Chương 25: Xe tăng (2)
Hành động ban đêm thật sự rất thuận lợi. Thứ lợi hại nhất của Phích Lịch Đường là vũ khí nóng kia, dường như bọn họ không muốn có nhiều hy sinh nên người của Yến Lâu vừa vào là bọn họ lập tức mang con quái vật khổng lồ kia ra. Quả nhiên không ngoài dự tính, con quái vật vừa di chuyển là lập tức rơi vào cái hố to mà người của Yến Lâu đã vất vả đào cho nó. Người điều khiển bên trong cũng luống cuống tay chân. Bây giờ không lên được, tầm nhìn cũng bị ngăn trở, ngay cả pháo cũng bị chặn lại.
Lúc chém giết, Lãnh Phi Nhan vô cùng cảnh giác. Nàng luôn cảm thấy nếu Phích Lịch Đường đã có thể tìm được thứ khổng lồ kia thì không tránh khỏi khả năng còn có thứ gì khác.
Tàng Ca đứng ngoài Phích Lịch Đường, lần đầu tiên y cảm thấy bất lực như vậy. Nghe thấy tiếng chém giết rung trời bên trong nhưng lại không thể làm gì được.
Người của Yến Lâu đúng là có tố chất của kẻ được huấn luyện, tổ nào tấn công, tổ nào canh giữ tại cửa đều hết sức chuẩn xác đến từng cá nhân. Có tiếng nổ lớn vang lên, Tàng Ca không muốn vào nhưng cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả y vừa bay lên tường thì Lãnh Phi Nhan đã ra tới nơi, lập tức đưa tay kéo y vào lòng. Tàng Ca loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh trên người nàng, nhíu mày nói: “Ngươi bị thương?”
Bàn tay đang ôm y của Lãnh Phi Nhan dùng sức, lợi dụng vạt áo lam của y che hờ trước người mình, lạnh giọng nói: “Không sao, đừng nói chuyện!”
Sau khi về tới nơi ở, Lãnh Phi Nhan lên lầu khoác thêm áo choàng đen, thậm chí ráng gắng gượng tham gia tiệc mừng công. Tàng Ca biết trước khi chết, trưởng lão của Phích Lịch Đường đánh trả lại một kích, tốc độ của vũ khí kia rất nhanh, rất xa. Sáu phát liên tục, Lãnh Phi Nhan trúng một phát mới phản ứng lại được. Nhất thời không quan sát kỹ, suýt nữa là gây nên sai lầm lớn.
Lúc về phòng đã là đêm khuya, Lãnh Phi Nhan lẳng lặng ngã vào giường, Tàng Ca thấy khắp hông nàng bị máu nhuộm ướt đẫm, trong lòng cũng bất giác đau đớn theo. Ngay sau đó liền định xuống lầu bảo chưởng quầy chuẩn bị nước nóng nhưng tay lại bị Lãnh Phi Nhan kéo lại: “Rượu.”
Tàng Ca lấy vài vò rượu, Lãnh Phi Nhan dùng thắt lưng tơ tằm cẩn thận lau vết máu, lại dùng rượu rửa vết thương. Lúc này Tàng Ca mới phát hiện trên người nàng có rất nhiều vết thương. Trước đây đa số là trong bóng tối nên y chưa từng nhìn cơ thể nàng một cách tỉ mỉ.
Đa phần là đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được tình trạng thảm thiết lúc đầu.
Đây là một cô gái như thế nào chứ?
Lãnh Phi Nhan lại dùng rượu rửa sạch tay, ngón út cong lên, run rẩy nhưng kiên cường móc vào vết thương của mình. Mặt Tàng Ca đột nhiên biến sắc, nàng lại chỉ miễn cưỡng cười lắc đầu, ra vẻ không sao.
Khẽ rên rỉ, sắc mặt nàng trắng nhợt như tờ giấy, trên trán mồ hôi ròng ròng, thở hổn hển rồi dừng lại vài lần, cuối cùng ngón út nhẹ nhàng móc ra một viên đạn sắt sáng lóng lánh.
Không phải hình tròn, mà là trước nhọn sau tròn, hình dáng rất kì quái. Lãnh Phi Nhan thôi thở hổn hển. Mặc dù nàng đã điểm huyệt đạo xung quanh nhưng móc thế này thì máu vẫn tuôn trào ra.
Tàng Ca dùng thắt lưng đã tẩm rượu lau cho nàng, một mảng màu đỏ thấy ghê cả người.
Giờ khắc này, y quên đi cảnh đẫm máu ở Phích Lịch Đường, run rẩy hôn lên môi nàng, bôi thuốc cho nàng, dùng vải sạch băng bó cho nàng xong rồi hỏi: “Còn chịu được không?”
Lãnh Phi Nhan liền nở nụ cười thản nhiên: “Người được đào tạo từ tay Mạc Dung Viêm, không có gì là không chịu được.”
Nàng không nhắc tới quá trình trưởng thành của mình, có lẽ đó là những việc mà cả đời này, những người như Tàng Ca cũng không tưởng tượng được. Nàng khui những bình rượu chưa khui ra, tưới đầy đất, khiến cho hương rượu lan khắp nơi, che giấu mùi máu tươi, sau đó cả người dựa vào lòng Tàng Ca.
Tàng Ca cho rằng nàng sẽ mê man rất lâu, nhưng trên thực tế nàng vẫn luôn rất tỉnh táo. Đó là một loại bản năng của dã thú, bản năng tìm đường sống trong tình cảnh hiểm nguy.
“Nàng là người Kim Lăng?” Tàng Ca thấy nàng thực sự không định ngủ liền muốn nói chuyện phiếm với nàng một chút, dời đi sự chú ý của nàng.
“Không phải!” Sao Lãnh Phi Nhan lại không biết ý của y: “Cha ta là người tộc Môn Ba, vì chiến tranh loạn lạc mới tới Kim Lăng. Đáng tiếc đúng lúc gặp phải trận lụt lớn ở đó.”
“Sao chưa từng thấy nàng đi bái tế họ?” Y vuốt tóc nàng, cố gắng duy trì tư thế làm nàng thoải mái nhất.
“Người tộc Ba Môn chúng ta có tục thủy táng. Trong quan niệm của người Ba Môn, nước là cội nguồn của sự sống, là biểu tượng của hạnh phúc và tốt lành. Người chết rồi mà được chìm vào nước thì có thể tẩy sạch tất cả tội lỗi của trần thế. Thế nhưng… người chết như ngọn đèn đã tắt, ta không tin chuyện quỷ thần!”
Tàng Ca vuốt tóc nàng, có lẽ vì quá đau đớn nên lúc này nàng thu lại mọi gai góc, lộ ra chút yếu đuối. Mà chỉ chút ấy thôi cũng đã đủ để làm lòng Tàng Ca có sự thay đổi: “Còn đau hay không?”
“Không sao. Chuyện này không thể để bọn họ biết được. Nửa tháng sau chính là đại hội thường niên của Yến Lâu, đến lúc đó tất cả những sát thủ cấp vàng trở lên[11] của Yến Lâu đều phải có mặt, nếu truyền ra chuyện Lãnh Phi Nhan bi thương thì hậu quả không thể tưởng tượng được.”
“Nhưng nàng…”
“Tàng Ca, chàng đang quan tâm ta sao?” Lãnh Phi Nhan nhìn Tàng Ca như muốn đùa cợt, còn Tàng đại hiệp của chúng ta thì lập tức ý thức được… Thế là từ từ quay mặt đi, không nói chuyện nữa. Chương 26: Đại hội thường niên của Yến Lâu
Cách ngày đại hội thường niên của Yến Lâu năm ngày, Lãnh Phi Nhan đã chạy đến Nam Sơn Thành. Mới sáng sớm, Lãnh Phi Nhan đã dẫn vài người lên núi, nghe nói mỗi năm đều do lâu chủ Yến Lâu đích thân bắt một con ngựa tặng cho sát thủ cấp kim cương hàng năm của Yến Lâu.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên da thịt như ngọc, cao quý mà tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng. Trên đường đến đây, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Y vẫn luôn thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười với y.
Đoàn người canh chừng tại Nam Sơn, trong lúc đó Thần Phù ra vào vài lần để thăm dò (Quân Hoa: woa, ngựa gián điệp nha). Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn là lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích việc này. Không chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy tự hào hơn việc có thể thuần phục được một con ngựa kiêu hãnh. Thần Phù hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân hất hất cẳng trước, nó không chút lấy làm hổ thẹn với chuyện bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ nó, ý bảo nó yên tĩnh chút xíu, nó liền thân thiết dùng mũi cọ cọ vào mặt nàng.
Cảnh tượng ngàn con ngựa lao nhanh là một kỳ quan hùng tráng không thể tưởng tượng được. Giữa ngàn con tuấn mã, Tàng Ca liếc mắt là đã nhìn trúng con ngựa đầu đàn. Khắp người phủ lông đen như nhung, bờm dài mượt, vô cùng bắt mắt trong bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung dây thòng lọng trong tay lên: Chính là nó!
Hai người như có sự ăn ý, Lãnh Phi Nhan phóng nhanh như điện, Tàng Ca lập tức theo sau cắt đứt đường lui của nó. Ngàn con ngựa lao nhanh qua, tiếng vang như sấm, khí thế hiên ngang.
Thần Phù nhanh như chớp, lúc xẹt qua thì dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi Nhan đã đến, vòng đúng quanh cổ con ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Sức con ngựa kia cũng không nhỏ, buộc Thần Phù phải chồm thêm hai bước mới đứng vững vàng được. Lãnh Phi Nhan kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con ngựa đen kia lập tức lồng lộn như điên.
Không có yên, Lãnh Phi Nhan thành thạo cúi thấp người xuống, tay vững vàng ôm lấy bờm nó. Tàng Ca vẫn luôn lo lắng, nhảy lên lưng thần Phù, hét nó đuổi theo. Thật ra Thần Phù cũng đang có ý đó, vì thế bèn chứng tỏ tính ưu việt của hãn huyết bảo mã, dùng hết sức nhanh chóng đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phóng người ngồi xuống sau lưng Lãnh Phi Nhan thì nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của nàng đầm đìa mồ hôi, phát hiện áo đen ngay eo nàng đã ướt một mảng, cho nên y liền biết vì sao nàng lại chọn bộ y phục này. Bởi vì máu có thấm lên đó thì cũng không nhìn ra được.
Trong lòng bỗng nhiên lại thấy đau, y nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa. Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, đàn ông như y mà cũng đổ mồ hôi đầy người. Lãnh Phi Nhan dùng khăn tơ trắng lau mồ hôi cho y, Tàng Ca ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Có lẽ tay y chạm phải vết thương của nàng, nàng hơi cụp mắt xuống, nhưng lại không nỡ phá tan giây phút dịu dàng này, mặc cho y ôm hôn.
Đại hội thường niên của Yến Lâu được tổ chức tại quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc mắc là là tại sao cuộc tụ hội của một đám sát thủ thế này mà quan phủ không hỏi thăm đến. Bây giờ mới biết chỉ riêng sát thủ cấp vàng trở nên của Yến Lâu thôi mà đã gần vạn tên, huống hồ mỗi người võ nghệ cao cường, nếu thật sự muốn quản, e là điều người của cả kinh thành đến cũng không đủ.
Nam có, nữ có, dày đặc trên quảng trường. Trên mặt mỗi người đều là vẻ thành kính nhìn chiếc ghế bằng ngọc trống rỗng phía trên.
Lúc Lãnh Phi Nhan đi ra, gần như tất cả mọi người đều sôi nổi hẳn lên, hô to lâu chủ, lâu chủ. Vạn người tung hô, tiếng rung cả trời.
Hôm nay Lãnh Phi Nhan mặc một bộ y phục màu đỏ, ngoài khoác áo choàng đen thêu kim tuyến. Mái tóc màu xám bạc dùng mũ ngọc buộc gọn, trước trán có màn ngọc buông rũ, cử chỉ toát lên vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bằng ngọc lộng lẫy, giống như vua chúa nhìn xuống thần dân của mình, cho nên mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ. Tàng Ca cũng không kiềm được mà tán thưởng. Nàng nói không sai, Lãnh Phi Nhan chính là thần của Yến Lâu. Có điều… không ai biết tối qua vị thần này mang theo vết thương tái phát nằm trong lòng y mất ngủ cả đêm.
Nàng điềm tĩnh, cao ngạo ngồi trên vạn người, phía dưới là một đám lang sói vô giá. Thậm chí Tàng Ca không thể tính được nếu bắt hết tất cả những người ở đây về quy án thì có thể đáng bao nhiêu tiền.
Bốn sứ giả của Yến Lâu đứng thẳng tắp phía trước nàng. Ánh mắt nàng khẽ quét qua toàn cảnh, phàm là người chạm phải mắt nàng đều không nhịn được mà cúi đầu chứ không dám đối mặt với nàng. Đó là sự thấp kém cùng sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
“Ngồi cả đi!” Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi tiếng đều vang vọng vào tai người người. Tàng Ca được nàng ra hiệu, cho nên ngồi bên cạnh nàng.
Trước đây Tàng Ca chưa từng nghĩ đến sát thủ cũng phải cần nhiều tài nghệ như vậy. Y dám bảo đảm nơi này ca múa sẽ không thua bất cứ hoa khôi của thanh lâu nào. (Quân Hoa: đương nhiên rồi, hoa khôi dựa vào nó kiếm cơm, còn sát thủ dựa vào nó để giữ mạng đó cha. Lãnh Phi Nhan: Tàng Ca, chàng đã từng xem bao nhiêu hoa khôi biểu diễn? Hử… =_=…)
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa cháy hừng hực. Thanh Phong sứ cẩn thận kiểm tra mỗi một vò rượu cùng mỗi loại thức ăn. Thật ra mọi người đều là những người cẩn thận, không đến nỗi có người ngốc đến mức đi hạ độc trước mặt một đám sát thủ thế này.
Không ai nói chuyện, trên đài là một cô gái mặc đồ diêm dúa đang múa. Vu Chung tự ý chen đến bên cạnh Tàng Ca, đưa y một vò rượu rồi chạm với y: “Lâu chủ vui buồn bất thường, mọi người đều không dám thả lỏng, nghĩ cách làm người vui một chút đi!”
Tàng Ca biết vết thương của nàng tái phát, khi đau đớn thì tâm trạng sẽ không tốt. Có điều Tàng đại hiệp của chúng ta vô cùng lãng mạn nhé.
Lãnh Phi Nhan giơ một vò Cao Lương Hồng uống với mọi người, Vu Chung bên cạnh ra hiệu với Tàng Ca một cái, Tàng Ca khẽ chặn tay nàng lại, nhỏ giọng nói: “Uống ít một chút.”
Nàng ngoan ngoãn buông xuống, xua tay bảo mọi người cứ tiếp tục. Mọi người bên dưới cẩn thận dè dặt, không dám quá buông thả.
Điệu múa kết thúc, cũng có tiếng vỗ tay như sấm, nhưng Lãnh Phi Nhan chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, trong vạn người thoáng có chút cô độc. Người như thế, sao không cô độc cho được.
Bỗng nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, Tàng Ca đã bay lên đài, mọi người yên tĩnh lại.
Trong đám người, có kẻ nhận ra y, trước kia từng nếm mùi đau khổ trên tay y. Có điều không có xung đột lợi ích, cũng không thù hận gì lớn, bây giờ nghe đồn, lại thấy y ngồi cạnh Lãnh Phi Nhan, mỗi người đều là những kẻ lanh lợi, cũng đã hiểu được tám chín phần, cho nên vô cùng nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.
Trước kia Lãnh Phi Nhan chỉ thấy tranh vẽ của Tàng Ca, không ngờ y cũng là một nhân vật tài hoa đến thế, trình độ âm nhạc cũng rất cao. Tàng Ca không có đàn, nhưng y có kiếm.
Màu áo lam của y càng làm tôn lên vẻ phiêu dật. Y cong ngón tay khẽ gõ lên vỏ kiếm, cư nhiên phát ra tiếng leng keng vui tai. Lúc này, gần như tất cả mọi người đều bị thu hút.
Tàng Ca nhìn vào mắt Lãnh Phi Nhan, khẽ đàn một cách nhịp nhàng:
(Quân Hoa: ta không biết viết bài hát, nhưng Tiểu Tàng muốn hát, cho nên… Cương ca, mượn một bài dùng trước nha… Đồ Hồng Cương: =_=…)
Nàng như tiên giáng trầnRơi xuống lưng ngựa của ta…Dáng người như ngọc, ánh mắt như nướcNụ cười hé mở làm tim ta thẩn thờ…Nàng không quay đầu lạiGiương một đôi cánh lênTìm kiếm phương hướngPhương hướng ở phía trướcMột tiếng thở dài làm đời ta cô quạnh…Nàng ở giữa biển ngườiHưởng hết vinh quang sáng rọiKhông thấy được ánh mắt nàngCó chăng rươm rướm lệ quangTa không có năng lực ấyMuốn quên cũng không thể quênChỉ chờ đêm khuya thanh vắngMơ một người từng yêu hết lòng… Không có tiếng đàn chỉnh chu, không có vũ đạo đẹp mắt, y chỉ đứng trên đài, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách. Lúc ca khúc hoàn thành, thậm chí quên cả vỗ tay.
Y trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan nhoẻn miệng cười: “Được rồi được rồi, thả lỏng người ra cho bổn tọa, đừng làm mất hứng!”
Có câu này của lâu chủ, không khí dần nóng lên, trong đó có những người đã lâu không gặp thì ôn chuyện, cũng có người hằng năm so chiêu với nhau, không khí sôi trào.
Trên đài lại đổi tiết mục mới, có tấu hài, có làm xiếc, còn cải biên cả tiểu phẩm ‘không thiếu tiền’. Chương 27: Con tưởng mình đủ lông đủ cánh rồi phải không?
Tàng Ca nhìn tặng phẩm ỗi tiết mục đều nhiều đến kinh người, không khỏi có chút kinh hãi. Y hỏi Lãnh Phi Nhan một lần thế này thì phải tốn bao nhiêu?
Lãnh Phi Nhan bưng vò rượu, vừa uống vừa cười, giơ ba ngón tay lên. (Là bao nhiêu? ==’)
Sau cùng, còn có pháo hoa. Ánh lửa bỗng bừng sáng cả quảng trường, Nam Sơn cũng thay áo mới. Tàng Ca bên cạnh Lãnh Phi Nhan cũng nhận được rất nhiều đồ phóng tới. Lãnh Phi Nhan chỉ khoanh tay mà cười, y phục đen đỏ đan xen, tóc được mũ ngọc vấn cao, dung nhan lãnh đạm thờ ơ, dưới ánh sáng mờ ảo này càng tôn thêm vẻ cao quý như đế vương.
Có lẽ vì ánh sáng huyền ảo ấy quá đẹp, quá nhu hòa, Tàng Ca bỗng nhiên ôm lấy nàng. Giờ khắc ấy, tự nhiên hy vọng mãi mãi bên nhau, đến khi đầu bạc.
Đám người ở lại Nam Sơn Trấn suốt ba ngày, Lãnh Phi Nhan nghiêm cấm không được quấy nhiễu dân chúng. Huống chi về bản chất, sát thủ khác với cướp bóc, ít nhất bọn họ biết mua đồ thì phải trả tiền, muốn tìm gái thì đến kỹ viện, cho nên cũng không xảy ra xung đột gì.
Trên đường trở về, ngang qua Tàng Kiếm sơn trang, đương nhiên Tàng Ca không thể đi mà không vào. Lãnh Phi Nhan cũng phóng khoáng, thế là vào cùng y. Tàng lão gia và phu nhân sớm chiều có nhau, đã lâu không quan tâm đến chuyện giang hồ, những ngày này chỉ biết Tàng Ca du ngoạn bên ngoài, bây giờ thấy y dẫn một cô nương về nhà thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tàng phu nhân không quá hài lòng với Lãnh Phi Nhan. Có lẽ là do cách ăn mặc của nàng sao sao ấy, trong mắt bà không có chút gì là con nhà lành. Còn Tàng lão gia lại có vẻ hài lòng, ông cảm thấy cô gái này rất có khí phách, rất xứng với con trai mình.
Nhưng… không ai biết nàng là Lãnh Phi Nhan.
Bữa cơm, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau. Lãnh Phi Nhan vốn quen tự do phóng túng, nào chịu được điều này, sau bữa trưa liền lập tức rời đi. Đương nhiên Tàng Ca cũng không giữ nàng, cho nên nàng về Yến Lâu, cho Tàng Ca thời gian ba ngày.
Vu Chung xin ý kiến Lãnh Phi Nhan về chuyện hôn sự giữa hắn và Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan cười nói: “Ngươi vẫn nên qua xin ý kiến của Ẩm Thiên Hành đi!”
Ẩm Thiên Hành thật sự bị chọc tức đến trào máu.
Hôn lễ của Vu Chung và Ẩm Tâm Nhị cử hành đúng kỳ hạn, Tàng Ca và Lãnh Phi Nhan cũng đến dự. Hôn lễ không quá long trọng nhưng lại rất ấm áp. Đối với những người đao dính đầy máu mà nói thì không có gì khiến người ta hâm mộ hơn chuyện rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà.
Lúc ấy, gần như tất cả mọi người trong Yến Lâu đều đang tham gia hôn lễ này, không ngờ có một chuyện khác cũng đồng thời xảy ra.
Hôm đó, Lãnh Phi Nhan và Tàng Ca không có việc gì làm, cho nên đi tản bộ trong vườn. Hoa mai đã sắp tàn hết rồi, Lãnh Phi Nhan ép Tàng Ca vài lần, bảo y cũng phải vẽ bức chân dung cho nàng.
Tàng Ca thử vài lần, cuối cùng vẫn phải vò nát tác phẩm đã hoàn thành một nửa. Y không vẽ ra được cảm xúc ấy.
Lúc người của Tàng Kiếm sơn trang đến tìm Tàng Ca thì y đang ngẩn ngơ nhìn hoa mai đầy cây. Người hầu chỉ cung kính nói lão gia mời thiếu trang chủ về nhà một chuyến. Lúc ấy Lãnh Phi Nhan không có mặt.
Khi Tàng Ca về tới Tàng Kiếm sơn trang, Tàng lão gia và phu nhân đều làm mặt lạnh, dẫn y vào một mật thất.
Tàng Ca tràn đầy nghi vấn, lúc bước vào thì phát hiện bên trong có mấy cái bài vị. Tàng lão gia lạnh giọng quát: “Quỳ xuống, lạy đi!”
Nhìn Tàng Ca ngoan ngoãn quỳ xuống, lơ ngơ lạy mấy cái, ông mới nghiêm giọng nói: “Tàng Ca, con có biết họ là ai không?”
Tàng Ca ngẩng đầu, loáng thoáng nhìn thấy cái tên Thu Vô Ý, nên biết đó đều là những người có tiếng tăm một thời trong giang hồ.
“Tàng Ca, mỗi bài vị ở đây đều là những anh hùng lừng lẫy trong giang hồ, cũng là bằng hữu thâm giao của cha lúc trước.” Ánh mắt ông mơ màng, dường như lại nhớ đến chuyện năm xưa: “Thế nhưng bây giờ chỉ còn là những bài vị lạnh ngắt.”
Đương nhiên Tàng Ca đã nghe qua tên Thu Vô Ý, lại loáng thoáng đoán được chuyện gì. Quả nhiên câu tiếp theo của Tàng lão gia đã chứng thực suy đoán của y: “Đều chết trong tay của Yến Lâu. Bọn chúng là một đám động vật máu lạnh, chỉ biết nhận tiền giết người!”
“Sao cha lại biết?” Lúc ấy, Tàng Ca cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lướt qua, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không nắm bắt được.
“Con còn muốn giấu cha sao?” Tàng lão gia thở hồng hộc, Tàng phu nhân vừa vuốt ngực ông vừa nói: “Con trai, từ nhỏ cha mẹ dạy con phải chính trực, con cũng luôn lấy hiệp nghĩa làm lẽ sống, sao bây giờ lại quan hệ với loại người như thế, còn dẫn ả về sơn trang…” Đột nhiên bà nghĩ tới chuyện gì, vội vàng hỏi: “Có phải do ả ép buộc con không?”
Tàng lão gia cũng cả kinh: “Tàng Ca, có phải ả dùng thứ gì uy hiếp con không?”
Tàng Ca cụp mắt xuống. Nếu như là trước đây, có lẽ y sẽ không chút do dự mà gật đầu nói phải. Thế nhưng bây giờ y bắt đầu không hiểu lòng mình. Nếu là do nàng uy hiếp y, sao y còn để lộ sự cam tâm tình nguyện? Mùi đàn hương thoang thoảng, vẻ mặt mỉm cười nhưng cô độc ấy, cảm giác ôm nàng vào lòng, từng chút, từng chút đau lòng… Làm sao có thể gạt được chính bản thân mình chứ?
Nhưng trong mắt phu thê Tàng lão gia, vẻ mặt ấy lại có một ý nghĩa khác: “Con ta, sao cha lại không biết thủ đoạn của nữ ma đầu này chứ. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép ả hủy hoại con trai mình!”
“Không, cha…” Tàng Ca ngẩng đầu lên, tràn ngập vẻ mâu thuẫn. Sự căm ghét khi xưa đâu? Sự hiệp nghĩa chính phái, coi ác như thù ngày xưa đâu? Cho nên đôi mắt vẫn luôn trong sáng rạch ròi ấy cũng hỗn loạn.
“Không sao, con của ta!” Tàng lão gia bỗng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần con chính thức bái đường thành thân, Lãnh Phi Nhan kia đường đường là lâu chủ Yến Lâu, chẳng lẽ còn muốn làm vợ bé cho con chắc?”
Lúc này, rốt cuộc Tàng Ca cũng biết chỗ nào khác thường: “Cha, cha nói thật cho con biết, từ đâu mà cha biết con và nàng… và nàng ở bên nhau? Là ai bày cho cha cách này, bảo con thành thân?”
Tàng lão gia cứng người, nhưng chỉ nói: “Chuyện này con không cần phải biết, cứ làm theo những gì chúng ta nói là được.”
“Nhưng cha…”
“Tàng Ca! Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi nên không cần nghe lời cha mẹ nữa có phải không? Hay là con thực sự muốn ở cạnh ma đầu kia cả đời này, chịu sự khống chế của ả?”
Tàng Ca hoàn toàn mê man. Y phát hiện không biết từ bao giờ, mọi hành vi của mình đã hoàn toàn trái ngược với lúc đầu. Chương 28: Lãnh lâu chủ cướp hôn
Tàng Ca đang tìm cách chạy trốn. Y bị cha mẹ mình bức hôn, bắt y cưới một cô gái mà y chưa từng thấy mặt. Mấy ngày nay y đều đang vắt óc nghĩ kế sách. Y cũng đang ngẫm xem mình đang làm gì, thật sự muốn ở bên Lãnh Phi Nhan cả đời này sao?
Y chưa nghĩ ra, nhưng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện phải cưới một cô gái khác. Những lúc nghĩ như vậy, dường như y lại nhìn thấy dáng Lãnh Phi Nhan từ từ cúi xuống, thấy nàng mỉm cười dưới ánh nến, toát ra vẻ quyến rũ gần như mê hoặc.
Lần này Tàng lão gia cũng hạ mệnh lệnh thép, người trong sơn trang đều phải trông chừng y, nếu y chạy trốn thì tất cả đều phải chịu phạt. Thế nên Tàng đại hiệp của chúng ta cũng hết cách.
Ngày hôn lễ, không có nhiều người đến dự, đủ thấy Tàng lão gia làm việc rất bí mật. Tân nương che khăn đỏ được người dìu tới, chữ “hỉ” đỏ đến mức làm người ta chói mắt.
Lúc người chủ trì cao giọng hô bái thiên địa, rốt cuộc Tàng Ca hạ quyết tâm: “Không, cha! Con…”
Bên ngoài rất lộn xộn, Tàng Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy Lãnh Phi Nhan. Vu Chung cùng Hạ Vũ sứ mang một đám người theo sau nàng, hai người đó đều rất lo lắng.
Chắc nàng cũng vừa trở về, khó giấu được vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lời của nàng rất rõ ràng, mang theo thịnh nộ: “Tàng Ca, chàng chán sống rồi phải không? Dám lén bổn tọa thành thân?”
Tàng Ca không ngờ nàng lại giận đến thế, sợ nàng giận chó đánh mèo tới những người khác trong sơn trang: “Lãnh Phi Nhan, nàng nghe ta nói đã!”
“Nghe chàng nói? Hừ, ta thấy chàng không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi!”
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng gió ập tới, lúc mở mắt ra thì tân lang đã biến mất, đương nhiên cả Lãnh lâu chủ cũng không thấy nữa.
Tàng Ca bị nàng vắt ngang trên lưng Thần Phù. Y bỗng nhớ tới lần đầu tiên, hình như cũng bị nàng mang về như vậy.
“Lãnh Phi Nhan, có gì thì nàng cứ trút lên ta!” Y còn đang giãy giụa, Lãnh Phi Nhan không đáp lời mà chỉ thúc ngựa phi như bay, giống như muốn làm y nát nhừ vậy.
Vào phòng của một khách điếm, Lãnh Phi Nhan đóng cửa rầm một cái. Một đám người dưới lầu còn há hốc miệng, có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt đẹp nổi giận đùng đùng vác một tân lang cao lớn anh tuấn vào trong phòng.
Lãnh Phi Nhan ném mạnh Tàng Ca xuống giường, ngay sau đó cưỡi lên người y, tay dùng chút sức là bộ quần áo tân lang của y đã nát thành nghìn mảnh. Tàng Ca mặc nàng hành động. Xa nhau đã nhiều ngày, y phát hiện mình cũng rất nhớ nàng.
Nàng cúi người hôn cổ y, dần dần đi xuống, hơi thở của Tàng Ca cũng trở nên gấp hơn. Mấy lần y định trở mình đè nàng xuống nhưng đều bị nàng hung hăng gạt tay ra.
Y biết nàng thực sự tức giận rồi cho nên cũng không dám chọc giận nàng nữa, cẩn thận xoa bóp những chỗ mẫn cảm của nàng, dùng thân thể bày tỏ sự phục tùng với nàng. Lúc hai cơ thể hòa làm một, dường như nàng bình tĩnh lại một chút, cúi người khẽ ôm cổ y, nhắm chặt mắt lại, hôn lên môi y như một đứa trẻ muốn độc chiếm thứ đồ chơi mà mình thích nhất.
Lúc này Tàng Ca mới ôm eo nàng, đặt nàng xuống bên dưới, duy trì tư thế trong nàng có ta mà hôn khắp da thịt mềm mại của nàng. Nàng thoải mái rên nhẹ một tiếng, nhắm mắt mặc y làm việc.
Tàng Ca hôn liên tục lên mắt nàng. Đồ ngốc, có gì mà phải lo lắng chứ, thân thể này sớm đã là của nàng rồi, nó không còn dục vọng đối với bất cứ người nào khác, có biết không?
Tàng Ca thỏa mãn nàng một lần, sau đó ôm chặt lấy nàng. Y nhận ra nàng cũng mệt rồi, chắc là mới từ nơi nào nôn nóng chạy về, vẻ phong trần còn chưa tan.
“Muốn tắm rửa sơ qua một chút không?” Y nhẹ giọng hỏi nàng, nàng chỉ nhắm mắt, không nói gì.
Vì thế Tàng Ca đi tìm tiểu nhị nhờ chuẩn bị nước nóng, đổ đầy một cái bồn tắm lớn.
Thời tiết rất lạnh. Y tỉ mỉ lau người cho nàng. Trên cơ thể nõn nà có những vết sẹo đã nhạt đan chen với nhau, Tàng Ca khẽ chạm vào, bỗng nhiên nói: “Cái này là do… người giỏi dùng kiếm bên tay trái tạo thành?”
Lãnh Phi Nhan mở mắt, mỉm cười nhìn y. Y lại nhẹ nhàng chạm vào chỗ khác: “Vết đao nào là do Đại hoàn kim đao Cừu Thiên Vũ, vết roi này có lẽ là của Cửu tiệt thần tiên Mạc Kì?”
Y nghiêm túc phân biệt những vết sẹo trên người nàng. Những người đó, có người là hiệp khách nổi danh trên giang hồ, có kẻ là tội phạm gian ác có tiếng, trong đầu y tưởng tượng ra tình cảnh khốc liệt lúc bấy giờ. Lãnh Phi Nhan cũng mặc y. Lần đầu tiên, có một người hiểu được những năm tháng đẫm máu đầy cô độc của nàng trong một đêm đông lạnh lẽo thế này.
Y cẩn thận lau sạch cơ thể nàng, ôm lên giường. Lãnh Phi Nhan ngồi trên giường, mái tóc xõa ra. Hình ảnh mỹ nhân vừa tắm xong làm người ta muốn phun máu mũi. Tàng Ca đè nén phản ứng dâng trào của mình, lấy chăn đắp lên người nàng. Nàng đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt tại trái tim y, vẻ mặt trịnh trọng: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan hy vọng có thể ở bên chàng cả đời này!”
Đôi mắt đen thẳm của Tàng Ca nhìn nàng, cuối cùng cúi người ôm nàng nằm xuống: “Ngoan, ngủ đi!”
Lãnh Phi Nhan dán mặt vào lồng ngực ấm áp của y, cảm nhận trái tim y đập vững vàng mạnh mẽ, vô thức cũng ôm lấy eo y.
Khoảng thời gian ấy, Lãnh lâu chủ của Yến Lâu cướp hôn trước mắt mọi người được viết thành nhiều phiên bản, lưu truyền tại Trung Nguyên một hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...