Ngôn Hạ lên tiếng, cô không giống với thường ngày, mỗi khi đối mặt với Dụ Bạc đều mang dáng vẻ cười nói nhẹ nhàng, lúc chiến tranh lạnh, con gái có quyền làm mặt lạnh.
Nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cô cũng chỉ giữ được vài phút, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt của Dụ Bạc.
Bộ dáng thiếu niên vẫn khôi ngô như thường, ngũ quan giống được tỉ mỉ phác họa, thời điểm nên nóng thì nóng, thời điểm nên lạnh thì lạnh.
Nhưng lúc anh sinh bệnh thì không giống thế, mặt trắng môi đỏ, hai màu sắc càng được tô đậm đến cực hạn.
Ngôn Hạ dậm dậm chân, thời tiết ban đêm lạnh, đứng ở bên ngoài một lát, chân cô đã có cảm giác lạnh.
"Dụ Bạc, anh đứng ở đây bao lâu rồi?"
Trong ánh sáng vàng ấm áp, những hạt bụi nhỏ tinh tế bay bay, mà cũng thật kì lạ, chút bụi bặm bay tới xung quanh anh cứ thế tiêu tan.
Dụ Bạc cong mày, giống như là muốn cười một tiếng, nhưng ý cười kia nhạt nhẽo, giống như tơ liễu nổi trên mặt nước, gió thổi qua liền tản đi.
"Không lâu lắm." Anh nói, thanh âm vẫn còn khàn khàn.
Ngôn Hạ bỗng nhiên nắm lấy tay anh, rất lạnh, cứ như đang nắm lấy một khối băng.
Nếu thật sự chưa lâu, thì nhiệt độ trên tay anh sẽ lạnh đến vậy sao?
Trên người cô không có khăn quàng cổ hay thứ gì khác, cũng chỉ có thể nắm lấy tay anh.
Tay chân Ngôn Hạ sẽ biến hóa nhiệt theo thời tiết, mùa hè thì nóng, đến thu đông thì lạnh, trên tay cô chẳng có bao nhiêu hơi ấm, nhưng vẫn một lòng muốn sưởi ấm cho Dụ Bạc.
"Thì ra người đứng đầu lớp cũng sẽ nói dối không chớp mắt." Ngữ khí Ngôn Hạ có chút châm chọc mỉa mai.
Dụ Bạc cười cười, cúi đầu, môi anh chạm vào tay Ngôn Hạ, giống như một hạt bông tuyết lặng lẽ rơi xuống tay cô.
Anh nhắm mắt lại, lông mi dày và dài lúc hôn cô hơi nhẹ nhàng run rẩy, như cánh bướm loạng choạng, vô duyên vô cớ có loại hương vị mỏng manh.
"Nam Nam." Dụ Bạc vẫn gọi nhũ danh của cô, hai chữ nức nở vụn vỡ, ôn nhu cuốn lại ở đầu lưỡi của anh, "Em đừng không để ý đến anh, được không? "
Dụ Bạc cúi đầu xuống, nhăn mày nhìn cô, lúc này anh không giống với ngày thường chút nào, bỏ đi vẻ tự phụ lạnh nhạt, yếu đuối như con thú nhỏ run rẩy.
Anh rũ mắt, nói lời xin lỗi Ngôn Hạ: "Là anh không tốt, Nam Nam".
"Em không thể không cần anh."
Một câu cuối cùng kia, mơ hồ còn mang theo sự hung hăng cố chấp, chẳng qua Ngôn Hạ đã bị sự yếu ớt bên ngoài của Dụ Bạc lừa gạt.
Nàng chớp mắt, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có mùi vị chua xót, bao nhiêu ủy khuất ùn ùn kéo dến rồi trào dâng.
"Em còn sợ anh không để ý tới em."
Chỉ là bình thường cô đều không hay khóc, Ngôn Hạ lại ép xuống sự chua xót này.
"Trước giờ đều là em theo đuổi còn anh trốn tránh, em thích anh trước, em luôn tỏ tình với anh." Ngôn Hạ nói ra hết những suy nghĩ, "Em vẫn luôn không hiểu rốt cuộc anh..."
Em vẫn luôn không hiểu rốt cuộc anh thích hay không thích em.
Những lời này kẹt ở cổ họng, khiến Ngôn Hạ nói không nên lời.
Cô bỗng nhiên nhớ tới nhật ký của Dụ Bạc, nhớ tới sự giám sát của Dụ Bạc suốt thời gian đó vì sợ cô biến mất.
Anh thực ra rất thích cô, thậm chí phần yêu thích này còn xen lẫn sự cố chấp.
Ngôn Hạ nuốt nửa câu sau xuống, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm Dụ Bạc.
"Sau này anh sẽ không ép em nữa." Chiếc cằm gầy gò của thiếu niên đặt trên vai Ngôn Hạ, anh nhìn vào bóng đêm mênh mông sau lưng cô, tối nay không trăng không sao, chỉ có một mảnh hắc ám vô tận.
Ánh mắt anh như hòa vào màn đêm tối ấy.
Dụ Bạc nghe được câu nói chính thốt ra, nhẹ nhàng, từng câu từng chữ, cực kì hợp với tâm ý Ngôn Hạ: "Anh không trói buộc em nữa, anh sẽ tận lực khống chế bản thân."
Trong mắt anh đều là sự lạnh lùng bình tĩnh, từng từ ngữ kia đều được tính kế tỉ mỉ.
Ngôn Hạ không nghĩ tới lần này cãi nhau lại là Dụ Bạc chịu thua trước.
Anh nói lời xin lỗi và hòa giải trước, Ngôn Hạ ngược lại có chút ngượng ngùng.
Cô vùi nửa khuôn mặt vào lòng Dụ Bạc, nhẹ giọng nói ra mấy câu mà khí trắng cũng phả ra, ngoài trời đang lạnh thêm.
"Cũng không phải bảo anh không cần quan tâm đến em, " cô lẩm lẩm, "Chỉ là đừng quản em chặt như vậy, rất đáng sợ."
Trong lúc vô tình cô đem hết tâm sự mấy ngày nay nói ra.
Dụ Bạc hôn lên trán cô, nói 'được'.
Đại khái thì con gái trời sinh đã là loài động vật nhạy bén, dù rằng tâm tư Ngôn Hạ không được tinh tế, cũng đủ để phát giác được mấy ngày nay Dụ Bạc không được bình thường lại hơi điên cuồng.
Nhưng cô không biết, sự không bình thường này còn chưa dừng lại tại đây.
Dường như trời sinh anh đã khuyết thiếu dây thần kinh lý trí, máu chảy trong cơ thể không giống con người bình thường, âm u vặn vẹo, dữ tợn cố chấp, cơ hồ có thể dùng tất cả các từ ngữ không tốt để hình dung anh.
Chỉ vài giờ trước, anh còn nghĩ muốn cùng Ngôn Hạ chết đi.
Như vậy thật tốt, cô sẽ không mở miệng nói những lời đả thương người khác, tình cảm cô dành cho anh sẽ cuồng nhiệt và đơn thuần như cũ, sẽ không chuyển dời sang kẻ khác.
Anh là sinh vật thiếu thốn tình yêu thương, nếu không được Ngôn Hạ yêu thì anh sẽ chết.
Nhưng có một điều khiến Dụ Bạc không thể chịu đựng nổi.
Sau khi anh chết đi, vậy thì người ở bên cạnh cô không phải là anh nữa, mà là một gã đàn ông xa lạ khác.
Nghĩ đến đây cũng đủ khiến tim anh quặn đau lên, khó chịu hệt lúc hít thở không thông.
Ngôn Hạ Ngôn Hạ, anh tự lẩm bẩm, chỉ có thể là của một mình anh.
Ngày đó qua đi, Dụ Bạc quả nhiên sinh bệnh, ho khan cảm mạo, cơn ho khiến hai má ửng đỏ, nhưng đỏ đến mấy cũng không bằng sắc môi tươi đẹp của anh.
Ngôn Hạ nhờ dì giúp việc trong nhà nấu chén canh gừng cho Dụ Bạc, đổ vào bình giữ nhiệt rồi mang qua.
Cô còn dở trò đùa dai, không thêm chút đường nào, cứ thế đem một ly canh nguyên bản đưa cho Dụ Bạc.
Thiếu nữ mặt mày xinh đẹp, nói ra những câu tốt đẹp.
