Lãnh Cúc Băng Tâm

“Các người muốn tôi lấy đạn từ trong cơ thể hắn ra?”

Thật sự là quá dũng cảm, khiến người khâm phục, giao một người sắp chết chỉ còn một hơi thở đến tay cô, cái này là bệnh quá tìm sai bác sĩ sao?

Không phải là cô lên mặt mà hỏi câu này, chỉ là cô muốn cho họ một cơ hội để hối hận, mắc công sau này người chôn xuống đất rồi mới trách cô chuyên trị “người chết”.

Thành thật mà nói, cô đã không chữa cho người sống quá lâu rồi, nếu không phải vì quá buồn ngủ không có sức “từ chối” thỉnh cầu của họ thì giờ này cô đã nằm trên chiếc giường ấm áp nồng nàn hương hoa cúc và đang mơ một giấc mơ đẹp đẽ vô biên.

Nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không khác người chết, máu tràn đầy căn phòng trị liệu đơn giản thật khiến người ta khó chịu, hai bao máu đã dùng hơn một nửa, và còn người đàn ông đang cầm chắc hơi thở cuối cùng không cam tâm rời bỏ cuộc đời.

Dùng kiến thức và kinh nghiệm chuyên nghiệp của mình để phán đoán, vết thương nặng như vậy thì lẽ ra người này phải được đưa đi nhà xác từ sớm, nhưng hắn vẫn giữ được hơi thở yếu ớt, nhất quyết phải giành lấy sự sống từ ông trời, ý chí mạnh mẽ hiếm thấy khiến người ta tặc lưỡi, nói ra là giống một con gián ngoan cố không chịu chết.

Cứu hay không cũng không phải là bổn phận của cô, cô cố gắng hết sức thôi, phải nghe ý trời sao đã, xem xem số phận của anh ta thôi.

“Làm ơn đi bác sĩ, xin cô mau lấy viên đạn trong ngực anh ấy ra, cứu người như cứu lửa đừng chậm trễ nữa.” Giờ này rồi mà còn phân vân chưa quyết định sao.

“Nói trước, chính các người yêu cầu tôi xuống tay, sau này không được oán trách.” Cứ tiểu nhân trước hậu quân tử vậy.

“Nhất định, nhất định, làm phiển cô mau mau xuống tay, anh ta sắp chịu không nổi rồi.” Mạch đập sắp dừng rồi, sao cô ấy còn đưa ra những điều kiện khó hiểu vậy chứ.

Nhất định sẽ tính sổ hay nhất định sẽ cho qua chứ? “Tìm tờ giấy viết bản cam kết đã, tất cả các người đều phải đánh dấu tay lên đó.”

“Sao cơ?!”

Mọi người đều ngơ mặt rồi, rốt cuộc cô ta có biết là cô ta đang trong tình cảnh nào không? Đang bị mấy chục cây súng chĩa vào mà cô ta không lo lắng sự an toàn của bản thân, ngược lại còn bắt tất cả viết bản cam kết, cổ có bị điên không?

“Các anh có thể đứng đây đơ mặt hoặc phát điên tùy thích, mạng của gã này nếu tôi cứu không được không phải là lỗi của tôi, là chính các anh bắt tay nhau hại chết.” Mạng sống của người khác không ảnh hưởng gì đến cô, cô không đau cũng không ngứa.

Là sống hay chết cô hoàn toàn không quan tâm.

“Con ả kia, cô còn không cứu lão đại của chúng tao, có tin tao 1 phát bắn chết cô không.” Một gã mất bình tĩnh xông lên chĩa súng vào huyệt Thái Dương của Túy Túy.

Ngôn Túy Túy không lộ biểu hiện, ngáp một cái thật nho nhã. “Có thời gian làm chuyện vớ vẩn vậy hay là đi chuẩn bị hậu sự đi, tôi nghĩ anh ta sắp đi rồi.”

“Cô….” Một gã khác níu lấy gã mất bình tĩnh, tỏ vẻ khó chịu.

“Bác sĩ àh, tuy rằng hành vi của chúng tôi là hơi thô lỗ một tí, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi chưa hề làm hại cô, đừng ép chúng tôi ra tay.”

