PHIÊN NGOẠI 2: Lễ mừng năm mới
Tiếng pháo liên tiếp từ biệt năm cũ, trong nháy đã đến tháng chạp, đây là năm đầu tiên Cẩn Du ở Phụng kinh trải qua năm mới.
Buổi sáng ba mươi tháng chạp hôm đó, Nghiêu Hi mất không ít công phu, cuối cùng đem Cẩn Du sửa soạn đến hài lòng, thối lui vài bước nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới.
Trên đầu đính mộc trâm khắc hoa tuyết sắc, là hàng có số lượng cho cửa hiệu lâu đời ở Phụng kinh chế tạo; một thân trường sam vàng nhạt thanh tú, là thượng phẩm tơ lụa Giang Nam; trên vai khoác áo choàng lông chồn, đó là cống phẩm Tây Vực từ trong tay Hoàng đế đoạt được; trên lưng treo ngọc bội cẩm thạch, cũng là ngọc trung chi vương, từ trong ra ngoài, không chút tỳ vết nào; càng không cần phải nói dưới chân một đôi cẩm ngoa đế mềm, thế nhưng từ trong mấy ngàn đôi tuyển ra, bảo chứng vừa ấm vừa thư thái.
Nghiêu Hi hài lòng gật đầu, từ đầu đến chân, nhìn nhiều thêm mấy lần, còn ở một bên cảm thán là ánh mắt của mình, đương nhiên, đều không phải ánh mắt nhìn đồ, mà là mắt nhìn người.
Cẩn Du cảm giác mình như hàng hóa trên chợ, đứng trước mặt Nghiêu Hi, bị nhìn đến nhìn đi như vậy, hơn nữa mấy thứ trên người tuy là đẹp, nhưng trong ba tầng ngoài ba tầng như thế, thực sự bất tiện, tay đều nâng không nổi.
Trong phòng có lót địa long (nhớ mang máng là hệ thống sưởi thời cổ), vốn là rất ấm áp, chỉ chốc lát, Cẩn Du đã ra một thân mồ hôi.
“Có thể đừng ăn mặc dầy như vậy được không?” Cẩn Du thử đi đi, quả nhiên rất gian nan, đều bước không nổi.
“Đương nhiên không được, ngươi vẫn ở tại Giang Nam, không biết nơi này mùa đông có bao nhiêu lạnh đâu!” Nghiêu Hi kiên quyết cự tuyệt.
“Vậy ít nhất bớt một cái áo choàng đi!” Cẩn Du tiếp tục cò kè mặc cả, làm bộ muốn xả khai dây buộc trên cổ.
“Không được! Phủ thêm mới ấm, ngươi không biết, tối hôm qua tuyết rơi trên mặt đất rất dầy, không thể cởi ra, bé ngoan!” Nghiêu Hi nắm tay Cẩn Du.
“Tuyết rơi?” Cẩn Du ngạc nhiên nói.
Y từ nhỏ sinh hoạt ở phía nam, nơi đó khí hậu ấm áp, mùa đông mặc dù có chút lạnh nhưng cũng chưa bao giờ có tuyết lớn, nhiều lắm trên bầu trời lác đác rơi xuống vài điểm, rất nhanh thì biến mất, y chỉ có ở trong lời kịch, mới nghe qua đại tuyết trắng mênh mông vô bờ này, cũng chưa từng thấy tận mắt.
Vừa nghe đến Nghiêu Hi nói bên ngoài tích tuyết thật dầy, liền không kịp chờ đợi muốn đi ra xem một chút.
Mới tha thân thể tới cửa, lại bị Nghiêu Hi kéo lại.
“Đi đâu vậy?” Nghiêu Hi hỏi.
“Ta muốn đi ra ngoài xem tuyết, ta chưng từng thấy qua tuyết đọng trên đất!” Cẩn Du hưng phấn mà nói.
“Vậy chờ chút.” Nói xong, lại đi vào nội thất, đem tới một cái áo choàng dài lông nhung nhung và một noãn lô tinh xảo sưởi ấm tay.
“Cầm.” Nghiêu Hi đem noãn lô thả trong tay Cẩn Du, lại muốn đem áo choàng vây quanh cổ y.
“Không cần, đủ ấm rồi.” Cẩn Du nghiêng đầu, trốn động tác trên tay Nghiêu Hi, oán giận mà nói.
“Không nên không nên, vạn nhất bị đông lạnh thì làm sao bây giờ!” Nghiêu Hi cố định lại thân thể y, vẫn là mang thêm vào, lần này được rồi, ngay cả đầu đều được che lại.
Thật vất vả, chờ lúc Nghiêu Hi cảm thấy Cẩn Du sẽ không bị đông lạnh, Cẩn Du cũng đã bị bó như một cái bánh chưng, chỉ lộ ra hai mắt to thủy lượng.
Rốt cục, Nghiêu Hi mang theo đại bánh chưng đi ra bên ngoài, nói là bên ngoài, cũng chỉ là bước qua cánh cửa.
Vừa mở cửa ra, Cẩn Du đã bị một mảnh trắng xóa bên ngoài kinh ngạc không thôi, phát sinh một tiếng tán thán, không kiềm hãm được đi hướng thế giới màu trắng kia.
Nhưng không đợi Cẩn Du bước được mấy bước, lại bị Nghiêu Hi lôi trở về, đâm vào trong ngực hắn.
“Không được, phía dưới rất trơn, sẽ té ngã, ở chỗ này nhìn là tốt rồi.” Nghiêu Hi nói với y.
Cẩn Du ai oán nhìn Nghiêu Hi, lại nhìn một chút tuyết thật dầy dưới đất, thực sự cực kỳ muốn đạp lên một cước, một cước cũng tốt, nhất định rất mềm mại, cực kỳ thoải mái.
“Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta nên tiến cung rồi.” Nghiêu Hi lần này định bụng không nhìn ánh mắt của y, lấy thân thể Cẩn Du làm trọng.
Tiến cung? Vậy sẽ phải đi ra Vương phủ đi, vậy có thể đạp tuyết, thật tốt quá, Cẩn Du hưng phấn nghĩ, đối Nghiêu Hi gật đầu, chuẩn bị hướng bậc thềm đi.
“Chạy đi đâu?” Nghiêu Hi lôi kéo y.
“Không phải phải đi tới cửa sao?” Cẩn Du không hiểu trả lời.
“Ngày hôm nay không từ bên này, đi phía ngoài hành lang.” Nói xong, Nghiêu Hi lại ôm lấy hông Cẩn Du… Đại thể là thắt lưng, hướng đại môn đi đến.
Bên ngoài hành lang, Cẩn Du nhìn tuyết ngân bạch mê người bên cạnh, đôi mắt trông mong chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, ngực phiền muộn muốn chết, hết lần này tới lần khác Nghiêu Hi canh chừng y nghiêm như vậy, nhiều lần muốn thừa dịp hắn không chú ý len lén bước một bước, đều bị kéo lại.
Thật vất vả đi ra hành lang, lại phát hiện mặt đất thông với đại môn bị quét sạch sẽ, ngay cả cặn tuyết đều không có.
Cứ như vậy, Cẩn Du buồn bực ngồi trên cỗ kiệu, buồn bực vào hoàng cung, buồn bực gặp được cũng đồng dạng buồn bực thái tử Nghiêu Thụy.
Nói đến Nghiêu thụy ngày hôm nay khó có được dịp dậy thật sớm, đẩy cửa liền thấy bên ngoài đại tuyết thật dầy, tự nhiên cũng là hưng phấn dị thường, trong đầu nhất thời hiện ra các loại trò chơi đầy hứng thú, cái gì đắp người tuyết nha, ném tuyết nha!
Gọi tới Tiểu Hỉ Tử. Hai cái hài tử ăn ý với nhau, nhanh chóng võ trang đầy đủ đứng lên, vừa mới đi ra ngoài, Nghiêu thụy đã bị cảnh tượng trước mắt chấn ngây người.
Đại tuyết trước đó còn thật dầy, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, giống như là đang nằm mơ.
Nghiêu Thụy dụi dụi con mắt, vẫn là không có, nhìn chung quanh một lần, liền phát hiện xa xa còn có tên thái giám cầm cây cào tuyết lớn, đang tiêu diệt chút tuyết đọng còn dư.
Nghiêu Thụy phẫn nộ! Gọi tới hết thảy thái giám đang làm nhiệm vụ, nhằm vào chúng mà phát hỏa.
Hiện tại, Nghiêu Thụy mặc dù mới chỉ có sáu tuổi, nhưng dần dần đã có một ít phong phạm của cha nó, đặc biệt sau khi trải qua huấn luyện lúc tiến cung, bình thường, Nghiêu Thụy coi như là người ôn hòa dễ gần, nhưng khi nó giận lên, ngược lại khiến ngườita khiếp sợ.
Cho nên, mấy tiểu thái giám này ai cũng nơm nớp lo sợ, tổng quản thái giám vừa nhìn thấy sự tình không ổn, bật người gọi người thông tri hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu sau khi biết được lý do Nghiêu Thụy tức giận, lại đem Nghiêu Thụy thuyết giáo một phen, không có chút gì phong phạm hoàng gia, làm sao có thể làm ra chuyện mất thân phận như thế này, hơn nữa còn mặc ít như vậy.
Nói xong sờ sờ cái mũi nhỏ đông lạnh của Nghiêu Thụy, trong lòng nàng thế nhưng đau lòng muốn chết.
Nghiêu Thụy không phục, nghiêng đầu không để ý tới hoàng thái hậu khổ tâm khuyên bảo.
Hoàng thái hậu thấy thế lại gọi tới Tiểu Hỉ Tử, không nói hai lời, mang xuống đánh.
Nghiêu Thụy tự nhiên không chịu, ngăn lại thị vệ, chất vấn hoàng tổ mẫu.
“Không chiếu cố tốt thái tử, chết mấy lần cũng không đủ, đánh là còn nhẹ.” Hoàng thái hậu nói.
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng, Thụy nhi, nhớ kỹ, ngươi bây giờ thân là thái tử, tương lai còn phải thừa kế đế vị, làm những chuyện như vậy, không chỉ có ảnh hưởng đến người bên cạnh, thậm chí còn sẽ là cả bách tính của Đại Thụy, ngày hôm nay không chỉ là nghiêm phạt hắn, còn khiến ngươi hảo hảo ghi nhớ điểm này.” Hoàng thái hậu phát ra uy nghiêm của nàng, chậm rãi nói.
Nàng hiểu rõ Nghiêu Thụy, trước đây còn được, nhưng bây giờ càng lớn tính tình càng quyết liệt, đánh nó một chút hữu dụng cũng không có, còn sợ thương đến thân thể nó, nhưng nó đối với người của mình hết sức bao che khuyết điểm, cho nên Tiểu Hỉ Tử thường xuyên trở thành vật phẩm thế thân của nó.
Tiểu Hỉ Tử vẫn bị đánh, hoàng thái hậu cho hắn mười ngày nghỉ hảo hảo dưỡngthuương, quay đầu lại nhìn Nghiêu Thụy hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhưng cố không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng cũng nhuyễn xuống.
Nhẹ giọng dỗ vài câu, lại bảo người tới chuẩn bị áo bông, tinh tế đem Nghiêu Thụy vây kín, cứ như vậy, lại một cái bánh chưng mới vừa ra lò.
Nghiêu Hi mang theo Cẩn Du đến bái kiến hoàng thái hậu, một lớn một nhỏ bánh chưng gặp mặt, hai người ánh mắt giao nhau, nhất thời tràn ra một cỗ đồng cảm sâu sắc.
Bốn người hàn huyên một trận, liền cùng nhau xuất phát đến tiền điện hội hợp cùng Hoàng đế, kế tiếp, các loại tế tổ khiến bọn họ vội vã không kịp nhìn.
Thật vất vả chờ đến tiệc tối, tưởng rằng rốt cục đã có thể thở phào một hơi, chính là các đại thần sứ giả lại tới, mời rượu lẫn nhau, chỗ nào có nữa điểm nhàn hạ.
Nói đến người nhàn rỗi thoải mái nhất chính là Cẩn Du và Nghiêu Thụy, thái tử tuy rằng địa vị cao, nhưng niên kỷ còn quá nhỏ, không có gì ảnh hưởng thực tế gì, Cẩn Du sao, tuy rằng Nghiêu Hi đã công khai quan hệ của hai người, nhưng y cũng chỉ là một diễn viên kịch, tuy nói gió thổi bên gối rất hữu dụng, nhưng hiện nay, vẫn là trực tiếp lấy lòng Vương gia thì hơn.
Hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, tự nhiên hồi cung nghỉ ngơi rất sớm, lần này, thì càng không có người đem lực chú ý chuyểnqu a trên ngườihai người, Nghiêu Hi thực ra có nghĩ đến, nhưng lại không có cơ hội này.
Cho nên, lúc Cẩn Du ngồi ở vị trí của mình, bị bọc đến mơ màng sắp ngủ, thì Nghiêu Thụy vẫn không hết ý muốn ra ngoài trộm đi đến phía sau y, Nghiêu Thụy cơ trí tránh thoát ánh mắt của mọi người, mang theo Cẩn Du cứ như vậy len lén chạy ra ngoài.
“Thụy nhi, con muốn mang ta đi chỗ nào? Sẽ không đi quá xa đi?” Cẩn Du lo lắng nói.
“Không có việc gì, theo con còn sợ lạc đường? Ở chỗ này rất buồn chán, tiểu cha, chúng ta đi đắp người tuyết có được không?” Nghiêu Thụy đã hơi có chút dáng dấp tiểu đại nhân, gặp Cẩn Du có chút câu nệ, thẳng thắn dụ dỗ nói.
“Người tuyết?” Cẩn Du cảm thấy hứng thú hỏi.
” Người chưa chơi qua sao?” Nghiêu Thụy kinh ngạc hỏi.
Cẩn Du lắc đầu, y nhiều lắm chỉ là nghe nói, bản thân ngay cả tuyết đọng đều chưa thấy qua, đi đâu đắp người tuyết.
” Con dẫn người đi!” Nghiêu Thụy lập tức tinh thần mười phần.
“Thế nhưng tuyết trong cung đều bị quét sạch sẻ, đi nơi nào đắp?” Cẩn Du đã sớm len lén quan sát qua, nhưng tình huống nơi này quả thực có thể để cho Cẩn Du xưng là tuyệt vọng.
Thế nào địa phương lớn như vậy, cư nhiên có thể quét dọn sạch sẻ như vậy?
“Hanh, này không làm khó được con, con biết chỗ!” Nói xong, lại lôi kéo Cẩn Du chạy xa.
Cẩn Du lý trí cuối cùng vẫn là bị lực hấp dẫn của tuyết trắng chiến thắng, hưng phấn đi theo sau Nghiêu Thụy.
Đi hồi lâu, đi tới trên sườn núi của ngọn núi phía sau hoàng cung, quả nhiên, ở đây bởi vì không người nào tới, nên tránh được kiếp nạn.
Hai cái bánh chưng hưng phấn chạy ào vào rừng cây, chạy loạn khắp nơi.
Cẩn Du mới lạ nhìn từng cái dấu chân trên tuyết, đạp lên một chút, lại phát ra thanh âm chi dát, vui vẻ cực kỳ, cười không ngừng trên mặt tuyết vốn bằng phẳng lưu lại từng chuỗi chuỗi dấu chân.
Đột nhiên, trên vai thoáng cái đau nhức, quay đầu lại thấy Nghiêu Thụy cầm trong tay một tuyết cầu, hướng về phía y ha ha cười, làm bộ còn muốn ném ra cái khác trên tay.
Cẩn Du ngồi xổm xuống cũng muốn nặn ra một tuyết cầu, đầu ngón tay vừa đụng tới hoa tuyết lạnh lẽo, đã bị đông lạnh trở về, ngẩng đầu nhìn một chút Nghiêu Thụy cũng hai tiểu tay để trần, ra sức chế tạo vũ khí, Cẩn Du cắn răng một cái, không quản được nhiều, trực tiếp bắt tay vói vào trong tuyết vo tuyết cầu.
Ánh trăng chiếu trên mặt tuyết ngân bạch, phản xạ ra bạch quang nhu hòa, đem từng cây nguyên bản đen như mực chiếu đến sáng sủa mỹ lệ, giữa cây cối hai người một lớn một nhỏ, ngươi tới ta đi, không ngừng truyền ra tiếng cười vui vẻ, thanh âm đùa giỡn.
