Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

“Mị Mị, thí nhan thuật là gì?” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng ta vẫn biết là hắn muốn cứu ta.

Mị ngẩn người, đột nhiên tay từ trong lòng bàn tay ta rút ra, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần biết.”

“Nếu ngươi không nói cho ta biết, như vậy ta sẽ không đi,
ngươi không phải nói một ngày là đồ vật của ngươi, như vậy cả đời đều là của ngươi sao? Ta đây không đi, sẽ bám lấy ngươi .” Ta vô lại nói.

Chính là, lời vừa thốt ra, ngay cả ta cũng giật mình.

“Ngươi không đi, ta đi.” Mị cũng không chịu thua ta, lời nói liền lãnh đạm như trước.

Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, thật sự xoay người bước đi,
ta kéo vạt áo hắn lại, lại bởi vì ngọc lộ tin sương vẫn còn tác dụng,
thân mình không khỏi mềm nhũn, người liền như thế bổ nhào về phía
trước.

Giờ phút này, ngay cả ta cũng không rõ chính mình đối với Mị rốt cuộc có cảm giác gì.

Hắn quả thật dừng bước, một tiếng than nhẹ theo bên môi hắn
phát ra “Ngươi cần gì phải biết sự tình, biết chỉ càng thêm không vui mà thôi.”


Mị thay đổi, ta biết Mị quả thật đã thay đổi.

Bởi vì Mị trước kia sẽ không theo ta nói lời này, bởi vì Mị
trước kia cũng không phải là người thiện lương gì, hắn không có khả năng bởi vì ta sẽ không vui mà cố ý giấu diếm một việc.

Tay của ta như trước gắt gao cầm lấy vạt áo hắn, như là sợ hắn sẽ đi mất.

“Chẳng sợ không vui, chẳng sợ chân tướng thật sự thực tàn
nhẫn, ta vẫn muốn biết, ta không muốn mình tiếp tục mơ hồ như thế.” Ta
ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Mị, gằn từng tiếng nói.

Mị không nói, trầm mặc thật lâu sau mới xoay người nâng ta
dậy, sâu kín nói: “Sách cổ ghi lại, thí nhan thuật chính là tìm một nữ
tử sinh ra lúc trăng tròn, dùng kịch độc thiên hạ ngâm thân thành bách
độc bất xâm, sau đó dùng thượng cổ chí bảo thất thải kỳ thạch cùng máu
bách độc bất xâm liền có thể giải được độc túy sinh mộng tử, thậm chí có thể khải tử hồi sinh.”

Mị nói mỗi câu, tâm của ta liền lạnh đi vài phần.


Thì ra chân tướng thật sự tàn nhẫn.

Vậy ra ba năm trước đây, Dạ Khuynh Thành giữ ta tại bên người là có nguyên nhân như vậy, vậy ra ba năm nay ta nhận lấy thống khổ
dường ấy là để cứu về Phượng Loan, vậy ra hắn lao lực tâm tư tìm về thất thải kỳ thạch như thế cũng là bởi vì người mình yêu.

Phượng Loan, Phượng Loan, lại là Phượng Loan, giờ phút này ta thậm chí bắt đầu thống hận Phượng Loan, tất cả những gì ta phải nhận,
dường như đều là do nàng ta mà ra.

“Liễu Lăng, thật xin lỗi.” thanh âm Mị sâu kín hiểu thấu hết thảy, rơi vào tai ta, khiến ta giật mình thanh tỉnh.

Mị là vì cứu ta, nếu ta không còn là cơ thể bách độc bất xâm, như vậy mặc dù Dạ Khuynh Thành tìm được ta cũng không có nghĩa gì.

Thì ra từ lúc hắn đang đêm đến Lục vương phủ đến nay, hắn là luôn luôn muốn cứu ta.

Nhưng là tại vì sao cái gì đều có không nói?

Nếu lúc trước có thể nhẫn tâm như thế đối với ta, giờ phút này vì sao lại nói với ta thực xin lỗi?

Đến lúc này, ta mới phát hiện, vậy ra ta căn bản là chưa bao giờ thử tìm cách hiểu Mị.

Ta muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Mà thanh âm Mị lại một lần nữa sâu kín vang lên “Đi nhanh đi, đi được càng xa càng tốt.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Mị liền một phen kéo ta hướng cửa động mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui