Tư Nguyệt nheo mắt, mâu quang vẫn là một loại trong trẻo, lạnh lùng không rõ tâm tình. Nàng lạnh nhạt nói : " Hồi phủ !" Nàng vừa bước đi được vài bước thì chợt khựng lại, quay đầu nhìn Hoàng Chỉ, bình thản nói : " Trong phủ có chút chuyện không thể cùng thưởng ngoạn với Hoàng Chỉ công tử rồi. Ngày khác bổn vương nhất định sẽ đến Yến Tâm Trai tạ lỗi một phen. "
Hoàng Chỉ ngại ngùng cười : " Không sao, nếu vương gia có việc gấp thì cứ đi đi." Đáy mắt hơi lóe sáng, dư quang quét qua lá thư kia.
Mạc Khiết Thần cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng không có biểu hiện đau lòng hay bi thương thì hơi nghi hoặc, cũng không có nói nhiều mà đi theo phía sau nàng. Hạ Lan Tích Vũ mạc danh kỳ diệu, tầm mắt vẫn dừng tại lá thư trên tay của Tư Nguyệt, như đang suy nghĩ gì đó.
Thời điểm trở về vương phủ, Tư Không Hạ đã đứng đợi sẵn ngoài cửa. Tư Nguyệt đi một mạch vào trong đại sảnh, trầm thấp nói : " Thư tin là do ai đưa tới ?"
Tư Không Hạ thấy nàng âm tình bất định, không biết nội dung trong lá thư là gì lại có thể khiến nàng vội vã trở về, do dự mở miệng : " Là một nhân sĩ của Tử Giai sơn trang. Sau khi đưa thư đã lập tức rời đi." Hắn nhìn nàng, hỏi : " Lẽ nào lá thư kia có vấn đề ?"
Tư Nguyệt cười nhạt, phóng lá thư cho Tư Không Hạ bắt lấy. Ông vừa đọc xong, khóe mắt co rút, kinh hãi kêu : " Không thể nào !" Tử Giai Âu Thần đã theo Lâu chủ bọn hắn từ Vệ quốc đến đây lí nào ngày cưới sắp tới lại muốn từ hôn ? Khẳng định là có kẻ giở trò quỷ ! Đáy mắt hắn lóe lên sát khí, nói : " Lâu chủ, chuyện này..."
Nàng lạnh lùng mở miệng : " Có tin tức gì của Đào Thiên và Trư Vân hay không ?"
Nhắc đến Đào Thiên và Trư Vân, Tư Không Hạ chợt giật mình. Nếu vừa rồi ông chỉ là nghi ngờ hiện tại đã thực sự xác định, Đào Thiên và Trư Vân là thân tín của Tử Giai Âu Thần, đại sự bậc này chắc chắn Tử Giai Âu Thần phải phái bọn hắn truyền tin, làm sao có thể giao trọng trách cho một người lạ mặt như vậy ? Tư Không Hạ suy tính một hồi : " Lâu chủ, bên Tử Giai sơn trang vẫn chưa có tin tức gì."
Nàng gõ nhè nhẹ lên bàn, phượng mâu âm trầm nhìn không thấy đáy, lạnh lùng cười : " Ngươi đi tìm Cổ Phi bảo hắn dù trói hay lôi cũng phải đem sư phụ của ta đưa đến Tử Giai sơn trang, nói Lâu chủ hạ lệnh nhất định phải mang được Tử Giai Âu Thần trở về, cho dù chết cũng phải thấy xác."' Không phải là vì mấy bầu rượu mà bán nàng sao ? Hiện tại nàng cho lão nhân hắn đi cứu Tử Giai Âu Thần về !
Mắt Tư Không Hạ chợt co rút, Lâu chủ quả nhiên là thù dai ! Hắn gật đầu, đang định rời đi thì nghe bên ngoài có người bẩm báo : " Bẩm vương gia, bên ngoài có một nam nhân tự xưng là Tương Lí Vũ muốn cầu kiến."
Tư Nguyệt nhướn mày, Tương Lí Vũ này không phải là sư đệ của Tử Giai Âu Thần sao ? Nhớ ngày đó nàng chữa trị cho Châu Uyển Nhi hắn là người lo lắng cho nàng ta nhất. Nàng nhếch môi lạnh nhạt nói : " Cho vào."
Tương Lí Vũ vận một thân hồng y phong sương vừa nhìn đã biết bôn ba nhiều ngày chưa có nghỉ ngơi. Khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt ảm đạm, lúc ngước lên nhìn Tư Nguyệt thì mâu quang thoáng qua một tia phức tạp, hơi cúi người : " Thiên Hải Lâu chủ."
Nàng thản nhiên uống trà, nửa ngày sau mới mở miệng, thanh âm khiến người ta không đoán được tâm tình của nàng : " Tương Lí công tử, đã lâu không gặp."
Tương Lí Vũ cong cong khóe môi cũng không có cười nổi, dư quang nhìn qua Tư Nguyệt ẩn ẩn một tia kinh diễm. Hắn gặp nàng mầy lần nhưng là thời điểm Uyển Nhi bị bệnh nên hắn cũng không có nhìn kỹ dung mạo của nàng, hiện tại thấy rõ, trong lòng cười khổ một trận, quả nhiên chỉ có nàng mới có thể sánh được với sư huynh của hắn. Hắn nói : " Thiên Hải Lâu chủ, thỉnh Lâu chủ ra tay cứu sư huynh của ta."
Tư Nguyệt nhíu mày, bàn tay nắm chặt tách trà tựa hồ muốn bóp vỡ song ngoài mặt vẫn là tựa tiếu phi tiếu, nhàn nhạt nói : " Âu Thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?"
Tương Lí Vũ cúi đầu trầm mặc, thật lâu sau mới nói : " Sau khi sư huynh trở về Tử Giai sơn trang, sư mẫu biết chuyện sư huynh muốn gả cho ngươi lập tức phản đối, muốn sư huynh thú Uyển Nhi nhưng sư huynh một mực không chịu nghe lời cuối cùng bị sư mẫu hạ dược phong tỏa nội lực, nhốt ở Tử Giai sơn trang. Bất quá sư huynh quật cường, tới nay đã hơn năm ngày vẫn không chịu ăn uống, mạng sống hiện tại chẳng khác nào chỉ manh treo chuông." Hắn nói một hơi, thanh âm ảo não có, hối hận có, đôi mắt ngày một âm u.
Nàng chợt cười ra tiếng, ngữ điệu sắc bén : " Ngươi nói đã hơn năm ngày nhưng bây giờ mới tới tìm ta, không phải cảm thấy quá trễ hay sao ?" Phượng mâu dâng lên một tầng hàn khí, phi thường lạnh lẽo.
Tương Lí Vũ im lặng, cũng không dám nhìn thẳng vào nàng.
" Có phải ngươi nghĩ muốn thành toàn cho Châu Uyển Nhi đúng không ? Sau đó thấy Âu Thần sắp chết nên mới đâm ra hối hận đi tìm ta ?" Ánh mắt nàng sâu kín, không rét mà run, giọng nói trầm thấp mang theo một cỗ sát phạt làm người ta run rẩy.
Tương Lí Vũ mấp máy môi : " Ta..." Đúng vậy, hắn biết Uyển Nhi thích sư huynh, hắn muốn thành toàn cho nàng không ngờ lại làm hại đến sư huynh.
Tư Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn mà là nói với Tư Không Hạ : " Lập tức đi tìm sư phụ ta và Cổ Phi, bảo bọn hắn nhanh chóng lên đường đến Tử Giai Sơn Trang." Thật ra trước đó trong lòng nàng đã có chút nghi ngờ, sở dĩ muốn để Lạc Thanh Dương đi là vì ông là trưởng bối, chuyện cưới xin vẫn nên là ông ra mặt. Tất nhiên nàng cũng có chút tư báo thù riêng.
Đợi Tư Không Hạ rời đi, nàng cũng không có ý định nói nhiều với Tương Lí Vũ, chỉ để lại Khúc Lưu Thương tiếp đãi hắn. Trước khi đi nàng lạnh lùng nói : " Phàm là con người nên dám yêu dám hận một lần. Ngươi nghĩ muốn thành toàn cho nàng nhưng rõ ràng đã liên lụy tới Âu Thần, rốt cuộc cái ngươi gọi là hi sinh chẳng qua chỉ là một sự ích kỷ mà thôi."
Tương Lí Vũ trầm tư nửa ngày cuối cùng hớt hải phóng ngựa đi theo đoàn người của Lạc Thanh Dương và Cổ Phỉ.
Ròng rã ba ngày đêm, Cỏ Phi nửa lôi nửa trói Lạc Thanh Dương đến Tử Giai sơn trang, nhìn cổng huyền thiết đóng cửa im lìm trước mắt, ông liếc qua Lạc Thanh Dương đang yểu xìu cưỡi ngựa bên cạnh, hừ hừ : " Đã muốn hơn hai mươi năm rồi, lão gia ngươi là đang trốn tránh cái gì ?"
Lạc Thanh Dương tâm không cam, lòng không nguyện nói : " Ai nói ta trốn tránh ?"
Cổ Phi cười mỉa : " Không trốn tránh ? Nếu đã không trốn tránh thì gõ cửa đi, chúng ta còn phải nhanh chóng mang tiểu tử Âu Thần về nếu không sẽ lỡ mất hôn lễ."
Không đợi Lạc Thanh Dương gõ cửa, hai cánh cổng huyền thiết màu đỏ đã chậm chạp mở ra, một nam nhân trung niên vận trường bào gấm vóc đi ra, khuôn mặt thoáng ngạc nhiên sau đó cung kính nói : " Nguyên lai là Thiên Hải lão Lâu chủ, không biết hôm nay quang lâm tệ xá là có việc gì." Hiển nhiên là nam nhân trung niên nhận ra Lạc Thanh Dương, mâu quang còn lóe lên tia sắc bén khó thấy.
Bởi vì Tư Nguyệt là lấy thân phận Tiêu Dao Vương cưới Tử Giai Âu Thần nên người trong Tử Giai sơn trang ngoại trừ thân tín của Tử Giai Âu Thần rất ít ai biết được thân phận Thiên Hải Lâu chủ của nàng.
Lạc Thanh Dương hơi ngại ngùng, gãi gãi mũi, nửa ngày cũng không mở nổi miệng đợi đến khi Cổ Phi huýt huýt mấy cái mới lên tiếng : " Ta muốn tìm phu nhân các ngươi trò chuyện một chút."
Đáy mắt nam nhân trung niên nghi hoặc, nói : " Thỉnh Lâu chủ đợi một chút, ta phải đi vào bẩm báo với phu nhân."
Khoảng một khắc thời gian, nam nhân trung niên kia mới quay lại, sắc bén trong mắt có chút phai nhạt, nhưng vẫn là kiêng kỵ vài phần : " Mời Lâu chủ đi theo ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...