“Được rồi.”
Nạp Lan Yên đi khoảng một phút đồng hồ, đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận đặt Lãnh Thiếu Diệp xuống đất, ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng chỗ xương sườn của hắn, nói: “Tam gia, trước tiên ta giúp ngươi nối xương.”
“Ừ.” Lãnh Thiếu Diệp thu lại ánh sáng trong mắt, nâng khóe miệng nói: “Hồ Ly, nhẹ một chút.”
“Đau cũng không chết được ngươi.” Nạp Lan Yên bĩu môi, tuy nói thế, nhưng động tác tay nhẹ đi rất nhiều, nàng rũ mắt xuống nên không nhìn thấy sự dịu dàng chết người trong mắt Tam gia trong lúc này.
Tam gia cảm thấy, làm sao hắn lại ngốc như vậy.
Kiếp trước hắn sống đến hai mươi bảy tuổi, nữ nhân có thể làm cho hắn đặt ở trong mắt, ngoài lão mẹ nhà mình cùng hai lão tỷ bên ngoài ra, chỉ còn Hồ Ly trước mắt này.
Hắn không biết nữ nhân này bước chân vào dong binh đoàn trải qua như thế nào, nhưng hắn hiểu Nạp Lan Yên, kiên định, chấp nhất, kiêu ngạo, tùy ý lại tiêu sái đến mức làm cho người ta không thể không hâm mộ ghen tỵ.
Nếu hình dung, thì giống như gió.
Bắt không được, đoán không ra, cầm không được, cũng bắt không được.
Địa vị của Lãnh Thiếu Diệp trong cảnh sát hình sự quốc tế, đều là bởi vì muốn bắt giữ Nạp Lan Yên, mới một mình làm cho đám cảnh tư quốc tế kia sợ đến mức sửng sốt.
Người ta thường nói, trước khi chết mới thấy rõ mọi chuyện.
Tam gia vẫn cảm thấy lời này thật vớ vẩn, hắn luôn biết mình muốn cái gì, muốn làm gì.
Nhưng mãi đến lúc Sao Băng rơi xuống, lúc đó trong đầu của hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, hắn còn chưa bắt được nữ nhân này trừng trị, làm sao có thể để cho nữ nhân này chết?
Lãnh Thiếu Diệp cảm thấy, trước kia mình thế nào lại giống như một kẻ ngốc.
Không thể lại bắt người giam vào ngục, làm sao lại không nghĩ tới bắt người về nhà làm vợ?
Có thể làm cho hắn chấp nhất là nàng, có thể làm cho hắn liều mình che chở là nàng, có thể làm cho hắn cảm thấy tim đập rộn lên là nàng, có thể làm cho hắn muốn giữ người bên cạnh mình là nàng, có thể làm cho hắn bởi vì nàng nhìn người khác nhiều hơn một ánh mắt đã cảm thấy toàn thân khó chịu là nàng, có thể làm cho hắn hận không thể làm cho người này một thân tao nhã chỉ vì một mình hắn mà nở rộ cũng là nàng.
Đây còn không phải là thích? Vậy cái gì mới gọi là thích?
Tam gia nhìn Nạp Lan Yên đang bận rộn chăm chú vì mình, nhịn không được kéo khóe miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là một cổ nhộn nhạo nhiệt tình: “Hồ Ly ngu ngốc…. Hít!”
Động tác tay Nạp Lan Yên đã hết sức nhẹ nhàng, nghe tiếng hít đau đớn, giọng nói có chút lo lắng: “Kiên nhẫn một chút, còn hai khúc xương cần phải nối.”
Tam gia đau khổ hít khí lạnh, lại nhếch môi cười vui vẻ: “Gia không đau, ngươi tùy ý.”
Nói xong còn thuận tiện cử động tám khối cơ bụng kiêu ngạo của mình, Hồ Ly ngu ngốc, nhìn thấy không, cho dù đổi một khối thân thể khác gia vẫn hoàn hảo tuyệt mỹ!
Nạp Lan Yên một lòng nối xương, không phân tâm một chút, làm gì còn tâm tư thưởng thức cơ bụng gì đó, một ngón tay đâm xuống cơ bắp kia: “Chớ lộn xộn!”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Nạp Lan Yên, thất vọng nhìn qua tám khối cơ bụng của mình, nhưng nghĩ lại Hồ Ly này lo lắng nối xương cho mình, tất cả thất vọng liền bị quét sạch, mở to đôi mắt đen không chớp mắt nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên, trước kia không rõ lòng mình, bây giờ thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Làn da trắng mềm, lông mi dài, đôi mắt sáng rõ, môi đỏ mọng.
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Nhìn xem xương cốt Tam gia đều nối tốt rồi, còn không làm cho hắn hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ.
Nạp Lan Yên mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, giương mắt chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhộn nhạo của Tam gia, lập tức cả người đều có một cảm giác nói không ra lời: “Tam gia, hôm nay ngươi lại chưa uống thuốc?”
#lề: edit đoạn này thấy Tam gia thật buồn cười, vừa edit vừa cười sặc sụa, hắc hắc, Tam gia định sẵn là thua trên tay Huyết Hồ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...