Chỉ Tường được Cố Nhân Uyên đưa về chỗ trọ, cô đứng ngoài cửa cảm ơn, không có ý định mời anh ta vào trong nhà.
"Vậy em cứ nghỉ đi, tôi không làm phiền nữa", Cố Nhân Uyên không có ý kiến gì, chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, mọi chuyện đã vậy, anh cũng dứt khoát từ bỏ.
Đợi xe của Cố Nhân Uyên đi hẳn, Kế Chỉ Tường mới lấy chìa khóa trong ví ra mở cửa, ánh mắt thấp thoáng nụ cười khi nhìn xuống bụng.
Chúc mừng cô, thai nhi đã được ba tháng, hiện giờ kết quả siêu âm cho thấy vẫn bình thường. Lời bác sĩ phụ sản thông báo kết quả vẫn còn vọng bên tai, những thông tin này chỉ khiến cô càng thêm đau lòng...
Buổi sáng thức dậy phát hiện bao tử của mình không được thoải mái, tuy vậy Kế Chỉ Tường vẫn cố gắng đi làm, không ngờ đến trưa, ăn xong phần cơm hộp, cảm giác buồn nôn buộc cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mấy nữ đồng nghiệp vội gọi Cố Nhân Uyên đến chở Kế Chỉ Tường đến bệnh viện cấp cứu, không ngờ sau khi trải qua một loạt các loại kiểm tra sức khỏe mới phát hiện một sinh mạng nhỏ bé đang tồn tại trong cô ngoài dự liệu.
Cũng thật nực cười! Trước đây cô ngày đêm cầu khẩn mà không sao có được một đứa con, mãi đến khi gia đình đổ vỡ, đứa trẻ mới chịu xuất hiện.
Kế Chỉ Tường không thể hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với mình!
Làm sao bây giờ? Cô tuyệt đối không nạo phá cái thai đó, nếu vậy... có nên báo cho bố của đứa trẻ không? Dù sao dòng máu của anh ấy vẫn đang chảy trong cơ thể nó, nếu cô không nói, chẳng phải sẽ đoạt quyền lợi mà đứa trẻ nên có sao?
"Em vẫn sống tốt chứ?", giọng nói lạnh lùng quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng, Kế Chỉ Tường giật bắn người làm rơi chùm chìa khóa trên tay, quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông mà cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao rọng Kỳ.
"Hình như giờ gặp lại nữa. Là anh - Cận anh đã làm phiền em." Nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ cúi người nhặt chìa khóa lên, sau đó nhanh nhẹn mở cửa cho cô. "Vào trong rồi nói." Anh thuận tay kéo cô vào trong, không cho cô từ chối, rồi khóa cửa lại.
"Anh ta là ai?", Cận Trọng Kỳ đặt túi xách trong tay lên ghế, lạnh lùng hỏi thẳng Kế Chỉ Tường.
Anh cũng không muốn như vậy! Những lời nói lạnh lùng này không hề xuất hiện trong dự định của anh, nhưng nhìn thấy người đàn ông khác ân cần đưa cô về tận nhà, anh lại thấy khó chịu!
Không nhịn được cơn ghen của mình, những lời đó cứ thế buột ra khỏi miệng!
"Anh... tại sao anh lại đến?" Làm sao anh biết được cô đang ở đây? Tại sao lại tìm đến? Kế Chỉ Tường đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người.
"Là anh hỏi trước thì phải?" Nhanh như vậy đã chấp nhận người khác, trong lòng cô ấy thật ra có anh không? "Theo lẽ thường thì phải có trật tự, anh ta là ai?" ít ra cũng để anh biết mình gặp phải đối thủ nào chứ!
"Anh ấy... là chủ nhiệm trong nhà máy...", Kế Chỉ Tường tủi thân, giọng nói ngập ngừng, cô không dám nhìn lên.
Tại sao anh ấy lại đến? Anh đến để trách mắng cô sao? Cô không hiểu mình đã sai điều gì, anh có cần thiết phải lạnh nhạt như vậy không?
"Nhà máy?", nheo mắt nhìn Kế Chỉ Tường, anh lại cảm thấy đau lòng, "Em làm việc trong nhà máy?".
Cô ấy có học vấn cao, có năng lực, tại sao lại chọn công việc trong nhà máy? Cô xứng đáng có một chỗ làm việc tốt hơn, lương bổng cao hơn, cô vốn là thiên kim tiểu thư của Công ty Kế thị cơ mà!
Trong ánh mắt Cận Trọng Kỳ nhìn cô, có tham lam, có khát vọng, gần như điên cuồng muốn nuốt trọn hình bóng gầy yếu đáng thương của cô! Đến khi gặp lại, anh mới biết nỗi nhớ điên cuồng trước đây của mình không bằng một phần nhỏ thực tế!
"Vâng", cô cũng không muốn giấu giếm. Nếu anh ấy đã tìm đến được đây, không thể không có cách tìm ra cô đang làm việc ở đâu, thế thì chẳng phải giấu giếm chỉ vô ích thôi sao?
"Còn người đàn ông đó, tại sao lại đưa em về?" Sau khi bình tĩnh lại, Cận Trọng Kỳ bắt đầu nghi ngờ người kia có phải cũng giống như Đinh Bồi Doãn, hoàn toàn là do anh tự tưởng tượng ra hay không?
"Anh ấy tiện đường." Kế Chỉ Tường vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cô không biết liệu anh có thể chấp nhận sự thật là đứa trẻ đột nhiên xuất hiện hay không, dù sao bọn họ cũng không còn là vợ chồng nữa.
"Chuyện của bố... anh xin lỗi." Muốn giải thích cũng phải có mở đầu, hôm nay anh đến không phải để thảo luận với cô về việc cô có bao nhiêu người hâm mộ khiến anh ghen tức, anh chỉ muốn cô về nhà, căn nhà thuộc về riêng hai người.
"Anh ngồi đi", Kế Chỉ Tường giật mình, sau đó bước qua anh, "Em rót cho anh ly nước".
Không hề báo trước, Cận Trọng Kỳ vòng tay ôm Kế Chỉ Tường, để lưng cô dựa vào khuôn ngực đang phập phồng vì hạnh phúc của mình. "Chỉ Tường..." Một khi đã nhận ra tình cảm của bản thân, anh không thể chấp nhận được thái độ xa cách của cô; anh không phải khách mà là chồng cô, vợ chồng thì không nên có khoảng cách!
Anh không thể tha thứ cho bản thân vì đã từng dùng thái độ đó để đối xử với cô, nhưng anh biết lỗi rồi, liệu cô có thể tha thứ cho những lỗi lầm mà anh vô ý phạm phải?
"Anh đừng như vậy!" Kế Chỉ Tường hoảng loạn kéo cánh tay mạnh mẽ đang ôm mình ra, giữa bọn họ không nên có hành động này!
Tựa đầu lên đôi vai thơm và thon gầy, giọng nói run run, "Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không?".
Anh đã đánh mất một cơ hội để giải thích, sao có thể một lần nữa để cô rời khỏi vòng tay mình.
"Trọng Kỳ!", giọng nói yếu ớt của anh làm cô đau lòng, "Anh buông em ra trước đã, chúng ta... từ từ nói chuyện được không?". Không thể làm vợ chồng, ít ra vẫn có thể là bạn bè, dù sao anh ấy cũng là bố của đứa trẻ trong bụng cô.
"Em đồng ý nghe anh giải thích chứ?" Cận Trọng Kỳ do dự không chịu buông tay, anh cần một lời đảm bảo, anh sợ cô sẽ như lần trước, đột nhiên biến mất.
"Vâng", nhắm mắt lại rồi gật đầu, bàn tay Kế Chỉ Tường vẫn để giữa, ngăn cách tay anh và bụng mình.
Có những việc nên thẳng thắn nói ra, bởi trên đời này chẳng có bí mật nào mãi mãi không bị tiết lộ, cho dù có giấu được thì đã sao? Chẳng qua chỉ là khó lòng tiếp nhận khoảnh khắc khi sự thật phơi bày mà thôi.
Cô làm sao có thể quên được nỗi đau đớn mình đã trải qua.
Cận Trọng Kỳ im lặng buông thân thể ấm áp của cô ra, cảm giác như vừa mất đi gì đó, anh ngồi xuống sofa, ánh mắt không rời hình bóng gầy gầy của cô một giây phút nào.
Sao anh có thể để cô ấy rời xa lâu như vậy? Điều đáng trách nhất là anh thậm chí chưa từng nghiêm túc đi tìm cô, nếu không có Chiêm Khắc Cần giúp đỡ và chỉ bảo, e rằng đên tận bây giờ anh cũng không nhìn rõ trái tim mình.
"Anh uống trà", Kế Chỉ Tường mang ra hai ly trà, đặt lên bàn rổi ngồi xuống, "Xin lỗi, chỗ em không có...".
"Đừng nói chuyện với anh như vậy!" Điều đó chỉ làm anh càng thêm giận mình vô tâm. "Giữa chúng ta không cần những lời nói khách sáo đó!"
Kế Chỉ Tường chớp mắt, lòng kiên cường khó lắm mới có lại tiếp tục sụp đổ.
Cô cúi đầu, cô đã bị cơn giận của anh làm tổn thương một cách quá dễ dàng. "Xin lỗi..." Anh luôn có cách làm cô buồn, nếu đó thật sự là điều mà anh muốn nói, thì anh đã thành công rồi.
"Người phải nói xin lỗi là anh!" Cận Trọng Kỳ nắm bàn tay cô, trên đó vẫn còn lưu lại những vết thương lúc làm việc, từng vết thương như mũi dao nhọn đâm vào trái tim anh, đau nhói. "Em không sai! Là do anh không giải thích rõ ràng, bởi thế mới khiến em phải bỏ nhà đi và chịu khổ."
"Không", kinh ngạc rút tay về, tim Kế Chỉ Tường đập loạn nhịp, "Anh Đinh nói rất đúng, không có ai hiểu bố hơn em, lẽ ra em phải biết trước ông ấy sẽ có tâm trạng gì, do em bị nỗi đau mất người thân làm mờ lý trí, là em sai!", siết chặt bàn tay đang nóng lên, cô hoảng loạn giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...