Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, nhưng đằng xa chân trời có chút ánh lam quang, Cẩn Du đã tỉnh lại, xác thực mà nói, là mở mắt ra, tròn một đêm, y căn bản không thể nào ngủ, chỉ mơ mơ màng màng, suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây khi được Nghiêu Hi cứu trở về, trên người cái gì cũng không có, càng chưa nói tới châu báu trang sức muốn thu thập, ngay cả kiện y phục trên người mặc đều là hắn tặng, màu sắc kiểu dáng y đều thập phần thích, nhưng cũng không thể chào hắn một tiếng mà đi, coi như là lưu lại một cái kỉ niệm chăng?
Đẩy cửa ra, bị hàn khí buổi sáng sớm đông lạnh mà đánh cái giật mình, nắm thật chặt vạt áo, xoay người hướng gian phòng sư phụ đi đến.
Tới cửa rồi, vừa muốn nâng tay gõ cửa, y bỗng ngừng lại, nghĩ muốn trước tiên nghe nghe bên trong có đông tĩnh gì hay không, nếu là sư phụ còn chưa có dậy, y sẽ không phải đánh thức người.
Mới vừa đem tai kề tới, cánh cửa đã bị người từ bên trong mở ra, đã thấy người nọ một thân trường sam thanh sắc, trên khuôn mặt gầy gò lại thêm một mảnh uể oải, hiển nhiên đêm qua cũng không có nghỉ ngơi tốt.
Cẩn Du sợ bị sư phụ biết tiểu tâm tư của mình, vội vã cúi đầu, khẽ gọi một tiếng.
Người nọ thấp giọng đáp lại, nhấc chân liền hướng phía trước đi, thân thể vừa mới có chút hảo lên đâu chịu được cái se lạnh cuối thu, nhẹ ho khan vài tiếng, Cẩn Du vội vã đi tới đỡ sư phụ, dẫn hắn hướng đại môn đi đến.
Đi vài bước, người nọ đột nhiên dừng bước, Cẩn Du khó hiểu hỏi:
” Làm sao vậy? A, có phải hay không thân thể khó chịu? Ta xem hay là qua chút thời gian nữa lại đi đi?” Ngữ khí trộn lẫn một tia hi vọng.
Người nọ cho y một cái bạch nhãn, nói:
” Phương hướng này là cửa chính sao? Không theo đường này đi được, đi cửa sau.” Nói xong, liền kéo Cẩn Du hướng đường khác mà đi.
Cẩn Du cúi đầu không nói, yên lặng mà theo ở phía sau, mắt thấy sắp đến cửa sau, Cẩn Du không nỡ quay đầu lại nhìn một chút, nhưng không thấy được một chút nhân ảnh, lại thất vọng quay trở lại.
Mở ra đại môn, người nọ vừa mới chuẩn bị bước ra, chợt nghe phía sau truyền đến một đạo thanh âm:
” Kia không phải là Ngọc công tử sao? Sớm như vậy, đây là muốn đi đâu nha?”
Cẩn Du như nghe được tiếng trời, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa lão nhân cười ha hả, phía sau còn mang theo mấy tiểu tư mặc trang phục hạ nhân.
Bên này người nọ ngược lại thân thể chấn động, không ngờ tới hạ nhân của Vương phủ sớm như vậy thức dậy, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn.
Kỳ thực ngày hôm nay nói đến cũng khéo, nếu là bình thường, mặc dù là hạ nhân, cũng là trời sáng một tý mới thức dậy, hôm nay vừa vặn mới vào thêm vài người, Vương quản gia lại mang theo vài cái hạ nhân quen thuộc đến chỉ dẫn bọn hắn, cho nên thức dậy sớm hơn rất nhiều, vừa vặn lại gặp được hai sư đồ ” thâu bào “*
* thâu: vụng trộm, bào: chạy trốn
Cẩn Du đứng trước người sư phụ, hắn đứng sau lưng khôn nhìn thấy y, y liều mạng mà nháy mắt với quản gia, ngoài miệng lại không hé răng.
Vương quản gia kinh nghiệm phong phú lão luyện, bình thường sát ngôn quan sắc là không phải nói, nhìn Cẩn Du bên cạnh người nọ trên tay mang bao quần áo, đã đoán được vài phần, ngầm cấp người hầu hai bên một ánh mắt, người kia liền lui xuống.
Cẩn Du sư phụ cũng không nghĩ ở chỗ này tiêu hao thời gian, nghiêm mặt nói:
” Tại hạ cùng với đồ nhi ở quý phủ quấy rầy hồi lâu, thực sự không có ý tứ tiếp tục ở chỗ này cấp các ngươi thêm phiền phức, chúng ta lúc này cáo từ.”
Vương quản gia nhìn hắn lại chuẩn bị hướng bên ngoài đi ra, vội vàng đuổi qua hữu ý vô ý chặn cửa lại, nói:
” Công tử nói gì vậy, khách nhân của Vương gia liền là các chủ tử của nô tài, nào có phiền phức như vừa nói, hơn nữa hôm nay gió bắc rét lạnh, muốn đi cũng không nhất thiết phải cấp bách như vậy, vẫn là thỉnh công tử an tâm quay về ốc nghỉ ngơi, chờ trời sáng hẳn lại đi cũng không muộn.” Nói xong, khom người làm một cái tư thế thỉnh.
Người nọ nhưng không nhúc nhích chút nào, cau mày, nhãn tình nhìn ra ngoài viện tử, nói:
” Thân thể ta đã hảo không sai biệt lắm, không nhọc người phí tâm, ngươi đây là muốn ngăn không cho ta đi sao?”
Vương quản gia thấy người nọ không từ bỏ, lại nói:
” Nô tài không dám, chỉ là, hai vị công tử dù sao đã ở quý phủ một thời gian, lúc này phải đi, thế nào không thấy Vương gia đi ra đưa tiễn ni, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị mã xa tiễn hai vị đoạn đường phải không?”
Người nọ trừng mắt liếc quản gia, Vương quản gia cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười như cũ nhận lấy, Cẩn Du lúc này quả thực bội phục định lực của quản gia, phải biết rằng sư phụ y một đôi phượng nhãn kia trừng lên, ánh mắt nhưng là năng lực thập phần chấn nhiếp người, quản gia cư nhiên mặt không đổi sắc, ngay cả mí mắt cũng không khiêu một chút.
Người nọ còn muốn mở miệng nói cái gì, xa xa liền truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng của mấy người, Cẩn Du vừa nghĩ đó là hạ nhân thông tri Nghiêu Hi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không hẳn như y nghĩ, người tới không chỉ có Nghiêu Hi, cả Trương Sở Phong đều có ở trong đó.
Chỉ thấy Trương Sở Phong sắc mặt ửng đỏ, cước bộ có chút bất ổn, hiển nhiên là bộ dáng uống không ít rượu, đoán là hai người uống rượu tiêu sầu cho tới hừng đông.
Trương Sở Phong thập phần may mắn hắn ngày hôm qua lôi kéo Nghiêu Hi uống cả một đêm, vừa mới chuẩn bị ở khách phòng nghỉ ngơi một hồi, chợt nghe thấy hạ nhân vội vã báo lại, hai người liền vội vàng hướng hậu môn chạy đi.
Nghiêu Hi nghe được tin tức, thập phần giật mình, còn tưởng là hắn ngày hôm qua lỗ mãng làm Cẩn Du tức giận, ngực thập phần hoang mang bối rối, chỉ là mặt ngoài giả trang một bộ dáng dấp trấn định, nhưng trong mắt nôn nóng lo lắng vẫn là giấu không được.
Hướng Cẩn Du nhìn lại, lại thấy y thở ra một hơi, thân thể thả lỏng, trong mắt tất cả đều là vui sướng khi nhìn thấy hắn, tảng đá trên ngực mới ổn ổn mà rơi xuống.
Vừa thấy bên người Cẩn Du, người nọ sắc mặt không hờn giận mà trừng mắt hắn, trong lòng liền minh bạch lần này không từ mà biệt cũng không phải chủ ý của Cẩn Du, thân thể nhất thời càng thêm nhẹ nhõm lên.
Nhưng Trương Sở Phong một bên lại không có vận hảo như vậy, người nọ trừng xong Nghiêu Hi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, xoay người liền hướng ngoài cửa đi, cả quản gia cũng không phản ứng nhiều.
Trương Sở Phong bước nhanh tiến lên, một nắm đem hắn kéo trở về, hoàn toàn không có cẩn cẩn dực dực như trước, kích động mà nói:
” Phong Tử Tích ngươi muốn đi? Vì sao phải đi? Thương thế trên người ngươi đều chưa có hảo lại muốn chạy đi đâu? Lúc ngươi tới thân không một xu, có thể ở đâu?”
Phong Tử Tích đúng là tên sư phụ Cẩn Du.
Phong Tử Tích muốn thoát khỏi trói buộc của người phía sau kia, nhưng không có thành công, tuy rằng bị người nọ lực mạnh trảo lại có chút đau nhức, nhưng cũng không muốn mở miệng nói, giãy dụa nữa ngày, Phong Tử Tích cũng có chút tức giận, xoay người lại trừng Trương Sở Phong quát:
” Ta muốn đi thì thế nào, ngươi có cái quyền gì quản ta? Buông, ta ở đâu là chuyện ngươi không thể quản!”
Trương Sở Phong bị hắn thét càng thêm tức giận, không nói hai lời, vươn cánh tay, đặt lên eo đem hắn bế lên, xoay người đi trở về.
Phong Tử Tích cả kinh, sau đó cố sức muốn giãy ra, trong miệng hô:
“Bỏ ta xuống, ta phải đi, chân mọc trên người ta ngươi dựa vào cái gì quản ta!” Vừa nói, còn dùng tay liên tục đánh đấm người nọ, móng tay liên tục cào, véo, hoàn toàn không còn trầm tĩnh tao nhã như bình thường, phảng phất như oán khí từng tí một tích góp toàn bộ đều phát tiết ở trên người Trương Sở Phong, sau cùng, thậm chí còn một ngụm cắn trên cái cổ hắn. (ô hay nhỉ? hóa ra bác này là Phong Tiểu Miêu nga~)
Cẩn Du muốn tiến lên khuyên bảo, lại bị Nghiêu Hi kéo đến một bên, quay đầu chống lại nhãn thần thâm tình của hắn nhìn mình, Cẩn Du tức thì rối loạn tay chân, vội quay đầu nhìn sư phụ bên kia.
Thấy Trương Sở Phong ôm sư phụ càng chạy càng xa, Cẩn Du liền muốn đuổi theo lên, y thực sự lo lắng sư phụ khác thường như vậy.
Mới vừa đi một vài bước, Nghiêu Hi từ phía sau nắm tay y, trực tiếp hướng hoa viên đi đến, Cẩn Du đang lo lắng tình huống bên kia, mở miệng nói:
“Ta muốn đi xem sư phụ, người như vậy ta lo lắng.”
Nghiêu Hi cũng không quay đầu lại, mở miệng trả lời:
“Bên kia Trương Sở Phong sẽ giải quyết, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện của chúng ta.”
Cẩn Du vừa nghe, cũng không tái kiên trì, thuận theo đi theo phía sau hắn. (dân nam thứ nhứt lên thớt *boong*)
Đi tới tiểu đình ba mặt đều là giả sơn vây quanh, Nghiêu Hi lôi kéo Cẩn Du ngồi bên người, gọi hạ nhân dâng chút thanh chúc điểm tâm, lại đem áo choàng tuyết hồ của hắn cầm đến, thân thủ giúp Cẩn Du phủ thêm.
Nắm hai tay Cẩn Du vì đông lạnh mà có chút đỏ lên, oán giận nói:
” Cho dù muốn đi cũng phải mặc nhiều một chút, sinh bệnh thì làm thế nào hảo được, ta đều không phải sai người cấp ngươi tặng thu y* sao, thế nào lại không mặc?”
* thu y: áo mùa thu
Cẩn Du tham lam hấp lấy ấm áp trên người Nghiêu Hi, hàn ý quanh thân trong nháy mắt bị người kia bên cạnh đuổi đi, cúi đầu suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
” Ta không thể lại lấy đồ vật gì của ngươi.”
Nghiêu Hi không hờn giận, cau mày, bưng cháo còn bốc lên nhiệt khí hạ nhân đưa lên, đặt vào trong tay Cẩn Du.
” Uống chút cháo, đi sớm như vậy khẳng định không có dùng tảo thiện, ngươi ăn đi, nghe lời ta.”
Cẩn Du theo lời múc một muỗng đưa vào trong miệng, hạt gạo mềm dẻo ngon miệng, cũng không quá nóng lại ấm áp tràng vào dạ dày, nghĩ hiện tại là được người yêu thương như vậy, lại càng không muốn ly khai, dù cho sau này phát sinh biến cố, chung quy còn có một đoạn hồi ức có thể tưởng niệm, coi như là trời cao thương xót y, cho y một chút chiếu cố cũng tốt, dù ngày nào đó bị thu trở lại, y vẫn là lòng mang cảm kích.
Nghiêu Hi ngồi một bên nhìn Cẩn Du ăn vài ngụm cháo, mở miệng nói:
“Cẩn Du, ngày hôm qua là ta lỗ mãng, ta hướng ngươi xin lỗi, thế nhưng cũng không hối hận, mấy ngày nay nhớ ngươi ta cũng nhận ra, ta mong muốn ngươi ở lại vương phủ, bồi tại bên người ta, hảo?”
Nghe thanh âm ôn hòa thanh nhuận bên tai, phảng phất như có ma lực đầu độc nhân tâm, Cẩn Du thiếu chút nữa là gật đầu đáp ứng, thế nhưng:
“Vương gia.”
“Nếu như ngươi muốn tiếp tục hát hí khúc, ta cũng không ngăn ngươi, cấp ngươi cùng sư phụ ngươi mở một hí viên, có ta chống đỡ cũng không ai dám tùy ý quấy rối, các ngươi cũng không cần lo lắng lại bị người ta khinh bạc.”
Nghiêu Hi như sợ Cẩn Du có gì lo lắng, đem kế hoạch hắn nhiều ngày tính toán nói cho y.
“Thế nhưng sư phụ kiên trì muốn đi, ta lại không thể để người một mình ở bên ngoài.” Cẩn Du mở miệng nói.
” Ta đến cùng hắn nói.” Nghiêu Hi nói.
“Đừng, vẫn là ta nói đi, xem người có thể hay không lưu lại.” Cẩn Du suy nghĩ một chút, có lẽ chính mình nói sẽ tốt hơn, sợ sư phụ một lúc kích động sẽ làm ra chuyện gì đi.
“Nói như vậy ngươi đáp ứng rồi?” Nghiêu Hi kích động hỏi.
Cẩn Du nâng mắt nhìn Nghiêu Hi, gật đầu.
Quên đi, Cẩn Du nghĩ, kim triêu hữu tửu kim triêu túy*, có một ngày khoái hoạt thì khoái hoạt một ngày, có một ngày sủng ái thì hưởng thụ một ngày, chuyện sau này, lưu lại cho sau này đi.
* kim triêu hữu tửu kim triêu túy: sáng nay có rượu sang nay say
Thấy Cẩn Du đáp ứng rồi, Nghiêu Hi trong lòng chính là nở hoa, tiến lên một phát ôm lấy y, chặt chẽ ủng vào trong ngực, cằm ma sát mái tóc Cẩn Du.
Cẩn Du cũng đã thông suốt, an tâm ngả vào trong lòng hắn, lẳng lặng thể hội lần đầu tiên tâm động cùng ngọt ngào của y.
” Sau này ta nhất định đối đãi tốt với ngươi, sẽ không để ngươi chịu nữa phần ủy khuất.” Nghiêu Hi ngữ khí kiên định mà nói, tức là đối Cẩn Du cam đoan, cũng là đối chính mình hạ quyết tâm.
Cẩn Du nở nụ cười, đem đầu càng chôn sâu trong ngực Nghiêu Hi, đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người nọ, lúc này, cho dù trời có sụp xuống, y cũng không sợ.
Bỗng nhiên, Cẩn Du nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, nói:
” Khế bán mình của ta còn trong tay Lưu quản sự.”
“Cái kia a, ta đã sớm mua lại rồi.” Nghiêu Hi đắc ý nói, nhưng không có chú ý sắc mặt người trong lòng có chút thay đổi, chỉ là nghĩ mình đã quên trả lại cho Cẩn Du, hiện tại cũng không mang theo bên người, một hồi nữa đem trả thì tốt rồi.
Cẩn Du nhưng là trong lòng nguội lạnh.
Nguyên lai hắn đã sớm có được khế bán mình của y, kia còn cùng y thương lượng cái gì, khế bán mình ở trong tay ngươi, ta muốn đi cũng đi không được.
Thân thể vẫn còn ấm áp tràn đầy vừa nãy chợt lạnh xuống.
Cảm giác thân thể trong lòng có chút cứng ngắc, Nghiêu Hi lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy, có phải hay không lạnh, hay là phát sốt sao?” Vừa nói, bàn tay vừa phủ trên trán Cẩn Du.
Cẩn Du lơ đãng nghiêng người, nhẹ nhàng tránh đi, nhẹ giọng nói:
“Xác thực có chút lạnh, chúng ta trở về đi.” Mà thôi, đừng nghĩ nhiều lắm, Cẩn Du tự nói với mình, mặc kệ thế nào, hắn hiện tại đều không phải đối y tốt lắm sao?
Nghiêu Hi không dám chậm trễ, lập tức mang theo Cẩn Du trở về thiên viện. Đi tới trước ốc, thấy cửa khép hờ, bên trong thanh âm gì cũng không có, hai người kỳ quái nhìn thoáng qua nhau, khinh thủ khinh cước tiêu sái đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...