"Mạnh Dương." Phó hội trưởng Tôn đi tới chỗ Mạnh Dương.
Mạnh Dương quay đầu nhìn sang, vỗ tay rớt hết cặn trên tay hỏi :"Phó hội trưởng Tôn, có chuyện gì không?"
Phó hội trưởng Tôn nói :"Tuần sau cậu có bận gì không?"
Bởi vì từ khi mang thai tới khi sinh con cậu xin nghỉ không ít lần nên phó hội trưởng Tôn mới hỏi vậy.
"Tuần sau?" Mạnh Dương nghĩ một chút rồi nói :"Ngoại trừ đi học, còn về nhà chăm sóc con, hẳn không còn chuyện gì khác."
"Tuần sau, đoàn trị liệu tâm lý nước ngoài sẽ tới phân hội chúng ta tiến hành trao đổi học thuật, hội trưởng yêu cầu cậu tham gia với tư cách là trợ lý cho đại sư Lâm, phụ trách ghi chép hội nghị cho đại sư Lâm." Phó hội trưởng Tôn nói.
"Làm trợ lý ghi chép hội nghị?" Mạnh Dương ngạc nhiên :"Công việc này không phải đều là do hội viên cao cấp làm sao?"
"Không có quy định rõ ràng phải là hội viên cao cấp mới có thể làm, cậu đủ ưu tú, làm công việc này chắc chắn không có vấn đề gì.
Cũng không phải là chỉ có hội viên sơ cấp là cậu tham gia, đến lúc đó, hội trưởng sẽ sắp xếp thêm một số hội viên ưu tú tới dự thính."
"Được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt." Mạnh Dương gật đầu.
Phó hội trưởng Tôn vốn chuẩn bị rời đi nhưng lại vòng vo trở lại, nhìn Mạnh Dương lại muốn nói lại thôi :"Chính là cái kia, cái kia, bác sĩ chuyên gia tâm lý Corci, cũng là đội trưởng của đoàn đội, hình như cậu ta quen cậu."
Mạnh Dương ngạc nhiên :"Tôi chỉ gặp cậu ta mấy lần, cũng không quá quen thuộc, bạn của bạn tôi bởi vì tan nạn xe mà mắc vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, nên bạn tôi đã thông qua một số quan hệ, tiêu một số tiền lớn mới Corci tới, bởi vì tôi cũng ở đó giúp bạn của bạn tôi tiến hành điều trị bằng hương liệu nên cũng gặp qua cậu ta mấy lần."
"Thì ra là như vậy." Phó hội trưởng Tôn gật đầu, sau đó xoay người nói :"Các vị đại sư, một tiếng sau họp, mời mọi người đúng giờ tham gia, tôi đi chuẩn bị trước."
Phó hội trưởng Tôn nói xong liền nhanh chóng rời đi.
"Mạnh Dương, em thật lợi hại! Cư nhiên hiện tại đã có thể tham gia hội nghị giao lưu quan trọng như vậy!" Ngô Phong hưng phấn kêu lên.
"Đúng vậy Mạnh Dương, đến lúc đó nhất định có thể học được không ít thứ, cơ hội như vậy thật sự rất khó có được."
"Tiếc là bọn anh ngay cả hội viên chính thức cũng không phải, không thì biết đâu cũng có cơ hội dự thính."
"Mạnh Dương, em nhất định phải nắm chặc cơ hội lần này, học thêm nhiều thứ."
" Đúng đúng đúng." Ngô Phong nói :"Nếu người tới đều là bác sĩ tâm lý rất lợi hại, em nhất định phải học mấy thứ từ họ mới được."
Mạnh Dương gật đầu cười, nghĩ thầm đây đúng là một cơ hội tốt khó có được.
Văn Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Dương, quăng hương liệu vào rỗ trúc, lại quay đầu nhìn Vu Quân Thần, nhưng gã không nhìn được gì trên mặt Vu Quân Thần, Vu Quân Thần hiện tại như đã thay đổi thành người khác vậy, trầm mặc ít nói, chỉ đi một mình, không nói chuyện với ai kể cả gã, tình huống như vậy khiến gã vô cùng lo lắng.
Các đại sư đi họp, Mạnh Dương và những người khác kết thúc công việc hôm nay chuẩn bị về nhà, thời điểm đi ra ngoài, Ngô Phong nói với cậu chuyện của Vu Quân Thần.
"Anh cảm thấy Vu Quân Thần lúc này quái quái." Ngô Phong thì thầm với Mạnh Dương :"Lúc đi học, có đôi khi tình cờ thấy cậu ta ngẩn người đứng một mình ở chỗ đó, lúc thì cười lúc thì khóc, có lúc vô cùng bi thương thống khổ, đôi khi ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Anh nghe nói cậu ta và Lạc Thịnh chia tay, sẽ không phải là vì đả kích quá lớn nên bị kích thích nên có vấn đề về tâm lý hay đầu óc có vấn đề đi?"
Mạnh Dương nghĩ nghĩ nói :"Mặc kệ cậu ta, cậu ta có ra sao cũng không quan trọng, dù sao cũng không có liên quan đến chúng ta, cậu ta hiện tại cũng không làm được cái gì."
"Tuy nói vậy nhưng cẩn thận có thể lái thuyền tới vạn năm, lỡ đầu óc cậu ta thất thường, trong lòng lại ghi hận em, làm ra chuyện tổn thương tới em sẽ không tốt, em vẫn là phòng bị thì tốt hơn." Ngô Phong nói.
"Yên tâm, hiện tại chỉ cần em vừa ra khỏi cửa, lúc nào cũng có người đi theo, em không làm gì cậu ta, cậu ta nên phải cảm ơn trời đất, nếu cậu ta dám có suy nghĩ gì không tốt với em vậy chính là cậu ta tự tìm chết, chú Lạc có thể bóp chết cậu ta trong lòng bàn tay." Mạnh Dương nói.
Mạnh Dương cũng không đặt Vu Quân Thần trong mắt, bởi vì cục diện hiện tại khác hoàn toàn kiếp trước, hiện tại cậu có ưu thế hơn Vu Quân Thần nhiều, không cần lo cái gì.
Ngược lại là Lạc Thịnh, nếu gã vẫn luôn sống mơ mơ màng màng như người say rượu như vậy cũng không tồi, nếu như gã đột nhiên tỉnh lại, ngày đó gã nhất định phải đề phòng gấp bội, hoặc là phải làm cái gì đó.
Vừa tiến vào phòng làm việc của Lạc Tu, Mạnh Dương liền thấy Lạc Tu đang ôm con đi tới đi lui, cậu mỉm cười đi tới.
"Hôm nay em tới trễ." Lạc Tu nhìn Mạnh Dương.
"Dạ, hôm nay hương liệu mới quá nhiều nên về trễ." Mạnh Dương nói rồi nhận lấy nước súc miệng và nước ấm từ tay người giúp việc, rửa tay xong sau đó lau khô mới đến bên cạnh hôn anh một cái, sau đó lại hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của con.
"Anh phải ra ngoài một chuyến, buổi tối có tiệc xã giao, em và con về trước đi." Lạc Tu nói.
"Vâng." Mạnh Dương nhận lấy đứa bé nói :"Là chuyện Trình gia sao? Mệnh ông Trình thật đủ cứng, bệnh tim phát tác nhiều lần đều có thể vượt qua, hơn nữa còn có thể tiếp tục quản lý Trình thị."
"Ông ta chỉ đang nhanh chóng tiêu hao tính mạng của mình, chờ tới khi ông ta cạn dầu, muốn chống đỡ cũng không chống được." Lạc Tu vừa nói vừa thay quần áo.
"Nhưng sao em có cảm giác, dầu của ông ta vẫn còn đủ?" Mạnh Dương bĩu môi nói.
Lạc Tu cười cười, đi tới bên cạnh cậu, ôm hôn cậu rồi nói :"Yên tâm, năm đó ông ta mạnh hơn anh nhiều như vậy anh cũng có thể vượt qua, hiện tại anh mạnh hơn ông ta nhiều, mà ông ta cũng đã già cả, chống đỡ không được bao lâu."
"Vẫn là phải tạo ra thứ gì đó có thể kích thích ông ta mới được, cơ hội lần trước thật đáng tiếc." Mạnh Dương vừa nghĩ tới đã cảm thấy đây tất cả là lỗi của Từ Mẫn Hoa mới khiến Lạc Tu không thể tận dụng tốt cơ hội lần trước.
Thủ đoạn ông Trình và hai đứa con trai của ông ta bẩn thỉu như vậy, vậy nên đối phó với người bẩn thỉu thì phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu, gậy ông đập lưng ông, để bọn họ có thể cảm nhận xem cảm nhận của người khác khi bị họ đối xử như vậy là thế nào.
Lạc Tu ôm Mạnh Dương xuống lầu, sau khi đưa cậu và con lên xe mới rời đi.
"Nói tạm biệt với cha nào." Mạnh Dương cầm bàn tay nhỏ bé của con trai lên quơ quơ.
Lạc Tu cười, sờ sờ mặt Mạnh Dương lại sờ sờ mặt con trai mới đóng cửa xe lại, xoay người đi xe bên cạnh.
Buổi tối, Mạnh Dương ôm con vào phòng tắm, cởi hết đồ con ra, rồi đeo lên cho con cái phao bơi đỡ cổ, sau đó bỏ con vào trong bồn tắm nhỏ cạnh bồn tắm lớn, cả hai bồn tắm đều tương đối sâu, Mạnh Dương cũng cởi hết rồi vào trong bồn tắm lớn, sau đó khoanh tay trên thành bồn tắm nhìn con đạp hai chân nhỏ bơi lội.
Mạnh Dương nhìn con mình như là con cá béo nhỏ, đạp tới đạp lui hai cái chân nhỏ mập mạp, liền buồn cười, đứa nhỏ thấy cậu cười cũng nở nụ cười theo, Mạnh Dương cũng cười càng tươi hơn.
Lạc Tu đẩy cửa đi vào thì thấy Mạnh Dương vừa nhìn con bơi vừa cười, bản thân anh cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
"Mau nhìn, cha con đã về rồi." Mạnh Dương xoay con lại.
Lạc Tu cời quần áo rồi đi vào phòng tắm có vòi hoa sen, đơn giản tắm rửa qua rồi đi vào bồn tắm lớn, ôm Mạnh Dương từ phía sau, cùng cậu nhìn con bơi.
Cánh tay Lạc Tu vẫn luôn ôm hông Mạnh Dương, anh hơi nâng cậu lên.
Mạnh Dương cắn môi, tay nắm chặt thành bồn tắm.
------
Sau khi đặt con vào trong cũi ở trong phòng em bé, Lạc Tu và Mạnh Dương cũng chuẩn bị đi ngủ.
Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu nói :"Người Trình gia đang bị mấy anh bao vây nhất định sẽ nghĩ biện pháp tự cứu, bọn họ gần đây có động tác gì không?"
"Ông Trình hiện tại cũng cảm nhận được cảm giác không được ai giúp đỡ, nhiều năm như vậy, ai cũng biết ông ta là dạng người gì, ngay cả những bạn già của ông ta đều đề phòng ông ta, lo lắng bản thân hơi không đề phòng sẽ bị ông ta cắn ngược lại, vấn đề và tình trạng Trình gia gặp phải hiện giờ thật không có bao nhiêu người là thật lòng nguyện ý giúp họ." Lạc Tu nói :"Anh đoán, họ sẽ sớm tìm đường ra nước ngoài."
"Nước ngoài dễ tìm đường ra vậy sao?" Mạnh Dương biết Lạc Tu phát triển ở nước ngoài là thông qua nỗ lực trong nhiều năm mới đứng vững, hơn nữa hiện tại cũng không giống trước kia, ông Trình chẳng lẽ còn có thể chống đỡ thêm 20 30 năm?
"Không nhất định, còn phải xem họ tìm biện pháp thế nào, còn có làm thế nào triển khai." Lạc Tu nói.
Mạnh Dương cọ cọ mặt mình vào lồng ngực Lạc Tu, chưa diệt Trình gia, cậu vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, nhưng cậu tin tưởng Lạc Tu sớm muộn gì sẽ đánh sập Trình gia.
Một tuần sau, đoàn đại biểu nước ngoài tới.
Hội nghị giao lưu học thuật bắt đầu tiến hành trong phòng họp lớn của phân hội, bởi vì tổng hội yêu cầu trực tiếp toàn bộ quá trình giao lưu để những phân hội khác cũng có thể xem và học tập nên Ngô Phong và những người khác đã ở trong phòng họp nhỏ xem trực tiếp.
Mạnh Dương lấy thân phận trợ lý Lâm Tùng Thai tham dự hội nghị, ngồi phía sau Lâm Tùng Thai ghi chép.
Toàn bộ máy phiên dịch trên bàn đã được bật, bắt đầu mở phát sóng trực tiếp, sau khi xác định tất cả bình thường, hội nghị giao lưu chính thức bắt đầu.
Hai bên đặt câu hỏi và trả lời, thảo luận và trao đổi về vấn đề tâm lý con người, ví như chứng rối loạn lưỡng cực, tức giận, trầm cảm, chấn thương tâm lý, vấn đề về thể chất dẫn đến tinh thần có vấn đề, vấn đề về tinh thần dẫn đến thể chất có vấn đề cùng phương pháp trị liệu.
(Rối loạn cảm xúc lưỡng cực là một triệu chứng gây ra sự biến đổi cảm xúc không ổn định.
Người bệnh chuyển từ cảm xúc hưng phấn (hưng cảm) sang cảm xúc ức chế (trầm cảm).
Có tính chất chu kỳ xen kẽ giữa hưng phấn và ức chế.
Tỷ lệ rối loạn cảm xúc lưỡng cực chiếm 1% dân số, giữa 2 giới không có sự khác biệt.)
Dù Mạnh Dương không ngồi ở bàn hội nghị nhưng Corci cũng hỏi cậu mấy câu, câu trả lời của cậu cũng làm y cảm thấy rất hài lòng.
Người phương Tây gặp bác sĩ tâm lý nhiều hơn người phương Đông, nguyên nhân phổ biến nhất của người phương Đông khi gặp bác sĩ và uống thuốc là bởi vì bị cảm, mà nguyên nhân người phương Tây thường gặp bác sĩ và uống thuốc là bởi vì vấn đề về tâm lý.
Chỉ cần tâm trạng không ổn định họ sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, dù không có thời gian gặp ngay lập tức thì cũng sẽ gọi điện cho bác sĩ tâm lý, hơi nghiêm trọng sẽ bắt đầu uống thuốc, gặp bác sĩ tâm lý cũng nằm trong phạm vi bảo hiểm y tế của họ.
Như người ta thường nói, có nhu cầu sẽ có phát triển, cho nên các nước phương Tây có rất nhiều bác sĩ tâm lý vô cùng giỏi.
Sau khi hội nghị kết thúc, hội trường còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mời bọn họ.
Khi Mạnh Dương chuẩn bị rời đi cùng Ngô Phong và những người khác, trợ lý hội trưởng tới tìm cậu, nói là Corci có chuyện muốn hỏi cậu, mời cậu qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...