Lãnh Đế Cuồng Thê

Cao thủ nhân loại?

Mắt bạc của Yêu Nghiệt khẽ đảo một cái, dừng ở trên người Nạp Lan Yên đang có chút kinh ngạc, khóe miệng dần dần gợi lên một độ cong có chút ý vị thâm trường, giọng điệu lại cực kì lạnh như băng: “Hừ, tốc độ tới thật đúng là chậm.”

Lúc này nhân loại một mình đơn độc xông vào Địa Tinh tộc, hẳn là chỉ có Lãnh Thiếu Diệp cho tới bây giờ đều cả gan làm loạn đi?

Trong con ngươi của Yêu Nghiệt chợt lóe lên tia sắc nhọn rồi biến mất, ách, hắn đây còn chưa có đi tìm đi đâu, đối phương thế nhưng lại tự mình đưa tới cửa!

“Lão đại, không ngại ta chiếu cố hắn đi?” Yêu Nghiệt bắt đầu hoạt động cổ tay, tươi cười xán lạn đến cực điểm.

Nạp Lan Yên nhịn không được mỉm cười, nhún vai nói: “Ta tự mình đi tìm luyện đan thất thôi, ngươi nhớ rõ mang về cho ta một người hoàn hảo không tổn hao gì đấy.”

“Yên tâm yên tâm, ta còn có thể ăn hắn hay sao?” Yêu Nghiệt hừ một tiếng, quay sang phía người báo tin, “Dẫn đường cho Bản điện, ăn gan hùm mật gấu, dám xông vào Địa Tinh tộc ta!”

Yêu Nghiệt nói xong liền mang theo người nhanh chóng rời đi, không thể chờ đợi được muốn chiếu cố tên gia hỏa (thằng cha) dám cướp đi lão đại nhà mình!

Nạp Lan Yên đứng ở tại chỗ sờ sờ cái mũi, cười hỏi một vị Địa Tinh cao cấp ở bên cạnh: “Có thể tìm cho ta một luyện đan thất rắn chắc không?”

Địa Tinh mỉm cười: “Mời các hạ (*) đi theo ta.”

(*) các hạ = ngài: lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao.

“Đa tạ.”

Nạp Lan Yên đi theo sau lưng Địa Tinh cao cấp, quay đầu nhìn liếc mắt một cái, khóe miệng vểnh vểnh lên, Tam gia à, giải quyết không được Yêu Nghiệt thì chính mình nhận đủ!

Đối với tin tức Tam gia đã đến, Nạp Lan Yên cũng không có rất kinh ngạc, dù sao đó là Lãnh Thiếu Diệp, nhưng ấp áp và nhớ nhung trong lòng cũng không ngừng dâng lên.

Còn có một chút kiêu ngạo nho nhỏ.

Có thể nhanh như vậy liền giải quyết xong chuyện ở đế đô tới đây, không hổ là nam nhân của Nạp Lan Yên nàng!

Mặc dù nghe được tin tức nhưng Nhị Khuyết vẫn như cũ không được thương tiếc gì đã bị lôi đi ném vào một địa phương hắc ám âm trầm, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt, ‘sột sột soạt soạt’ đi tới phía trước, quá độc ác, lão đại, Yêu Nghiệt, các ngươi quả thực quá độc ác ngao (tiếng gào khóc á)!


Lúc Yêu Nghiệt đuổi tới bên ngoài tòa thành trung tâm, trong rừng đã nằm đầy thi thể, giữa không trung một bóng dáng đạp không mà đứng, một bộ chiến bào màu đỏ bay phất phới ở trong gió, khuôn mặt lạnh lùng như hàn sương vạn năm giống như điêu khắc, mắt ưng đen sâu không thấy đáy phóng ra sát khí khiếp người!

Ách.

Tiểu tử này quả nhiên vẫn là không đợi người tiếp đón như vậy.

Cho tới bây giờ Yêu Nghiệt vẫn không ưa nhìn tiểu tử này, hơn nữa càng không ưa nhìn bộ dáng ăn no rảnh rỗi liền thích đuổi theo không buông lão đại của bọn họ!

Hiện tại ngược lại, đổi cái thế giới đổi cái thân phận, người này không đuổi giết lão đại nữa, mà lại đoạt lão đại về làm vợ! (lee: hiu hiu, cổ đại, mà mấy người này đều từ hiện đại mà đến nên lúc nói với nhau, suy nghĩ gì đó có những xưng hô lee vẫn để hiện đại nhé!)

Nghĩ như thế nào cũng là lỗi của tiểu tử này!

Ánh mắt của Yêu Nghiệt càng ngày càng không tốt, cuối cùng dứt khoát trực tiếp vén lên tay áo, cũng không dùng Linh lực, thẳng tắp xông lên phía trước vung lên nắm đấm liền đánh qua!

Lãnh Thiếu Diệp vừa mới thấy được Yêu Nghiệt, mơ hồ cảm thấy tiểu tử tóc bạc này nhìn có chút quen mắt, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, hiện tại lòng của hắn đều là tràn đầy suy nghĩ xông vào tìm Hồ Ly nhà mình.

Nhưng mà khi Yêu Nghiệt một quyền đánh tới, Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng đỡ quyền phong của hắn, mày kiếm nhướng lên: “Súng thần Phi Huyễn?” (lee: hì hì, ố ồ, ở hiện đại, Yêu Nghiệt được mệnh danh là ‘súng thần’ kìa ~ bắn súng quá siêu rồi ~)

Yêu Nghiệt không thể tưởng được chính mình dùng chín thành lực công kích ở trước mặt đối phương thế nhưng lại là một kích không chịu nổi như vậy, không khỏi nheo lại mắt phượng: “Ngươi quản lão tử là ai!” Lời còn chưa dứt, nâng lên một chân mạnh mẽ tấn công tới thân dưới của Lãnh Thiếu Diệp! (lee: khụ, anh mới nói chiêu này là Nhị Khuyết thiếu dây hay dùng mà, sao giờ ảnh lại dùng luôn rồi @[email protected] haha…)

Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, vốn chỉ là hoài nghi, bây giờ thật sự có thể xác định, thân mình hơi nghiêng sang một bên, dễ dàng tránh khỏi công kích của Yêu Nghiệt, bắt lấy cổ tay của hắn vặn ra phía sau, tiếng nói trầm thấp, không cho phép ai xen vào: “Yêu Nghiệt, mang ta đi gặp Hồ Ly.”

Yêu Nghiệt nhún nhún vai, nở nụ cười: “Lãnh Thiếu Diệp, muốn gặp nàng, qua cửa ải này của ta rồi nói sau!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiếu Diệp gắt gao nhìn Yêu Nghiệt: “Thân phận của ngươi.”

“Địa Tinh tộc Vương tử.” Yêu Nghiệt gợi lên khóe miệng, “Cho nên, ngươi còn không buông?”

Lãnh Thiếu Diệp buông tay ra, hai tay đặt sau lưng, thản nhiên nhìn về phía Yêu Nghiệt đang xoa xoa cánh tay: “Ngươi muốn thế nào?”

Khóe miệng của Yêu Nghiệt nâng lên một độ cong lạnh như băng mà nguy hiểm: “Đi theo ta là được.”


Hai người một trước một sau, rời khỏi rừng cây.

Yêu Nghiệt mang theo Lãnh Thiếu Diệp đi đến một lương đình (đình nghỉ mát) trong tòa thành trung tâm, trong đình không có cái gì, chỉ vẻn vẹn có một cái bàn và hai cái ghế điêu khắc hoa mỹ, mà trên mặt đất lại xếp ước chừng khoảng gần một trăm bình rượu lớn, mặc dù không có mở ra, cũng mơ hồ tản ra mùi rượu thuần mỹ.

Yêu Nghiệt bước vào trong lương đình, vén lên vạt áo đi đến đứng bên cạnh cái bàn, dương môi cười nói: “Yêu Nghiệt ta sẽ không khó xử người mà bản thân lão đại chính miệng thừa nhận là mình thích, nhưng làm một huynh đệ của nhà mẹ đẻ, không có trước tiên mời rượu là ta không đúng, khó có được hôm nay gặp gỡ phải uống một trận thống khoái! Đúng không, cảnh sát hình sự quốc tế trên đường nghe tin đã sợ mất mật - Lãnh, Tam, gia?”

Đây là rượu ngon có độ cồn cực cao của Địa Tinh tộc mà lúc Yêu Nghiệt đang trên đường đi đến đã sai người chuẩn bị.

Lãnh Thiếu Diệp là nam nhân Nạp Lan Yên chính miệng thừa nhận là thích, liền vì điều này, hắn cũng không có khả năng cùng đối phương đánh đến ngươi chết ta sống, một khi đã như vậy, vậy chỉ còn cách dùng phương thức của nam nhân!

Có bản lĩnh trước tiên uống hết những bình rượu này!

Nếu không muốn gặp lão đại nhà hắn ấy à? Chỉ nói thôi thì không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!

Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt nhìn những bình rượu trên đất một cái, hỏi: “Hồ Ly đâu?”

Yêu Nghiệt nhướng mày: “Ta còn cam lòng để cho lão đại nhà ta chịu khổ hay sao?”

Lãnh Thiếu Diệp bất vi sở động (đứng im không động đậy), ánh mắt lạnh như băng đến cực điểm tập trung ở trên người Yêu Nghiệt, nhìn đến khi Yêu Nghiệt bất đắc dĩ nhún vai: “Lão đại đang ở luyện đan thất.”

Ngụ ý, không đếm xỉa tới ngươi.

Lãnh Thiếu Diệp đều hiểu rõ thành viên của Vương giả dong binh đoàn là sinh tử chi giao (bạn chí cốt cùng vào sống ra chết) hơn so với bất kỳ người ngoài nào khác, một viên thất linh bát lạc tâm (một chút không yên lòng) cuối cùng có chút ổn định, đi nhanh bước vào lương đình, một chưởng chụp mở ra nắp vò rượu, nhấc vò rượu lên ngửa đầu ‘ừng ực’ uống.

Ngay cả bốn chữ huynh đệ nhà mẹ đẻ này (tiếng trung là bốn chữ á) Yêu Nghiệt cũng đều đã nói ra, hắn còn có thể nói cái gì? Trực tiếp uống là tốt nhất!

Hai tay của Yêu Nghiệt vòng ở trước ngực, mặt không chút thay đổi nhìn Lãnh Thiếu Diệp uống, một vò, hai vò, ba vò...... Mười lăm vò, ở bên trong hào khí không ngừng kia chính Yêu Nghiệt nhìn mà muốn lớn tiếng kêu ‘tốt’!

Nhưng mà, Yêu Nghiệt vẫn bất vi sở động (đứng im không động).


Thẳng đến khi Lãnh Thiếu Diệp một hơi uống cạn tất cả bình rượu trong lương đình, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên một chút hồng nhuận, nhíu mày, ánh mắt sắc bén vẫn như trước: “Mang ta đi gặp Hồ Ly.”

Yêu Nghiệt nhìn thoáng qua gần trăm cái bình trống không trên mặt đất, mỉm cười: “Đây là chín mươi chín vò rượu ngon, tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn, thật dài thật lâu.”

Lãnh Thiếu Diệp gật đầu: “Mang ta đi gặp Hồ Ly.”

Yêu Nghiệt nhướng mày: “Lão đại nhà ta là dễ gặp như vậy sao?”

Tuy nói khi bọn họ xuyên qua mà đến cũng đã là giữa hôn lễ, nhưng Yêu Nghiệt đối với chuyện lão đại nhà mình lại dễ dàng bị lấy đi này vẫn canh cánh trong lòng, nếu người này thích lão đại, vậy trình tự trước khi đón tân nương như thế nào cũng không thể giảm đi!

Muốn từ trong tay hắn đón đi lão đại, chờ coi đi!

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày: “Mang ta đi gặp Hồ Ly.”

Yêu Nghiệt sửng sốt, nhìn kỹ Lãnh Tam gia một câu lặp lại ba lần, sờ sờ cằm, không có ý tốt nở nụ cười, người này sẽ không là uống say đi?

Yêu Nghiệt cũng không đi đến ghế ngồi bên cạnh, trực tiếp từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống lớn đồ lộn xộn gì đó, có nhẫn, có linh khí, có quần áo, còn có bát cơm ly trà các loại vật hiếm thấy, trải hết lên trên bàn: “Tam gia, chỉ cần ngươi tìm được bên trong này những thứ đồ vật lão đại đã dùng qua, ta sẽ không lại ngăn trở ngươi gặp lão đại nữa.”

Lãnh Thiếu Diệp không nói một lời, ánh mắt đã rơi vào trên đống lớn đồ vật kia, chỉ liếc mắt một cái, thuận tiện nói: “Không có.”

Yêu Nghiệt cười khẽ: “Tam gia, ngươi xác định?”

“Khí tức (hơi thở, mùi vị) của Hồ Ly, gia so với ai khác đều quen thuộc hơn.” Lãnh Thiếu Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, độ cong lạnh thấu xương đến cực điểm: “Yêu Nghiệt, mang ta đi gặp Hồ Ly.”

Hắn uống xong chín mươi chín vò rượu kia, chỉ vì một câu huynh đệ nhà mẹ đẻ của Yêu Nghiệt.

Hắn chờ ở nơi này nhiều thêm một phút đồng hồ, chỉ vì Yêu Nghiệt là huynh đệ của Hồ Ly.

Nhưng những điều này cũng không đại biểu Lãnh Thiếu Diệp sẽ tiếp tục tùy hắn nháo, một khắc không tận mắt thấy được Hồ Ly bình yên vô sự (an toàn không có chuyện gì), hắn vẫn không thể yên lòng.