Cô nói Dụ Bạc anh uống cái này vào sẽ khỏi bệnh, lúc bị cảm em cũng uống cái này, uống vào toát mồ hôi ra là bệnh sẽ tốt lên.
Từ trước đến nay Ngôn Hạ khi nói dối đều mặt không đỏ thở không gấp, lúc cô bị bệnh tình nguyện uống thuốc cũng không muốn uống cái canh gừng này, có một lần uống thuốc tây thực sự không hiệu quả, mới phải uống canh gừng, vậy cũng nhất định phải thêm đường, nếu không cô uống một ngụm liền có thể hất đổ chén canh này.
Dụ Bạc đúng là người dễ lừa gạt, Ngôn Hạ đem canh gừng cho anh, anh liền uống hết, một chén lớn như vậy, đến mí mắt cũng không nhăn một cái.
Ngôn Hạ hoài nghi dì giúp việc lén bỏ đường vào trong, nhưng khi ngửi thấy mùi trong bình giữ nhiệt, vừa hăng lại vừa cay.
Cô hỏi Dụ Bạc: "Cay không?"
Anh nói, "Có chút."
Có thể khiến Dụ Bạc nói như vậy, nhất định là cay.
Ngôn Hạ cười rộ lên, lại làm bộ làm tịch nói: "Anh đừng trách em không thêm đường, dì đặc biệt nói với em không thể cho đường, nếu không hiệu quả sẽ giảm rất nhiều."
Cô là một nhóc lừa đảo, nhưng chỉ cần không lừa gạt anh rồi bỏ đi, Dụ Bạc sẽ coi tất cả những lời nói của cô đều là thật.
Quan hệ giữa Ngôn Hạ và Dụ Bạc khôi phục, sau khi hòa thuận, Dụ Bạc quả nhiên không giống với trước khi cãi nhau, luôn nhìn chằm chằm cô như mắc bệnh thần kinh.
Anh lại trở về như lúc mới yêu, không gò bó Ngôn Hạ.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cô và Ngô Gia Trác vẫn luôn lạnh nhật, âm thầm giằng co.
Ngôn Hạ cúi đầu trước là việc không thể nào, Ngô Gia Trác lần này cũng cứng rắn không theo ý cô.
Ngày xưa là đôi bạn thân thiết nhất, bây giờ giống như hai người xa lạ.
Cho dù trên đường chạm mặt, tầm mắt giao nhau, hai người cũng làm như không quen mà dời mắt.
Ngôn Hạ không phải không muốn làm hòa với Ngô Gia Trác, nhưng cô cảm thấy ngày đó cô và Ngô Gia Trác cãi nhau không hoàn toàn là cô sai, dựa vào đâu mà muốn cô xin lỗi trước?
Sắp đến thi cuối kỳ, nhưng thời gian lên lớp của đám con nhà giàu thích chơi bời càng ngày càng ít, Ngôn Hạ biết bây giờ bọn họ ở đâu.
Hiện tại đúng lúc Tây Hải kết một tầng băng thật dày, bọn họ đi trượt băng.
Nếu cô muốn đi tìm Ngô Gia Trác, lúc này đi Tây Hải, khẳng định có thể tìm được cậu ta.
Nhưng Ngôn Hạ nằm trong phòng học, nhìn bảng đen ngẩn người cũng không muốn đi Tây Hải.
Tâm trạng thực sự rất buồn bực nói với Dụ Bạc, vì sao cậu ta không tới tìm em xin lỗi.
Vô ưu vô tư, cô gái lớn lên trong gấm vóc giàu sang, kiêu ngạo hình như cũng là chuyện thường tình
"Cứ kéo dài như vậy đi, để xem ai kiên nhẫn hơn ai." Ngôn Hạ căm giận nói.
Bạn tốt mà cô để trong lòng không nhiều lắm, Ngô Gia Trác tuyệt đối là số một, nếu không Ngôn Hạ cũng sẽ không phiền não suốt nhiều ngày trời.
Dụ Bạc không nói gì, chỉ dịu dàng khẽ vuốt tóc cô, anh chưa bao giờ bàn luận gì với cô về vấn đề này.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn qua điện thoại của Ngôn Hạ, khóe môi sẽ nhẹ nhàng kéo lên.
Muốn một người toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người khác phải làm thế nào? Thời điểm cả thế giới của cô chỉ còn lại anh, sẽ phải ỷ lại.
— — — — —
Lần đầu tiên Ngôn Hạ nhìn thấy gần nhà xuất hiện bóng người khả nghi, là lúc mới bước vào kỳ nghỉ đông không bao lâu.
Mùa đông ở Hải Thành rất lạnh, cái lạnh của phương nam là kiểu ẩm ướt, nhiệt độ trên dự báo thời tiết chỉ tính theo con số hàng đơn vị, ngẫu nhiên còn dưới âm độ, từ quan điểm vật lý thì không còn gì lạnh hơn nữa.
Nhiệt độ thấp còn xen lẫn ẩm ướt, xuyên thấu qua lớp quần áo dày, thấm vào tận trong xương cốt.
Vì vậy, nếu mùa đông không có mặt trời, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi lắc lư khắp nơi bên ngoài.
Những người đó ở gần nhà cô, nhìn thấy Ngôn Hạ cũng không lộ ra chút biểu tình hoảng hốt hay sợ hãi, thậm chí còn cười cười với cô.
Thái độ nghênh ngang, lại còn kiêu ngạo.
Về sau ba mẹ Ngôn Hạ không thường xuyên đi ra ngoài nữa, một nhà ba người ở chung với nhau một tháng này, so với mấy năm qua còn nhiều hơn.
Ngôn Hạ lúc này mới từ từ nhận thức và phát hiện có chuyện gì đó xảy ra.
Trước giờ cô không quá chú ý đến tin tức phát trên tivi và báo đài, vật phẩm nhiều ngành sản xuất kinh tế trì trệ, buôn bán ế ẩm, phần lớn các công ty sản xuất trong nước vỡ nợ.
Mà công ty của ba Ngôn Hạ phải đứng chịu mũi sào nặng nề nhất.
Đầu tiên là cắt giảm nhân lực, sau đó chuỗi tài chính đứt gãy, công ty thua lỗ càng lúc càng lớn, lấy bao nhiêu tiền cũng không bù vào được.
Ngôn Hạ nhìn thấy người lúc nào cũng tinh thần rạng rỡ như ba cô chỉ ngắn ngủi vài ngày đã già đi, mẹ cô gom hết túi xách hàng hiệu và váy áo lộng lẫy lại, đã một thời gian dài không bay sang nước ngoài.
Nhà bọn họ cũng từ khu dân cư cao cấp chuyển sang khu chung cư chật chội.
Phòng riêng bây giờ của Ngôn Hạ còn chẳng lớn bằng phòng thay đồ của cô trước kia.
Đời sống sinh hoạt như rơi từ trên trời xuống dưới đất, cùng lắm cũng chỉ đến thế.
Thế nhưng lúc đó tâm lí Ngôn Hạ không đủ mạnh mẽ để tiếp nhận, sự mẫn cảm của cô phóng đại đến mức lớn nhất, chỉ cần một hành động rất nhỏ cũng sẽ khiến cẩm xúc của cô bùng nổ.
Lúc ấy cô và Dụ Bạc cãi nhau ầm ĩ rất nhiều lần, chính Ngôn Hạ cũng không dám tin tình tình mình sẽ nhạy cảm và nóng nảy đến tình trạng này.
Đến một ngày, ba nói với cô, trước đó ông đã tìm cho cô một trường học ở nước ngoài.
"Ba đã tính toán, muốn đợi hai năm sau sẽ cho con đi du học, hiện giờ xem ra đã không chờ được nữa." Ba cô nói.
Thời điểm ông nói mấy lời này, sơn trước cửa nhà vừa miễn cưỡng mới lau sạch một chút, nước theo vách tường chảy xuống còn mang theo màu sắc, tạo nên một bãi nước đỏ ngầu.
Ngôn Hạ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cô không muốn tới đất nước xa lạ khác vào lúc này, cũng không muốn phải rời xa Dụ Bạc.
Ba cô khi ấy mỉm cười bất đắc dĩ, để Ngôn Hạ suy nghĩ lại.
Nhưng đôi khi sự việc ngoài ý muốn và biến cố xảy ra quá nhanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...