Lê Yên Ký

Đi qua mấy cái cổng vòm, hình như đi tới thiên viện trong phủ, lại hướng bên trong đi một hồi, đến trước một cánh cửa gỗ thấp bé, chỗ này tựa hồ cũng không có gì hiếm lạ, Cẩn Du đang muốn mở miệng hỏi, Nghiêu Hi nhưng lại lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay, gấp gấp, rồi che trên mắt y.

Cẩn Du không biết làm sao, muốn mở miệng lại bị Nghiêu Hi chặn trở lại.

” Đừng nói cái gì, một hồi lại cho ngươi nhìn.” Thấy Cẩn Du một bộ dạng khẩn trương hề hề, hắn vừa cười vừa nói.

“Yên tâm, ta sẽ không mang ngươi đem bán đâu, nhìn trên người ngươi chẳng có bao nhiêu cân thịt, có bán cũng không được mấy đồng đi!”

Cẩn Du bất đắc dĩ, lại không hảo sinh khí, liền mặc kệ hắn bận rộn, để xem cuối cùng có thể xuất hiện ra cái gì.

Bởi vì đôi mắt bị bịt lại, Nghiêu Hi không thể làm gì khác hơn là cầm tay Cẩn Du, đi ở phía trước dẫn đường.

Cảm giác bàn tay được một cỗ ấm ấp bao vây, Cẩn Du khẩn trương muốn rút lại, nhưng Nghiêu Hi nắm rất chặt. Trên tay không ngừng truyền đến ôn độ từ bàn tay to lớn, vững chắc của người nọ, Cẩn Du không nghĩ ra, đồng dạng là nam nhân như thế nào y lại kém nhiều như vậy.

Mất đi thị giác liền khiên cho xúc giác phá lệ mẫn cảm, cảm giác làn da thô ráp của hắn ma sát chạm vào mình, lòng bàn tay Cẩn Du dấn dần thấm ướt mồ hôi.

Cẩn Du đang miên man suy nghĩ không có chú ý Nghiêu Hi một bên nhắc nhở, dưới chân đột nhiên vấp phải bậc cửa, vốn tưởng lần này ngã nhất định không nhẹ, a một tiếng hô lên, không ngờ lại rơi vào một lòng ngực kiên cố ấm áp.

Nghiêu Hi đem thân thể đang ngã về phía trước của y ôm lấy, thấy Cẩn Du hé ra khuôn mặt trắng noãn đỏ bừng, lại nổi ý trêu đùa:

“Đều không phải đã bảo ngươi nhấc chân lên sao? Thế nào vẫn hướng phía trước mà đi, người hát hí khúc không phải đều thân nhẹ như yến, mềm mại linh mẫn sao, ngươi thế nào lại vụng về như vậy ni? ”


Cẩn Du mân mân miệng, mặt càng đỏ hơn, một là y đang bị trêu chọc, hai là, y còn đang nằm trong lòng hắn ni, không để ý tới Nghiêu Hi không ác ý trêu đùa, Cẩn Du thân thủ muốn cởi bỏ khăn tay đang che trên mắt y.

” Đừng tháo, đừng tháo, ai, là ta sai rồi được chưa, vừa nãy không chiếu cố hảo Ngọc công tử, nhượng công tử chịu kinh hãi, về sau sẽ không dám nữa a, thêm một lúc nữa là được, trước khoan tháo nga.” Nghiêu Hi vừa chặn lại động tác của y vừa cười nói.

Cẩn Du cười cười, không còn muốn cởi bỏ ràng buộc trên mắt, tay lại bị dắt, lần này y không dám phân tâm loạn tưởng, cẩn thận mà hướng phía trước đi tới.

Có lẽ là do trời cũng đã muộn, xung quanh cực kì im ắng, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, chit có tiếng bước chân dẫm lên lá cây phát ra thanh âm sát sát, đột nhiên Nghiêu Hi ngừng lại, Cẩn Du nghiêng đầu tĩnh tâm nghe động tĩnh bốn phía, nhưng vẫn là phi thường an tĩnh.

Cảm giác khăn tay chậm rãi từ bên tai rơi xuống, đôi mắt vừa quen với bóng tối chưa thể thích ứng ánh sáng đột nhiên truyền đến, dần dần, khung cảnh xung quanh từ từ rõ ràng, một mảnh hỏa hồng liền chen nhau ánh vào tầm mắt Cẩn Du.

Cẩn Du mở to hai mắt, chỉ thấy trên sườn núi không cao, là một vùng hồng phong* rộng lớn rực rỡ đến chói mắt, cùng tà dương của mặt trời ban chiều giao hòa cùng nhau, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, mà bản thân y đang ở trong đó, tựa như đặt mình giữa dòng biển đỏ, gió nhẹ thổi tới, khắp sườn núi liền nổi lên cơn phong vũ*, lá phong đỏ rực bay lả tả từ trên trời xuống, đẹp đến không giống cảnh nhân gian.

* hồng phong: cây phong lá đỏ

* phong vũ: mưa lá phong

Cẩn Du ngây dại, không tưởng tượng được ở nơi thành thị phồn hoa còn có bậc này thế ngoại đào nguyên, cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung mỹ cảnh trước mắt, chỉ biết tham lam mà nhìn ngắm, nghĩ muốn đem tấm mỹ cảnh này mà khắc thật sâu vào trong đầu.

Đón một phiến lá phong rơi trên vai Cẩn Du, Nghiêu Hi mở miệng nói:

” Không có lừa ngươi nga, nơi này là tác phẩm tâm đắc nhất của ta, gọi là Tứ Quý Viên, danh như ý nghĩa, đừng xem hiện tại tràn đầy hồng phong, đợi đến mùa đông liền biến thành núi tuyết mai trắng xóa, mùa xuân là phấn đào, mùa hè là thạch lựu tử sắc, bốn mùa là bốn loại vẻ đẹp, tuyệt đối khiến người ta lưu luyến quên đường về.” Nghiêu Hi đắc ý giới thiệu tác phẩm của mình.


Cẩn Du từng bước một mà tiến vào trong rừng, cảm giác được lá phong theo bên người bay xuống,mang theo cảm xác êm ái ma sát làn da,nương theo thanh âm rì rào tinh tế, trong lòng y bất giác yên bình rất nhiều,phảng phất như đem trần thế phù hoa cách y rất xa, thân thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều,giống như một khắc sau sẽ bay lên.

“Cẩn Du?” Nghiêu Hi mở miệng gọi, ” Ở nơi này xướng một khúc cho ta nghe được không? Đã lâu không có nghe, giống như “Quý phi túy tửu” lần trước, nhưng lần này chỉ xướng cho một mình ta được không?”

Cẩn Du quay đầu lại, đối thỉnh cầu của hắn có chút giật mình, nhưng lập tức mỉm cười ưng thuận đi tới.

Khẽ nâng cánh tay ngọc, y tùy thân lay động, hai tay giương lên như nhành hoa lan, dưới chân uyển chuyển bước một vòng xung quanh, tay áo phất lên, xoay người lại, khẽ mở chu thần (đôi môi đỏ thắm):

Hạo nguyệt đương không, kháp tiện tự thường nga ly nguyệt cung,

Nô tự thường nga ly nguyệt cung, hảo nhất tự thường nga hạ cửu trọng,

Thanh thanh lãnh lạc tại nghiễm hàn cung, a, tại nghiễm hàn cung.

Ngọc thạch kiều tà ỷ bả lan can kháo,

Uyên ương lai hí thủy, kim sắc lý ngư tại thủy diện triêu,

A, tại thủy diện triêu, trường không nhạn, nhạn nhi phi, ai nha nhạn nhi nha,


Nhạn nhi tịnh phi đằng, văn nô đích thanh âm lạc hoa ấm,

Giá cảnh sắc liêu nhân dục túy, bất giác lai đáo bách hoa đình

( đây là một đoạn trong vở Quý phi túy tửu)

Ánh chiều tà buông xuống, người đứng giữa thanh phong, lấy lá phong đỏ kiều diễm làm màn trướng, thảm cỏ xanh làm sân khấu, nhân nhi bạch y dưới tàng cây hết lần này đến lần khác chỉ một cái nhíu mày khẽ động, một đôi mắt một nụ cười, đều nhượng Nghiêu Hi nhìn không chuyển mắt, bên tai vang vọng giọng hát trong trẻo thanh thuần của người nọ, Cẩn Du lúc này so với bất luận cái gì càng thêm khiến kẻ khác tâm động, mặc dù không có vũ đài, không có hoa phục đẹp đẽ, không tô trang điểm phấn, cũng không có chiêng trống đàn nhị trầm bổng làm nền, nhưng y hiện tại là biểu hiện hoàn toàn tự nhiên, là từ nội tâm phát ra mà xướng, mà vũ (khiêu vũ, nhảy múa).

Thật lâu về sau, khi Nghiêu Hi lần thứ hai nhớ tới cảnh tượng hôm nay, tất cả vẫn như cũ diễn ra trước mắt hủ hủ như sinh (sinh động như thật), mỗi một chi tiết đều rõ ràng, ngay cả giọng hát trong trẻo mỹ diệu đều như còn đang quanh quẩn bên tai.

~~~~~~~~~

“Vương gia!”

Hôm nay sáng sớm, Nghiêu Hi đang muốn đi thăm Thụy nhi, lại bị Vương quản gia chặn lại.

“Vương gia, bên ngoài có một quản sự họ Lưu nói muốn tìm ngài, bảo là người của Lê Hương Viên thì ngài sẽ biết.”

“Nga? Đi xem xem.”

Nghiêu Hi theo quản gia đi đến tiền thính, quả nhiên thấy bộ mặt lộ vẻ tươi cười nịnh bợ ngày ấy của Lưu quản sự đang chờ hắn, khi đó người nọ cười đến khiến người ta ăn uống không vô, Nghiêu Hi muốn quên cũng quên không được.

Lưu quản sự thấy Vương gia đi ra, vội vàng cúi đầu khom lưng, một bộ nịnh nọt, mở màn đơn giản là cảm tạ hắn đã xuất thủ cứu giúp, tránh được một hồi lao ngục tai ương, đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp vân vân..

Nghiêu Hi khoát khoát tay, ngồi xuống,cho người cấp hắn dâng trà, nói:


“Lưu quản sự có việc gì cứ trực tiếp nói, bản vương từ trước đến nay thích người ăn nói thẳng thắn.”

Lưu quản sự cười trả lời:

“Vương gia quả nhiên thẳng thắn, thống khoái, chắc hẳn Vương gia cũng biết, viên tử kia của tiểu nhân là không thể mở cửa nổi nữa, nhưng trên tay tiểu nhân vẫn còn khế bán mình của mấy con hát, người xem, Ngọc nhi cả ngày ở tại nơi này của ngài, tiểu nhân cũng không có ý kiến, nếu như ngài thích, tiểu nhân có mang theo khế bán mình ni, còn nếu ngài không có ý tứ này, vậy thỉnh Vương gia đem người trả lại cho tiểu nhân, như vậy cũng hảo hảo mà bán cho người khác có phải hay không?”

“Vương quản gia, dẫn hắn đi phòng thu chi lấy tiền.” Nghiêu Hi sắc mặt không tốt trả lời.

Lưu quản sự tiếu ý càng sâu, vội vã từ trong tay áo xuất ra một kiện giấy trắng, giao cho Nghiêu Hi, lại cúi người định ly khai

“Chờ một chút.” Nghiêu Hi mắt nhìn khế bán mình, gọi Lưu quản sự lại.

Còn tưởng là khế bán mình có vấn đề gì, Lưu quản sự vội vàng bước lên phía trước, chờ câu hỏi.

” Sư phó của Ngọc nhi, ta cũng muốn.” Nghiêu Hi mở miệng.

Lưu quản sự sửng sốt, không nghĩ tới là việc này, vội giải thích:

“Vương gia có điều không biết, người nọ là tự nguyện gia nhập vào hí viên, cũng không có ký hạ chứng từ gì ni.”

“Nga?” Nghiêu Hi có phần kinh ngạc vô cùng, khoát khoát tay bảo: “Vậy không còn việc gì nữa, đi đi.”

Đợi người kia đi xong, Nghiêu Hi mở ra khế bán mình của Cẩn Du, tỉ mỉ mà nhìn, lại cẩn thận bỏ vào trong tay áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui