Mạnh Dương cưỡi ngựa trở về, Lạc Tu đứng dậy đi tới ôm cậu xuống, tiếp nhận khăn lông ướt lau mồ hôi trên trán cậu :"Đói bụng chưa?" "Có chút." Mạnh Dương nhắm mắt để Lạc Tu lau mặt cho mình, mặt trời hôm nay hơi to, thật sự rất nóng.
"Đi ăn cơm đi, cơm nước xong nghỉ ngơi một chút rồi về nhà." Lạc Tu cúi đầu hôn gương mặt đỏ vì phơi nắng của Mạnh Dương.
Lý Nham và những người khác đã đặt phòng riêng trong câu lạc bộ trường đua ngựa, vừa đúng thời gian ăn cơm trưa, mấy người anh em bọn họ định ăn cơm trò chuyện trên trời dưới đất với nhau nhưng mấy người Triệu Đức Hào không có ý định rời đi, vì nhìn mặt mũi của Vương Hiên nên Lý Nham mời họ, Triệu Đức Hào đương nhiên đồng ý.
Sau khi đến câu lạc bộ, Mạnh Dươn đi tới phòng tắm thay quần áo trước, sau đó mới toàn thân thoải mái tiến vào phòng, ngồi bên cạnh Lạc Tu chuẩn bị ăn.
Món ăn còn chưa lên hết, những người khác cũng không động đũa, nhân viên phục vụ bưng một cái mâm đựng chén ngọc trắng nhỏ bằng bàn tay tiến vào đặt trước mặt Mạnh Dương.
Lý Nham nói với Lạc Tu :"Đây là đặc biệt chuẩn bị cho chị dâu nhỏ, tôi a rất thích món này, đáng tiếc năm nay ít mưa, thứ này chỉ có bên dòng suối, kêu người tìm trong núi cũng chỉ được một chén nhỏ như này, hôm nay nhịn đau bỏ thứ yêu thích cho chị dâu nhỏ ăn thử."
Lạc Tu bưng chén ngọc nhỏ lên ngưởi, sau đó lại bưng tới trước mặt Mạnh Dương, để cậu ngưởi ngưởi, Mạnh Dương ngửi thấy mùi thơm mát của thực vật, trong chớp mắt tăng lên cảm giác thèm ăn.
Triệu Dịch và hai thanh niên khác tò mò nhìn chén ngọc nhỏ kia, nghĩ vật gì trân quý như vậy? Một chén nhỏ như vậy có thể làm đường đường là Lý đổng nói ra lời nhịn đau bỏ thứ yếu thích.
Nhân viên phục vụ phía sau lại bưng tới một chén cơm trắng, Lạc Tu gắp rau xanh từ trong chén ra, chan nước canh vào cơm, chan xong liền đặt trước mặt Mạnh Dương để cậu ăn.
Mạnh Dương tinh tế thưởng thức, cảm thấy mùi vì quả nhiên vô cùng ngôn, thực sự rất hợp khẩu vị của cậu, Mạnh Dương chầm chậm ăn.
Sau khi các món ăn lên hết, những người khác vừa ăn vừa nói chuyện, Triệu Dịch vì thể hiện lễ nghi và giáo dưỡng của bản thân, bàn tay như cột sợi chỉ, mọi cử động đều đúng tiêu chuẩn.
Đôi khi Triệu Dịch nhìn về phía Mạnh Dương, phát hiện cậu thanh thản tùy ý như đang ở nhà vậy, hơn nữa mỗi món cậu ăn đều là được làm riêng, Lạc Tu vừa nói chuyện vừa dùng bữa, vừa tự mình gắp thức ăn cho Mạnh Dương.
Sao có thể không hâm mộ chứ? Triệu Dịch nhìn phía sau Lạc Tu nghĩ, người đàn ông tốt như vậy ai không muốn có chứ?
Sau khi Mạnh Dương ăn no liền đứng dậy đi tới ghế sa lon ngồi xem điện thoại, chờ Lạc Tu và những người khác ăn xong nõi chuyện xong thì trở về nhà.
Nếu không xảy ra chuyện vừa nãy thì Triệu Dịch nhất định sẽ chủ động nói chuyện với Mạnh Dương, nhưng biểu hiện vừa nãy của Mạnh Dương đã cho gã biết cậu rất ghét gã, còn có những lời gã nói nữa, tuy trong lòng có phần hối hận nhưng cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, lập tức đi nói chuyện với Mạnh Dương, chỉ có thể nghiêm túc suy nghĩ biện pháp.
Những người này một khi trò chuyện tới phương diện làm ăn thì nhất định không kết thúc liền được, chỉ là mỗi lần Lạc Tu dẫn Mạnh Dương ra ngoài, quyết định lúc nào về thì sẽ về lúc đó, sẽ không nán lại lâu lắm nên sau khi cơm nước xong không bao lâu, Lạc Tu dẫn Mạnh Dương rời đi trước.
---------------------------
Mấy ngày sau, Mạnh Dương và những người khác chuẩn bị tới quận Khúc Xa, trước khi lên đường, Mạnh Dương ngược lại bình tĩnh, nghĩ thầm cuối cùng cũng phải đi đối mặt, tất cả gian khổ đều là chuyện của đời trước, đời này còn có gì đáng sợ chứ, còn có thứ gì đáng gia làm cậu sợ? Ông Trình và Trình Khang đã chết, toàn thân Trịnh Thình bại liệt sống không bằng chết nằm trên giường bệnh, hiện tại Vu Quân Thần như du hồn vậy, trạng thái tinh thần rõ ràng không bình thường, người hại cậu, thiếu nợ cậu đều nhận lấy báo ứng, những đau đớn thuộc về kiếp trước sao cậu lại sợ hãi chứ?
Mạnh Dương và Lạc Tu ngồi máy bay tư nhân xuất phát trước, Ngô Phong và những người khác nhiều người nên một ngày sau mới tới.
Thời điểm ở trên máy bay, Lạc Tu phát hiện hôm nay Mạnh Dương tựa hồ vô cùng an tĩnh, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc giống như phải đi hoàn thành việc lớn của đời người vậy (nhân sinh đại sự).
"Sao vậy?" Lạc Tu kéo cậu vào lòng, hôn lên trán cậu :"Sao mặt nghiêm túc vậy?"
Mạnh Dương phục hồi tinh thần, đầu tựa lên vai anh :"Không có gì, chỉ là lần đi tới quận Khúc Xa này đối với em mà nói có ý nghĩa rất trọng đại, nên không tự chủ được bắt đầu nghiêm túc."
"Sao có ý nghĩa rất trọng đại?" Lạc Tu nghi hoặc hỏi, Mạnh Dương cũng không tính tham gia thi đấu hơn 1 tháng sau, lần này tới quận Khúc Xa cũng chỉ là đi mua hương liệu thuận tiện đi du lịch thả lỏng thôi, sao đột nhiên trở nên ý nghĩa rất trọng đại?
Mạnh Dương không trả lời mà suy nghĩ trong lòng, bởi vì nơi đó có hồi ức tốt đẹp nhất cũng thống khổ nhất, nhưng dù tốt đẹp hay thống khổ, em cũng phải tới từ biệt, để quá khứ đi qua vĩnh viễn đi qua, sau đó chân chính bắt đầu cuộc sống mới toàn tâm toàn ý, không bao giờ để những chuyện đã qua anh hưởng tới cảm xúc hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của mình.
Xe lái tới khu nghỉ dưỡng Lân Tây Độ, khách sạn tập đoàn Lạc thị trải rộng toàn quốc, nhưng đi tới nơi phong cảnh tuyệt mỹ thiên nhiên, đậm nét văn hóa dân tộc địa phương, ở khách sạn cao tầng hiện đại không có ý nghĩa gì, mà kiểu nhà trọ bình dân người có tiền lại không muốn ở, cho nên khu nghỉ dưỡng sa hoa này hàng năm có nhiều người có tiền đặc biệt trống thời gian tới đây ở mười ngày nửa tháng.
Dung nhập vào thiên nhiên, thưởng thức sự quyến rũ mê người của thiên nhiên và phong cảnh có hiệu quả trị liệu tâm hồn, cảnh sắc nhân tạo vĩnh viễn không thắng được sự sắc sảo của thiên nhiên.
Sau khi tiến vào khu nghỉ dưỡng, Mạnh Dương nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rất nhiều nơi gợi lên ký ức trong đầu cậu.
Xe dừng hẳn, Lạc Tu ôm con xuống xe trước, đặt con vào trong xe đẩy sau đó đỡ Mạnh Dương xuống xe.
Mạnh Dương nhìn nơi kiếp trước anh vô số lần nhớ tới đột nhiên hơi chóng mặt, cơ thể hơi lung lay.
"Mạnh Dương?" Lạc Tu phát hiện Mạnh Dương không đúng lập tức ôm cậu.
"Không sao, phản ứng cao nguyên (high altitude reaction - say núi), có chút khó thở." Mạnh Dương nhắm mắt, cảm giác chóng mặt nhanh chóng đi qua.
Lạc Tu nhận bình oxy từ tay vệ sĩ đưa tới miệng và mũi Mạnh Dương, Mạnh Dương lắc đầu đẩy tay anh ra :"Em không sao, đã thích ứng."
Lạc Tu ôm cậu vào trong viện, viện hình tứ phương, mặt trước là núi đá nước chảy, còn là núi thật sự không phải nhân tạo, hai bên là hai tòa nhà bằng gỗ hai tầng, ở giữa là đường lát đá, đủ loại hoa cỏ, cả viện rộng lớn lại sạch sẽ.
Này là viện của Lạc Tu, không nhận bất kỳ khách nhân nào, viện cổ điển nhã trí, hoa cỏ sum xuê, dưới mái hiên có treo đèn lồng màu đỏ, phong cách trang trí đặc sắc của dân bản địa, tòa nhà này gồm khoảng 10 phòng, kiếp trước Mạnh Dương đã sống ở đây, chỉ là cậu không có ở qua phòng ngủ chính trên tầng hai, bởi vì đó là phòng của Lạc Tu.
Đi lên lầu hai từ cầu thang gỗ trải thảm, sau khi tiến vào phòng, Mạnh Dương đi vào phòng ngủ, ngồi trên giường lớn, vuốt ve khăn trải giường không ai ngủ qua.
"Em còn khó chịu không?" Lạc Tu ly trà đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tới miệng đút cậu uống trà.
Mạnh Dương đỡ tay anh, sau khi uống trà xong thì lắc đầu :"Không khó chịu."
Lạc Tu đặt ly trà trên tủ đầu giường, nói với cậu :"Ngủ một hồi đi."
Mạnh Dương đẩy lạc Tu, nhắm mắt nằm vào lòng anh.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương, cưng chìu sờ tóc cậu.
"Đó là Mạnh Dương hương học viện Thánh Nhã đúng không? Hay là tớ nhận lầm?"
"Chắc chắn là cậu ấy, thì ra học viện họ cũng ở đây?"
Hiện tại Mạnh Dương có thể làm những chuyện đời trước không dám làm với Lạc Tu, đẩy ngã anh, hôn anh.
------------------------------
Hôm sau, Mạnh Dương ngồi bên cửa sổ, ôm con tựa vào lòng Lạc Tu, ngây người nhìn hoa hoa cỏ cỏ trong viện.
Nơi này vốn chính là nơi thích hợp ngẩn người và thả lỏng suy nghĩ, nhưng dù Mạnh Dương đang ngây người cũng không thả lỏng suy nghĩ mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước lúc Mạnh Dương vừa mới tới khu nghỉ dưỡng này, cũng không phải là ở đây, sau này cậu cầu xin Lạc Tu, nói cậu thích ở đây nên Lạc Tu mới đồng ý cho cậu dọn vào.
Ở trong tòa nhà này tuy cậu ở không đến 1 năm nhưng lại tồn tại hồi ức tốt đẹp chống đỡ cậu sống tiếp.
Cậu đời trước thực sự muốn được hạnh phúc, mức độ khát khao có thể hạnh phúc sống bên Lạc Tu làm cậu dù thế nào cũng không cam tâm chết đi.
Nơi này thật sự là một nơi tốt tràn đầy hương vị lãng mạn, làm lòng người trở nên mềm mại, quên đi ưu sầu, dễ dàng sinh ra tình cảm.
Đến chiều, Ngô Phong và những người khác sắp tới, Mạnh Dương mới đến sảnh vào khu nghỉ dưỡng đón bọn họ.
"Đó là Mạnh Dương hương học viện Thánh Nhã đúng không? Hay là tớ nhận lầm?"
"Chắc chắn là cậu ấy, thì ra học viện họ cũng ở đây?"
Hiện tại Mạnh Dương có thể làm những chuyện đời trước không dám làm với Lạc Tu, đẩy ngã anh, hôn anh.
------------------------------
Hôm sau, Mạnh Dương ngồi bên cửa sổ, ôm con tựa vào lòng Lạc Tu, ngây người nhìn hoa hoa cỏ cỏ trong viện.
Nơi này vốn chính là nơi thích hợp ngẩn người và thả lỏng suy nghĩ, nhưng dù Mạnh Dương đang ngây người cũng không thả lỏng suy nghĩ mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước lúc Mạnh Dương vừa mới tới khu nghỉ dưỡng này, cũng không phải là ở đây, sau này cậu cầu xin Lạc Tu, nói cậu thích ở đây nên Lạc Tu mới đồng ý cho cậu dọn vào.
Ở trong tòa nhà này tuy cậu ở không đến 1 năm nhưng lại tồn tại hồi ức tốt đẹp chống đỡ cậu sống tiếp.
Cậu đời trước thực sự muốn được hạnh phúc, mức độ khát khao có thể hạnh phúc sống bên Lạc Tu làm cậu dù thế nào cũng không cam tâm chết đi.
Nơi này thật sự là một nơi tốt tràn đầy hương vị lãng mạn, làm lòng người trở nên mềm mại, quên đi ưu sầu, dễ dàng sinh ra tình cảm.
Đến chiều, Ngô Phong và những người khác sắp tới, Mạnh Dương mới đến sảnh vào khu nghỉ dưỡng đón bọn họ.
Hiện tại Mạnh Dương rất nổi tiếng trong toàn giới hương học, rất nhiều học sinh sùng bái cậu, lấy cậu là tấm gương cố gắng học tập.
Mỗi lần Mạnh Dương có chút tin tức gì, bọn họ cũng có thể bàn tán rất lâu, nước hoa, huân hương (1), tinh dầu, hương dược v.v, họ đều sẽ nghĩ hết biện pháp đi mua.
Triệu Tịnh là học viên ưu tú tại Hương học viện Đông Đại, trong giới Hương học cũng có chút danh tiếng, nhưng không thể so với Mạnh Dương, dù sao Mạnh Dương nổi tiếng trong giới nước hoa quốc tế, hương liệu giới càng không cần phải nói.
Triệu Tịnh bội phục từ tận đáy lòng, cũng thật sự muốn kết giao với Mạnh Dương, nhưng chung quy cũng cần cơ hội thích hợp, không thể lỗ mãng đi qua như vậy được.
Thấy Ngô Phong và những người khác tiến vào, Mạnh Dương đi tới chỗ họ.
Khi bọn họ đang tiến vào, Mạnh Dương thấy Triệu Dịch đi với họ.
Triệu Dịch thấy Mạnh Dương nhìn gã, liền mỉm cười với cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...