Họ bỏ cả buổi chiều còn lại để xử lý hai kẻ xấu số.
Sau khi quấn hai cái xác trong tấm võng của Miranda, cho chúng úp mặt vào nhau, để khi đi vào cõi vĩnh hằng cả hai không thành những kẻ xa lạ, họ khâu chặt lại và buộc các tảng đá to vào mỗi góc.
Họ lôi cái bọc tới cái đầm gần đó, nâng lên và đu qua đu lại lấy đà trước khi quăng nó vào giữa đám lau sậy và hoa hồng đầm lầy. Cái bọc sủi bọt chìm xuống, kéo theo cả những cây cỏ tang ma và những con cóc còn đang kinh ngạc.
Họ trở về cửa hiệu khi bóng tối đã phủ lấy khu rừng, và tên béo bắt đầu sắp xếp phiên canh gác.
Hai người sẽ thức, và hai người khác sẽ thay thế sau bốn tiếng đồng hồ. Còn bản thân hắn thì sẽ được ngủ thẳng giấc tới sáng.
Trước khi đi ngủ, họ nấu cơm và rán chuối xanh, và sau bữa tối Antonio José Bolívar rửa sạch bộ răng giả trước khi gói vào chiếc khăn tay. Mấy người kia trông thấy lão ngần ngừ một chút, rồi, trước sự ngạc nhiên của họ, lão lắp nó trở lại vào mồm.
Vì thuộc vào phiên canh đầu, lão giữ lấy cây đèn dầu.
Người đàn ông gác cùng dõi theo lão đầy khó hiểu khi lão di chiếc kính lúp qua những kí hiệu in trên các trang giấy.
“Này bạn già, lão biết đọc thật à?”
“Một ít.”
“Lão đang đọc gì thế?”
“Tiểu thuyết. Nhưng yên nào. Hễ ông nói là đèn bập bùng và chữ nghĩa cứ như nhảy loạn cả lên.”
Người đàn ông lùi ra tránh làm phiền lão, nhưng có vẻ như lão già đắm chìm hết cả tâm trí vào cuốn sách đến mức ông ta không thể bỏ qua được.
“Chuyện về cái gì thế?”
“Tình yêu”
Nghe được câu trả lời, ông ta xích lại gần, đầy hứng thú.
“Không đùa đấy chứ? Có những cô em bé bỏng xinh đẹp bốc lửa chứ?”
Lão già sập quyển sách lại khiến ngọn lửa giãy nảy lên.
“Không. Đây là kiểu tình yêu khác. Kiểu đau đớn.”
Người đàn ông thất vọng. Ông ta nhún vai và lùi ra xa. Đầy vẻ phô trương, ông ta rót một cốc rum lớn, đốt một điếu xì gà, và bắt đầu mài con dao rựa của mình.
Mài với viên đá xong, ông ta nhổ nước bọt lên thanh kim loại, mài lần nữa, rồi lấy đầu ngón tay thử độ sắc.
Lão già lại cắm đầu vào cuốn sách, mặc kệ tiếng kêu kin kít khó chịu của đá cọ vào kim loại. Lão lầm bầm trong miệng như thể đang cầu nguyện.
“Nào, đọc to lên chứ.”
“Ông cũng thích à?”
“Tất nhiên là có. Tôi đã từng đi xem nhiều phim ở Loja, và còn xem được một bộ phim tình yêu ở Mexico. Tôi không biết tại sao lại đi kể với lão chuyện này, nhưng thực là tôi đã khóc hết nước mắt đấy.”
“Nếu vậy thì tôi phải đọc lại từ đầu, để ông còn phân biệt được người tốt với kẻ xấu.”
Antonio José Bolívar trở lại trang đầu tiên. Lão đã đọc lại nó mấy lần và thuộc nằm lòng.
“Paul hôn nàng đắm đuối, trong khi người lái thuyền, kẻ đồng lõa trong những chuyến phiêu lưu của bạn mình, vờ quay nhìn một hướng khác, và chiếc gondola, được lót đệm mềm dọc hai thành, êm đềm trôi dọc những con kênh thành Venice.”
“Đừng đọc nhanh quá,” một giọng nói cất lên.
Lão già nhướng mày. Cả ba người đàn ông đang quỳ gối ngồi quanh lão. Xa hơn một chút, viên thị trưởng đang nằm duỗi thẳng cẳng trên một chồng bao bố.
“Có nhiều từ tôi không hiểu,” người vừa lên tiếng nói thêm.
“Lão có tự hiểu được hết không?” một người khác hỏi.
Lão già bắt đầu nói về cách lý giải của mình với những từ lạ.
