Đó là hình vẽ đặc hữu của sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung!
- Hừ! Một nữ nhân!
Đỗ Thủ Cao hừ lạnh một tiếng, chẳng chút nào che giấu sự xem thường trong lời nói, từ dưới đất từ từ đứng dậy, vẫn là đứng thẳng ngay ngắn như trước, nhưng lại khập khễnh hướng về Long Thạch trấn mà bước đi.
Hắn là một người quật cường và lại là một người không chịu thua kém người khác!
- Hôm nay cô cứu ta một mạng, sau này ta nhất định thay cô giết mười người để trả lại!
Đỗ Thủ Cao cũng không quay đầu lại, trong thanh âm không mang theo bất cứ cảm tình nào.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ngươi giúp ta giết một người là đủ rồi!
- Người nào?
Đỗ Thủ Cao dừng bước.
- Phong Phi Vân!
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn không quên được nỗi nhục bị Phong Phi Vân một quyền đánh ngã xuống đất, tên kia quả thực chính là một tên khốn kiếp.
Với thiên tư của Đỗ Thủ Cao, chỉ cần không chết thì tương lai nhất định thành tựu bất phàm, nếu như hắn nhất định phải giết một người thì người này gần như có thể nói là chết chắc!
Lúc này Phong Phi Vân hiển nhiên không biết Đông Phương Kính Nguyệt đã mời một sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ tới giết hắn, bởi vì bây giờ dù cho là Thiên Vương lão tử tới thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không để ý tới.
- Phong Phi Vân, tại sao ngươi lại phải quấn mền thế?
Phong Tiên Tuyết siết chặt quả đám, rất muốn đánh hắn hai quyền.
- Đi ngủ dĩ nhiên là phải quấn mền rồi!
Phong Phi Vân cũng cảm thấy không có chỗ nào không ổn cả.
- Nhưng mà không phải ngươi đã nói sẽ không ngủ trần truồng hay sao?
Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết đã méo lệch cả ra.
Phong Phi Vân đã sớm nhảy lên trên giường, trên người đã sớm cởi sạch sẽ, quấn mền thật chặc, cười ha hả nhìn Phong Tiên Tuyết.
- Quấn chăn hiển nhiên cũng sẽ không coi là ngủ trần truồng rồi!
Phong Phi Vân chìa cánh tay trần trụi ra, kéo lấy tay nàng, cười nói:
- Tiên Tuyết, lúc còn bé không phải chúng ta vẫn thường ngủ trần truồng với nhau hay sao, nghĩ tới lúc đó thì bây giờ muội cũng đừng có xấu hổ như vậy nữa, làm sao mà khi trưởng thành rồi muội lại không cương trực như trước kia vậy?
- Cương trực? Nếu như ta còn cương trực như trước thì chẳng phải ngươi liền chiếm tiện nghi ta hay sao?
Phong Tiên Tuyết tức giận giậm chân, Phong Phi Vân này quả thật là một tên không biết xấu hổ.
- Con khỉ ấy, mà trên người muội có cái tiện nghi gì mà ta chưa từng chiếm qua không?
Phong Phi Vân cười hắc hắc, nhưng sau khi thấy ánh mắt Phong Tiên Tuyết càng lúc càng bất thiện thì vội vàng đổi giọng, nói:
- Vợ à, tốt nhất là vợ nên đóng cửa để nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không thì ngày mai làm sao đi tìm Thương sinh động phủ được?
Sau khi nghe tới bốn chữ Thương sinh động phủ, vẻ mặt Phong Tiên Tuyết lúc này mới trở nên nhu hòa, nói:
- Vậy ngươi ngủ trên giường đi, ta ngủ dưới đất!
- Thiên hạ nào có ai có suy nghĩ sẽ để cho một nữ nhân ngủ dưới đất chứ?
Phong Phi Vân lại nói:
- Chúng ta cùng ngủ dưới đất vậy!
Phong Phi Vân nói xong thì không băn khoăn gì mà khoác chăn, nhảy từ trên giường xuống, Phong Tiên Tuyết vẫn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị quấn vào trong chăn, sau đó ngã trên mặt đất.
Phải biết rằng bên trong Phong Phi Vân không có mặc gì cả, cảm xúc kia tuyệt đối rất kích thích.
Lúc đầu Phong Phi Vân vẫn cho rằng không có gì đáng ngại, nhưng mà sau khi đem nàng quấn kít trong chăn thì cũng cảm thấy không ổn. Hình như lúc bé không có lớn như vậy. Của nàng có nhiều chỗ lớn hơn, của hắn cũng có nhiều chỗ lớn, hơn nữa còn không nghe theo sự sai bảo của chủ nhân!
Phong Tiên Tuyết vốn đã bị dọa sợ đến mặt mày biến sắc, cả người e thẹn, nhưng mà ở hình ảnh ở giữa chân mày nàng lại đập thẳng vào mắt, cứ như một ngọn lửa lan tràn khắp người nàng.
Cả người cũng thay đổi, trong đôi mắt cũng bắt đầu sinh hàn khí, tựa như một người khác vậy, chẳng hề xấu hổ nữa, ngón tay cứ như thiết trảo, trực tiếp hướng để cổ Phong Phi Vân mà tóm chặt lại, hình như muốn bóp đứt cổ hắn vậy.
Phong Phi Vân hình như đã sớm ngờ được nàng lại đột nhiên xuất thủ vậy, tốc độ càng nhanh nhạy hơn, lắc cổ một cái là đã tránh thoát được ngón tay sắc bén của nàng, một tay chợt công kích, đánh vào trên cánh tay ngọc ngà của nàng.
Phong Tiên Tuyết không ngờ tốc độ phản ứng của Phong Phi Vân lại nhanh như vậy, dù sao thì bây giờ hai người đều đang quấn chặt trong chăn, gắt gao ôm lấy nhau, chẳng qua chỉ cách bởi một lớp quần áo, dưới tình huống thân mật không có khoảng cách như bây giờ, hắn đề có thể làm ra đủ thủ đoạn đáp trả.
Như vậy thì chỉ có thể nói, hắn đã sớm dự liệu được mình sẽ ra tay!
Ngọn lửa chỗ mi tâm Phong Tiên Tuyết càng thanh thoát hơn, lan tràn khắp người nàng, cả khuôn mặt cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, đường nét càng thêm tinh xảo, ngay cả khí chất cũng trở nên có chút mờ ảo, trên mặt có một tầng vụ khí sinh thành.
Cùng với tên yêu nam mà Phong Phi Vân gặp phải tối qua thì hết sức giống nhau, nhưng mà tên yêu nam kia mặc nam trang, tóc búi lại, nhìn tuấn lãng vô cùng, nhưng mái tóc đen của nàng thì lại phân tán rời rạc, đôi mắt quyến rũ như tơ, quả thực làm chúng sinh điên đảo.
Khí chất và tướng mạo một người lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy!
Nàng chợt giãy giụa thân thể mềm mại, muốn thoát khỏi chăn, nhưng mà cánh tay Phong Phi Vân lại cứ như hai con rắn quấn chặt lấy nàng vậy, quấn quanh lấy hai vai và hai chân của nàng, tiếp theo lại quay cuồng lấy nàng.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đem Tiên Tuyết muội muội giấu ở đâu rồi?
Phong Phi Vân vẫn luôn cảm thấy người này có gì đó không giống Phong Tiên Tuyết, khi nàng mặt dày mày dạn muốn đi theo Phong Phi Vân tới Kính Hoàn cổ sơn, Phong Phi Vân cũng cảm giác được có chuyện không hay, vì vậy mới định tối nay sẽ bắt nàng hiện ra nguyên hình.
Suy đoán quả thực không sai, Phong Tiên Tuyết lại chính là tên yêu nam tuyệt thế kia, không, nói đúng ra thì chính là một yêu nữ tuyệt thế mới đúng.
Khuôn mặt của nàng vốn là như thế, nếu như giả trai thì có thể làm mê mệt được toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, nếu như là giả gái thì chính là hồng nhan họa thủy.
- Không mượn ngươi xen vào!
Hai tay Phong Phi Vân ôm người nàng thật chặt, khi thì bóp ở trên lưng ngọc, khi thì chế trụ đôi chân thon dài mượt mà để cho nàng không cách nào trốn thoát, thật đúng như lời Phong Phi Vân nói, cả người nàng đều bị hắn chiếm sạch.
Phong Phi Vân hiển nhiên không muốn sàm sỡ nàng thật, chỉ là tu vi của nàng thì đã cao hơn Phong Phi Vân mấy cảnh giới, nếu thật sự để cho nàng thoát ra khỏi chăn thì đến lúc đó dù cho có linh khí trợ giúp thì hắn cũng tuyệt không có đường sống.
Nếu đã không trốn thoát được vậy thì một chưởng đánh chết tên khốn kiếp này!
Hai mắt Phong Tiên Tuyết bắn ra hàn quang bén ngót, cánh tay mảnh khảnh vươn ra khỏi quần áo, một phiến linh quang xông ra giữa bàn tay, một chưởng đánh vào lưng Phong Phi Vân.
Lúc này nàng đã bị Phong Phi Vân vây quanh, một chưởng này quả thực là rất khéo kéo.
- Nguy rồi!
Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng một luồng khí lãng bốc lên mãnh liệt từ phía sau đang đi tới, xương sống giống như bị đông lại vậy, lúc này nếu như không hành động thì nhất định chết trong nàng rồi.
Hai mắt Phong Phi Vân trở nên nghiêm túc, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen lanh lợi của phong Tiên Tuyết:
- Phong Phi Vân, ngươi chết chắc rồi ...
Đâm rồi!
Lời nói của Phong Tiên Tuyết mới nói phân nữa thì đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy chỗ ngực mát mẻ vô cùng, tên Phong Phi Vân này thực sự là kẻ không gì mà không thể làm được, hắn đã đưa tay ra xé nát y phục trước ngực nàng, lộ ra chiếc yếm đào màu trắng sữa.
Phong Phi Vân đã từng chiếm đoạt vô số dân nữ, phong lưu hảo hán ngự nữ vô số, dân chúng trong thành Linh Châu bây giờ đều gọi hắn là Tiêu dao ngọc hoàng bồ tát chuyển thế, nhưng trước đó thì loại chuyện xé quần áo phụ nữ hắn đã làm không ít lần, kinh nghiệm dĩ nhiên là rất phong phú.
Xé quần áo nữ nhân, chính là một kỹ năng sống, không khổ công gọt giũa nhiều lần thì dám chắc không thể xé một cách hoàn mỹ được.
Có người dùng sức quá nhỏ hiển nhiên sẽ không xé được y phục, có người dùng sức quá lớn, cũng là làm cho người con gái bị đau, còn có người xé không đúng vị trí thì rõ ràng là muốn xé chỗ ngực thì hắn lại xé phải chỗ trên lưng, rõ ràng là muốn xé chính là cái váy, hắn lại xé rách cái quần nhỏ.
Quần nhỏ cũng xé rách, ngay cả một điểm bí mật cuối cùng cũng bị bại lộ, vậy thì việc xé y phục còn có lạc thú gì nữa?
Những tình huống nói trên đều là người thiếu kinh nghiệm gặp phải sai lầm, Phong Phi Vân hiển nhiên là không phạm những sai lầm này.
Bởi vì hắn là một tên lão đạo đầy kinh nghiệm!
Câu chuyện về ông lão bán dầu có tài thiện xạ bách bộ xuyên dương (cách xa 100 bước bắn xuyên qua lá dương) nhắc nhở mọi người, chỉ cần một chuyện được lặp đi lặp lại không ngừng là có thể quen tay hay việc, trở thành một bậc nhân tài cao thủ trong chuyện này.
Một chiêu "vây Ngụy cứu Triệu" này đích thật là tuyệt vời, một lần hành động là phá được một chưởng chết người của Phong Tiên Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...