Nhất Phong trở về Kim Gia,vừa định bấm chuông thì 1 cây búa bự phía sau đập vào đầu bất tỉnh…
- Xin lỗi đại ca. Anh vào trong là tiêu liền. Đành thất lễ vậy.
Sau đó Thạch và vài tên thân tín đem hắn nhốt vào 1 cái nhà kho ngoài ngoại ô,bịt mắt lại.
Tại Kim Gia,Kim lão gia đợi đã 3 ngày mà ko thấy 2 người quay về như đã hứa. Ông vừa giận dữ,vừa lo lắng…
- Ông bớt giận đi.Ông dữ tợn thế này sao tụi nó dám về?
Bà Loan cố gắng dỗ dành. Ông chẳng nguôi chút nào.
- Nhất Phong ko phải kẻ hứa suôn.
Nguyệt Nhi vừa quắn quắn tóc vừa nói:
- Cha à,trước đây là vậy. Nhg bây giờ anh ấy còn bà Tử Du bên cạnh. Biết bả nói gì với ảnh chứ.
- Từ lúc con bé xuất hiện thì mọi chuyện rối tung. Bà Loan chen vô.
- Đối với con gái yêu của cha thì cha nghiêm khắc,sao với cô ta cha nhân từ quá vậy? Bao nhiêu lần bỏ qua mà ko trừng phạt gì cả.
Nguyệt Nhi dỗi hờn nũng nịu. Ông liếc nhìn cô gay gắt rồi nói:
- Im đi.Lên phòng ngay.
- Hứ,cha thiên vị!
Nguyệt Nhi dùng dằng đi ra.Chạm phải lão quản gia,cô nguýt 1 cái dài thượt rồi đi lên phòng.Đi 1 lúc, cô nàng ko quên quay lại nói về phía lão quản gia:
- Ông định để con gái ông ở đây ăn bám bao lâu nữa hả? Tôi ko ưa vẻ mặt đáng thương đó của cô ta chút nào!
- Dạ. Để tôi sắp xếp cho nó 1 công việc mà tiểu thư ko thấy mặt nó nữa ạ.
- Được. Lẹ đó. Bà Tử Du đã đi rồi thì tôi cũng ko muốn ngứa mắt vì đứa con gái tầm thường của ông nữa. Rõ chưa?
Lão quản gia gật gù tuân phục lời của cô chủ nhỏ…
* * * *
Tối đó,tại căn phòng sang trọng của 1 khách sạn cách xa trung tâm TP,có đôi nam nữ hẹn hò nhau. Sau 1 hồi quấn quít, người đàn ông buông nhân tình ra,lão thở dài,người đàn bà chồm lên người ông,thỏ thẻ…
- Ông giận tôi vì cuộc cãi vã hôm trước sao?
- Ko phải. Mà là Nguyệt Nhi. Bà dạy con hay quá. Nó đối xử với cha và chị nó như hạng cùng đinh.
- Trẻ nhỏ ko hiểu chuyện,ông chấp làm gì?
- Ko biết khi nó biết tôi là cha nó sẽ thế nào đây.
- Nó bực dọc chẳng qua là do ông đem con gái tới đây thôi.
- Mẹ nó mất,chỉ có tôi là người thân,nó ko tìm tôi thì tìm ai?
- Hay là… gả quách nó đi cho xong.
- Gả cho ai?
- Trước sau gì con bé Tử Du cũng cuốn gói theo Nhất Lang, khi đó thằng ranh ấy đã công khai chống lại cha nó,ông ấy chắc chắn sẽ từ nó. Nhất Lang sẽ ko còn bất cứ quan hệ nào với Kim Gia và gia tài của ngôi nhà này nữa. Nếu… ông cho Thiên Hương lấy Nhất Phong,tài sản sau này há ko thuộc về vợ chồng Nhất Phong sau?Lúc đó ông làm sui với Kim Gia rồi,Nguyệt Nhi có còn dám coi ông như kẻ hầu nữa ko?
- Phải rồi?Sao tôi ko nghĩ ra chứ?Thật chí lí.Bà thiệt là thông minh. Tôi chọn ko lầm người mà,
- Hứ,là ông chọn tôi sao?Tôi chọn ông đó chứ?
- Ừ,thì chúng ta chọn nhau,đc chưa nào?
- Chỉ giỏi cái miệng.
Người đàn bà ngã đầu lên ngực người đàn ông. Ông ta vừa đưa tay mân mê da thịt người phụ nữ,vừa nói:
- À,nếu vậy thì chúng ta phải làm sao cho Nhất Phong mau bỏ Tử Du. Dù là vợ chồng hờ,nhưng trên danh nghĩa,trên giấy tờ,chúng vẫn là vợ chồng hợp pháp.
- Tôi thấy dạo gần đây tính tình nó thay đổi. Dường như…nó cũng thích con bé rồi.
- Nhg con bé lại mê thằng anh.Chuyện tình tay ba này thú vị thật. Thôi thì cứ để chúng đánh nhau. Kết quả thế nào chúng ta cũng đều có lợi, phải ko nào? Hahaha!
Nguyệt Nhi hối hả chạy khỏi khách sạn.~ gì cô vừa nghe thấy thật khủng khiếp,thật đê tiện…Nếu ko phải vì nghi ngờ vì sao mẹ hay cùng quản gia ra ngoài làm việc ban đêm thì cô đã ko phát hiện ra sự thật nhuốc nhơ này. Cô gái nhỏ lao về nhà,bật khóc.Thì ra cha mình là 1 tên làm công.Mẹ là người đàn bà mưu mô,đê tiện,chị mình là 1 con hầu gái…Thật quá nhẫn tâm.Cô ko phải là cô công chúa của Kim gia mà chỉ là đứa con hoang…Tại sao!
*************
Căn nhà kho…
Có tiếng mở cửa,ai đó bước vào…Nhất Phong đoán vậy…
- Thả tao ra,đồ khốn!Mày là ai?Mày muốn gì?
- Cậu trẻ à,mau ăn đi,tôi chỉ là người đc người ta thuê chăm sóc cậu thôi. Đó là giọng của 1 bà lão.
- Bà cởi trói cho tôi đi.Tôi hậu tạ bà xứng đáng mà.
- Ko đc đâu,người đó dữ lắm,bảo tôi mà thả cậu ra là giết tôi ngay. Cậu ăn đi, kẻo đói.
- Thôi đc,tôi sẽ ăn.Nhg… tay tôi bị trói thế này sau mà ăn gì đc?
- Cũng phải hen.Vậy cậu phải hứa là cậu ko đc chạy đâu đó. Bà lão mới thật ngây thơ làm sao.
- Đc mà,tôi hứa.
Bà lão vừa cởi trói là hắn vùng chạy đi ngay.
- Ơ,cậu… Cậu mà đi thì người đó giết tôi mất.
Hắn vừa lấy ĐT ra định bấm số gọi cho Thạch tới đây vừa nói:
- Bà yên tâm.Tôi sẽ cho người bảo vệ bà.
- Ko cần đâu.
Vừa lúc Thạch xuất hiện…
- Sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ..người bắt tôi là cậu sao?
- Sao anh bướng bỉnh quá vậy? Lão gia mà giận lên thì anh biết chuyện gì rồi chứ?
- Tôi biết.
- Vậy sao anh ko đợi mai mốt,khi lão gia nguôi giận hãy về?
- Bây giờ và mai mốt có khác nhau sao?
- Có chứ.Anh thử đánh vần coi.Ngày mốt là ngày mốt,bây giờ là bây giờ,khác 1 trời 1 vực.
- Cậu đang làm mất thời gian của tôi đó,Thạch!
- Đại ca à!
Hắn quay qua nhìn Thạch…
- Cảm ơn đã lo lắng cho tôi.Nhg lần này rõ ràng tôi đã sai.Tôi đã kéo anh em Kim Hắc Bang vào nguy hiểm. May mà lần này cha tôi tới kịp nên ko tổn thất sinh mạng, nhg nếu như có ai đó trong số các người bỏ mạng thì sao? Tôi thật sự ko biết ăn nói thế nào với gia đình họ.Đừng cản tôi.
Thạch buộc phải nhường đường cho hắn.
- Phải,ai bảo anh là đại ca của tôi chứ? Để tôi đưa anh về.
- Chứ cậu trói tôi tới đây xong thì bắt tôi đi bộ về à?
Cả 2 cùng cười rồi lên đường trở về nhà. Thạch ngạc nhiên khi từ lúc nào ko biết mà đại ca hắn cũng biết nói đùa…
* * *
Lúc ấy, trong nhà có khách tới thăm.
Ko khí chìm trong 1 bầu ko khí ảm đạm…
Vị khách ấy lần đầu hắn thấy.Hắn chẳng biết họ là ai hết,trừ cái gã mặc áo choàng đen kỳ lạ đi phía sau người đàn ông có khuôn mặt bị băm vằm vì thẹo,đó là cái gã gây cho hắn nỗi đau mà hắn đang gánh suốt 8 năm qua. Hắn ko tìm mà giờ hắn lại tự chui đầu tới.
Lão Kim thấy Phong trở về nhg ông ra hiệu cho hắn ra ngoài. Bọn họ nói chuyện với nhau ko lâu thì bọn người lạ kia bỏ về. Lúc Dark vừa ra khỏi cửa đã bị Nhất Phong chặn lại bằng cách dí súng vô đầu…
- Ngươi còn nhớ ta ko?
Dark vờ như vỡ oà lên khi nhận ra người quen và cười giễu cợt:
- A,thì ra là người quen cũ.Cậu còn sống sao?
- Chắc ngươi ko biết đây là nhà ta,nếu ko ngươi đã ko mò tới.
- Sai,ta biết rõ cậu là ai,cậu ở đâu,cậu muốn gì nữa kìa.
- Vậy ngươi có biết ta sẽ giết ngươi để trả thù ~ gì người gây cho ta chứ?
- Vậy sao?Sợ quá!Thế cậu định giết tôi bằng gì nào?Bắn tôi à?Bắn đi! Hay cậu ko biết phải cầm súng thế nào?
- Ngươi thật láo xược.
- Bắn đi.Hay là để tôi giúp cậu nhé.
Dark nhìn vào mắt Phong khiến đầu óc hắn tuy tỉnh táo nhg hành động không thể điều khiển theo ý mình. Tay hắn giương cao cây súng ngược vào đầu mình-chứ không phải vào Dark- rồi từ từ…từ từ… Nụ cười của Dark bí ẩn kèm theo ánh mắt quái. Phong bóp cò!
Bằng!
Tiếng súng vang trời khiến mọi người ai cũng quay lại. Cây súng của Phong biến ra đầy pháo hoa như 1 trò ảo thuật… Rồi sau đó nó rớt xuống ngay dưới chân hắn. Thạch chạy tới…
- Đại ca!
Dark quay đi với nụ cười ngạo nghễ…Nhất Phong bần thần.
“Hắn là loại phù thủy gì chứ?Hắn…thật đáng sợ…”
- Anh không sao chứ?
- Ko có gì.
Phong nhặt súng lên mà vẫn chưa quên được cái cảm giác khi nãy. Hắn lặng thinh nhìn bàn tay mình…
- Lão gia gọi anh vào trong kìa.
Thạch nói,kéo hắn về với thực tại. Hắn dành thêm 1 chút thời gian để lấy lại cân bằng,để quên ~ chuyện ma quái vừa xảy ra rồi ngước lên nói với Thạch:
- Tôi biết rồi.
Lúc đó,sau khi cánh cổng nhà họ Kim đóng lại-như nó đã đóng lại với ông 25 năm trước vậy…,lão Trình quay qua Dark giận dữ:
- Ngươi lừa ta! Ngươi bảo tới đây ta có thể gặp con trai ta! Ta muốn gặp con trai ta chứ ko phải cái gã Kim Nhất Nguyên mà ta căm hận muốn ăn tươi nuốt sống ấy!
- Ta ko lừa ông. Một trong hai thằng nhóc bước vào khi nãy là con trai ông đấy.
- Sao?
Trong đầu lão Trình hiện lên hình ảnh của Thạch-người mà ông đinh ninh chắc chắn là con trai mình-chứ ông không nghĩ đó là Phong. Nó quả là có đôi mắt cương nghị giống ông và cái miệng hay cười của mẹ nó… Hoặc là do ông đã tự huyễn hoặc mình như thế đó.
“Mỹ Thanh,ta thật ko ngờ nàng giấu con ở 1 nơi mà ta ko thể nào ngờ tới. Không đc,con trai ta ko thể lẫn lộn với đám cặn bã,ô hợp nhà họ Kim. Nó phải là ông hoàng của mọi ông hoàng.Con trai,cha sẽ cho con mọi thứ.Ta có con trai,ta đã tìm đc nó rồi.Kha kha kha!”
Dark ko phân bua.Hắn hứa cho lão Trình gặp con chứ ko hứa sẽ giúp ông nhìn lại nó.
Bivian tôi thấy lão Trình thật quá ngây thơ! Ông ta giao kèo với quỷ mà suy nghĩ lại đơn thuần quá đổi. Bài học kinh nghiệm của tôi dành cho bạn khi muốn bán linh hồn cho quỷ đó là: muốn đặt điều kiện với thần bóng đêm phải luôn cẩn thận từng câu từng chữ… Khà khà!
* * * * * *
Khi bọn họ vừa đi ra thì lúc này Phong cũng đã theo lệnh cha vào phòng khách.
Hắn nhìn ông,không phân minh, chỉ cúi đầu rồi nói trước ông:
- Con … chấp nhận mọi hình phạt…Nhg thưa cha…Tử Du…cô ấy ko hề biết chuyện này. Xoá sổ Ngũ Hổ Bang là quyết định của 1 mình con mà thôi.
- Ta sẽ xử lí con bé sau khi nó quay lại Kim Gia.Còn ngươi,theo ta.
Hắn lầm lủi bước theo lão Kim tới nghiêm đường của Kim Gia. Ko nói ko rằng,hắn quỳ xuống chịu tội. Kim lão gia sai người đemi roi gai và dây trói gia pháp ra. Ông bắt hắn cởi trần,kêu người trói hắn dang tay chân đứng úp mặt vào chắn song sắt ko thể cục cựa,xát muối lên roi gai và quất. Sức của lão Kim cùng lưỡi gai trên roi gai hòa với muối...tất cả làm mỗi lằn roi là mỗi cơn đau xé da thịt Nhất Phong. Hắn cắn vành môi đến toé máu để ko bật ra tiếng kêu.Cha hắn-Kim lão gia từng bảo: là con trai của nhà họ Kim này thì phải biết chịu trách nhiệm và ko bao giờ đc kêu than! Vì vậy mà hắn nhất quyết ko kêu than,rên rỉ như 1 kẻ yếu đuối…
Quất tới roi 50,hắn bất tỉnh. Ông sai người tạt nước muối vào vết thương khiến hắn rú lên như thú hoang bị trúng đòn. Ông Kim đánh tiếp. Đánh cho tròn 100 roi ko thiếu 1 roi nào…
Người ngoài ai nhìn vào cũng sợ. Thiên Hương bật khóc ko dám nhìn,cô khóc mà nghe chính bản thân mình cũng đau ko kém gì hắn... Thạch và các anh em luôn bên cạnh hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu… Nếu như họ có thể chịu thay cho hắn,họ nhất quyết cảm thấy vinh dự vì điều đó…
Sau khi đánh xong,Phong đã chịu đủ hình phạt, ông Kim mới cho phép đám đàn em vào cởi trói đem hắn đi. Lúc này,Nhất Phong gần như bất tỉnh,toàn thân ko chỗ nào ko rướm máu,có ~ chỗ máu đông lại-thâm tím…
Đêm đó,vết thương làm hắn sốt cao. Đám anh em phải túc trực nhiều giờ trước phòng hắn,mệt mỏi, có người thiếp đi. Chỉ còn mỗi Thiên Hương vẫn kiên nhẫn bên cạnh. Cô tận tình chăm sóc hắn. Lắm lúc lại bật khóc-nhất là khi nhìn nét mặt hắn cau lại vì đau đớn...
Trong cơn mê man ấy,Phong gọi mãi cái tên Mei. Cho tới khi hắn quờ quạng nắm lấy tay Thiên Hương mới tạm yên giấc… Thiến Hương để yên tay mình trong tay Phong… Cô thừa biết dẫu chỉ là 1 sự ngộ nhận,nhg sao lòng cô vẫn thấy ấm.
Hôm sau,nhờ Thiên Hương thức cả đêm chăm sóc nên Nhất Phong hạ sốt. Gần sáng,khi thấy hắn đã ổn cô mới lã người đi và thiếp bên cạnh giường hắn vì ko dám rút tay ra,sợ hắn tỉnh giấc. Khi vừa mở mắt, Nhất Phong thoáng vui khi tưởng là Tử Du bên cạnh,nhg hóa ra lại là Thiên Hương. Hắn vội buông tay cô ra. Thiên Hương choàng tỉnh.
- Thiếu gia,cậu tỉnh rồi. Để em lấy điểm tâm cho cậu.
- Ko cần…Cô… thức cả đêm rồi phải ko? Mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Giọng hắn yếu và thều thào. Thiên Hương vẫn đứng đó…
- Nhưng…
- Tôi… ko sao… Ở đây… đâu thiếu người…Thấy ko?...
Hắn đưa mắt như chỉ cho Thiên Hương nhìn chung quanh: cả chục tên thuộc hạ của hắn nằm lấn lên nhau mà ngủ,đôi lúc đứa này đạp vào đầu đứa kia… Cô cười rồi nhẹ nhàng thu dẹp mọi thứ xong thì ra ngoài…
Tuy thức trắng đêm qua đã làm cô mệt mỏi,nhg đc ở bên cạnh Nhất Phong,lại còn đc cậu chủ nắm chặt tay suốt 1 đêm… cái cảm giác đó người ngoài cuộc không thể hiểu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...