CHƯƠNG 22
Nghiêm Dục Phong tràn đầy thích thú nhìn Hi Trân, hắc mâu hiện lên một tia quỷ quyệt, thương thế của vật nhò này…. Chắc sẽ không có chuyện gì nữa—
Đôi mắt thâm trầm tà mị dấy lên một tia dục hỏa, y khàn khàn nói: “Cởi áo ra.”
“Vương, Vương gia muốn đi tắm sao? Nô tài Nô tài đi lấy
xiêm y đế ngài thay.” Hi Trân vừa nghe Vương gia nói muốn bé hầu hạ, liền vui vé vội vàng xuống giường, lại bị một cánh tay thon dài ôm trở về.
“Vương gia…. ?” Hi Trần khó hiếu quan sát Nghiêm Dục Phong, Vương gia hôm nay…. Thoạt nhìn có chút kì quái? Không băng lãnh như ngày thường. . . . Hơn nữa đôi mắt khiến bao người run rẩy sợ hãi kia, giờ lại khiến mình mặt đỏ tim đập mạnh …. Nguy rồi! Mình …. Phải chăng thật sự ….. bị bệnh? ….. Vậy thật không tốt…..
“Lát nữa sẽ tắm, giờ thì cởi áo ra.” Dù sao có tẩy bây giờ, thì lát nữa cũng phải tẩy lại, như vậy không phải rất phiền phức sao!
Hi Trần đơn thuần không hề có chút nghi ngờ, nhu thuận đáp ứng, hai tay cố hết sức giúp Nghiêm Dục Phong cời áo, tháo đai lưng, nhưng nam nhân kia như muốn cùng bé đối nghịch, không chịu rời tay đi chỗ khác, còn một mực gặm cắn vai bé, khiến Hi Trần cũng không biết là nên né tránh miệng của y hay là tiếp tục giúp y cởi áo.
“Vương Vương gia Ngài Có thể dịch tay ra một chút
không?” Có chút khiếp sợ mà khẩn cầu .
Nghiêm Dục Phong liếc nhìn bé một cái, không chút hảo ý mà dời tay, đợi lúc Hi Trần giúp y cởi bỏ lớp áo cuối cùng, đôi bàn tay to lớn thon dài đầy tà ý không biết từ khi nào cũng đem Hi Trần lột sạch sẽ.
“Di A? ! Vương gia….” Khi gió đêm mát lạnh thổi qua
thân thể, Hi Trần mới ý thức được tình cảnh cùa mình, kinh hô một tiếng, không. . . . Không phải lát nữa mới tắm rửa sao? Vì sao Vương gia lại cởi cả y phục của mình? Bây giờ cũng không phải lúc thượng dược a!
Hi Trần bối rối muốn tìm y phục bản thân, nhưng bị nam
nhân ngăn lại, bé hoang mang ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi
mắt đen hắc ám tà mị, tỏa ra hòa quang đang chăm chú nhìn
mình, khiến bé như bị cuốn hút, bị vây hãm mà lạc lối, quên
cả cử động
Nghiêm Dục Phong tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Hi Trần, cúi đầu hôn lên đôi môi không còn tái nhợt như trước, đầu lưỡi mềm nhẹ lướt theo hình dáng bờ môi xinh xắn, khi cái miệng nhỏ nhắn hé mở lưỡi y không chút do dự mà trượt vào, trêu ghẹo chiếc lưỡi e lệ phấn nôn kia, cùng nó dây dưa chơi đùa, nhấm nháp tư vị ngọt ngào.
Hi Trần mở lớn mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ cách mình chưa đầy một tấc, không biết nên làm cái gì, chỉ có thế ngây ngốc tùy ý nam nhân xâm chiếm, ngốc đến độ bản thân quên cả hô hấp, mãi đến khi bé thờ không nổi, lúc này ý thức mới bừng tỉnh mà cố phát ra tiếng kêu ô ô, hai tay nhỏ nhắn đặt trước ngực Nghiêm Dục Phong, lại không dám đẩy y ra.
Nghe thấy tiếng rên rỉ của tiểu đông tây trong ngực, lúc này Nghiêm Dục Phong mới buông bé ra, Hi Trần vừa được hô hấp, liền không ngừng há mồm thở dốc, bé thiếu chút nữa.. .. Tưởng bản thân đã tắc thở mà chết!
Hắc mâu của Nghiêm Dục Phong nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Hi Trần nổi lên một tầng hơi nước, cái miệng nhò nhắn phấn nộn vì bị y hôn mà trở nên tiên diễm ướt át, dáng vẻ lại ngượng ngùng e lệ, y sung sướng mà hôn lên mắt, lên mi, rồi chậm rãi hạ xuống mặt bé một trận mưa hôn tinh tế.
“Vương— Vương gia— ?” Hi Trần khó hiểu phát ra tiếng thở khẽ, vì sao mỗi nơi môi Vương gia mơn trớn qua đều phát nhiệt?
“Ngươi sợ ta?” cảm giác được tiểu nhân nhi phía dưới run rẩy, Nghiêm Dục Phong khẽ ngẩn người, đôi mắt khiến bao người khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hi Trần hỏi.
Hi Trần không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, trong đôi mắt to tràn đầy tin tường, bé kiên định trả lời: “Hồi bẩm Vương gia, nô tài không sợ, Vương gia là chủ tử tốt nhất trên đời. ”
Nghiêm Dục Phong vì câu nói của Hi Trần mà nhíu mi, y không thích tiểu đông tây đem thân phận hai người đặt cách xa nhau như vậy, vừa nặng nề hôn lên môi Hi Trần, chứa đựng ý trừng phạt mà khẽ cắn bờ môi kia, đôi tay như chứa ma lực vừa xoa nắn thân thế Hi Trần. Đôi môi một đường đi xuống nhấm nháp da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi bóng loáng, cảm nhận từng phản ứng ngây ngô lại hoang mang của nhân nhi xinh đẹp.
Khi đôi môi chuyển đến một điểm thù du trước ngực, Nghiêm Dục Phong tà ý vươn lưỡi khẽ liếm, không ngoài dự tính nhìn tiểu đông tây giật nảy người, một tay chế trụ bé, miệng chuyển sang tiểu hồng điểm đơn độc còn lại, chậm rãi nhu lộng, chiếc lưỡi không an phận hết cắn lại liếm, cảm thụ *** nhỏ dần dần đứng lên, một bàn tay khác không nhàn rỗi cũng khe khẽ xoa nắn phân thân non nớt đẹp đẽ đã hơi ngẩng đầu của Hi Trần.
Hạ thân non nớt của Hi Trần bị nắm lấy, liền hoảng sợ hít sâu một hơi, bé thật sự có chút sợ, không phải sợ Vương gia, mà là sợ phản ứng của chính cơ thể mình, khi nơi đó bị Vương gia cầm lấy, hình như có một cỗ nhiệt khí cấp bách muốn tiết ra, bé không hiểu rốt cuộc bản thân bị làm sao? Phải chăng thật sự bị bệnh?
Chỉ một chốc sau, trong mắt lại nổi lên một tầng hơi nước,bé khổ sở nức nở nói: “Vương gia…. Nô tài…. Có phải bị bệnh không?” Làm sao bây giờ? Mình sẽ không thể hầu hạ Vương gia nữa sao? Mình đã rất lâu không có làm việc
Nghiêm Dục Phong bị hỏi có chút bất ngờ, nhìn thủy mâu đau buồn của Hi Trần, lại nhìn bàn tay bé có chút e lệ đang đẩy bàn tay đang vổ về hạ thân ra, bộ dáng như không muốn cho y chạm vào. Lập tức, y biết, tiểu đông tây này thật đơn
thuần a …..
Ánh mắt ôn nhu, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước hôn lên từng giọt nước mắt trên gương mặt Hi Trần, thản nhiên nói: “Ngươi không bị bệnh.”
Di? Hi Trần khó hiểu mở lớn mắt, không bệnh? Nhưng chỗ kia vì sao ………..
Nghiêm Dục Phong cũng không muốn giải đáp thắc mắc của bé, tay vẫn chậm rãi xoa lên phân thân đang gắng gượng, môi như trước tạo ra vô số hôn ngân trên người bé, thỏa mãn nhìn Hi Trần lâm vào biển sâu khoái cảm.
Hi Trần chìm vào dục vọng, hoảng sợ không biết nên làm thế nào? Trên mặt một trận ừng hồng, hơi thở gấp gáp, miệng kiềm chế từng tiếng ngâm nga, hai tay sợ hãi nắm chặt đệm giường dưới thân, hai chân muốn khép lại lại bị Nghiêm Dục Phong gạt mở, bàn tay nam nhân thong thả mà cường ngạnh trêu đùa bé.
Nước mắt Hi Trần vì không thể chịu nổi sự tra tấn cùa nhiệt hỏa thiêu đốt mà chảy xuống, khuôn mặt đỏ bừng, khi bé đạt tới cao trào, trong đầu nhất thời trống rỗng, dòng nhiệt lưu như sóng biển mạnh mẽ đập vào vách đá rốt cuộc không thể khống chế được mà cuồn cuộn tiết ra, làm bẩn tay Nghiêm Dục Phong.
“Đối, thực xin lỗi…..Vương gia…….Nô tài không phải cố ý
Đâu…..Thực xin lỗi….” Đợi khi ý thức được khôi phục, Hi Trần nhìn bạch trọc dính trên tay Nghiêm Dục Phong, xấu hổ không chịu nổi cấp tốc lấy tay chà lau uế vật của mình, nhưng bị Nghiêm Dục Phong ngăn lại, y vươn lưỡi tà mị liếm sơ tinh Hi Trần vừa bắn ra.
Hi Trần vội vàng giữ lấy tay Nghiêm Dục Phong, sợ hãi nói:
“Vương gia…..Kia….…Kia thực bẩn đó!”
Nghiêm Dục Phong liếc mắt nhìn Hi Trần, cúi người hôn lên miệng bé, để bé nếm thử chút hương vị của chính mình, Hi Trần nhất thời nhăn lại đôi mi thanh tú, thật khổ…. thật chát…
“Có biết đây là gì không?” y hạ thấp giọng hỏi bé.
Hi Trần ngẩn người nghĩ, kia…..Không phải mình….tiểu ra sao?…..Nhưng vì cái gì lần này…. Cư nhiên lại là màu trắng, lại có điểm trong suốt? Thảm…….Mình đúng là bị bệnh……
Nghiêm Dục Phong nhíu mi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia hiện đầy nét đau khổ, biết bé lại nghĩ sai rồi, liền hảo tâm giải thích giúp Hi Trần, “Là sơ tình của ngươi.”
Sơ tinh? Đó là cái gì vậy? Vì sao sơ tinh có thể ăn a? Nhìn vẻ
mặt Vương gia khi liếm đầy tà mị………….Hi Trần mặt đỏ như
xuất huyết, bé khó hiểu nhìn Nghiêm Dục Phong, trong đôi mắt to thuần khiết ngập tràn nghi vấn.
Bình thường, dù có là phụ thân, có thể cũng sẽ không giảng giải vấn đề tế nhị này với con mình, Nghiêm Dục Phong không phải phụ thân bé, lại càng không thể giải đáp giúp bé, tự tay lấy Tuyết Liên Cao hàng ngày thường bôi giúp Hi Trần, mở nắp, hương khí thanh đạm đễ chịu bỗng chốc xông vào mũi.
Ngón tay lấy chút dược cao, thừa dịp Hi Trần ngây ngốc nhìn y, khẽ nâng hai chân bé, xoa lên địa phương án mật kia, sau khi bôi chút dược xung quanh, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng xâm nhập huyệt khẩu khép kín, chậm rãi vỗ về chơi đùa .
Hi Trần khó hiểu, vết thương nơi ấy…. Đã sớm lành rồi, vì
sao Vương gia ……. Còn thoa dược vào đó?
Bé đang mải suy nghĩ, bỗng tiểu huyệt phía sau đột nhiên bị dược cao lạnh lẽo chạm đến khiển bé giật mình trấn tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bất tri bất giác mà hướng phía ngoài giường, nhìn thấy giá nến trên bàn.
Một giây sau, kí ức kinh khủng trước kia trở về, Hi Trần sợ hãi thở dốc, nhanh chóng hít một ngụm khí lớn rồi nín thở, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, thân thể gầy yếu nhỏ nhắn cuộn thành một khối, ngay cả hậu huyệt cũng nhanh chóng khép lại, bé lo sợ nam nhân lại dùng vật gì đó đáng sợ để tra tấn mình.
Phát hiện tiểu nhân nhi bên dưới đột nhiên cứng ngắc, nhiệt độ thân thể lại hạ thấp, biết bé nhớ đến cái gì, Nghiêm Dục Phong liền có chút áy náy, bàn tay to lớn ấm áp khe khẽ vuốt ve thân thể đang run rẩy của Hi Trần, giúp cơ thể bé ấm áp trở lại, đưa môi đến bên tai Hi Trần, khéo léo mút hôn vành tai, thanh âm thanh lãnh lần đầu tiên nói lên nét ôn hòa “Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Tiếng động ấm áp ướt át truyền đến bên tai, bất giác khiến Hi Trần an tâm hơn, bé mở to hai mắt sợ hãi nhìn Nghiêm Dục Phong, yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm, bé biết nam nhân phía trên tuyệt đối sẽ không làm bé bị thương, thân thế dần dần thả lỏng.
Như muôn khen thưởng cho Hi Trần, Nghiêm Dục Phong lại hôn lên môi bé, cùng tiểu nhân nhi quấn quít giao triền, ngón tay dính dược cao đã ở cửa huyệt khẩu, xâm nhập một ngón tay, liền dừng lại, thấy vật nhỏ không có cảm giác khó chịu, mới chậm rãi co rút ngón tay, muốn làm mềm mật huyệt chặt chẽ kia.
Đến khi ngón tay thứ hai thâm nhập vào mật huyệt, mười ngón tay nhỏ gầy của Hi Trần khẽ nắm lấy chăn gấm dưới thân, e sợ cảm xúc không biết tên của mình lúc này.
“Đau?” Nam nhân khẽ hỏi.
Hi Trần khẽ gật đầu định nói đau quá, lại thấy trán nam nhân phía trên mình xuất đầy mồ hôi, nhất thời giật thót, Vương gia…. Cũng rất khó chịu sao? Bàn tay nhỏ nhắn bất giác khẽ xoa trán nam nhân, học theo động tác đôi tay to lớn của y khi chà lau mồ hôi chăm sóc mình trong mấy ngày nay, nhẹ nhàng xoa vỏ, cũng quên câu hỏi định hỏi nam nhân.
Khẽ thở dài, Nghiêm Dục Phong bắt lấy bàn tay nhỏ xinh trên trán mình, để Hi Trần ôm vòng sau cổ y, ngón tay chôn trong mật huyệt không ngừng trừu sáp, vô cùng thỏa mãn khi nghe tiểu nhân nhi trong lòng không ngừng phát ra từng trận thanh âm ngâm nga dồn dập.
“Vương…. Vương gia… ” Hi Trần luống cuống gọi nam nhân, bị Vương gia trừu sáp nơi đó cảm giác thật kì quái…… Nhiệt độ toàn thân tựa hồ đều dồn vào chỗ ấy…. Tiểu huyệt theo động tác ngón tay thon dài kia bất giác co rút…..
Nghiêm Dục Phong cố gắng nhẫn nại khuếch trương hậu huyệt của Hi Trần, cũng chậm rãi gia tăng số ngón tay, mị nhãn chăm chú nhìn biểu cảm của Hi Trần, không bỏ qua bất cứ một biến đổi nào, đợi đến khi Hi Trần lộ ra biểu tình tràn đầy ham muốn, mới rút các ngón tay ra.
Cơ thế bỗng nhiên chỉ còn cảm giác trống rỗng, Hi Trần mở đôi mắt mê muội, không hiểu vì sao nam nhân rời đi, nhưng rất nhanh sau đó, một vật vừa thô vừa nóng đã chạm đến hậu huyệt bé.
Nam nhân vỗ nhẹ bên mông Hi Trần, ghé vào lỗ tai bé khẽ thì thầm. “Thả lỏng.”
“A !” Còn chưa kịp hiểu rõ lời nam nhân, hậu huyệt liền truyền đến một hồi cảm giác khuếch trương cùng đè ép, dục vọng cực đại cùa nam nhân khai mở nơi tư mật kia của bé, cảm giác xé rách truyền đến khiến bé đau đến mồ hôi lạnh cũng ứa ra, hai cánh tay đang đặt trên lưng nắm lại thành quyền, sợ cào nam nhân bị thương, cắn chặt môi cố chịu đựng cảm giác vô cùng đau đớn.
Dục vọng cực đại mới tiến vào một nửa đã bị ngăn cản, hai tay Nghiêm Dục Phong chuyển sang nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn bờ mông nhỏ của Hi Trần, trong không khí truyền đến mùi huyết tinh nhàn nhạt, y biết mình lại làm bé bị thương, môi khẽ hôn từng cái từng cái lên gương mặt đang tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt của tiểu nhân nhi phía dưới, an ủi bé, đợi Hi Trần thả lỏng một chút, liền cố hết sức, đem dục vọng tiến vào đến tận cùng, bên tai cùng truyền đến tiếng thét nhỏ của Hi Trân.
Hi Trần sợ hài không dám cử động, cắn chặt môi dưới đến xuất huyết, nước mắt lặng lẽ trượt xuống hai gò má xinh xắn tái nhợt, nhìn thấy trong mắt nam nhân là một trận đau lòng, vươn lưỡi liếm láp bờ môi đang chảy máu của Hi Trần, ép vật nhỏ phải hé miệng, hạ thấp ngữ khí bất đắc dĩ hỏi: “Rất đau?”
Hít sâu một hơi, cố xoa dịu cảm giác đau đớn vô cùng, cảm thấy nơi tư mật phía sau có chút căng trướng, Hi Trân bất giác co rút vài cái, dục vọng nóng rực của nam nhân phút chốc lại càng lớn, càng nóng hơn nữa, cơ hồ muốn làm bỏng bé, Hi Trần khiếp sợ nhìn nam nhân, cất tiếng nhỏ như muỗi: “Hồi bẩm Vương gia ….rất đau……Rất nóng……”
Vương gia đang trừng phạt mình vì tội tự ý chạy đến địa lao
sao? Vừa rồi thật sự…. Rất đau…..
Nghiêm Dục Phong khẽ nhếch miệng, “một chút nữa liền không đau, ” Vừa hôn cái miệng nhỏ nhắn của Hi Trần, vừa nâng thắt lưng bắt đầu từ từ luật động.
“A……Vương gi…… Đừng…….Ân……Vương gia……” Khi dục
vọng của nam nhân di chuyển trong cơ thể, thân thể ngoại trừ cảm giác đau đớn lúc nãy, dần dần truyền đến một khoái cảm không biết tên, dường như ham muốn càng lúc càng tăng cao, vậy mà thân thể nam nhân lại chậm rãi chuyển động, hai tay vòng quanh trên cổ nam nhân bất giác càng siết chặt, tựa như ôm một khúc gỗ biết chuyển động.
Dường như thực hài lòng với phản ứng của Hi Trần, nắm lấy hai chân mảnh khảnh của bé đặt vòng quanh thắt lưng mình, luật động chậm rãi cũng dần nhanh hơn, mãnh liệt trừu sáp, bàn tay to dày khi nặng khi nhẹ chơi đùa vỗ về phân thân Hi Trần, không còn ôn nhu như trước, phân thân đang bị bàn tay đầy vết chai xoa nắn cũng càng lúc càng nhanh.
“Ha……A…… Vương gia….. A……cầu ngài….. Ân…….Chậm một chút …..A …… Nam nhân đâm chọc quá nhanh khiển Hi Trần nhỏ bé gầy yếu không chịu nổi, dục vọng phía trước bị nam nhân trói buộc, tiểu huyệt phía sau lại bị dục vọng của nam nhân hung hăng ma sát, bé không thể theo kịp tốc độ của nam nhân, hai tay không còn sức để ôm lấy cổ Nghiêm Dục Phong nữa, yếu ớt nằm trên giường tùy ý nam nhân cuồng mãnh xâm nhập, miệng chỉ có thể khe khẽ phát ra tiếng rên rỉ.
Đợi đến khi dục vọng phía trước của Hi Trần vì không chịu đựng nổi kích thích quá lớn mà sắp tiết ra lần nữa, nam nhân nhanh chóng giữ lấy đỉnh không cho bé phóng thích.
“Không……Vương gia….ô……cầu ngài…….Đừng như vậy…… A………” Dục vọng bị ngăn chặn không thể tiết ra, hai mắt Hi Trần đẫm lệ cầu xin, cầu nam nhân buông tha mình, đừng tra tấn mình nữa.
Nghiêm Dục Phong tà mị cười, tốc độ dưới thân càng thêm mãnh liệt, thẳng đến khi cao trào, mới nới lỏng bàn tay tra tấn Hi Trần, dịch thế bạch trọc rất nhanh bắn ra, tiếu huyệt phía sau bất giác cũng co rút nhanh, chỉ một lát sau, Nghiêm Dục Phong đã ở trong cơ thể Hi Trần bắn dục dịch nồng đậm.
Hi Trần từ trên thiên đường dần hạ xuống mặt đất, thân thể phủ kín một màu hồng khẽ run rẩy, lần đầu nếm thử ham muốn mãnh liệt đến không chịu nổi cùng Nghiêm Dục Phong, khi cao trào qua đi, bé dần rơi vào hôn mê.
Mải đến khi thân thể ngâm trong dục thủy ấm áp, Hi Trần mới từ từ tỉnh lại, nam nhân đang ôm bé, cẩn thận giúp bé tẩy sạch thân mình.
Hi Trần ngẩng đầu liếc mắt một cái trộm quan sát nam nhân, khi vừa nhìn đến gương mặt nam nhân tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhiễm một màu đỏ ửng, trời ….. Trời ạ! Vừa rồi bọn họ làm cái gì vậy? Mình cư nhiên cùng Vương gia…..Da thịt thân cận như vậy sao?
“Đau không?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm khẽ hỏi của nam nhân.
Nơi tư mật phía sau vừa mới chịu đựng xâm lược mạnh mẽ lại bị hai ngón tay nam nhân đâm vào, dịch thể không thuộc về Hi Trần trong cơ thể vì hai ngón tay chậm rãi đảo lộng mà chảy ra, hậu huyệt truyền đến từng trận đau đớn, Hi Trần mặt đỏ như sắp xuất huyết, bé không dám nói tiếng nào, chỉ khẽ gật đầu, rồi cúi đầu, không dám nhìn gương mặt tuấn dật của nam nhân.
Nhân lúc nam nhân chuyên tâm tẩy trừ thân thế cả hai, Hi Trần sợ sệt cất tiêng hỏi nhỏ: “Vương gia….. Nô tài …… Là ….nam sủng sao?”
Lời vừa nói ra, bàn tay vốn đang vốc nước lên người Hi Trần dừng lại, thanh âm trầm thấp có chút lạnh lẽo nói: “Ai dạy ngươi?”
Cảm thấy sợ hãi trước hàn ý từ khắp người nam nhân truyền ra, Hi Trần run rẩy nói: “Hồi bẩm Vương gia……..Không…….Không ai ……. Dạy nô tài….”
Trước kia Hi Trần thật sự không rõ vì sao tất cả mọi người gọi bé là nam sủng, bé cùng không biết đó là cái gì, nhưng vừa rồi cùng Vương gia da thịt thân cận như vậy……..Khiến bé hiểu được một chút…….
Bất quá Hi Trần không có tư cách lên tiếng phản kháng, mạng của bé là Vương gia cho, nếu Vương gia muốn thân thể ti tiện này, cho dù bị người khác nói khó nghe đến không thế chịu đựng, bé cũng sẽ không có nửa câu oán hận.
Nghiêm Dục Phong rất nhanh nắm lấy chiếc cằm tinh tế của Hi Trần, dùng lực đạo không nhỏ mà niết chiếc cằm đến phát đau, nước mắt viền quanh đôi mắt trong sáng không dám chảy xuống.
“Nói!” Lại tăng thêm lực đạo trên tay, không thế chịu nổi cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của Hi Trần, bé cấn chặt môi dưới, không dám mở miệng, bé không muốn hại những người khác lại bị Vương gia trách phạt
Trong hắc mâu của nam nhân lóe lên một đạo hỏa quang, y chăm chú nhìn Hi Trần một lúc lâu, mới chậm rãi buông tay, mềm nhẹ xoa phía dưới hàm Hi Trần vì bị niết mà hiện ra ứ thanh, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm một vòng, xem ra. … Trong phủ cũng không phải chỉ có một Hà đại nương mà thôi….
Lại là một đám hạ nhân thích khua môi múa mép, nhãn mâu thâm thúy đột nhiên trở nên lạnh lùng, cúi đầu nhìn dáng vẻ không muốn phản bác của Hi Trần, y lạnh lùng kiên định nói: “Ngươi, không phải nam sủng.”
Hi Trần mở to mắt nhìn Nghiêm Dục Phong, lập tức lại trầm mặc cúi đầu, không phải nam sủng…….Vậy……. Là nam xướng đi……Không quan hệ…..Chỉ cần Vương gia vui vẻ….. Muốn mình làm gì cũng được…
Đợi tắm rửa xong rồi trở về phòng giúp Hi Trần thượng dược, sau đó Nghiêm Dục Phong liền ôm bé đi vào giấc ngủ, lần đầu làm việc kia khiến Hi Trần thấm mệt rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ, ngón tay Nghiêm Dục Phong vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mịn màng của Hi Trần, không khỏi khẽ thở dài…….
Tiểu đông tây này…. Luôn luôn không tự mình tranh giành cái gì, chỉ biết cam chịu nhận lấy những lời đồn đại nói xấu của mọi người, cho dù bỗng dưng vô cớ bị ai đánh chửi, bé cũng nhất định cho rằng bản thân làm sai, không dám có chút phản kháng.
“Ta nên làm như thế nào với ngươi bây giờ?” Nghiêm Dục
Phong bất đắc dĩ khẽ hỏi, thời gian chỉ còn hai tháng, y phải
làm thế nào mới khiến tiểu đông tây trừ bỏ tận gốc cảm giác
tự ti, khiến vật nhỏ dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt
mọi người? Bằng không với tính cánh nhát gan của bé, khi
y chinh chiến sa trường, một mình Trần nhi ở lại không biết
phải chịu bao nhiêu ủy khuất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...