“ Vũ Anh! Đó là anh trai của cậu sao ? Tình cảm của hai người tốt thật đấy, buổi sáng công cùng nhau đến trường.”“Oa, anh ấy căn bản là vốn là mỹ nam hệ muội khống mà, hôm nào giới thiệu cho tớ làm quen với nha.”Cô vừa mới đi vào phòng học đã bị một đám bạn học vây quanh, đều hỏi chuyện liên quan đến hắn.Sáng nay hắn đưa cô tới tận cửa lớp mới bằng lòng rời đi.
Ánh mắt của toàn bộ học sinh đều dán lên hai người bọn họ, bởi vì cả hai người đều là những người có nhân sắc cực phẩm, đứng cạnh nhau lại khiến người ta cảm thấy khó mà dời mắt.“ Ừm, đấy là anh trai của tớ.
.
.” Vũ Anh ngồi vào chỗ bắt đầu ôn tập đợi lát nữa có kiểm tra, vốn là cô không am hiểu nhất là Hóa Học, cảm thấy đó chỉ là một đống phép tính toán nhân tiện khiến cho người ta loạn một đống.Đột nhiên bạn học ngồi ở bên trái cô, Tiểu Xán bình thường trầm mặc ít nói lén ném qua một tờ giấy.
Cô có chút nghi hoặc mở ra, xem hết nào dòng chữ viết.【 Tớ rất thích Vũ Ưng, vốn đang muốn theo đuổi anh ấy, bây giờ biết cậu là em gái của anh ấy, vậy nên cậu có thể giúp tớ bày tỏ tình ý với anh ấy được không? 】Tâm lý Vũ Anh chấn động, là muốn cô hỗ trợ bày tỏ tình cảm với anh trai sao?.
.
.
Vì cái gì mà sau khi xem xong lại cảm thấy rầu rĩ thế này, thật là khó chịu… Nhưng cô từ trước đến nay vẫn luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, có thể giúp thì cũng sẽ không cự tuyệt.Ngay lập tức quên đi bài kiểm tra khó nhằn, trong đầu bắt đầu nghĩ đến phản ứng của Vũ nếu hắn biết chuyện này.Hắn nhất định rất vui vẻ có đúng hay không? Hắn có muốn làm quen với Tiểu Xán không? Hắn sẽ hẹn hò với cô ấy không? Dù sao Tiểu Xán cũng là một tuyệt đại mỹ nữ mà.
.
.
So với mình khẳng định rất ưu nhã mà.Lắc lắc đầu, cô muốn muốn xóa bỏ những lo lắng cùng những phỏng đoán này nhưng thật vô vọng.
Vì cái gì mà mình để ý như thế chứ? Một cái ý nghĩ ích kỷ xuất hiện trong đầu cô: chỉ cần không nói với anh trai là được như thế thịt chuyện này cũng sẽ biến mất.
Nhưng mà ý niệm này chỉ tồn tại được vài giây liền biến mất, bởi vì cô không có khả năng làm được mà lại không thẹn với lòng.
Hơn nữa, cho dù không nói, thì vẫn có rất nhiều cô gái tỏ tình cũng ảnh ấy mà thôi.Giữa trưa.
Thời gian ăn trưa là tự do nên Vũ Anh tránh thoát khỏi một đám bạn học ái mộ đang hỏi chuyện về anh trai của cô, nhanh chóng đi qua dãy phòng học kia tìm Vũ Ưng.“Anh trai đây rồi.
.
.
Không nên bói như thế nào đây?” Cô có chút ủ rũ ngồi xuống, đang suy nghĩ làm cách nào để nói cho hắn biết chuyện mà Tiểu Xán nhờ thì đột nhiên bị ôm vào trong lòng, mùi hương quen thuộc không tự giác khiến cô thấy an tâm hơn.“Anh trai… Em có chuyện muốn nói với anh nè.”“ n?” Vũ Ưng vùi đầu vào cổ cô, tham lam ngửi lấy mùi thơm của cô, với tay vỗ về chơi đùa sợi tóc bóng mượt.“… Bạn học cùng lớp của em Quách Ngữ Xán nói thích anh.” Hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có thể nói ra, nhưng không có thở phào như trong tưởng tượng ngược lại lqij cảm thấy hồi hộp hơn.“Vậy rồi sao?” Hắn nghi hoặc nhìn cô tựa hồ có chút nghi hoặc hỏi.“Vậy nên.
.
.
Muốn em chuyển lời tới anh a.”Đột nhiên một trận trầm mặc.
Đang lúc Vũ Anh còn muốn quay đầu lại xác nhận xem hắn có nghe cô nói không thì bị ôm chặt lấy.“A, sao vậy.
.
.
Đừng.
.
.” Bị cưỡng chế đè ở lan can hôn trụ làm Vũ Anh chỉ dám phát ra âm thanh rất nhỏ, còn không chưa kịp phản kháng, hắn nhân tiện miệng cô, tham lam hưởng thụ đôi môi mềm mại của cô trong vui vẻ.Một trận hôn nồng nhiệt, Vũ Anh có chút không theo kịp được, ánh mắt nhìn hắn tựa hồ mang theo một chút giận dỗi.“Em chính là đến giúp nữ sinh khác tỏ tình sao?” Giọng nói mang theo vài phần chất vấn.“Em…”“Chẳng lẽ em không quan tâm chút nào, ngược lại hoàn lại rất thích thú, cảm thấy như em đang làm chuyện tốt sao?”“Nào có a.
.
.”“Không có? !” Đợi chờ cô ấy đến lâu như vậy, kết quả lại nói mấy chuyện vớ vẩn, thật sự làm cho người ta tức giận.“Ô.” Vũ Anh không có đáp lại, ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, tự nhiên cảm thấy thật ủy khuất, một giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống gương mặt.
Cô cũng rất khó chịu mà, nhưng không ngờ anh trai lại phản ứng như thế này.
Cảm xúc khó chịu nhịn từ sáng đến giờ vào lúc này tất cả đều lộ ra.“…” Vũ Ưng cau mày nhìn động tác của cô, vốn nghĩ muốn nhẫn tâm mặc kệ, nhưng không tới hai giây lại không tự giác mà ôm chặt lấy thân thể nhỉ gầy của cô.“Đồ ngốc, em khóc cái gì chứ.
.
.” Hắn mới là người phải khóc đây.“Anh trai mới là địa ngốc a! Anh lúc nào cũng không quan tâm….
A.
.
.
Hức hức...!Em lúc nào thấy vui chứ.
.
.
Em rất chán ghét, chán ghét có người tỏ tình với anh.
.
.” Cầm lấy góc áo của hắn, cô vừa hít hít cái mũi vừa khuất nghẹn nói.Nghe được cô nói như vậy, hắn mới câu lên khóe miệng cười.
Đem túi kẹo mang trong túi chờ cô, rất nhanh cô liền ngừng nước mắt, bắt đầu ngoan ngoãn ăn kẹo.“Bảo bối.
.
.” Vũ Ưng âu yếm nhìn cô, nụ cười ôn nhu dịu dàng.“Hửm?” Cô ngửa đầu nhìn anh trai, cười đến sáng lạn.“Thật sự yêu em quá đi thôi.” Cúi xuống đem kẹo ngọt ngậm vào, không chút suy nghĩ nhân tiện hướng vào môi cô hôn sâu.
Thật ngọt ngào.Ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ, trời xanh.
Đây là lúc tình cảm của bọn họ chính thức bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...