Công việc của người lái gondola, chiếc gondola, và cả cái nụ hôn nồng nàn nọ trở nên sáng tỏ hơn chút ít sau hai giờ bàn luận được thêm mắm thêm muối với những truyện tình ái thú vị. Nhưng cái thành phố bí ẩn, nơi người ta phải đi lại trên thuyền, thì đã vượt quá tầm hiểu biết của họ.
“Tôi đồ là họ bị mưa nhiều lắm.”
“Hoặc là những con sông lúc nào cũng lũ lụt hết cả.”
“Chắc họ còn bị ướt hơn cả bọn ta nữa.”
“Tưởng tượng nhé. Ông uống vài chén, ông phải đi đái, và ông thấy gì nào? Lũ hàng xóm mặt cá đang chằm chằm nhìn ông.”
Tất cả cười phá lên, hút thuốc, và uống rượu. Viên thị trưởng trở mình khó chịu trên chỗ nằm.
“Xin nói cho các người hay, Venice là một thành phố xây trên một cái vịnh bé. Và nó nằm ở Ý,” hắn gầm gừ từ cái xó không yên ổn của mình.
“Thật vậy sao! Thế thì nhà cửa cứ lềnh bềnh như là bè ấy,” ai đó nhận định.
“Nếu thế, họ cần thuyền để làm gì chứ? Họ có thể dùng chính nhà mình để đi lại mà,” một người khác đánh bạo lên tiếng.
“Toàn một lũ đần độn! Đấy là những cái nhà cố định. Ở đó còn có cả các cung điện, nhà thờ lớn, lâu đài, cầu, phố xá cho người ta nữa. Tất cả các ngôi nhà đều có nền đá,” tên béo hùng hồn tuyên bố.
“Sao ông biết? Ông đã tới đó chưa?” lão già hỏi.
“Chưa. Nhưng ta được giáo dục. Và đấy là lý do ta làm thị trưởng.”
Lời giải thích của tên béo càng làm mọi chuyện rối mù.
“Nếu như tôi hiểu đúng lời ông, thưa quý ông, thì những người này có những tảng đá trôi được, giống như đá bọt vậy. Nhưng nếu người ta xây nhà bằng đá bọt, thì nó vẫn không thể nổi được. Họ phải để những tấm ván dài ở dưới cơ.”
Viên thị trưởng ôm lấy đầu.
“Trời ạ! Sao người ta có thể ngu dốt đến thế! Thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Rừng già đã ảnh hưởng lên não của các người rồi. Đến Chúa cũng không thể cứu vớt các người khỏi sự ngu dốt được đâu. Và một điều nữa này: Đừng có gọi ta là quý ông nữa. Kể từ khi các người nghe thấy bác sĩ dùng cái từ ấy, là các người chẳng chịu bỏ qua bao giờ.”
“Vậy thì ông muốn chúng tôi gọi ông thế nào? Quan tòa phải được gọi là quý ngài, linh mục thì là đức ngài, và phải có một từ gì để bọn tôi gọi ông chứ, thưa quý ông?”
Tên béo đang định nói thêm gì đó, thì lão già khoát tay ngăn hắn lại. Những người đàn ông hiểu ý, nhặt súng lên, vặn tắt đèn, và chờ đợi.
Từ bên ngoài, họ thấy vọng vào tiếng chuyển động rón rén rất êm của một cơ thể. Những bước chân của con vật không gây chút tiếng động nào, nhưng thân mình nó thì vẫn đang trườn qua cây cối bờ bụi. Và như vậy, thân mình nó ngăn khoảng mưa xối xả đổ xuống, và khi nó đi qua rồi, nước mưa lại giành lấy chỗ ấy với nhịp điệu rơi đều như cũ.
Cái cơ thể chuyện động lần bám được nửa vòng quanh căn lều của người chủ hiệu. Viên thị trưởng bò tới chỗ lão già.
“Chính là con ấy đấy à?”
“Phải, nó đang đánh hơi chúng ta đấy.”
Tên béo bất chợt đứng bật dậy. Mặc kệ đêm tối, hắn đi tới phía cửa và xả đạn điên cuồng vào bụi cây.
Ai đó thắp đèn lên. Tất cả lắc đầu không buồn nói năng, nhìn viên thị trưởng đang nạp thêm đạn.
“Tại các người mà ta để tuột mất con thú. Các người bỏ cả đêm nói chuyện linh tinh vớ vẩn như thể lũ đàn bà dài mỏ thay vì chú ý mà canh gác.”
“Ông thật là có giáo dục đấy chứ, thưa quý ông! Con thú đang ở trong tình huống bất lợi cho chính nó. Ông chỉ cần chờ cho nó dò dẫm xung quanh đến khi bọn tôi phát hiện được nó còn cách bao xa. Chỉ một hai vòng nữa thôi là nó sẽ ở ngay trong tầm ngắm.”
“Ồ, cả lũ các người biết hết mọi thứ đấy. Ta dám chắc là nó đã dính đạn rồi,” tên béo biện bạch.
“Cứ đi xem xem, nếu ông thích. Và nếu có con muỗi nào tấn công ông, thì đừng có vội bắn nó, nếu không bọn tôi chẳng ngủ được đâu.”
Tảng sáng, lợi dụng ánh sáng lờ mờ lọc qua đám lá ken dày trên cao, họ ra ngoài và lùng sục khu vực xung quanh. Cơn mưa chưa rửa sạch dấu vết đám cây bị con thú dẫm bằng. Không hề có dấu máu trên lá và vết chân thì biến mất trong bụi cây rậm dày.
Họ trở lại lều và uống cà phê đen.
“Điều khiến ta suy nghĩ nhất,” viên thị trưởng nói, “là con thú đó lảng vảng cách El Idilio chỉ năm kilômét. Một con mèo rừng mất bao lâu để vượt qua quãng đường đó?”
“Ít hơn chúng ta. Nó có bốn chân, có thể nhảy qua các đầm nước, và nó không đi ủng,” lão già trả lời.
Viên thị trưởng nhận ra giờ đây hắn đã hoàn toàn đánh mất thể diện trong mắt những người này. Nếu hắn ở lại lâu thêm nữa, cùng với lão già ngày càng trở nên giễu cợt này, thì cái tiếng tăm là một tên hèn nhát vô dụng của hắn sẽ chỉ càng lớn thêm mà thôi.
Hắn đã nghĩ ra một giải pháp có vẻ như hợp lý và còn bảo vệ được bản thân mình nữa.
“Hãy thỏa thuận thế này nhé, Antonio José Bolívar. Lão là cựu chiến binh rừng già. Lão hiểu rừng còn hơn là hiểu mình nữa. Bọn ta chỉ làm vướng đường lão thôi, lão già ạ. Hãy lần theo dấu vết của nó và giết nó đi. Chính phủ sẽ trả cho lão năm ngàn sucre khi lão xong việc. Hãy ở lại đây và làm những gì lão cho là cần thiết. Trong lúc ấy, bọn ta sẽ quay về và bảo vệ ngôi làng. Năm ngàn sucre. Đồng ý nhé?”
Lão già lắng nghe đề nghị của viên thị trưởng mà không hề chớp mắt lấy một lần.
Thực ra, điều duy nhất hợp lẽ lúc này là trở về El Idilio. Con thú, trong cuộc săn đuổi con người, sẽ nhanh chóng nhắm hướng ngôi làng, và họ sẽ dễ dàng đặt một cái bẫy ở đó. Con thú cái chắc chắn sẽ tìm kiếm những nạn nhân mới, và sẽ thật ngu ngốc nếu muốn hạ nó ngay trên đất của nó.
Viên thị trưởng muốn loại lão già. Miệng lưỡi sắc sảo của lão đã làm tổn thương cái nguyên tắc cai trị của hắn, vì vậy hắn bày ra một giải pháp tinh vi để gạt bỏ lão thật gọn ghẽ.
Lão già đặc biệt chẳng lo lắng về những gì tên béo suy nghĩ. Lão cũng chẳng quan tâm đến phần thưởng nọ. Những suy nghĩ khác đang trôi trong tâm trí lão.
Có điều gì đó cho lão biết rằng con thú không ở xa đây. Nó thậm chí còn có thể đang theo dõi họ ngay giây phút này. Hơn nữa, lão cứ băn khoăn tại sao chẳng có một nạn nhân nào làm động lòng lão. Có lẽ quãng đời sống bên người Shuar đã khiến lão coi những cái chết ấy như là một sự thực thi công bằng. Một quy luật nhân quả phũ phàng nhưng không thể trốn thoát được. Tên ngoại bang đã giết lũ con nhỏ của nó và có lẽ là cả bạn tình của nó nữa.
Mặt khác, hành xử của con thú cho thấy có lẽ nó đang tìm kiếm cái chết khi mạo hiểm lởn vởn rất gần con người, như đêm vừa rồi, và đêm trước nữa, khi nó giết Plascencio và Miranda.
Một giọng nói từ bên trong thầm thì với lão rằng giết con thú là một hành động cứu rỗi cần thiết, nhưng không phải là thứ cứu giúp chìa ra từ những kẻ đứng ở vị trí tha thứ và phân phát của từ thiện. Con thú cái đang tìm kiếm cơ hội được chết trong một trận chiến tung hoành, một cuộc đọ sức ngang tài mà không phải viên thị trưởng hay bất kỳ ai trong số ba người kia hiểu được.
“Lão già, thế nào?” viên thị trưởng nhắc lại.
“Tôi đồng ý. Nhưng để lại cho tôi xì gà, diêm, và một băng đạn nữa.”
Viên thị trưởng thở phào nhẹ nhõm và đưa cho lão tất cả những thứ lão muốn.
Nhóm người nhanh chóng vạch ra chi tiết chuyến trở về. Họ chào tạm biệt, và Antonio José Bolívar bắt đầu kiểm tra cửa chính và cửa sổ của căn lều.
Tới nửa chiều thì trời đã tối, và bên ánh đèn lặng lẽ, được bao bọc trong tiếng nước rớt xuống từ những tán cây, lão trở lại đọc sách trong khi chờ đợi.
Lão già đọc lại từ đoạn mở đầu.
Điều khiến lão thấy khó chịu là lão vẫn không thể nắm được cốt truyện. Lão đọc lại những câu mà lão đã thuộc lòng và chúng dường như vô nghĩa. Ý nghĩ của lão bay bổng khắp nơi, kiếm tìm một điểm thật cụ thể để đỗ lại.
Có lẽ mình đang lo lắng.
Lão nghĩ về câu tục ngữ của người Shuar khuyên người ta trốn tránh nỗi sợ hãi, và lão tắt đèn đi. Trong bóng tối lão duỗi người trên đám vỏ bao bì cùng khẩu súng đầy đạn nằm trên ngực, và để những ý nghĩ của mình dịu lại yên bình như những viên đá cuội khi chúng chạm được tới lòng sông.
Nào, Antonio José Bolívar. Có vấn đề gì chứ?
Đây không phải lần đầu tiên ngươi đối mặt với một con thú điên dại. Tại sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn thế? Vì phải chờ đợi ư? Ngươi có muốn nó xuất hiện ngay bây giờ, xô đổ cánh cửa, và kết thúc chuyện này đi không? Điều đó sẽ không xảy ra. Ngươi biết là chẳng con thú nào ngu ngốc đến mức xông vào một nơi chính là hang ổ của kẻ khác. Và tại sao ngươi lại đoan chắc rằng ngươi là kẻ con thú sẽ bám theo? Ngươi không nghĩ là một con thú đã tỏ rõ được trí thông minh của mình sẽ quyết định đuổi theo đám người kia sao? Nó có thể đi theo và hạ từng người một trong số họ trước khi họ về tới được El Idilio. Ngươi biết rằng nó có thể làm thế và lẽ ra ngươi phải nhắc nhở họ, nói với họ rằng: “Đừng đi tách xa nhau quá 1 mét. Phải cảnh giác. Không được ngủ đêm, và luôn nghỉ chân ở bên bờ sông.” Ngươi biết rằng, thậm chí có làm như thế, thì con thú vẫn dễ dàng nằm rình họ được, rồi bất thần chồm lên, xô ngã một người và xé toang cổ họng anh ta, và trước khi những người còn lại hoàn hồn được thì nó đã lại lẩn mình trốn mất, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo. Ngươi có tưởng tượng là con mèo rừng nghĩ về ngươi như một kẻ ngang hàng? Đừng có ngạo mạn thế, Antonio José Bolívar. Nên nhớ rằng ngươi không phải là thợ săn; ngươi đã luôn chối bỏ cái danh xưng ấy. Mà loài mèo thì bám theo những tay săn thú thực thụ, bám theo thứ mùi của nỗi sợ hãi và của dương vật cương cứng tỏa ra từ người họ. Không, ngươi chẳng phải là thợ săn gì hết. Cư dân của El Idilio hay nói về ngươi như một Tay thợ săn, và ngươi nói với họ rằng điều ấy không đúng, vì dân săn bắn ra tay giết chóc để chế ngự nỗi sợ hãi luôn khiến họ phát điên và gặm nhấm mòn mỏi ruột gan họ. Ngươi thường thấy có biết bao nhiêu bọn người đột nhiên xuất hiện, tràn đầy hứng khởi như thể phát sốt cả lên, trang bị đến tận chân răng, hăng hái xông thẳng vào rừng già? Vài tuần sau ngươi thấy họ xuất hiện trở lại với hàng bó da thú – thú vòi, rái cá, trăn, thằn lằn, mèo núi nhỏ – nhưng chưa bao giờ với xác của một kẻ thù thật sự như con thú cái mà ngươi đang chờ đây. Ngươi đã thấy họ uống rượu quên trời quên đất bên những đống da thú ấy, để giấu đi nỗi sợ vì ý thức được rằng trong rừng sâu mênh mông bạt ngàn họ đã bị theo dõi, bị đánh hơi, và bị khinh miệt bởi một kẻ xứng danh kẻ thù. Sự thật là ngày càng ít có thợ săn đi, vì thú hoang đã đi về phía Đông, vượt qua cả những dãy núi không thể vượt qua được, rất xa, xa đến nỗi con trăn anaconda cuối cùng người ta còn thấy là trên đất Brazil. Vậy mà chính người đã từng có thời trông thấy và săn được bao nhiêu anaconda chẳng cách đây bao xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...