Mặc dù đối diện là Vương tử của Địa Tinh tộc, nay linh hồn là bạn chí cốt của Hồ Ly.

Yêu Nghiệt nâng lên cái cằm tinh xảo: “Nếu ta không dẫn?”

Quyền phong lạnh thấu xương gào thét chớp mắt liền dừng lại ở trước lỗ mũi, Yêu Nghiệt bình tĩnh nói: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi không sợ ta sẽ ở lão đại trước mặt cáo trạng ngươi?”


Lãnh Thiếu Diệp nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu bạc của Yêu Nghiệt, gằn từng tiếng nói: “Ta thực lo lắng cho nàng.”

Tất cả mọi thứ trước đó, đều không có lực sát thương hơn vài chữ đơn giản này.

Yêu Nghiệt sửng sốt trong chớp mắt, ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười: “Tốt cho một chữ lo lắng, Lãnh Thiếu Diệp, Yêu Nghiệt ta tạm thời thừa nhận ngươi!”

Bất luận tương lai như thế nào, ít nhất giờ khắc này, Yêu Nghiệt tin tưởng nam nhân trước mắt này yêu Nạp Lan Yên.

Tuy rằng còn muốn tiếp tục chỉnh người này, nhưng mà, thôi, ngày sau vẫn còn nhiều cơ hội.

Huống chi sau này chờ đên khi bọn Hắc Thần Kỳ Lân Cửu muội biết được tin tức này, ba tên kia cũng sẽ không thiện lương xuống tay lưu tình giống như hắn vậy.

Yêu Nghiệt xoay người ở phía trước dẫn đường, lúc đi ngang qua Lãnh Thiếu Diệp, nhẹ giọng nói một câu: “Lãnh Thiếu Diệp, đối tốt với lão đại một chút.”

Lãnh Thiếu Diệp cũng không có đáp lại lời nào, Hồ Ly nhà hắn, hắn tự nhiên sẽ đau tận xương, không cần cho người khác lời cam đoan gì.

“Nhưng mà trước khi mang ngươi đi gặp lão đại......” Yêu Nghiệt chỉ chỉ về nơi mới vừa rồi Lãnh Thiếu Diệp một đường đánh tới, mở ra bàn tay, “Dù sao vẫn nên tính một chút phí bồi thường đi?”

Địa Tinh tộc thực nghèo, nghèo đến mức lúc Yêu Nghiệt biết rõ tình trạng, suýt nữa nhìn trời chửi mẹ nó.

Lãnh Thiếu Diệp trực tiếp lấy ra mấy Thủy Tinh Tạp ném qua, không kiên nhẫn nói: “Ta không muốn nói thêm lần thứ tư!”

Ra tay đủ hào phóng!

Yêu Nghiệt cười tủm tỉm tiếp nhận Thủy Tinh Tạp, lúc này mới vòng qua khúc quanh đi về phía ngược lại: “Được rồi được rồi, lúc này lão đại khẳng định là đang chờ ngươi đó!”

Nếu là bị Nhị Khuyết thấy một màn như vậy, nhất định phải giơ thật cao ngón tay giữa (ý khinh bỉ đó) đưa về phía Yêu Nghiệt tức giận mắng một câu bại gia tử thấy tiền sáng mắt (ý nói tên vừa thấy tiền liền đầu hàng á)!

Lúc này, Nạp Lan Yên đang ngồi ở bên trong luyện đan thất mà Địa Tinh tộc chuẩn bị, vẻ mặt bình tĩnh lấy ra từng dược liệu và dụng cụ cần để luyện đan, lúc cầm đến một cây Sâm Vương ngàn năm chuẩn bị nghiền nát, trong đầu truyền đến giọng nói tức giận của đại sư tôn: “Tiểu Yên ngốc ngươi tìm đường chết sao? Hiện tại ngay cả tình trạng luyện đan của mình đến đâu ngươi cũng không rõ còn muốn phá hư Sâm Vương ngàn năm của Bổn tọa?”

Nạp Lan Yên ho nhẹ một tiếng: “Đại sư tôn, ta đây không phải......”

Phanh!

Cửu lớn đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn vọt vào nháy mắt che khuất ánh mặt trời, cánh tay có lực lập tức gắt gao ôm Nạp Lan Yên vào trong ngực, râu cằm cứng rắn đâm vào mặt của nàng, hơi thở cực nóng bá đạo đập vào mặt, môi lưỡi lửa nóng lập tức áp xuống.

Chỉ có gặp lại, mới biết tưởng niệm thành hoạ......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui