Bác sĩ Thang nói không thương anh, thế là Đào Hiểu Đông theo sau mông hắn than đau.
“Em bảo em còn không biết bị bầm mà? Còn nói không đau đớn gì cơ mà?” Thang Sách Ngôn từ tốn rửa tay.
“Anh ấn xong là đau.” Nói rồi lại bổ sung một câu nữa, “Đau lắm ấy.”
Thang Sách Ngôn lau tay, qua gương trông thấy vết bầm đáng sợ bên mắt Đào Hiểu Đông: “Tiểu Nam còn không bị đụng như em.”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng: “Nó biết chú ý, đi đường cẩn thận.”
Từ lúc Thang Sách Ngôn trông thấy cả người anh đầy thương tích thì không cười nữa, lúc nói chuyện cũng tỏ vẻ lạnh lùng với Đào Hiểu Đông, nhưng đến khi tắt đèn vẫn ôm anh vào lòng chặt cứng, bàn tay vẫn cứ nhẹ nhàng xoa nắn trên bụng anh.
Đào Hiểu Đông được hắn xoa như vậy hơi buồn ngủ.
Thang Sách Ngôn đột nhiên lên tiếng hỏi anh: “Có đau xương cốt không?”
“Hửm?” Đào Hiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, “Xương gì?”
“Xương cụt,” Bàn tay Thang Sách Ngôn lần ra đằng sau nhẹ nhàng xoa nắn, “Có đau không?”
“Không đau.” Đào Hiểu Đông bảo.
“Không đau một chút nào à?”
Đào Hiểu Đông cười, “Anh sợ lại giống như tay em lần trước à? Mãi sau mới biết.”
“Anh sợ em đau mà không nói.” Thang Sách Ngôn lại đặt tay lên bụng anh, khẽ nói, “Ngủ đi.”
Hôm sau Đào Hiểu Đông tới cửa tiệm, anh vừa vác mặt tới mọi người ai nấy đều kinh hãi.
Địch Dã gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Khải: “DMM!”
Tiểu Khải lập tức trả lời: “Mày điên à?”
Địch Dã: “Mặt anh Đông nhà tao bị sao thế??”
Đào Hiểu Đông ngồi bên cạnh nghe vậy, bảo rằng: “Anh Đông nhà cậu tự đập đầu, cậu đừng ở đó lên cơn với người ta.”
Mặt mũi anh như vậy, ai nhìn vào cũng thấy giống như đánh nhau với người ta, Địch Dã chửi Tiểu Khải mấy câu trên wechat, mặc dù biết có lẽ không phải đánh nhau thật, dù sao cũng mượn cớ này để trút giận, Đào Hiểu Đông đi tới búng lên trán Địch Dã một cái: “Làm việc của cậu đi.”
Đổi lại là người khác va đập thành ra nông nỗi này, để tránh người khác hỏi han đều ở nhà yên tĩnh không đi đâu mấy ngày, sợ mất mặt. Nhưng Đào Hiểu Đông không ngại, ở nhà không yên được, cũng không coi đây là chuyện gì to tát.
Điền Nghị từ xa trông thấy gương mặt anh thì cười nắc nẻ hồi lâu.
Đào Hiểu Đông ôm con cưng đùa với bé, không để ý hai người họ. Đứa bé nhìn cứng cáp hơn hôm đó một chút, nhưng không trắng như vậy nữa. Đứa bé nhỏ xíu, Lúc Đào Hiểu Đông nâng cổ lên bế còn không dám cử động.
Lúc Đào Hoài Nam được sinh ra anh còn đang đi học, đến khi anh trở về Đào Hoài Nam đã được mấy tháng, trộm vía đã lớn rồi. Cho nên đây là lần đầu tiên Đào Hiểu Đông bế đứa trẻ nhỏ như vậy, lớn có chút xíu, ôm trong tay mà trái tim như nhũn ra.
Mấy hôm nay cứ rảnh rang là anh lại tới thăm thằng bé một chút, đến giờ tan làm thì cùng Thang Sách Ngôn trở về nhà.
Chuyến khám bệnh từ thiện năm nay do chủ nhiệm Trần dẫn đoàn, Thang Sách Ngôn không đi, mùa xuân tỉ lệ phát bệnh về mắt cao, hắn không đi được.
“Hôm nay bọn họ hỏi anh rằng em có đi không, anh nói không đi.” Thang Sách Ngôn ngồi trên xe bảo.
Đào Hiểu Đông “Ồ” một tiếng, không nói gì khác.
Hôm qua trời đổ cơn mưa, hôm nay mưa một hồi, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Thang Sách Ngôn xoa xoa cổ tay, Đào Hiểu Đông đưa mắt nhìn sang, chau mày lại: “Đau tay à?”
“Vẫn ổn.” Thang Sách Ngôn phẩy tay ra gió, “Hơi mỏi.”
“Tối về xoa bóp cho anh.” Đào Hiểu Đông bảo. Anh vẫn luôn chú ý tới tay của Thang Sách Ngôn, đắp thuốc chườm nóng theo định kỳ, cũng không biết có phải vì anh dụng tâm để ý hay không, một năm qua số lần đau không nhiều, cũng không đau dữ dội như hồi trước.
Dùng túi chặn nước bọc quanh chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng chườm lên tay Thang Sách Ngôn. Khăn rửa nước nóng nhiệt độ cao, bàn tay Đào Hiểu Đông cũng ửng đỏ cả lên. Thực ra có thể dùng túi muối và đai trị liệu vật lý, không thì dùng túi chườm nóng nho nhỏ cũng được, nhưng không dễ chịu bằng khăn nóng.
Khoảng thời gian này Đào Hiểu Đông đi công tác nhiều, nên không có cơ hội chườm tay cho hắn, nếu không đã không đến mức mới mưa một ngày mà tay đã ê ẩm đau.
“Em không ở nhà anh cũng tự làm đi,” Đào Hiểu Đông bảo.
Thang Sách Ngôn từ chối: “Không làm.”
Hắn từ chối quá nhanh, Đào Hiểu Đông bật cười: “Nếu lại như lần này em đi suốt không ở nhà, anh không muốn xoa thì chườm nóng là được rồi, đắp thuốc lên, không thì anh lại khó chịu.”
Thang Sách Ngôn vẫn lắc đầu: “Thế em đừng đi nữa.”
Theo tính cách của Đào Hiểu Đông và trạng thái hai người bên nhau, hẳn là lúc này anh phải đáp “Vâng vâng dạ dạ”, song lần này Đào Hiểu Đông chỉ cười, không tiếp lời, Thang Sách Ngôn đặt tay lên đùi, Đào Hiểu Đông ngồi trên băng ghế nhỏ trước mặt. Hai người vừa chườm tay vừa nói chuyện, Thang Sách Ngôn kể với anh chuyện một bệnh nhân lúc ban ngày, là một cụ già rất thú vị, mang một túi táo và bánh rán đến, cứ bắt hắn phải nhận.
“Thế anh có nhận không?” Đào Hiểu Đông cười hỏi.
“Nhận chứ, đi đường xa mang chút tấm lòng tới, nếu không nhận thì lạnh lùng quá.” Trường hợp của cụ ấy bệnh viện tỉnh không nhận, không chữa trị, đến chỗ Thang Sách Ngôn thì giữ lại. Mặc dù không chữa khỏi hoàn toàn, tổn thương thần kinh thị giác không thể khôi phục được, nhưng cuối cùng vẫn giữ được 0.4 thị lực cho cụ ấy. Vì 0.4 này mà cụ vui lắm, biết các bác sĩ không nhận phong bì, túi táo này là tấm lòng của cả nhà họ.
“Thế anh mang đi đâu rồi?” Đào Hiểu Đông hỏi, “Sao em không thấy anh mang về?”
“Anh mang về cho em thật, để quên trên xe.” Thang Sách Ngôn nói đến đây mới nhớ ra, cười bảo, “Táo ngọt lắm, giữ lại cho em hai quả, còn lại chia cho phòng.”
“Nhận táo có bị coi như vi phạm quy định không?” Đào Hiểu Đông nâng tay Thang Sách Ngôn, xoa xoa lòng bàn tay hắn.
“Thực ra cũng không được, nhưng không cần phải cứng nhắc như vậy.” Thang Sách Ngôn nhớ lại túi táo và bánh rán lúc ban ngày, gương mặt toát lên vẻ ấm áp.
Ngày nào cũng trò chuyện như vậy, Đào Hiểu Đông đều có ấn tượng với mấy bác sĩ và y tá thường được nhắc tới trong phòng của Thang Sách Ngôn, có thể phân biệt đại khái ai với ai, nhắc tên cũng không cần phải miêu tả.
Đợi khăn hết nóng rồi, Đào Hiểu Đông ấn lên huyệt mấy cái không nặng không nhẹ, vết sẹo trên cánh tay Thang Sách Ngôn đã nhạt màu, qua hồi lâu đã gần tiệp với màu da.
Đào Hiểu Đông đột nhiên đưa tay ra vuốt lên chỗ da không phẳng kia, sau đó tiếp tục xoa bóp cổ tay.
Hai người không nói lời nào, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng an lành. Đồng hồ điện tử nhích từng giây, vĩnh viễn không dừng lại.
Cuối cùng Đào Hiểu Đông sờ vào nốt ruồi nhỏ trên cổ tay Thang Sách Ngôn, đứng lên nói: “Em xuống tầng lấy táo.”
Dạo này Đào Hiểu Đông không nói nhiều, dù rằng đa số thời gian trông rất vui vẻ, nhưng cũng không luôn miệng nói cười với Thang Sách Ngôn như bình thường.
Đến tiệm cũng không đùa giỡn, đến thì làm việc, đeo khẩu trang ngồi cả ngày.
Đại Hoàng bổ nhào lên ghế, ngồi xuống bên cạnh anh, cũng không hỏi han nhiều. Ngồi một lúc thấy Đào Hiểu Đông không có ý muốn nói chuyện, lại lủi thủi bưng trà đi.
Hạ Viễn tới cửa tiệm đón anh, tối nay Điền Nghị mời đi ăn.
Hai đứa bé nhà Điền Nghị chào đời nhận được không ít phong bì, trước đó trong nhà bận rộn quá nên phải gác lại, bây giờ mới tranh thủ được thời gian bù đắp. Không phải bù đắp với hai người họ, hai người họ thì miễn đi, chủ yếu là mời người khác, đại đa số là đồng nghiệp của họ.
Hôm nay Thang Sách Ngôn không đi được, giáo sư Từ gọi tối đến nhà ăn, dùng bữa với mấy đàn anh đàn em trong ngành.
Hạ Viễn nghe nói bác sĩ Thang không tới, cười bảo: “Thế lão Điền không phải sầu nữa rồi.”
“Sầu cái gì?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Đường Ninh cũng tới thăm tụi nhỏ, còn mua cho hai cái vòng vàng, nếu không gọi người ta tới thì không hay, gọi tới lại không thích hợp.” Hạ Viễn ngồi bên cạnh cười tươi phơ lớ, “Bác sĩ Thang nhà ông không tới thì dễ thở hơn nhiều.”
Điền Nghị và Hạ Viễn đều học trường y, quan hệ với mọi người không tệ lắm. Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng, bảo rằng: “Gọi đi.”
Thực ra năm ngoái Đào Hiểu Đông gặp Đường Ninh trên bàn tiệc hai lần, hai người gặp nhau, nhìn đối phương một chút, gật đầu xem như chào hỏi. Kể từ lần đó Đường Ninh không tới tìm Thang Sách Ngôn nữa, anh dùng cách này để rời khỏi cuộc sống của Thang Sách Ngôn. Cũng không cần thể diện gì nữa.
Trong tay Đào Hiểu Đông có công việc tốn thời gian, anh và Hạ Viễn tới cuối cùng, bấy giờ mọi người tới gần như đông đủ rồi, chỉ thừa vị trí ở cửa.
“Cha nuôi tới muộn thế.” Có người nói Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Gặp con trai tôi hết rồi chứ?”
“Không cần thể diện à, gì mà con của ông.”
“Tống Trúc bảo tôi muốn thì bế đi lúc nào cũng được,” Đào Hiểu Đông kéo ghế ra ngồi xuống, “Con tôi xinh xắn không?”
“Điền Nghị này ông coi thế mà chịu đựng được à?” Người bên cạnh hỏi, “Xem cậu ta cuồng thế kia kìa.”
Điền Nghị cười nhướng mày với Đào Hiểu Đông.
Đường Ninh là người tới cuối cùng, lúc đến nơi mỉm cười bảo “Xin lỗi bị kẹt xe”. Còn sót lại một vị trí duy nhất bên cạnh Đào Hiểu Đông, Hạ Viễn và Điền Nghị nhìn nhau, còn chưa đợi Hạ Viễn lên tiếng, Đường Ninh đã ngồi xuống.
Người trưởng thành kết bạn không để ý nhiều như vậy, Đào Hiểu Đông gật đầu, gọi một tiếng “Bác sĩ Đường”.
Đường Ninh đáp “Hiểu Đông.”
Giữa hai người họ với nhau, nếu nói có mâu thuẫn gì thì thực ra không có. Lúc mới quen nhau cả hai đều coi trọng đối phương, đều cảm thấy đối phương là người rất được. Mặc dù tiến triển sau này khiến quan hệ giữa họ bây giờ có phần lúng túng, nhưng nếu chỉ tính đơn thuần từ hai người họ thì không có bất kỳ xung đột trực tiếp nào.
Cho nên hai người gặp nhau còn có thể khách sáo ngoài mặt, hỏi thăm lẫn nhau.
Ngồi gần nhau như vậy, một bữa ăn lại kéo dài, không thể không nói chuyện một chút. Nói vài câu chuyện xảy ra gần đây cũng không có vấn đề gì.
Đường Ninh nhấp một ngụm nước, hỏi rằng: “Anh Ngôn vẫn ổn chứ?”
Đào Hiểu Đông khẽ “suỵt” một tiếng, buông mắt bảo rằng: “Đừng nói tới anh ấy.”
Đường Ninh khẽ cười nhìn anh: “Vì sao không thể nói tới?”
“Bởi vì tôi không thích, bởi vì đó là anh Ngôn của tôi.” Đào Hiểu Đông cũng cong môi lên.
Cố ý nhấn mạnh vào chữ “tôi” như một đứa trẻ.
Đường Ninh càng cười tươi hơn, lại nhấp một ngụm nước: “Thế thì không nói nữa.”
“Không nói chuyện của anh ấy, anh là bác sĩ Đường, hai chúng ta nói chuyện mấy câu cũng không thành vấn đề.” Đào Hiểu Đông gắp một con tôm chiên xù, từ tốn nhai nuốt.
Đường Ninh hỏi: “Nếu nói thì sao?”
Đào Hiểu Đông dựa gần vào anh một chút, mặt không biểu tình bảo rằng: “Nếu nói thì anh là Đường Ninh, tôi không có lời nào để nói với anh, tôi độc mồm độc miệng lắm.”
Trong mắt Đường Ninh vẫn mang theo ý cười, cũng nghiêng đầu về phía anh, khẽ nói: “Cậu vẫn rất bảo vệ anh ấy, không thay đổi một chút nào.”
Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng, không phủ nhận.
Đường Ninh rót cốc nước cho anh, sau đó quay đầu nói chuyện với những người khác.
Đào Hiểu Đông tiếp tục cúi đầu lặng lẽ ăn, một lúc sau Đường Ninh gọi anh: “Hiểu Đông à.”
“Hửm?” Đào Hiểu Đông đáp lời.
“Hỏi cậu chuyện này.”
Đào Hiểu Đông: “Anh nói đi.”
Đường Ninh hỏi anh: “Cậu không ngại à? Trước đó tôi rất thắc mắc, cậu có vẻ rất rộng lượng, không thèm để ý tới tôi, không thèm để ý anh ấy từng có mười mấy năm kia.”
Đào Hiểu Đông ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Đường Ninh tiếp tục nói: “Cậu quá thản nhiên, không để ý thật sao?”
“Không,” Đào Hiểu Đông lắc đầu, “Không có gì phải để ý.”
“Ví dụ mười năm của anh, cùng với người anh vừa nói.” Đào Hiểu Đông vẽ một vòng tròn trên bàn, “Nghe rất đáng sợ, thực ra không quan trọng. Tôi dùng một năm là có thể khiến anh không chiếm được một góc nhỏ nào trong lòng anh ấy.”
Đường Ninh chau mày, mỉm cười nhìn anh.
“Thật đấy, không phải mạnh miệng trước mặt anh đâu.” Đào Hiểu Đông chỉ tay vào cái vòng, cười bảo: “Bây giờ ngay cả một góc nhỏ anh cũng không vào nổi, tất cả trong này đều là tôi.”M:Gần 11 giờ tối 39 mới đăng chương mới, thấy muộn nên đủng đỉnh vừa làm vừa chơi
1. Ở chương 60 có một chi tiết lúc ngồi ăn, bên trái Đào Hiểu Đông là “Địch Dã”, bên phải là cậu bé nửa đêm tới khách sạn đưa đồ; qua chương hôm nay mình cảm thấy đây là lỗi type của 39 vì có vẻ Địch Dã không đi công tác cùng nên tự sửa thành Tiểu Khải.
2. Qua chương trước mình xác định được Hoài Nam nhỏ hơn Trì Sính nên sửa lại xưng hô của hai bạn nhỏ ở các chương trước, để Hoài Nam gọi Trì Sính là “anh”. Mong mọi người thông cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...