Hai người ngươi truy ta cản, qua lại như con thoi trong rừng cây, té ngã, lại tiếp tục đứng lên.
Chỉ chốc lát, đầu hai người đều mệt đến ướt mồ hồi, trên người cũng nóng lợi hại, bọn họ thở hổn hển quyết định tạm thời ngừng chiến, bắt đầu chuẩn bị đắp người tuyết.
Bất tri bất giác, hai người đều đem áo khoác vướng bận cỡi ra, thân thể linh hoạt hơn rất nhiều, đắp cũng nhanh hơn, rất nhanh, mấy người tuyết tiếu dung khả cúc liền xuất hiện ở xuất hiện ở trên mặt tuyết trống trải.
Cẩn Du và Nghiêu Thụy song song đứng, thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, nhìn nhau cười.
“Nghiêu Thụy! Cẩn Du!”
Bỗng nhiên, một thanh âm giận dữ gầm lên phá vỡ sự yên lặng ấm áp.
Cẩn Du quay đầu lại, còn không phát hiện ra bóng người, một cái áo choàng từ trên trời giáng xuống, khoác ở trên người của y, tiếp đó, gương mặt căng thẳng của Nghiêu Hi liền lộ ra.
Nghiêu Hi trước thay Cẩn Du mặc áo khoác, lại móc ra một kiện khác choàng lên người Nghiêu Thụy, đứng thẳng người, bắt đầu giáo huấn:
“Trách không được ở yến hội tìm không được các ngươi có biết bên ngoài đều loạn thành một đoàn rồi không ta có bao nhiêu lo lắng co biết không sao có thể không nói một tiếng cho cung nhân cứ như vậy chạy ra ngoài! Còn có tại sao có thể tay trần đi nghịch tuyết ni nhìn thấy đều đông lạnh đỏ bừng kìa áo khoác cũng cởi ra nhỡ đông thành bệnh thì làm sao bây giờ….” (sao mỗi lần anh kích động đều nói không chấm phẩy gì vậy anh, em ê đít mà còn loạn nữa là..)
Cẩn Du và Nghiêu Thụy cúi đầu, xoa xoa tay, thành thật nghe ma âm xuyên nhĩ của Nghiêu Hi.
Nghiêu Thụy bỉu môi, thực sự chịu không nổi, rồi lại bản năng e ngại cha mình, len lén nghiêng đầu, nhìn Cẩn Du một chút. Cẩn Du nguyên bản cúi đầu, thấy Nghiêu Thụy nhìn mình, chớp chớp mắt không hiểu nhìn nó. Nghiêu Thụy hướng về phía Cẩn Du cười sáng lạn, còn nghịch ngợm chớp chớp lại mắt, chọc cho Cẩn Du cũng mím môi cười ra.
“…..Đã biết sai chưa?”
Thấy Nghiêu Hi rốt cục có dấu hiệu kết thúc, hai người vội vàng dùng vội vàng dùng lực gật đầu, Cẩn Du làm bộ đáng thương nhìn Nghiêu Hi một cái, Nghiêu Thụy lại làm ra một bộ dáng đau đớn vô cùng.
Biết hai người tám phần mười là cái gì cũng không nghe vào, Nghiêu Hi bất đắc dĩ thở dài, nói với Nghiêu Thụy:
” Xem ngươi trở về hoàng thế nào phạt ngươi!”
Nghiêu Thụy sầu mi khổ kiếm, nghĩ đến Tiểu Hỉ Tử đáng thương lúc sáng.
“Xem ngươi trở về ta thế nào phạt ngươi!” Nghiêu Hi lại nói với Cẩn Du, nhưng trong giọng nói, tuyệt đối ái muội hơn xa uy hiếp.
Sau cùng, Nghiêu Hi hai tay một lớn một nhỏ, dắt bọn họ đi từ từ trở về.
Trong rừng cây, trong tuyết, ánh trăng ôn nhu sóng đôi chiếu vào trên thân ba người,mặt tuyết trống trải lưu lại ba chuỗi vết chân thật dài, cũng để lại phía sau mấy người tuyết khả ái, hai lớn một nhỏ…
– Toàn văn hoàn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...