Cho dù là người hòa bình cỡ nào cũng bị thái độ vô tư cũng Túy Túy làm phát điên, với tác phong vốn có của Ưng Bang, sự vô lễ của cô là sự khiêu khích, khiến họ không thể chấp nhận.

Chịu nhịn người con gái này là vì cô ta là sự lựa chọn duy nhất cho tình thế nguy cấp bây giờ, nếu không cô đã nằm chết ở đây rồi, làm sao có thể đưa ra những yêu cầu vớ vẩn.

“Tiếp tục mở miệng chửi rủa đi! Nếu muốn làm đám tang thì cứ việc làm, vẻ đẹp của phụ nữ quan trọng hơn sinh mạng của họ đấy.” Ngôn Túy Túy cố ý cường điệu thói quen xấu của phụ nữ.

Lúc cô bắt đầu dũa móng tay của mình, cũng là lúc cơn giận của cô nổi lên, phương pháp để thôi đôi co với những người xung quanh chính là làm ngơ, không ai có thể ép cô làm những việc mà cô không muốn.

Hoa cúc, thanh liêm, cao khiết, thà rằng hoa tàn lá rụng cũng không khuất phục trước gió to bão lớn, đứng vững một cách kiêu ngạo và cô độc nghênh đón sự tàn bạo của mưa bão.

Thân là biểu tượng của chính nghĩa, của pháp luật, vậy mà mới quay đầu lại liền có kẻ to gan mạo phạm, sự khiêm tốn của cô khiến người khác không ngờ đến niềm huy hoàng trong quá khứ, bắt cóc pháp y xưa nay chưa có, những kẻ không coi pháp luật ra gì nên bị trừng trị một chút, nên biết uy hiếp cũng sẽ có ngày bị mất tác dụng.

“Chú Hùng, chúng ta làm theo yêu cầu của cổ đi, tiếp tục tranh luận cũng không ích gì.” Một thanh niên ăn mặc kiểu Yuppie nhanh chóng viết xong bản cam kết rồi đánh dấu tay lên đó.

Người đàn ông trung niên được xưng là chú Hùng trừng mắt nhìn Túy Túy, cắn răng đánh dấu lên tờ cam kết-cái việc mà ông không hề muốn làm.

Cứu người là trên hết, nước đã tới chân khiến họ không thể không nhảy, những người khác theo đó để lại những dấu tay mà trong hồ sơ cảnh sát không thể thấy được với khuôn mặt đóng băng.

“Còn anh ta nữa.” Nâng cằm lên, Ngôn Túy Túy đứng thẳng người, không cử động một ngón tay.

“Cô…cô đúng là vị bác sĩ kì lạ nhất mà tôi từng gặp.” Cười gượng lắc đầu, người đàn ông giơ tay đánh dấu lên giấy.

Không lãng phí thời gian, Ngôn Túy Túy xem lại tờ giấy, nhét vào túi áo, mở bao dụng cụ lấy chai cồn nồng độ cao ra khử trừng cho dụng cụ, dặn dò những người xung quanh mang một thau nước nóng đến.

Với dụng cụ đơn giản thì có phương pháp trị liệu đơn giản, cắt miếng vải đã dính vào da thịt, xem sơ qua độ sâu của vết thương, cô không suy nghĩ bèn xuống nhát dao đầu tiên.

Bệnh nhân nằm trên giường gỗ cảm nhận sự đau đớn, co cơ lại, sự phản kháng vô tình này khiến việc phẫu thuật trở nên khó khăn.

Bởi vậy cô mới ghét cứu người sống!

“Cầm chặt hắn, đừng để hắn quơ loạn xạ, nếu không tôi lỡ tay cắt trúng động mạch nào của hắn là do hắn tự muốn chết, xin lỗi là tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”


“Cô không có thuốc tê hay thuốc mê gì sao?” Thạch Khiết dùng thân trên đè vai của bệnh xuống, đồng thời kêu thêm vài người phân biệt giữ chặt tay và các bộ phận khác của cơ thể.

Cô phất nhẹ một giọt máu lên mặt anh. “Có cần tôi đem kẹo cây đến cho các vị không?”

Tự thấy tức cười vì câu hỏi của mình, Thạch Khiết khóa miệng lại, quan sátô cắt vết thương một cách điêu luyện, nhẹ nhàng lấy ra viên đạn dài nửa ngón tay, tay nghề quá giỏi khiến họ nhìn không chớp mắt, dường như không còn gì để lo lắng.

Nheo mắt lại, anh ta nhớ lại thân phận của cô, đã từng học y nên anh dễ dàng nhận ra cô là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, dùng dao nhanh gọn không do dự, quen thuộc các vết thương như đã từng xử lí chúng cả ngàn lần vậy.

Bình thường bác sĩ ngoại khoa chỉ dùng dao đề cắt bỏ phần ung thư hoặc tế bào bệnh, cơ hội tiếp xúc với vết thương do súng gây ra không nhiều, vì thế có thề nhanh gọn lấy viên đạn ra trong vòng không đầy ba phút là chuyện không tưởng, trừ phi cô thường làm việc này.

Xem ra họ đã mời đúng người, danh y ra tay quả danh bất hư truyền, hèn gì cô dám lên mặt to gan từ chối nhiều lần mà không bị sợ Ưng Bang giết chết.

Nhưng mà cô kiêu ngạo quá rồi, khiến người ta muốn đấm vài phát.

“Aaa….”

Tiếng rống thảm thiết làm kinh hoàng lên những người trong phòng, họ nuốt nuốt nước bọt, tay ướt đẫm mồ hôi.

“Thật vô dụng, rống tới nỗi người chết từ trong mộ cũng sắp phải nhảy ra kháng nghị rồi.” Cô thề sẽ không bao giờ cứu người sống nữa.

Thật sự là quá ồn.

“Cô…cô đổ gì lên vết thương?” Khả năng nhịn đau của lão đại vốn rất đáng nể.

“Cồn iot.” Xỏ chỉ xong, cô chầm chậm khâu lại vết thương, cứ như những cô nương thời cổ đang thêu hoa.

“C….cồn…iot?!” Mùi thuốc quá nồng, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta sắp chảy nước mắt.

Quay lưng nhìn, quả nhiên không ít người đang lau nước mắt nước mũi.

“Cồn iot nồng độ cao gấp đôi bình thường, loại cồn nguyên chất chỉ phòng Thực Nghiệm mới có, tác dụng khử trùng tốt gấp trăm lần loại cồn thường.”

“Cô điên àh, khả năng chịu đau của người bình thường sao chịu được, cô muốn anh ấy đau chết áh!” Sắc mặt của Cuồng Ưng còn trắng bệch hơn trước.

Thắt nút lại, cô cắt dây chỉ. “Đến súng đạn còn không lấy được mạng anh ta, một chút ít thuốc này có là gì chứ?” Cô nói một cách vô trách nhiệm, liếc sơ những vết thương đã được xử lý, tay nghề băng bó không chuyên nghiệp lắm, loại C thôi, cho qua được.

Ngất đi tốt hơn, cứ cử động không yên vết thương đau cỡ nào cô không cần biết, nhưng cản trở cô khâu vết thương là không thể tha thứ, cô mệt quá rồi, không có hơi sức để đấu tranh với “bắp thịt” của anh ta đâu.

Cách tốt nhất là khiến gã mất đi tri giác, đau tới tê mới không cản trở cô, cứ nhẹ nhàng chầm chậm khâu vết thương thôi.

Thông thường chai cồn iot 300 cc chỉ cần dùng 2 cc cũng đủ làm đau ngất một con chó lớn, lần này cô rất rộng rãi đổ mất một nửa của chai 150 cc, anh ta còn có thể không nằm im như con dê sắp bị làm thịt sao.

Một mạng người đáng giá bao nhiêu, tiền khám bệnh sẽ do bọn họ tự tính, mí mắt cô nặng đến nỗi không nhấc lên được, từ nay về sau đừng đến làm phiền cô nữa, trừ lúc bị khiêng vào phòng pháp y.

“Ê! Cô muốn đi đâu?” Thạch Khiết nháy mắt những người đứng gần cửa chặn cô lại.

“Về nhà ngủ.” Buồn ngủ chết đi được, nếu còn không ngủ cô sẽ chết trước người đàn ông trên giường.

“Ai cho cô đi. Lão đại chưa tình cô phải ở lại chăm sóc vết thương cùa anh ấy.” Ả này thật quá to gan.

Ngáp liền ba cái, Ngôn Túy Túy làm ngơ trước khuôn mặt giận dữ kia. “Các người chết hết rồi sao? Tôi không phải là y tá.”

“Tôi không quan tâm cô là ai, cô phải chữa khỏi cho anh ta mới được đi.” Ả nhất định phải ở lại.

“Kiếm chiếc giường cho tôi.” Không được rồi. Quá đông người khiến cô không chịu nổi.

“Hả?!” Ả vừa nói gì?

Nhất thời không hiểu được yêu cầu kì lạ của cô, Thạch Khiết ngơ mặt khó hiểu.

“Giường, loại giường dùng để ngủ ấy, nếu có căn phòng đàng hoàng có lẽ tôi sẽ tình nguyện ở lại hơn.” Ngủ no nê mới đi vậy.

Thạch Khiết ngộ ra ý của cô. “Tôi sẽ cho cô một căn phòng riêng, cô đừng mơ tưởng đến việc bỏ chạy.”

“Nhanh lên.” Tạm thời không chạy, bởi vì cô không còn sức lực nữa rồi.

Nguyên một tuần với những cái xác khám nghiệm hoài không hết, thể lực cô đã cạn kiệt từ lâu, nếu không phải tại Thiệu Chi Ung cần gấp bản báo cáo của những cái xác được đưa đến đêm trước, cô cũng chuẩn bị nghỉ phép rồi.


Thân là giáo viên võ thuật của trường Đại học Cảnh sát, muốn đối phó với vài tên cướp có súng dễ như trở bàn tay, chỉ là cô mệt quá rồi, không muốn lãng phí sức lực đánh nhau, đổ mồ hôi rồi phải tắm mới lên giường ngủ được, mà cô lười nhúc nhích, chỉ muốn lên giường thôi.

“Những vết súng bình thường thường sẽ bị viêm, có dấu hiệu lên cơn sốt, cô không dự phòng gì sao?”

Mí mắt cứ xụp xuống, không nhấc lên được. “Anh đủ lớn rồi chứ! Cần có người nhắc anh mua sẵn thuốc hạ sốt àh?”

Liên quan gì đến cô chứ, cô đã làm xong việc của mình, phần còn lại là số mạng của bệnh nhân, qua được thì sống thọ trăm tuổi, không qua được thì cứ viết 2 chữ “Chết trẻ” trên bia, cô sẽ không đi thắp nhang đâu.

“Cô…..”

“Muốn tôi ở lại thì cho tôi chiếc giường trước, nhất thời anh ta sẽ không chết được, ít ra cũng kéo được vài ngày.” Chết rồi dể cô mổ xác giùm cho.

Không phải là cố tình làm oai, mà là từ bên trong có một làn khí chất tràn ra, khiến người ta có cảm giác bị thần phục.

“Bác sĩ, cô có cái miệng rất độc.” Không có những thứ như nhân đạo nhân tâm, chỉ có duy nhất y thuật.

Ngôn Túy Túy cười nhạt. “Đi điều tra nghe ngóng xem tôi là ai, kết quả sẽ khiến anh kinh hoàng.”

“Cô là ai?” Bác sĩ thông thường đều đeo danh thiếp, còn cô không đeo gì cả.

“NGÔN - TÚY - TÚY.” Quá rõ ràng rồi, chỉ đợi anh ta nghĩ ra Ngôn Túy Túy nào thôi.

Cái tên rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi? “Kê đơn thuốc để tôi ra ngoài mua thuốc.”

Một số loại thuốc chỉ có bác sĩ chỉ định mới có thể mua được, về mặt dùng thuốc anh thừa nhận là không bằng bác sĩ chuyên nghiệp.

Cô với tay xé đại mảnh giấy nhỏ viết tên thuốc và kí tên của mình, những dược sĩ điều chế thuốc đều quen biết cô. “Tôi có thề đi ngủ rồi chứ?”

“Tiều Thất, cậu đưa bác sĩ Ngôn đến căn phòng thứ hai ở lầu ba phía bên trái nghỉ ngơi đi.” Nháy mắt, ý phải giám sát kĩ.

“Dạ, anh Khiết.”

Bóng dáng hai người biến mất ở cuối hành lang lầu hai, Thạch Khiết suy nghĩ có nên di chuyển lão đại đến phòng mình không, thuộc hạ đứng kế bên nét mặt quái lạ không nói nên lời, khiến anh tò mò hỏi.

“Sao vậy, cậu không tán thành di chuyển lão đại àh?” Vết thương quá nặng, quả thật không thích hợp nhích động.

“Kh…không phải…là..là cô ấy.” Liếc nhìn một cái, không cần chỉ đích danh mọi người cũng hiểu cậu đang nói ai.

“Ngươi biết thân phận cô ta àh?” Thì ra cô ta nổi tiếng vậy.

Gã thuộc hạ nuốt nước bọt. “Anh Khiết, Ngôn Túy Túy là danh pháp y nổi tiếng nhất dạo gần đây.”

“Àh! Pháp y…” Khoan, cậu ta nói gì? “Ngươi nói cô ta là nữ pháp y nổi tiếng không có án oan trên bản mổ của mình, Ngôn Túy…Túy Túy…..”

Thì ra, hèn gì anh ta cảm thấy quen quen, đã có nhiều bài báo viết về vụ án không đầu cô phá nhờ tư duy nhạy bén, khen cô dùng dao mổ khám phá bức màn sự thật như thể nào, hung thủ không thể trốn chạy, người chết oan mới có được ninh tịnh thật sự.

Á! Chết rồi, sao anh ta lại hồ đồ như thế, lại tìm đến pháp y còn đánh dấu vân tay, cả bọn toàn là bọn giang hồ nằm trong danh sách đen cần thu thập tư liệu của cảnh sát, mà cô ta lại là đại biểu của Tư Pháp.

Anh ta có nên chạy nạn trước khi lão đại tỉnh dậy không, chắc chắn anh sẽ chết thảm, lần này đúng là xin đơn thuốc của ma, chết chắc rồi.

Đau, là cảm giác đầu tiên của Thù Lang.

Cứ như là vừa đi một vòng từ Liệt Hỏa Điện của địa ngục trở về, toàn thân vừa đau vừa nóng như bị lửa thiêu, khiến anh khao khát một dòng suối có thể dập tắt được ngọn lửa, giảm bớt nỗi đau.

Đi trong bóng tối rất lâu, trong mơ ảo anh nghe thấy một giọng nữ rất không khách khí chỉ trích anh sao không chết đi, khiến anh có cảm giác muốn kéo cô ta lại mắng một trận, sau đó ném xuống biển cho cá mập.

Nhưng giọng nói đến nhanh mất cũng nhanh, không bao giờ kéo dài dai dẳng như đang khiêu gợi, ảnh hưởng đến tâm trạng anh, phụ nữ không nên tự phụ trước mặt anh, bởi sinh mạng họ nhỏ như kiến có thể chấm dứt chỉ bằng hai ngón tay.

Đổ vỡ.

Cô ta lại đến la ó nữa rồi, trách anh sống quá thọ không bố thí chút công việc cho ông chủ tiệm quan tài, sống không sống, chết không chết liên lụy người khác.

Gan to lắm, dám kêu lão đại của Ưng Bang Cuồng Ưng đi chết, cô ta thật sự chán sống không biết địa ngục có mấy tầng, không bắt cô ta xuống dưới xem xem đúng là đi ngược lại với tính cách của chim ưng, phụ nữ chỉ có thể trở thành thức ăn của đàn ông, không xứng mở miệng nói chuyện.


Là tiếng mở cửa, không có sự đồng ý của anh mà dám tự ý rời khỏi, cô ta quá to gan cuồng ngông rồi, anh ta phải trừng trị cô ta, bản tính của phụ nữ là phải phục tùng, cô ta đừng mong có ý nghĩ riêng.

Ánh sáng chói lòa lọt vào đôi mắt đang từ từ mở ra, anh ta cường ép bản thân thích ứng với ánh sáng quá đột ngột của mặt trời, nhìn thấy trần nhà màu xanh đậm chứng tỏ anh đang nằm trên giường, trên bức màn đang phất phơ nhuộm màu vàng nhạt của nắng.

“A! Đáng chết.”

Vừa định ngồi dậy, trước ngực bỗng truyền đến anh nỗi đau kịch liệt, sau đó những bộ phận khác của cơ thể cũng đau đớn theo.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng bị phản bội trước khi trúng đạn, một ả đàn bà liên thông với một gã trong bang bán đứng anh, giấu anh sự thật dẫn anh vào bẫy, trong trắng như ả mà lại có trái tim độc ác, anh ta đã quá xem thường ả.

Phụ nữ đối với anh chỉ như những chiếc áo để thay, anh vốn không dành quá nhiều tâm trí ở họ, thời hạn sử dụng không quá 3 năm.

Nhưng anh đã vì ả phá lệ……

“Yo, chúc mừng anh từ quỷ môn quan khải hoàn trở về, không ngờ anh chết đi sống lại câu đầu tiên lại là đáng chết, xem ra không nên cứu anh.” Xem vẻ thảm hại của anh ta, đáng ra nên chụp hình cất giữ.

“Là ngươi cứu ta?” Cái gã đáng ghét, kẻ anh không muốn nợ nhất là gã này.

Gã này nhất định sẽ nhớ kĩ điều này tám mười năm, chết cũng không thôi bắt anh nhớ kĩ trong lòng, không được quên.

Chàng trai tuấn tú phong độ thấy khuôn mặt tối tăm của anh liển cười ha hả. “Rất tiếc đó không phải là tôi, y thuật của tôi quá kém cỏi.”

Bởi vì anh chàng là bác sĩ nội khoa, mục chuyên môn là trị viêm ruột hay viêm da, không giúp được anh.

“Ta đã nghĩ là chết chắc rồi.” Thở phào nhẹ nhõm, mặt hiện vẻ kiêu ngạo âm u lạnh lùng.

“Tôi cũng cho là anh không cứu sống nổi, còn định đích thân đến trước mộ anh thỉnh tội.” Đêm canh ba đi đâu tìm bác sĩ, những bác sĩ ngoại khoa có tiếng thường không nhận case khó chữa vào buổi tối.

Tình hình đêm đó khá nguy cấp, từ dưới hồ vớt lên anh đã không còn hơi thở, anh ta cần lập tức dùng hô hấp nhân tạo, hy sinh 5 phút quý giá để hồi phục nhịp tim.

Người bình thường trúng đạn sẽ lập tức đưa đi bệnh viện, mà thân phận anh ta quá đặc biệt không thể kinh động cảnh sát, đành phải đưa anh ta về Tổng Bộ của Ưng Bang rồi tiếp tục nghĩ cách kéo dài thời gian với Tử Thần.

Thạch Khiết may mắn, đi khắp nơi mò mẫm lại mò được bác sĩ “ngoại khoa” cao cấp, kĩ thuật tinh tế đã níu lại sinh mạng sắp đứt, tuy rằng sở trường của cô thuộc lĩnh vực khác.

Nhưng cứu sống được là được rồi, mặc kệ cô ta là khoa ngoại, khoa thịt, khoa thần kinh, dao mổ cắt đều là thịt người thôi, chỉ khác ở “độ cứng”.

“Phùng Thạch Vũ, ngươi đang cười ta không chết được àh?” Đợi anh chết rồi mới đến thăm hỏi thì quá muộn.

“Huynh đệ, làm người nên khoan dung tí, đêm đó tôi đã vì anh gõ khắp cửa các bác sĩ lớn, chỉ là nhân duyên không tốt, không mời được người nào dám dùng dao với anh.” Ai cũng sợ chết.

Y đức là gì chứ, từ chuyện nhỏ cũng thấy được, không ít người mang tiếng có lương tâm lại đi tham lam “tiền đen”, tới khi có chuyện, đào, lí không cùng chủng loại, mỗi người một ngả, tuyệt đối không muốn dính vào hắc đạo.

Đến người thầy của anh ta cũng nói: Già rồi, không cầm nổi dao nữa, cứ thế tuyệt tình cắt đứt hy vọng cuối cùng của anh.

Có lẽ người tốt không sống thọ, họa hại dài ngàn năm, cử một người con gái đến cứu rỗi trái tim đen tối của anh ta, khiến người ta có kì vọng, đối kháng giữa chính tà sẽ kết thúc.

Phụ nữ! Có khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.

“Vậy là ai đã cứu ta?” Lạnh lùng hít 1 hơi, Thù Lang cầm vết thương điều chỉnh tư thế ngồi.

“Một người phụ nữ.” Phùng Thạch Vũ cố ý nuốt chữ không nói rõ, mang theo tâm trí chuẩn bị xem hài kịch cười thầm.

“Phụ nữ?!” Nhếch lông mày, Thù Lang khó chịu. “Cô ta là ai?”

“Thì là một phụ nữ.” Nhìn hắn tỏ thái độ xem thường phụ nữ, không trêu trêu hắn sao chịu được.

“Đừng giở trò con nít trước mặt ta, Thạch Khiết đâu?” Hỏi hắn thì biết ngay.

Mất hứng, Thù Lang đúng cổ hủ không hiểu chuyện. “Thạch Khiết ra ngoài xử lý công việc, hỏi tôi nhanh hơn.”

“Không phá đám?” Anh nghi ngờ cười đểu tỏ ý không tin tưởng.

“Thiên địa lương tâm đó! Tôi chọc phá anh hồi nào, anh tinh quá mà.” Phùng Thạch Vũ lớn tiếng kêu oan “không cẩn thận” vỗ vào vai Thù Lang, làm đau vết thương trước ngực của anh.

“Ngươi……” Ánh mắt trầm xuống, nỗi đau không thể nói khiến anh muốn giết người. “Món nợ này ta sẽ ghi lại.”

“Ai da! Tôi sợ quá, đại ca xã hội đen bắt tôi bán thân trả nợ.” Phùng Thạch Vũ tỏ vẻ sợ hãi dùng hai tay che ngực, mắc cỡ như con gái.

Người không nên chọc giận như Thù Lang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn trừng anh. “Làm trò hề đủ rồi chứ! Đợi lúc ta mở CLB Ngưu Lang sẽ không quên đưa anh làm tên cửa hiệu.”

“Phí phạm của trời, anh không để lại tự xài, vì là bạn cũ nên tôi tính rẻ anh 20%.” Anh chàng dùng ngón tay liên hoa chỉ nhẹ vào vết thương anh.

“Uhm!” Bực tức rênnhẹ, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi trên trán anh. “Ngươi cố ý.”

Ngày xưa đi học cứ phải chịu nhiều “chăm sóc” của hắn, cho dù là bạn tốt cũng có quyền ghi nợ, không thể cứ bắt người ta chịu uất ức được, lúc nên trả thù thì nên làm, có qua có lại mới công bằng.

Nhất là lúc này hắn không thể đánh lại, chọc phá thoải mái, thời cơ ác báo tới rồi, không cần phải lo bị đập chết.

“Tịnh Phong đâu? Bị ngươi thuốc chết rồi?” Đáng ghét, anh phải mau chóng phục hồi, sau đó đập nát gương mặt láo toét này.


Dường như biết rõ Thù Lang nghĩ gì, Phùng Thạch Vũ cười rạng rỡ cử động cơ thể. “Anh ta giúp anh đi điều tra kẻ đứng sau vụ này, những việc như thế chúng tôi không hy vọng sẽ tái diễn.”

Thật sự làm anh ta lo lắng hết hồn, tận mấy ngày anh không thể chợp mắt.

“Sẽ không có lần thứ hai.” Ánh mắt nham hiểm hung ác sáng lên khiến người ta cảm nhận thấy sát khí. “Ta nằm mấy ngày rồi?”

“Năm ngày.” Anh chàng xòe tay ra như hát kịch, đếm từng ngón từng ngón như người ngốc.

Năm ngày? “Người phụ nữ đó là ai?”

“Anh nói người phụ nữ nào, không đầu không đuôi ai đoán được.” Anh thật sự không biết đang nói ai.

“Anh chưa chơi đủ àh? Thật sự muốn ăn đấm mới nhớ?” Đau chết cũng phải đá một phát.

Phùng Thạch Vũ cười to xoa cằm. “Đừng cố gắng nha! Huynh đệ, anh muốn nằm thêm nửa năm để trốn tránh trách nhiệm ở Ưng Bang àh?”

“Nói.”

Bị thương rồi mà vẫn khó chịu. “Phương Hằng Tịnh không rõ nơi chốn, tay chân của Ưng Bang tạm thời không hành động, chỉ đợi một câu nói của anh.”

“Ta không nói ả.” Anh xém quên mất vết thương mà Phương Hằng Tịnh đem đến cho anh, Ả - ĐÁNG – CHẾT.

“Không phải ả thì còn ai…a! Ân nhân cứu mạng của anh Ngôn tiểu thư hả?” Gã này tính lấy thân đền ơn hay lấy oán trả ơn?

Sát khí.

“Ngôn gì?” Anh muốn xác định đó có phải là con ác ma cứ muốn anh chết sớm đi đầu thai không.

Phùng Thạch Vũ xụ mặt. “Là huynh đệ nên tôi khuyên 1 câu, đừng biết nguyên tên cô ấy anh sẽ sống vui hơn.”

“Đừng nói những câu đố mà ta nghe không hiểu, tên.” Thù Lang nói cương quyết, biểu hiện lạnh nhạt.

“Anh vừa tỉnh dậy không nên chịu quá nhiều đả kích, tôi sợ anh tức tới nỗi nhảy từ trên giường xuống.” Rồi đi luôn.

“Phụ nữ đều là một đám rác rưởi hạ đẳng, ta làm sao có thể vì phụ nữ phát điên?” Thù Lang hứ nhẹ khinh miệt.

“Người phụ nữ này khác, cô ta có thể khiến Thánh nhân vượt rào, Phật tổ hoàn tục.” Rồi mèo cũng biến thành chó sủa gâu gâu.

“Cô ta rất đẹp?” Lòng Thù Lang hơi xao động, quần áo không chê nhiều, với lại anh vừa vứt bỏ một cái.

“Đẹp hay không là tùy người nhìn, sắc đẹp của cô ấy xếp loại thượng đẳng, tính cách lại càng tuyệt đỉnh.” Đủ làm người khác phát điên.

Cô ta khơi dậy hứng thú trong anh rồi. “Ngươi chuẩn bị đưa ta đi bao nhiêu đường vòng mới chịu tiết lộ?”

“Nói trước, anh không được lấy tôi làm bao cát, người là do Thạch Khiết tìm về, tôi chỉ là người đứng nhìn.” Bởi thế nên vô tội.

“Đồ nước mũi………” Anh gọi khẽ nickname hồi nhỏ của Phùng Thạch Vũ.

Độc ác, móc lại vết thương cũ. “Được rồi! Tôi nói, cô ta tên là Ngôn Túy Túy, ngôn của ngôn ngữ, túy của túy ung chi ý bất tại tửu.”

“Cái tên lạ lùng, cha mẹ nào lại đặt tên đó cho con cái…….ngươi nhắc lại tên cô ta một lần nữa.” Anh tin rằng sắp có người bị lột da.

“NGÔN – TÚY – TÚY, cái tên rất quen phải không?” Anh ta chắc không xa lạ, hai năm trước một tướng giỏi của anh ta vì cổ mà bị phán tội chết.

Mà còn tội chứng rằng rằng, không cách nào cứu được, lông tóc và DNA đối chiếu không sai sót, chỉ thẩm tra một lần.

“Ta phải chém chết ả…….” Thù Lang quả tức phát điên rống lên, chấn động vết thương trước ngực đau không thể tả.

“Cô ta đã cứu anh, anh không thể giết cổ.” Đã nói là sẽ bị kích động, không nghe khuyên.

Bệnh chết là do số mạng, ai bảo anh ta vong ơn bội nghĩa, trời đang trừng phạt.

“CÔ Ả Ở ĐÂU?” Ngọn lửa lớn cháy lên trong mắt Thù Lang, như muốn nuốt trôi trời đất.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. “Yo, người đẹp đứng bên cửa chẳng phải là cha mẹ tái sinh của anh sao?”

Anh quay đầu rống lên, “Cô qua đây…..”

Cô ta là Ngôn Túy Túy?

“Thì ra anh chưa đi, tôi cứ tưởng con chó nhà ai đang lên cơn thèm tình chứ, có hơi không sức.” Tiếc thật, họa hại không chết.

“Cô…….”

“Coi bộ chiếc áo giấy tôi làm anh vẫn chưa dùng tới, để mai mốt mới đốt cho anh mặc vậy.” Ngôn Túy Túy lạnh lùng hất tóc, mở cánh cửa sổ cho gió lùa vào.

Đàn ông, loài sinh vật lẽ ra phải nên tuyệt chủng từ hàng thế kỉ trước. (Bị thích câu này =]])


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui