“Thải nhi, ngươi hết bận rồi sao? Lâu như vậy cũng không đến xem ta!”
Thải nhi ngẩn ra, nghe không hiểu ý tứ của Thụy nhi.
” Cha nói ngươi có chuyện trọng yếu phải làm, không thể đến đây, là chuyện gì so với ta còn trọng yếu hơn?” Thụy nhi chụp lấy nói, ngữ khí rất là bất mãn, trong những năm lớn lên khuyết thiếu tình thương mẫu thân, Thụy nhi ở bên cạnh Thải nhi nhận được không ít bồi thường, hiển nhiên đối Thải nhi thân thiết rất nhiều, nàng như vậy không để ý đến nó Thụy nhi đương nhiên là mất hứng.
Thải nhi lúc này mới minh bạch, ngược lại không biết nói cái gì cho phải.
Vương gia bắt đầu từ ngày đó liền không cho phép nàng tới gần thế tử, tuy không tái trách phạt nàng, nhưng trong lòng đối thế tử lo lắng so với bất cứ hình phạt nào đều dày vò nàng hơn cả, một mình một người thường vụng trộm khóc hơn vài lần. Ngày hôm nay, thật vất vả tìm được khe hở, nàng liền hướng đến đây lặng lẽ nhìn, hảo khiến mình yên tâm, nhưng nhìn một cái lại luyến tiếc đi, vừa nghĩ đến là nàng sơ sẩy làm cho thế tử chịu nhiều thống khổ như vậy, đôi mắt lại đỏ lên.
Thụy nhi đứng ở trên giường, dùng sức mở ra hai tay ôm lấy Thải nhi, học bộ dạng Cẩn Du lúc an ủi nó, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thải nhi, một bên vừa nói:
” Không khóc không khóc, nam tử hán không rơi nước mắt, đau nhức đau nhức bay đi nga!”
Thải nhi vốn đang thập phần thương tâm nghe câu dỗ dành của Thụy nhi cũng phải bật cười.
” Tiểu thế tử, ngài là nam tử hán, nhưng nô tỳ không phải như vậy!” Nàng xoa xoa lệ châu trên mặt, vừa cười vừa nói.
Thấy Thải nhi không khóc nữa, Thụy nhi cũng hài lòng ha hả cười.
Đang lúc vui vẻ, cửa lại một lần nữa mở ra, Thải nhi nhớ tới tình hình của mình, xem ra muốn đi cũng không kịp rồi, nhìn bốn phía, tìm một địa phương ẩn nấp cũng được, chờ bọn họ đi nàng lại trốn trở về.
Thụy nhi khó hiểu nhìn Thải nhi bận rộn, còn tưởng rằng nàng đang muốn chơi trò chơi ni, vừa định bảo nàng mang nó cùng chơi, lại thấy Thải nhi dương nanh múa vuốt đối nó khoa tay múa chân, đại khái ý tứ là muốn nó đừng nói nàng ở chỗ này, sau đó thì chui vào trong tủ quần áo bên giường, nấp đi.
Thụy nhi gật đầu hiểu rõ.
Miêu miêu ẩn náu đây mà, ta sẽ chơi, ha hả!
Thải nhi vội vàng nửa ngày, vẫn là bị Nghiêu Hi thấy được, hừ nhẹ một tiếng, cũng không có lật tẩy nàng, sau đó cùng Cẩn Du đi vào đem dược bưng tới.
Cẩn Du tự nhiên không biết nhiều như vậy, ngồi ở bên giường, một muỗng một muỗng thổi nguội bớt rồi đút cho Thụy nhi.
Thụy nhi cố gắng trấn định, nhưng con mắt không tự chủ được mà hướng tủ quét tới.
Cẩn Du rất là kỳ quái, hỏi Thụy nhi:
” Ngươi luôn nhìn tủ quần áo làm gì, muốn lấy cái gì sao?”
Thụy nhi vội vã lắc đầu, hạ mắt ngoan ngoãn uống dược, không dám tái loạn nhìn.
Nghiêu Hi nghe được thanh âm hít khí khẩn trương của người trong tủ, hừ cười nói:
” Mấy nha hoàn này làm việc thực cẩu thả, y phục chưa gấp chỉnh tề đã xếp vào bên trong, đè nhăn thì làm sao bây giờ, Cẩn Du ngươi xem, vẫn còn sót một góc áo ở bên ngoài ni!”
Cẩn Du hướng tủ quần áo nhìn lại. Vừa lúc thấy góc áo hồng nhạt kia sưu một tiếng, tự rụt đi vào, Cẩn Du cơ bản cũng đoán được ra chuyện gì cười ra tiếng, vui vẻ nói:
” Di, còn có thể tự mình lui vào trong ni?”
Thụy nhi nóng nảy, vội vã giải thích:
” Không có không có, trong ngăn tủ không có giấu người, thực sự!”
Cẩn Du cười càng sâu, ôm Thụy nhi ngồi hảo, ngăn lại nó biện giải giấu đầu lòi đuôi.
Nghiêu Hi nhìn chằm chằm tủ quần áo, châm chọc mà nói:
“Ra đi, đừng đem y phục Thụy nhi đè nhăn, cuối cùng ủi cho hắn cũng là ngươi.”
Hai phiến cửa nhỏ chậm rãi mở ra, Thải nhi cúi đầu cẩn cẩn dực dực mà bò ra, còn không quên xoay người lại sửa sang y phục bị nàng lộng rối loạn, thần tình né tránh, tay cũng không biết để chỗ nào.
” Nói đi.” Nghiêu Hi hai tay chắp sau lưng, một bộ tư thế khởi binh vấn tội.
Thải nhi hoảng hốt, vội vã quỳ xuống:
” Vương gia tha tội, nô tỳ thực sự tưởng niệm tiểu thế tử, mới lén lút đến đây nhìn nhìn, nô tỳ biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa, Vương gia đừng bắt nô tỳ ly khai tiểu thế tử, cầu ngài, Vương gia!”
Vừa nói vừa cấp Nghiêu Hi dập đầu mấy cái vang dội.
Thải nhi bình thường ở vương phủ cũng không hoàn toàn tính là một nha hoàn, thường ngày không cần quỳ lễ như vậy, ngày hôm nay Thải nhi thực sự sợ hãi, mới đối Nghiêu Hi diệc huynh diệc chủ mà làm cái đại lễ.
Cẩn Du nghe xong Thải nhi nói, đôi mày cau lại, hỏi:
” Vương gia ngài không để Thải nhi đến xem Thụy nhi? Vì sao?”
” Vì sao? Đều bởi vì nàng sơ sẩy khiến Thụy nhi nhận nhiều khổ như vậy, còn thiếu chút nữa…. Ta không nên phạt nàng sao?” Nghiêu Hi nghiêm mặt nói.
” Không phát hiện kịp thời là có sai, nhưng chuyện chiếu cố hài tử rất là phức tạp, không có khả năng mọi mặt đều chu toàn, sơ sẩy là khó tránh khỏi, ta xem Thải nhi là thật sự đối tốt với Thụy nhi, lần này nàng cũng bị hoảng sợ không ít, hơn nữa…”
Cẩn Du ngừng lại, không biết có nên nói tiếp hay không.
” Hơn nữa cái gì?” Cẩn Du rất ít ở trước mặt hắn nói nhiều như vậy, Nghiêu Hi trái lại muốn tiếp tục nghe.
” Ngài chính là cha của Thụy nhi, muốn nói trách nhiệm ngài cũng chạy không thoát được.”
Biết như vậy có chút làm càn, Cẩn Du thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.
” Ách….” Nghiêu Hi sửng sốt, đều không phải là trách Cẩn Du thái quá, chỉ là những lời này có chút giống như thê tử oán giận trượng phu không phải, ngược lại làm Nghiêu Hi thập phần hưởng thụ.
Thải nhi thấy có cơ hội quay về, càng thêm ra sức khiến chính mình khóc lê hoa đái vũ, như bạo vũ khuynh bồn ( mưa như trút nước)
Nghiêu Hi thực sự chịu không nổi. Vội vã ngăn lại, tái khóc thêm nữa, Thụy nhi sẽ đổi phòng.
” Lần này trước tiên tha ngươi, sau này cần phải có điểm cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa.”
Thải nhi như được đại xá, liên tục dập đầu tạ ân, trong miệng đem Nghiêu Hi khen đến tận trời, còn không quên cấp Cẩn Du nói lời cảm tạ, cũng nói như Bồ Tát hạ phàm.
Cẩn Du có chút xấu hổ mà cười cười, đem chén thuốc trong tay giao cho Thải nhi, chính mình nói muốn mau mau đến xem sư phó, liền xin cáo từ, Nghiêu Hi cũng khẩn trương theo đi ra ngoài.
Ở trong ánh mắt cảm động đến rơi nước mắt nhìn theo của Thải nhi, hai người đi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...