Trên người nữ nhân Du An Lý này, không tìm thấy nửa điểm mềm mại mà một nữ nhân nên có.
Trong nửa kỳ nghỉ hè bi thảm của Tả Nhan, nàng đã hoàn toàn nhận ra điểm này.
Kỳ thực, hầu hết những nữ nhân nàng tiếp xúc khi còn nhỏ, cho dù là trưởng bối của Tả gia hay bạn bè cùng trang lứa, phần lớn đều không có tính cách nhu nhược, đương nhiên Tả Nhan cũng không phải.
Lấy Mạnh Niên Hoa làm ví dụ, nữ nhân mà Tả Nhan sợ nhất trên đời không hẳn là người cường ngạnh như nàng tưởng tượng.
Mặc dù phương pháp giáo dục của bà rất nghiêm khắc nhưng Tả Nhan chưa từng bị đánh hay bị mắng, lần nào bà cũng bình tĩnh nói đạo lý, thỉnh thoảng đóng vai một người mẹ dịu dàng yêu thương khi Tả Nhan biểu hiện tốt.
Cho nên, khi Tả Nhan còn nhỏ, rõ ràng nữ nhân là sinh vật vừa mềm mại vừa cứng nhắc, chỉ cần có điểm yếu thì sẽ biến thành một loại nhu nhược, thậm chí là yếu đuối.
Mà Du An Lý là một loại khác.
Khuôn mặt kia quá lừa người, tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại là một sinh vật nguy hiểm tương phản.
Cô rất thông minh, đồng thời cũng cực kỳ nhạy bén.
Rõ ràng trời sinh có túi da tốt, nhưng cũng không có chút tính tình, phải biết rằng trong số những cô gái xinh đẹp mà Tả Nhan từng thấy, không ai chưa từng phát giận.
Nhưng Du An Lý khác với mọi người.
Cô giống như đưa ra lựa chọn độc lập trong quá trình tiến hóa sinh học, vứt bỏ hết thảy mềm mại cùng yếu ớt, trang bị cho mình trí óc cùng lý tính cường đại, trở thành một người máy lạnh lùng đi khắp nhân gian.
Mùa hè năm đó, Tả Nhan mê luyến bộ phim hoạt hình Gundam của Nhật Bản một đoạn thời gian, cho nên nàng lén lút phát âm là "Robot", đặt biệt danh là Du An Lý.
Ngày 1/8 thời tiết tốt, loại này có thể chiên trứng trên mặt đất.
Sáu giờ sáng đầu củ cải đi ra ngoài, đại khái là đi trộm bò, ăn thịt bò, tay không trở về.
Thù này ta nhớ kỹ.
Tối qua nàng bí mật gọi một cái pizza sầu riêng, gấp đôi nhân phô mai, cộng thêm một phần sầu riêng, ăn rất ngon.
Nhưng lúc giao đến đã có chút lạnh.
Nàng bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, vừa mới nóng lên, nàng thấy đầu củ cải đứng trên cầu thang, hỏi nàng có phải bỏ cái rắm vào lò vi sóng hay không.
Cái rắm, ngươi mới đánh rắm!
Bất quá nàng thấy vết bầm tím trên cổ cô gần như biến mất, cũng miễn cưỡng xem là chuyện tốt, bằng không cuối tuần sau Tả tiên sinh trở về còn thấy, nhất định sẽ làm ầm lên yêu cầu nàng kiểm điểm.
Khác: Bữa trưa hôm nay là cà ri khoai tây nạm thịt thăn phủ trên cơm.
Lúc đầu củ cải rửa rau nàng thay bằng món cà ri vàng cay gấp năm lần, ăn ngon đến cất cánh! Mạnh Niên Hoa phu nhân nói đúng, nàng có thể giả là người phương Bắc.
Không gian có hạn, hẹn tái kiến lão sư.
Nữ nhân ngồi bên cửa sổ lật trang sách trên tay, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Viết xong chưa?"
Tả Nhan nhanh chóng đóng cuốn nhật ký, liếc mắt nhìn cô, "Không phải chuyện của chị, hiện tại là thời gian tự học."
Trên mặt Du An Lý vẫn không có một chút biểu tình, giống như khiêu khích cô thế nào cũng vô dụng.
Nhưng hiện tại Tả Nhan đã có chút kinh nghiệm.
Nữ nhân này thật sự rất gian tà, không biết khi nào là có thể đem người đi bán.
Tả Nhan nghiêm túc nghi hoặc lần đó là cô cố ý để mình đi ra ngoài chơi, bởi vì cô biết buổi tối Mạnh Niên Hoa phu nhân sẽ trở về, có thể đến bị bắt ngay tại chỗ.
Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi, trước mắt nữ nhân này mới duy nhất để nàng đi ra ngoài chơi, chuyện này không thể chối cãi làm Tả Nhan bắt đầu dao động --- vạn nhất chuyện tiếp theo càng khó đối phó thì sao?
Trong thời gian Tả Nhan đang dao động, kỳ nghỉ hè tươi đẹp của nàng đã trôi qua một nửa.
Về chuyện xảy ra ngày hôm đó, không ai nói cho nàng biết nguyên nhân, quá trình và kết quả Tả Nhan cũng không đi hỏi.
Dù sao nàng cũng đã sớm quen rồi.
Thời điểm học lớp năm tiểu học, nàng sống ở nhà gia gia nửa năm, bạn học trên dưới đều có cha đưa đón, trong thời gian đó, nàng chưa từng gặp mặt cha mình.
Cho nên lúc đó Tả Nhan đã biết hoàn cảnh gia đình của nàng khác với những đứa trẻ khác, cha mẹ nàng không thể ở nhà với nàng mỗi ngày, mà chuyện nàng không thể hỏi cũng nhiều vô kể.
Nàng chỉ cần lớn lên khỏe mạnh bình an là tốt rồi, đây là kỳ vọng duy nhất của gia đình nàng.
Nhưng Tả Nhan tiếp thu sự thật rằng Du An Lý sống ở nhà nàng nhanh hơn trong dự đoán.
Ban đầu nàng thực sự rất chán ghét nữ nhân này, loại chán ghét này không chỉ bắt nguồn từ việc bị "người quản chế", mà còn bị một người không lớn hơn mình bao nhiều hoàn toàn đè bẹp.
Luận theo khuôn mặt cùng dáng người, cũng chỉ là bốn sáu - Du An Lý là bốn.
Tả Nhan mặt không đỏ suy nghĩ.
Nhưng khi nói đến chỉ số IQ, nàng lớn như vậy đây là lần đầu tiên nàng thua thảm bại.
Vốn dĩ Tả Nhan rất tự tin vào cái đầu của mình, nàng chỉ ghét đi học chứ không phải ngu ngốc, chỉ riêng về chỉ số IQ thật đúng là treo cổ con mọt sách.
Bằng không, sẽ không có cách nào đuổi đi năm gia sư liên tiếp, còn có thể không bị Mạnh Niên Hoa phu nhân tẩn cho một trận.
Nhưng khi Du An Lý xuất hiện, Tả Nhân đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
- - Này con mẹ nó ngươi có thật là con người không?
Tả Nhan thất thần dùng bút chì vẽ một con rô bốt trên sách bài tập, giả vờ tình cờ liếc nhìn người đang ngồi bên cửa sổ.
Cửa sổ bị một tấm rèm len mềm mại che chắn, nữ nhân có mái tóc ngắn ngang vai đang ngồi nghiêng, lật cuốn sách gốc dày như cục gạch trên tay, vẻ mặt chuyên chú.
Tả Nhan duỗi thẳng cổ đọc nội dung trên trang - đương nhiên, nàng không thể hiểu được.
Sau khi đọc rõ dòng chữ trong sách, nàng mở to mắt, nhìn Du An Lý như nhìn người ngoài hành tinh.
Hôm qua đọc bằng tiếng Đức, hôm nay lại bằng tiếng Thái?
Đây...!có còn là con người không trời.
Tả Nhan cúi đầu nhìn lướt qua cuốn sách bài tập toán đầy hình vẽ bậy, nhất thời cảm thấy buồn bực.
Tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy?
Đầu óc cũng không hơn không kém, các phương diện khác cũng bị đem ra so sánh, trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực điển hình.
Nghĩ lại một chút, sau khi Du An Lý dọn đến, sàn nhà chưa bao giờ bị bẩn.
Mỗi lần Tả Nhan sử dụng phòng tắm, nàng đều để đồ đạc lung tung, nhưng khi Du An Lý tắm rửa xong, nàng lại đi vào phòng tắm, phòng tắm trở nên sạch sẽ ngăn nắp, không còn vết nước trên gạch lát nền.
Thỉnh thoảng Tả Nhan đến phòng ngủ đối diện tìm cô, nàng có thể nhìn thấy vẻ ngăn nắp cùng tươi mới trong phòng, không có vấn đề gì.
Nàng trở về phòng xem xét, cho dù da mặt dày cũng sẽ xấu hổ đến đỏ bừng.
Cuối cùng, đồ ăn cô nấu đã khiến Tả Nhan hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của Du An Lý.
Kỳ thực, ngay cả cha mẹ nàng cũng không biết Tả Nhan không thích đồ ăn do a di quản gia nấu, bởi vì nàng rất kén ăn.
Nhưng mà, hoàn cảnh gia đình phức tạp, rất khó tìm được một người đáng tin cậy, lúc Tả Nhan học tiểu học, a di trong nhà hầu như hàng tháng đều phải thay đổi, sau này Tả Tăng Nhạc chuyển đến tỉnh khác, không đến mấy năm lại trở về thì tình hình mới tốt hơn một chút.
Cho nên, Tả Nhan trong sinh hoạt có những chuyện nhỏ không hài lòng cũng chưa bao giờ đề cập với cha mẹ, bởi vì bọn họ đã dùng toàn lực tạo cho nàng một hoàn cảnh sống thoải mái, đạt được những điều tốt nhất trong khả năng của họ.
Ngày đầu tiên Du An Lý đến sống, Tả Tăng Nhạc đã ký hợp đồng lao động với cô trước mặt Tả Nhan, Du An Lý gật đầu tỏ ý lý do dùng mức lương rất hợp lý.
Tả Nhan thực sự muốn biết rốt cuộc câu nói "Con cần một công việc an toàn và xứng đáng với khả năng của chính mình" đã đả động đến cô, hay câu cuối cùng "Nhan Nhan ở nhà một mình, lúc sinh bệnh không có ai chiếu cố con bé, hiện tại thúc thúc chỉ tin con" đã thuyết phục cô thành công.
Nhưng đối với câu trả lời này, sau một đoạn thời gian, Tả Nhan cũng không biết cảm thấy xấu hổ đi hỏi.
Chút khúc mắc trong lòng nhanh chóng biến mất sau khi ăn bữa cơm do chính Du An Lý nấu.
Kỳ nghỉ nhàn nhã trước năm thứ ba trung học, trong chuỗi ngày dạy thêm không ngừng nghỉ cuối cùng cũng kết thúc.
Đây là kỳ nghỉ hè bi thảm nhất của Tả Nhan.
Không có máy tính, không có máy chơi game, không được ra ngoài đi tiệm net hay khu trò chơi, ăn kem cũng phải xin phép, đặc biệt là khi dì cả đến, nàng cúi gằm mặt đi hỏi Du An Lý, nhưng cái đầu củ cải đáng chết kia lại không chút dao động.
Phần dày vò đau khổ này, trong ba ngày cuối cùng trước khi khai giảng, vì cuộc điện thoại của Mạnh Niên Hoa đã mở ra đỉnh điểm cao nhất.
"Tả Nhan, có phải em đã quên nói với tôi chuyện gì rồi không."
Sáng tinh mơ, khi Tả Nhan vào phòng tắm đánh răng, một người gần đây làm nàng gặp ác mộng mỗi ngày đi tới gõ cửa.
"Chị nói chuyện thật thích quanh co lòng vòng."
Nàng nhổ bọt kem đánh răng, vặn vòi nước rửa miệng.
Du An Lý nhìn nàng, không mặn không nhạt trả lời: "Vừa rồi a di gọi điện cho tôi, nói ngày đầu tiên khai giảng em có ba môn thi, sẽ ảnh hưởng đến việc xếp lớp."
Tả Nhan sững sờ ngẩng đầu lên nhìn cô.
"...!Ngọa tào, tôi quên mất."
Tả Nhan hối hận.
Nàng thế nhưng lại thực sự cảm thấy nữ nhân Du An Lý này không có tính tình, đây là khoảng thời gian mười bảy năm nàng thấy mắt nàng mù nhất.
Du lão sư tức giận cũng thật đáng sợ.
Nhưng trên mặt vẫn không có một tia cảm xúc.
Cô thậm chí còn kiên nhẫn hơn bình thường, nói năng chậm rãi, cẩn thận hơn.
Tả Nhan bị giam trước bàn máy tính, viết một tờ bài thi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều có hai chữ "cao hứng".
Một lần nữa nàng thấy đầu óc của Du An Lý tốt như thế nào, đối với bài mà nàng mất bốn mươi phút hoàn thành, Du An Lý chỉ cần năm phút sửa xong và tính điểm cho nàng.
"Còn hai mươi điểm nữa bài kiểm tra mới đạt tiêu chuẩn, làm lại lần nữa." Du An Lý bình tĩnh nói, lấy ra một bộ giấy kiểm tra khác đặt lên bàn.
Cô tự mình làm mấy tờ giấy này, không biết đã photo ra bao nhiêu bản.
Tả Nhan bị lăn lộn đến không biết giận, buổi sáng đã làm tiếng Anh, đến bây giờ đã làm gần bốn mươi cái đề toán.
Không ngừng làm câu hỏi, không ngừng viết câu trả lời sai, không ngừng nghe cô giảng những câu làm sai.
Những kiến thức khiến nàng căm ghét đã bị nhồi nhét vào trong.
Tả Nhan không biết mình còn thừa bao nhiêu trí nhớ, nhưng nàng biết mình thực sự không còn bao nhiêu.
Nhưng nữ nhân Du An Lý này không cho nàng chút cơ hội thư giãn, chỉ nhét mấy câu hỏi vào đầu nàng.
Tả Nhan vùi đầu, càng viết càng bi phẫn, cảm thấy từ trước đến nay chưa từng ủy khuất như vậy.
Trong nhà không ai không sủng nàng, chỉ có Du An Lý mới dám quăng quật nàng như vậy.
Du An Lý đáng chết.
Đầu củ cải đáng chết.
Tả Nhan cắn môi, dùng sức hít mũi, tiếp tục chiến đấu với câu hỏi lớn.
Buổi trưa nàng vừa ăn một bát cơm đã vội vàng chạy lên làm đề, hiện tại đói đến hoa cả mắt, nhưng trời bên ngoài vẫn còn xanh, còn lâu mới đến giờ ăn tối.
Mệt mỏi, đói bụng, buồn ngủ, Tả Nhan đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt.
Người ngồi bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Làm xong tờ này rồi đi ăn cơm."
Tả Nhan một tất lại muốn tiến thêm một bước, nói: "Hiện tại tôi muốn ăn ngay."
"Làm xong tờ này." Nửa điểm cũng không lay được.
Tả Nhan càng khó chịu, vừa rồi nàng còn có chống đỡ được, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn vứt bút đi.
Du An Lý dừng một chút, đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, xoa xoa.
"Em sẽ làm được, tôi tin em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...