là loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng cứ như là đã nằm sẵn trong tiềm thức của anh vậy.

– Thật là. Anh thật vất vả mới tìm được một khối thân thể có mức sóng phù hợp a. Vừa tìm được, phải ám mất bảy ngày mới chiếm đoạt được. Nếu như lại bị em bắn chết, thì rất phiền phức đi.

Tiêu Thiều Lâm bất mãn bĩu môi.

Trần Phong cũng là trong trạng thái lãnh tĩnh mà bắn ra phát súng vừa nãy.

Nhưng lúc này, anh thực sự nói không rõ, trong lòng mình, rốt cuộc là nảy sinh ra cái tư vị gì.

Hiện tại, nếu muốn nói, anh không biết mình thích phải cái tên tên sắc quỷ chết tiệt này, thì thật đúng là anh có thể đi chết đi cho rồi. Thế nhưng, khiến anh không thể hiểu nổi, đó chính là, rõ ràng vào lúc ban đầu, cái tên sắc quỷ chết bằm này đã ép buộc anh. Vậy mà anh không thể nào hiểu nổi vì sao mình lại thích cậu ta được a? Anh chưa bao giờ biết mình lại dễ dàng biến chứng thành người bị bệnh Stockholm (*).

Càng đáng sợ hơn nữa, đó chính là, loại cảm xúc thích này của anh, cũng không phải là cái loại chỉ yêu thích ở bề ngoại, thoáng qua. Mà là một loại cảm xúc nồng đậm yêu thương. Quả thực giống như là hai người đã yêu nhau hàng ngàn vạn năm rồi vậy.

Mà, tình yêu của cái tên sắc quỷ chết tiệt này dành cho anh, dù anh xem như giả bộ không thấy cũng đều rất khó. Hơn nữa, này cộng thêm mấy tháng ở chung này, quả thật, hai người bọn họ hài hòa vô cùng giống như là lão phu với lão phu đã ở chung vài chục năm vậy.

Rốt cuộc, điều này là đã xảy ra chuyện gì a?

Đầu óc của Trần Phong loạn thành một đống rồi a.

– Phong cho rằng, anh đã bỏ đi mất rồi, có đúng hay không a?

Tiêu Thiều Lâm nhìn trong đống vỏ chai rượu lẫn lon bia bị vứt bừa bãi khiến cho căn phòng lộn xộn cả lên. Cậu lại cười meo meo hỏi.

Trần Phong vừa thẹn vừa giận mà cả khuôn mặt đều đen thui, không muốn trả lời cái câu hỏi ngu xuẩn này nữa.

Trên mặt của Tiêu Thiều Lâm càng cười càng thêm đắc ý. Sự vui sướng ở trong mắt mãnh liệt đến mức cả người mù cũng đều có thể cảm nhận được. Nhưng, hết lần này tới lần khác, ở trong nháy mắt, Trần Phong đã sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ như…

Trước đây, cũng phát sinh qua loại tình huống này rồi đi.

– Quả nhiên là Phong vốn chưa từng thay đổi qua a. Lần trước, em từng cho rằng anh đã bỏ đi, cũng đã từng uống say như chết nha.

Cả khuôn mặt của Tiêu Thiều Lâm càng cười đến mức nhìn thấy thấy liền buồn nôn a.

Trần Phong hơi híp mắt lại. Ạn nghĩ, tựa hồ như, mình loáng thoáng vừa bắt được thứ gì đó vậy.

Lần trước đã từng một lần như thế này sao?

Mình đã uống say như chết?

Từ lúc anh chào đời tới nay, thì số lần uống say như chết chỉ đếm được đủ cả mười đầu ngón tay đi, nhưng trong ấn tượng của anh, cả chín lần trước đây đều không có nửa điểm liên quan đến người này a.

Nếu là như vậy, thì tại sao người này lại bày ra một bộ dạng tràn đầy tự tin mà nói ra “đã từng có một lần” rồi a.

Vậy đã xảy ra lúc nào a?

Đôi mắt của Trần Phong bán híp lại. Nhưng anh lại không cảm thấy mình không hề dính đến cái loại tình tiết mất trí nhớ máu chó gì đó của nam chính trong phim truyền hình chiếu lúc tám giờ đi. Bởi vì ở trong ấn tượng của anh, anh cũng không hề thiếu đi bất kì một đoạn ký ức về thời gian nào cả.

Sau khi đã xác nhận lại toàn bộ kí ức từ nhỏ đến lớn của mình cũng không hề bị bỏ sót đi chút nào cả, Trần Phong trừng mắt lên, hung hăng liếc Tiêu Thiều Lâm một cái, dùng nhãn thần ám chỉ mình muốn nói chuyện.

Tiêu Thiều Lâm sờ sờ mũi, tiếp theo, liền giải đi cấm chế ở trên người của anh.

Nhưng, cậu chỉ giải bỏ cấm thanh cho chỉ anh mà thôi. Hiện tại, thân thể của anh vẫn đang duy trì một tư thế ngồi khoá lên trên đùi của Tiêu Thiều Lâm, cực kì ái muội, thân mật.

– Rốt cuộc, cậu cùng tôi… Là đã từng xảy ra chuyện gì hả? Chúng ta… Trước đây từng quen biết sao?

Trần Phong phụng phịu hỏi.

Hầu như hai người đang ngồi dán vào cùng một chỗ, cho nên, khi Trần Phong mở miệng ra, vừa nói chuyện, liền phun ra một cỗ hơi thở nồng mùi rượu.

Tiêu Thiều Lâm đưa tay mò xuống, nhéo hai cái lên trên chiếc mông đầy đặn của Trần Phong. Cậu thoả mãn nhìn thấy cả khuôn mặt của Trần Phong xấu hổ mà lập tức biến đen lần nữa.

– Ừm. Quả nhiên, là có thân thể vẫn tốt hơn nhiều a. Xúc cảm thật không tồi.


Trên trán của Trần Phong bắt đầu nổi côm lên mấy sợi gân xanh. Nhìn vẻ mặt của anh, tựa hồ như hận không thể cắt một miếng thịt ở trên thân của Tiêu Thiều Lâm xuống vậy.

– Chung quy thì chuyện kể ra rất dài đi, trong một lời khó nói hết a. Phong muốn bắt đầu nghe kể từ đâu nha?

Tiêu Thiều Lâm cười, dán môi mình tới trên cần cổ của Trần Phong, vừa hé miệng nhây, cắn làn da màu lúa mạch, vừa nhẹ giọng nói.

– Mặc kệ là nghe từ chỗ nào. Thì, trước tiên, cậu nên buông ra, để tôi xuống khỏi người cậu ngay đi!

Trần Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Cái cổ cũng là một chỗ cực kì mẫn cảm của anh, lại đang bị liếm gặm. Anh rất lo cho mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ hưng phấn lên mất.

– Không được a.

Tiêu Thiều Lâm cực kì trực tiếp bác bỏ, trái lại, bàn tay lại mở ra lớp áo sơ mi đang mặc của Trần Phong, mò vào trong, bắt đầu làm càn xoa nắn cơ ngực đầy đặn của anh.

– Đã bảy ngày, chúng ta không gặp nhau rồi a. Em không nhớ anh sao?

– Nhớ cái rắm.

Trần Phong phụng phịu chửi lên.

Nhưng trong lòng vẫn đang âm thầm kêu khổ, bởi vì anh đã cảm nhận được, có cái gì đó cứng cứng, đang chỉa tới, cộm lên ngay dưới cái mông của mình.

– Đúng lúc, anh đang nhớ đến cái mông của em nha.

Tựa hồ như Tiêu Thiều Lâm đã sớm biết được câu trả lời này của anh, cho nên, cậu không hề nổi giận một chút nào cả. Trái lại, cậu vươn tay đến, nhất thời bế cả người của anh lên, cả hai đi vào phòng ngủ.

– Ta, con mẹ nó, thao mi …

Ngay khi đó, Trần Phong giận dữ lập tức gầm lên.

Cuộc nói chuyện giữa hai người liền tạm gián đoạn.

Mà, nghi vấn của Trần Phong cũng chỉ có thể đợi khi người nào đó đã ăn no nê, thỏa mãn xong dục vọng mới có được đáp án.

– Hô… Hô…

Trần Phong thở hổn hển, nhìn lên trần nhà. Cả toàn thân của anh đều đang bủn rủn không ngừng. Nơi tư mật ở phía sau vẫn còn đang chậm rãi chảy xuôi xuống một thứ chất lỏng gì đó. Đáng tiếc, hiện tại, đến khí lực mắng chửi người, anh cũng không có a.

Nằm bên cạnh, là một dáng nguoit thon dài mang theo vẻ mặt thoả mãn, còn đang luôn hôn nhẹ lên bờ vai của anh.

Trần Phong trừng to hai mắt lên, tàn bạo, phẫn nộ, như sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm cái tên khốn kiếp này, vừa thượng mình hết một lần rồi lại thêm một lần.

– Phong, em lại nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn làm thêm một lần nữa nga.

Tiêu Thiều Lâm thuận tay xoa xoa mái tóc của bản thân. Cậu chỉ cười khẽ, nhìn lại Trần Phong.

Cả khuôn mặt của Trần Phong đều bị cứng đờ. Hậu huyệt chua xót đến tê liệt, phảng phất như bị tăng lên thêm vài phần vậy, khí thế này của anh, lập tức liền xìu xuống dưới.

– Lúc này mới ngoan a.

Tiêu Thiều Lâm nhất thời xoay người lại, đè lên trên người của anh, khẽ cọ lên trên đôi môi của anh một cái, vô cùng yêu thương.

– Ngoan mẹ mi! Mau nói cho ông đây biết rõ ràng xem. Đây là có chuyện gì xảy ra hả?

Hai thân thể xích lõa vẫn đang dán sát vào cùng một chỗ, Trần Phong rất sợ mình lại làm ra động tác gì quá lớn khiến cho dâm tính của cậu lại nổi lên, lập tức rống giận nói lái sang chuyện khác.

Tiêu Thiều Lâm liền ‘phụt’ một tiếng, bật cười lên, cũng không vạch trần ý đồ của Trần Phong, trái lại, còn dùng ngón tay vuốt ve đường nét lạnh lùng, nghiêm nghị ở trên mặt của Trần Phong.

Ở trong nháy mắt, nhịp đập trái tim của Trần Phong lập tức nhảy vọt lên. Bên trong đôi mắt đạm mạc, trong trẻo đang chăm chú nhìn anh lại phảng phất như dòng suối chảy. Cậu luôn chăm chú nhìn anh, khiến anh không thể nào tự kiềm chế nổi mà trầm luân vào ánh nhìn đó.

Rất quen thuộc…

Anh không hiểu rõ. Vì sao mình luôn luôn có loại cảm giác rất quen thuộc đối với cái tên sắc quỷ chết tiệt này.

Ánh mắt quen thuộc, đến cả thân thể, tay chân lẫn lời nói đều quen thuộc. Tựa hồ như tất cả mọi điều về mình, cậu đều hiểu rõ như lòng bàn tay vậy.

Nếu như chỉ là vậy, thì Trần Phong còn có thể cố chấp mà tự cho rằng, đó là bởi vì cậu ta là một con quỷ, cho nên mới có thể biết rõ bản thân mình được đi. Nhưng, điều khiến anh hoảng hốt, đó chính là, tựa hồ như anh cũng hiểu rõ cậu giống y như vậy a.

Mặc dù, cái tên sắc quỷ chết bằm này, vừa chiếm được thân thể mới liền đến gặp anh không tới mấy tiếng. Hơn nữa, mọi tiếp xúc của cả hai đều giới hạn ở trên giường lớn đi. Nhưng, cho dù là như thế này, thì Trần Phong cũng không có cách nào che giấu nổi sự quen thuộc của mình đối với cậu cả.

Anh vô thức âu yếm, vừa thấp giọng nỉ non. Rõ ràng là lần đầu tiên, anh mới tiếp xúc khối thân thể này, nhưng thật khó tin là cậu lại dễ dàng tìm được mọi điểm mẫn cảm vốn có ở trên thân thể của mình. Phảng phất như là đã làm trăm ngàn lần như thế này rồi vậy.

Quả thật, hai tthân thể của họ đều phù hợp với nhau đến hoàn mỹ.

Căn bản, Trần Phong không thể nào chịu nổi, loại hành vi âu yếm vốn luôn tồn tại trong tiềm thức này, khiến cho thân thể của anh lập tức co rụt lại. Mỗi một lần như vậy, hoàn toàn mang lại sự sảng khoái lớn nhất cho tên sắc quỷ chết bằm lớn này a.

Nếu đã đến mức này, mà anh vẫn còn phủ nhận mối quan hệ giữa mình cùng với cậu đã đạt đến trình độ thân mật nào đó, thì Trần Phong cũng đã không thể ngồi trên vị trí đại ca Tây khu này đến tận ngày hôm nay đi.

– Phong. Thật sự muốn nghe chuyện xưa sao?

Giọng nói mềm nhẹ, dễ nghe vang lên khiến cho Trần Phong giật mình tỉnh giấc. Nhìn nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt của cậu, Trần Phong trầm mặc, gật đầu.

Tiêu Thiều Lâm chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của Trần Phong.

Dùng cái loại giọng nói êm tai lại tràn ngập nhu tình, kể ra chuyện xưa của hai người họ…

*

Mấy ngàn năm trước, Trần Phong là một vị tướng quân đóng quân ở nơi biên quan.

Mà, Hoàng lại là cao thủ nổi danh ở quỷ giới.


Từ đầu đến cuối, hẳn là cả hai đều không thể nào mà gặp nhau đi.

Nhưng, bởi vì một ả lệ quỷ bỏ trốn mà vô ý khiến hai người phải bị dính lại cùng một chỗ.

Ả lệ quỷ này muốn tu luyện tà pháp. Cho nên, ả đã lẻn vào quân doanh, trắng trợn mà hấp thụ dương khí. Không ít binh lính đã bị mê hoặc bởi ảo ảnh mỹ sắc do ả dùng yêu thuật hoá ra, đến cuối cùng, đều bị ả hấp thụ triệt để dương khí mà biến thành một bộ xác khô.

Trần Phong vốn là tướng quân, muốn đối phó với cái loại yêu ma quỷ quái này thì lại đau đầu đến không thể tả nổi. Tuy rằng, anh đã tìm một vài đạo sĩ cùng hoà thượng tới để bắt quỷ. Nhưng chút pháp lực thấp này, căn bản không thể chịu nổi một đòn công kích của ả lệ quỷ này, thậm chí đến họ cũng đã bị hấp thụ thành đống xác khô.

Sau đó, Hoàng đến quân doanh, rất nhanh liền chú ý tới thân ảnh của Trần Phong. Anh được sinh vào ngày dương tháng dương năm dương, vẫn còn là một đồng nam, cả thân đều mang theo chính khí. Mỗi một chỗ đều là điều kiện tuyệt hảo để hấp dẫn ả lệ quỷ kia. Cho nên, tự nhiên, đối với người làm việc không từ thủ đoạn như Hoàng, liền lợi dụng Trần Phong trở thành mồi nhử, thành công hấp dẫn ả lệ quỷ xuất hiện, rơi vào bẫy.

Ngay khi ả lệ quỷ đang vui mừng quá đỗi mà tìm thấy Trần Phong, liền phun ra một ngụm khói mê để khiến anh giao hợp với ả, hấp thụ dương tinh của ả. Thì, ả không ngờ tới là Hoàng đang ẩn thân gần bên Trần Phong, trong lúc ả đang lơ đễnh, cậu đã mau lẹ xuất ra một kích Lôi Đình, trực tiếp đánh ả đến hồn phi phách tán, rơi vào kết cục vĩnh viễn không được siêu sinh.

Ban đầu, chuyện này đến đây cũng đã kết thúc. Hoàng chỉ cần trở lại cõi âm mà phục mệnh là xong rồi.

Nhưng, ngay trước khi định rời đi, trời xui đất khiến thế bào đó, cậu lại quay đầu liếc mắt nhìn Trần Phong.

Chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái, Hoàng liền không thể nào bước tiếp nữa, mà xoay người lại, bất giác, không ngừng bước đến bên giường.

Trần Phong bị hít phải luồng khói mê vừa nãy, đã hoàn toàn lâm vào trong bể tình dục. Y phục ở trên người của anh đã sớm bị ả lệ quỷ kia cởi bỏ hoàn toàn. Lúc này, thân thể xích loã của anh đang không ngừng giãy dụa ở trên giường.

Làn da màu đồng đã nổi lên một tầng đỏ ửng. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị dưới sự kích thích của tình dục, toát ra sự quyến rũ kì lạ. Hai bàn tay không hề bị khống chế mà cơ khát tự vuốt ve lấy thân thể của mình. Đôi mắt sắc bén thường ngày, giờ đây đã lộ ra tia mê mang, bất lực.

Hoàng cảm thấy mình đã bị mê hoặc vậy. Cho tới bây giờ không ai lại có thể tạo nên cảm xúc hấp dẫn cậu đến cường liệt đến vậy. Rõ ràng, người đang nằm ở trước mặt của mình đây là một người đàn ông, nhưng lại khiến cậu muốn điên cuồng giữ lấy đối phương, chiếm đoạt hết tất cả.

Một người luôn làm theo trái tim lẫn dục vọng của mình như Hoàng, liền không chút do dự, tiến đến, giữ lấy đối phương.

Về phần sau khi thanh tỉnh, đối phương dâng lên lửa giận thế nào, căn bản là, cậu chưa từng lo lắng qua.

*

Quả thật, Trần Phong không biết nói gì, chỉ nhìn Tiêu Thiều Lâm đang vạn phần đắc ý đang vừa kể, vừa nhớ đến chuyện ban đầu làm sao mà cậu đã lợi dụng đến đủ loại cách khác để bắt anh vào trong tay của mình. Đặc biệt là hình ảnh mà lần đầu tiên kết hợp của cả hai, được cậu miêu tả đến cực kì sống động, hương diễm không gì sánh được, khiến cho anh vừa nghe vừa hoàn toàn nhịn không được mà đỏ mặt.

Từ trước đến sau, từ đầu đến cuối, cậu đều kể ra, hết cả một đống lớn.

Đến cuối cùng, Trần Phong chỉ tổng kết ra là:

Đơn giản mà nói. Chính là hai người đã là người yêu của nhau trải qua mấy ngàn năm rồi a. Sở dĩ, anh bị mất đi ký ức trước đây, là do anh đã bị lọt vào hãm hại. Mọi ký ức đều bị nhốt kín lại ở trong ngọc thạch, lại bị kẻ xấu kia đẩy khiến anh rơi vào dòng luân hồi. Mà, trong tiềm thức của anh vẫn trung trinh như một với người yêu của mình. Còn cậu thì xuống nhân gian này, nhập vào Tiêu Thiều Lâm muốn đuổi theo lại lão phu nhà mình a.

Trần Phong bất lực, nhu nhu thái dương của mình. Đối với mấy lời kể lại này của Tiêu Thiều Lâm mà nói, rốt cuộc thì anh cũng nói không rõ là nên tín hay không tin đây a.

Nếu muốn nói là tin, thì mấy lời kể này, quả thật là quá ly kỳ a. Trình độ ly kì này còn thái quá hơn ra nhiều so với đống nội dung buồn chán khi anh đọc mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn gì gì kia.

Mà, nếu nói không tin, thì anh lại càng không có thể nào giải thích được loại cảm giác quen thuộc quỷ dị giữa hai người a.

Tin?

Hay, không tin đây?

Trần Phong cảm thấy mình có chút bị đau đầu. Bất quá, rất nhanh, anh vẫn hiểu được. Vô luận là anh có tin không hay không, thì anh vẫn đều không thể chiếm thế chủ động ở trong chuyện này được nữa rồi đi.

Nếu như chuyện này là thật, vậy thì cứ chờ đến khi anh bắt lại kí ức của bản thân, tự nhiên liền sẽ rõ ràng ngay thôi.

Nếu như anh bị cái tên sắc quỷ chết tiệt này bịa chuyện để lừa gạt anh, vậy thì…

Vậy thì, anh cũng chỉ có thể tiếp tục diễn trò cùng cái tên sắc quỷ chết bằm này đến kết thúc mà thôi a.

Dù sao, trong mối quan hệ kì lạ bây giờ giữa hai người họ, anh tuyệt đối là kẻ nhược thế a. Cho nên, phản kháng và vân vân gì đó, hay là thôi đi. Nhiều lần bị cậu ta cưỡng chế này nọ, chẳng lẽ, anh còn sẽ không tiếp thu được bài học nào sao a …

– Vì vậy, lần này, từ khi bắt đầu cậu xuất hiện ở nhà tôi, chính là, vì muốn tìm tôi sao?

Trần Phong không được tự nhiên, đẩy Tiêu Thiều Lâm đang dán dính lên trên người của mình, nghiêng qua một bên. Trong lòng của anh, lại nói: cái tên này đều đã biến thành người rồi. Làm sao mà thân thể vẫn còn hơi lạnh hơn nhiệt độ bình thường a?

Tiêu Thiều Lâm kiên nhẫn, lại dán sát qua đây:

– Không sai. Nhưng mà, vẫn còn muốn thiếu mất khối ngọc a. Em vẫn còn chưa khôi phục kí ức, nhớ đến quá khứ ngọt ngào cả mấy ngàn năm của chúng ta nữa rồi. Đều đã hoàn toàn quên hết rồi sao?

Trần Phong nghĩ đến đầu rất đau.

Quả thật, cái thế giới này quá không chân thật đi. Cái gì mà Quỷ Vương, cái gì mà tu chân. Loại triết lí này, hoàn toàn chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn gì đó. Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ra đời thực a. Tiếp theo, lại còn dính dáng không đơn giản đến một đại ca xã hội đen như anh vậy a?

Trần Phong chỉ đành bất lực thở dài, anh nhìn về Tiêu Thiều Lâm nằm bên cạnh, đang bám dính lấy người của anh như con bạch tuộc bự đây, lại yên lặng quay đi.

Kỳ thực, anh rất muốn tự nói cho minh biết rằng, tất cả mọi chuyện đều là đang nằm mơ. Thế nhưng, rất hiển nhiên là, không có giấc mộng nào lại mơ đến suốt cả ba tháng được. Hơn nữa, với người này ở trước mặt này, dù cho anh có cố sức phủ nhận tất cả, thì khẳng định người này sẽ buộc chặt lấy anh, kéo anh quay trở lại a.

Thế nhưng, anh hiểu rất rõ ràng, hiện tại, thoạt nhìn, người ở trước mặt này, rất vô hại. Thế nhưng, trong xương cốt của cậu, lại ẩn chứa dục vọng độc chiếm mạnh mẽ đến khó tin. Hơn nữa, dựa theo trên lời kể của cậu, thì anh không chỉ mất đi cả ký ức, đồng thời, cả pháp lực đã tu luyện được mấy ngàn năm, cũng bị phong ấn trong khối ngọc bội kia. Hiện tại, anh chẳng khác nào một người bình thường, cho nên, anh thấy mình nên nghe lời vẫn là tốt nhất a.

– Vậy hiện tại, tôi nên gọi cậu là cái gì đây? Hoàng hay là Tiêu Thiều Lâm?

Cho tới bây giờ, Trần Phong vẫn luôn là một người thức thời. Bằng không, anh cũng làm không ngồi vào được vị trí đại ca này đi. Cho nên, thay vì anh luôn chống đối, phản kháng lại chuyện mà mình vốn không thể nào khống chế nổi, thì anh càng quan tâm đến đến lợi ích khi anh phục tùng, chiếm lấy lòng tin của đối phương hơn rất nhiều đi.

Tiêu Thiều Lâm cười khẽ:

– Gọi sao không được a. Bởi, đừng nói là tên, đến cả khối thân thể này thì bất quá cũng chỉ là một bộ da người mà thôi. Anh cũng chỉ là mượn dùng một hồi mà thôi.

– Vậy, cứ gọi là Tiêu Thiều Lâm thôi.

Trần Phong nhún vai. Anh vẫn luôn có cảm giác quen thuộc đối với cái tên ‘Hoàng’ này. Thế nhưng, quay sang, nhìn cái bộ dạng của tên mặt trắng nhỏ này, thì anh thực sự rất khó để mở miệng gọi ra cái tên kia a.


– Tùy em a.

Tiêu Thiều Lâm lại bật lên khỏi giường, thân thể trắng nõn, trong trẻo như ngọc, thoạt nhìn rất là động nhân.

– Cậu đang làm gì đó hả?

Trần Phong hét lên một tiếng kinh hãi, bởi vì Tiêu Thiều Lâm đột nhiên bế anh từ trên giường lên.

– Phong. Chỗ này vẫn chưa có rửa sạch a.

Thoạt nhìn, nụ cười của Tiêu Thiều Lâm, phát ra tà ác không có gì sánh được,

– Nhưng, bây giờ, anh đã có thân thể rồi mà, tự nhiên là sau khi làm xong thì ở bên trong cơ thể của em, sẽ lưu lại rất nhiều thứ gì đó đi.

Trần Phong xấu hổ, xoát một cái cả khuôn mặt đều biến đỏ, theo phản xạ mà hậu huyệt bất giác buộc chặt lại. Một cỗ cảm giác dính dấp, cực kì ngượng ngùng đang lan tràn khắp trong cơ thể, nhất thời, khiến cả khuôn mặt của anh đen thui lại.

Chết tiệt!

Thì ra, khi có tên này có được thân thể thì còn có cái loại tác dụng phụ này nữa.

Thật khiến người ta phẫn nộ mà!

– Mau buông tôi xuống.

Để che giấu khuôn mặt đã hồng sậm của mình, Trần Phong quát lên.

Tiêu Thiều Lâm nhướng hàng lông mi lên một chút:

– Em xác định?

– Nói nhảm!

– Được rồi.

Nhất thời, Tiêu Thiều Lâm lộ ra biểu tình vui vẻ như đang xem hài kịch. Cậu vừa buông một tay ra, thả hai chân Trần Phong đặt lên trên mặt đất.

Trần Phong cương cứng cả người. Lòng bàn chân vừa chạm với mặt đất, cố sức đứng thẳng người lên, nhưng hai cẳng chân vẫn mềm nhũn ra, suýt nữa là đã bị té ngã. May mà Tiêu Thiều Lâm mau lẹ, túm lấy anh kéo lên.

Sắc mặt của Trần Phong lập tức liền hiện lên vẻ vừa xanh vừa đen.

Đích thật, ‘có thực thể’ với ‘không có thực thể’, vốn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đi. Càng khiến cho Trần Phong là người bị làm, càng phải chịu đựng một loại áp lực lớn lại không giống trước đây đi

Lúc này, thể lực của anh đã sớm bị vắt khô đến hoàn toàn rồi đi. Đừng nói là đứng lên, dù chỉ là ngồi thẳng lưng ở trên giường thôi, cũng là một chuyện khó a.

Tiêu Thiều Lâm cực kì sáng suốt, cho nên, càng không dám đi kích thích Trần Phong nữa, chỉ là bế anh lên lần nữa, đưa vào phòng tắm. Cậu ôn nhu rửa sạch thân thể giúp anh, sau đó lại ôm anh trở về phòng.

Mấy đầu ngón tay của Tiêu Thiều Lâm nhẹ nhàng ấn lên bả vai của Trần Phong, xoa bóp dần xuống, một luồng ánh sáng màu hồng luân chuyển không ngừng tuôn ra, mỗi một sợi ánh sáng này bám vào theo từng đường xoa bóp của cậu, từng chút một truyền vào trong thân thể của Trần Phong. Từ phía sau lưng truyền đến cái loại cảm xúc vừa nhiệt vừa ngứa, khiến anh sảng khoái đến muốn rên rỉ ra miệng vậy.

– Cảm giác đã tốt hơn chút nào chưa?

Tiêu Thiều Lâm xoa bóp đến phần eo của anh, nhẹ giọng hỏi.

– Ừ.

Trần Phong mơ mơ màng màng đáp lại. Toàn thân đều bị vây trong một loại trạng thái cực kì thoải mái, hầu như anh đã sắp sửa ngủ mất rồi đi.

Động tác dưới tay của Tiêu Thiều Lâm càng thêm nhẹ nhàng, dịu dàng, xoa bóp tứ chi bủn rủn của Trần Phong. Chẳng được bao lâu, Trần Phong liền ngủ mất dưới sự xoa bóp dễ chịu của cậu.

Khẽ hôn xuống tấm lưng của Trần Phong, hai tay của Tiêu Thiều Lâm đè lên huyệt thái dương của Trần Phong, hai luồng ánh sáng màu hồng dọc theo ngón tay, ở trong nháy mắt đã biến mất, nhập vào trong huyệt thái dương của anh. Hành động này là để đảm bảo Trần Phong có thể nghỉ ngơi ở trong trạng thái tốt nhất.

Tiếp theo, Tiêu Thiều Lâm đứng lên khởi động thân thể. Toàn thân, trên dưới đều vang lên một trận ‘rắc rắc’ kịch liệt.

Tiêu Thiều Lâm đi tới trước cái gương thật lớn gương ở trước mặt. Trong cái gương, xuất hiện ra hình ảnh phản chiếu một khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông trẻ tuổi.

Nhìn hình ảnh người trẻ tuổi trên gương, tựa hồ như cậu cũng không phải là quá hài lòng vẻ bề ngoài này của mình cho lắm đi. Cậu sờ sờ chỗ này, nhìn ngó chỗ kia trên thân thể này, cuối cùng, cậu chỉ đành bất đắc dĩ, thở dài:

– Quên đi. Đây là khối thân thể có tần số của sóng linh hồn thích hợp duy nhất mà mình có thể tìm được a. Tuy rằng, vẻ bề ngoài hơi kém một chút, nhưng mà vẫn có thể dùng đỡ đi.

Sau đó, Tiêu Thiều Lâm mặc quần áo vào. Lấy một khối ngọc đơn thuần từ trong chiếc hộp vuông được làm thiếp mời kia. Cậu dùng thần thức tham nhập vào trong khối ngọc đơn thuần này. Sau khi đã thăm dò một phen, Tiêu Thiều Lâm mở mắt ra, lẩm bẩm nói:

– Lấy vật đổi vật sao? Có chút phiền phức a…

*

Khi Trần Phong tỉnh lại đã là buổi chiều, cả người đều thoải mái đến cả cái thắt lưng cũng không còn nhức mỏi nữa. Cái loại cảm giác chua xót, phảng phất như đều hoàn toàn tiêu tan không thấy đâu nữa. Ngoại trừ hậu huyệt còn có một chút trướng, đau mơ hồ, thì toàn thân đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất rồi a.

– Tỉnh?

Tiêu Thiều Lâm từ ngoài cửa đi đến, cười meo meo nhìn hắn.

Trần Phong cảm thấy tròng mắt của mình đều đã rớt ra rồi đi.

Anh cố sức dụi dụi mắt. Anh nghĩ mình nhất định là đang xuất hiện ảo giác a. Cư nhiên, anh lại thấy một hình ảnh buồn cười là Tiêu Thiều Lâm đang đeo tạp dề in hình một con thỏ hoạt hình cười toe toét, trong tay còn đang cầm một cái xẻng chiên đồ a.

– Thế nào? Rất kinh ngạc sao?

Tiêu Thiều Lâm đi qua, hôn lên mặt anh một cái.

Một màn này là một động tác chào đón anh thức dậy, hay là…

Ách. Có lẽ, nên nói là, mình vừa ngủ một giấc, đã có sự biến hoá khó tin nổi đến vậy a.

– Tôi nhất định là bị hoa mắt …

Trần Phong đờ đẫn, không hề phản ứng lại, mà tự thì thào nói rằng.

– Ha hả. Phong. Em thực sự là rất đáng yêu a.

Tiêu Thiều Lâm đều cười đến ngửa tới, ngửa lui.

Trần Phong lập tức chảy xuống mấy đường hắc tuyến. Dù là cái tên Tiêu Thiều Lâm hoa hoa công tử, phế vật kia, hay là cái tên Hoang được “mọi người đồn” là một trong đám cao thủ nổi tiếng khắp quỷ giới này. Thì, cái người đàn ông đang cầm lấy cái xẻng xào đồ ở trước mắt này, thoạt nhìn, có vẻ kém xa a.

– Không còn cách nào khác mà. Hiện tại, anh cũng đã có thân thể, cũng cần phải ăn a.

Tiêu Thiều Lâm mím môi mỉm cười, đứng lên,

– Tuy mấy ngàn năm qua, vốn không cần ăn cái gì cả. Nhưng mà, chỉ cần nhìn theo chỉ dẫn của sách dạy nấu ăn mà làm theo, thì tay nghề của anh, hẳn là sẽ không quá tệ đi.


Trần Phong yên lặng biệt nữu.

Anh thực sự không có cách nào mà tưởng tượng nổi. Người đối diện này, nấu ra cái thứ này nọ liệu thực sự có thể ăn được sao?

Rốt cuộc, sự thực đã chứng minh…

Chỉ bằng nhìn theo chỉ dẫn của một quyển sách dạy nấu ăn thì không cách nào trở thành một vị đầu bếp được a. Cho dù cậu có là cao thủ nổi danh trong quỷ giới đi nữa, cũng không thể nào nắm được loại kỹ thuật này đi.

Trần Phong không nói gì, nhìn căn phòng bếp sạch sẽ ——

Đúng vậy, là sạch sẽ. Bởi vì, ngay khi Tiêu Thiều Lâm phát giác ra mình không có thiên phú trên phương diện này, cho nên, toàn bộ thành phẩm thất bại đều đã bị cậu hủy thi diệt tích …

Lúc này, Trần Phong không khỏi cảm thán. Có người này ở cùng, thì anh hoàn toàn không cần thuê người vệ sinh đến để quét tước căn nhà nữa rồi đi.

Do Trần Phong luôn ở nhà một mình, cho nên, trong phòng khách, kế bên điện thoại bàn đều có số điện thoại của một loạt tên các nhà hàng. Sau khi đã gọi xong một cuộc điện thoại, trong nửa tiếng đồng hồ, liền có người đưa tới bốn món đồ ăn phong phú.

Sau khi đã lấp vào đầy bụng, Trần Phong thay quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đi làm.

– Anh Phong.

Ngày hôm nay, do Cung Thiên tới đón Trần Phong, sau khi hắn gõ cửa, cánh cửa được mở rộng ra, hắn vừa liếc mắt vào trong, liền thấy Tiêu Thiều Lâm ở phía sau Trần Phong.

Ánh mắt hơi co rụt lại. Hầu như là Cung Thiên theo phản xạ, đưa tay ra sau thắt lưng.

Sau đó, hắn mới ý thức được Trần Phong tựa hồ như cũng không hề bị ai kẹp ở hai bên. Lúc này, hắn mới có chút trầm tĩnh lại. Nhưng, tay phải vẫn để ở sau người như trước, không hề thả lỏng.

– Cậu Tiêu.

Dù nói như thế nào, thì trên danh nghĩa, Tiêu Thiều Lâm cũng là đại ca của Bắc khu. Cung Thiên cũng đã gặp qua cậu vài lần. Hôm nay đã gặp, tự nhiên là hắn không thể không chào hỏi.

Tiêu Thiều Lâm khẽ cười một cái, hướng về hắn, gật đầu.

Ánh mắt của Cung Thiên liền căng thẳng.

Trong ấn tượng của hắn, mỗi lần Tiêu Thiều Lâm luôn bày ra bộ dạng sợ sệt, nhút nhát như chuột nhắt, ánh mắt luôn luôn co rúm lại, không dám đối diện với hắn nữa là. Vì nguyên nhân này, mà Cung Thiên mới cực kì coi thường cậu. Đến một chút nhiệt huyết của đàn ông cũng không có. Ngoại trừ, cậu biết chơi bời gái gú ra, thì không có cái gì tài giỏi cả. Loại người như thế, làm sao lại có thể ngồi lên vị trí đại ca Bắc khu được a?

Nhưng, lúc này, Tiêu Thiều Lâm đang đứng ở trước mặt của hắn đây, không chỉ đã không hề hiện lên cái loại biểu tình khiếp đảm như trước, mà hơn nữa, rõ ràng còn lộ ra một loại khí thế kẻ bề trên, tản ra cỗ khí thế cường đại, thậm chí, mơ hồ còn áp lực hơn cả khí thế của Trần Phong.

– Đi thôi.

Trần Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào với Cung Thiên về lí do vì sao Tiêu Thiều Lâm lại ở đây, cho nên, anh trực tiếp không nói thêm gì nữa. Dù sao, anh khẳng định Cung Thiên cũng không có lá gan để đi hỏi lại anh. Anh dự định cứ giả bộ ngó lơ để cho qua a.

Đáng tiếc. Tiêu Thiều Lâm lại không hề có bất kì ý định phối hợp gì với anh cả. Chỉ thấy cậu tiến lên một bước, ôm choàng lấy vòng eo rắn chắc của Trần Phong, kéo anh lại, cho anh một nụ hôn môi hỏa nồng nhiệt, nóng bỏng tiễn anh đi làm, làm trò ở trước mặt của Cung Thiên.

– Ngô…

Trần Phong nhất thời không đề phòng, liền bị Tiêu Thiều Lâm chiếm thế chủ động. Chiều cao của hai người đều không sai biệt lắm. Tuy, anh cao hơn Tiêu Thiều Lâm một chút, nhưng trong lúc này, sự chênh lệch này, căn bản không hề có bất kì tác dụng nào cả.

Vì vậy, ở ngay trước mặt của đàn em mình, anh đã bị Tiêu Thiều Lâm hoàn toàn hôn đến hổn hển. Đến khi kết thúc nụ hôn này, anh còn bị đối phương cắn một ngụm trên môi của mình, lưu lại một vết thương nho nhỏ.

– Trở về, sớm một chút.

Vừa hôn xong, hàng lông mi dài nhỏ của Tiêu Thiều Lâm hơi nhướng lên, khóe miệng câu lên, hiện ra tiếu ý đầy thỏa mãn, ôn nhu dặn dò, đồng thời, vừa kề sát đến bên tai của anh, nhỏ giọng nói một câu:

– Vết cắn trên môi này, là để nhắc nhở em nhớ đến anh a.

Trên mặt của Trần Phong liền hiện lên một màu đen đỏ giao thoa.

Vang lên một tiếng ‘ầm’, cánh cửa lớn lập tức bị đóng sầm lại, Cung Thiên đang hiện ra loại biểu tình không thể nào tin được lên trên mặt, khiến anh nảy lên cảm giác xấu hổ vô cùng.

– Ha hả…

Đối mặt với cánh cửa lớn đã bị đóng sầm lại, Tiêu Thiều Lâm buồn cười liền bật ra tiếng cười, biểu tình vừa rồi của Trần Phong thật sự là rất thú vị a.

*

Dọc theo đường đi, Trần Phong đều vẫn luôn duy trì trạng thái áp suất phi thường thấp a.

Cung Thiên chăm chú cúi đầu lái xe, không dám hé ra một tiếng nào. Bây giờ, hắn vẫn còn chìm trong một màn hình ảnh kinh người vừa nãy, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Hắn len lén nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn về phía sau, sắc mặt của Trần Phong đã đen như đáy nồi rồi đi.

Hắn liền rụt lui cổ lại. Trong lòng của Cung Thiên có chút lo sợ…

Chung quy vẫn đang nghĩ rằng…

Minh đã vô tình biết được cái bí mật gì khó lường rồi đi…

– Anh Phong làm sao vậy?

Trương Kiến cũng đã sớm tới “Miên hạ”, thấy sắc mặt của Trần Phong không tốt, vừa đi vào văn phòng. Hắn rất thông minh mà không theo cùng, mà là đứng yên ở ngoài cửa.

Cung Thiên ủ rũ, liếc mắt nhìn Trương Kiến.

Rốt cuộc là có nên nói ra cái tin tức rằng, anh Phong đang ở cùng với cái tên Tiêu Thiều Lâm mặt trắng nhỏ này, có sức bạo tạc này cho Trương Kiến để tránh né không a?

– Vừa rồi, cậu bị làm sao vậy?

Ban đầu, Trương Kiến chỉ là muốn tò mò, dò hỏi một chút. Hắn cũng không hề biết, là Cung Thiên có biết được nguyên nhân phát giận của anh Phong hay không thôi. Thế nhưng, hắn lại bị ánh mắt u oán của đối phương nhìn đến lại càng thêm hoảng sợ. Trương Kiến có chút không hiểu nổi.

– Không có việc gì…

Trong lòng của Cung Thiên, liền âm thầm rơi lệ. Tuy, nhất thời, hắn rất muốn tìm người để nói ra hết. Thế nhưng, hắn vừa nghĩ đến, nếu như anh Phong biết được chuyện này là từ miệng của mình nói ra…

Cung Thiên hung hăng rùng mình một cái.

Tôi hoàn toàn không phát hiện được bất cứ cái gì cả a! Cái gì cũng không biết!

Trương Kiến không thể hiểu nổi nhìn, Cung Thiên đang càng toát ra ánh mắt u oán. Hắn liền hơi nhíu lại đầu chân mày.

Hôm nay, đây là làm sao vậy a?

Anh Phong cùng Cung Thiên đều kì quái thế nào đó đi?

-CHÚ THÍCH:

(*) Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.

Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ “vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui