Lảng Tránh Ái Muội FULL


“Tối nay có việc, sau khi tan tầm em về nhà trước đi.” 
Tả Nhan vừa mới thu thập đồ đạc, định tắt máy tính liền nhìn thấy một thông báo hiện lên trên cửa sổ WeChat.
Nàng vô thức liếc về hướng văn phòng của Du An Lý.
Mấy giây sau, nàng đã rời khỏi ghế lại đặt mông xuống lần nữa.
Tả Nhan quay lại bàn, gõ một câu trên bàn phím.
“Chị đi làm gì?”
Nàng không cảm thấy một người sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy sẽ có bất kỳ cuộc tụ tập nào ở trong nước, đến lúc này, hầu hết các bộ phận liên quan cũng đều tan tầm, cũng không cần thiết thông qua tài liệu hay thủ tục.
Chuyện còn lại, có cái gì mà không thể mang nàng theo?
Người bên kia không trả lời, thậm chí trạng thái hoạt động cũng không xuất hiện.

Tả Nhan mím môi nhấp vào vòng bằng hữu của Du An Lý, chuẩn bị lướt qua tìm manh mối.
Trước đây vì đủ loại lý do khác nhau, nàng vẫn luôn kìm nén coi như không nhìn thấy, bởi vì nàng sợ nhìn thấy những thứ mà nàng không muốn nhìn thấy.
“Tả Nhan, sao còn chưa đi a?”
Trương Tiểu Mỹ ở phía đối diện đã trang điểm xong, nhấc túi xách đi tới.
Tả Nhan mặt không đổi sắc, nhanh chóng đóng cửa sổ vòng bạn bè cùng trò chuyện của Du An Lý, sau đó nhấn nút tắt máy.
“Vừa xong, cùng đi đi.”
Nàng nói xong thu dọn thập đạc rời khỏi chỗ ngồi.
Trương Tiểu Mỹ không phát hiện cái gì không đúng, hiện tại một lòng một dạ chuyên chú buổi hẹn hò tối nay.
“Cô giúp tôi nhìn một chút, một thân này có vấn đề gì không.”
Cô mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, chất liệu lụa được may ôm sát cơ thể, hoàn mỹ tôn lên vóc dáng của cô.
Tả Nhan nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó giơ ngón tay cái lên trả lời: "Cô chính là Kim Hoa Lưu Diệc Phi."
Trương Tiểu Mỹ đến từ Kim Hoa, trên người có nhiều đặc điểm của người Giang Tô, nhưng bản thân cô quan tâm nhất vẫn chính là khuôn mặt mình, dùng lời cô nói chính là.


"Ai không muốn mỗi ngày mang tâm tình tốt đi soi gương?"
Tả Nhan tỏ vẻ phi thường tán thành, ai lại không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nữ? Nhưng nàng quá lười, không muốn tốn sức thu thập chính mình, cho nên cũng liền nhìn mỹ nữ xung quanh dưỡng nhãn.
Trương Tiểu Mỹ cười híp mắt nhìn nàng một cái, hiển nhiên rất hưởng thụ, còn thân mật khoác cánh tay nàng, cùng nàng đi vào thang máy.
Tả Nhan chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, nàng có chút không thoải mái, nỗ lực rất lớn mới để mình không biểu hiện ra ngoài.
Suốt 4 năm đại học, để tránh bị hiềm nghi, nàng thuê một căn hộ ngoài khuôn viên trường, mặc dù bỏ ra nhiều tiền hơn một chút nhưng vẫn tốt hơn là nhìn thấy những thứ không nên thấy, hoặc không liên quan tới mình.
Bởi vì chuyện này, thời còn đại học nàng không có nhiều thời gian như những người khác, nhắc tới đại học tốt đẹp, một chút nàng cũng cảm thụ không nổi, nhưng muốn nói kiếm tiền mệt mỏi đến mức nào, vậy nàng liền có thể có chuyện hàn huyên.
Hai người đi vào thang máy, không biết là do may mắn hay hai người ra quá muộn, trong thang máy không còn ai nữa.
Tâm tình Trương Tiểu Mỹ thoải mái, vẫn đang loay hoay chỉnh sửa tóc tai cổ áo, Tả Nhan không cần đoán cũng biết tối nay lại có thêm "chuyện tốt".
Theo lý thuyết thì Trương Tiểu Mỹ nhỏ hơn Tả Nhan một tuổi, vẫn còn là cô gái rất trẻ, căn bản không cần phải gấp gáp lo lắng đại sự nhân sinh của mình, nhưng nhìn chung bọn họ vẫn là nữ nhân chưa lập gia đình trong văn phòng, tích cực nhất ngược lại là Trương Tiểu Mỹ.
Tả Nhan không thể hiểu được, nhưng cũng không mở miệng nói cái gì, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.
“Xem ra cuộc gặp gỡ lần này đối với cô không tồi.”
Tả Nhan mang hàm ý "Khen tặng" nói một câu - cùng đồng nghiệp nói về thứ bọn họ tự hào cũng là quy tắc sinh tồn trong sự nghiệp, việc này không chỉ cho bọn họ cơ hội “khoe khoang”, cũng có thể kết nối cảm tình, không cần quá thân mật, chỉ cần duy trì hảo cảm là được.
Tả Nhan không lén lút xã giao, nhưng nàng vẫn có thể hòa đồng với mọi người trong văn phòng, điểm này không thể tách rời.
Trương Tiểu Mỹ cũng nghẹn một ngày, gần đây cũng có chút ngăn cách với Tôn tỷ, ngượng ngùng muốn tìm đối phương, lúc này bị Tả Nhan hỏi tới, cuộc trò chuyện liền được mở ra.
"Ai nha, kỳ thực ngay từ đầu tôi không thích anh ấy, tuổi tác của anh ấy có chút lớn, hơn nữa rất bận công việc, cho nên tôi cảm thấy không quá thích hợp với tôi."
Mặc dù Trương Tiểu Mỹ nói như vậy, những rõ ràng biểu tình không phải như vậy.
Trong lòng Tả Nhan hiểu rõ, ngoài miệng lại hỏi: "Hai người quen nhau bao lâu rồi? Ở chung nhiều một chút mới biết có hợp hay không chứ?"
Trương Tiểu Mỹ lộ ra chút ý cười ngượng ngùng, nói: "Hẳn là hơn một tuần, có vẻ anh ấy rất hài lòng với tôi, còn hỏi tôi có muốn dùng bữa với người nhà của anh ấy không.”
Tả Nhan thực sự có chút kinh ngạc.
—— Tốc độ nhanh như vậy, nghe tới liền không đáng tin cậy.
Nhưng nàng thức thời không nói lời gì gây mất hứng, chỉ phụ họa vài câu, cùng Trương Tiểu Mỹ đi ra khỏi thang máy.

Hai ngày tan tầm không đi bãi đậu xe, Tả Nhan có chút không quen, không nhịn được lấy điện thoại ra liếc nhìn WeChat.
Vẫn chưa trả lại nàng.
Nữ nhân xấu xa, lúc lạnh lúc nhạt chơi vui vẻ vậy sao.
Trong lòng Tả Nhan nghẹn một ngụm khẩu khí, ngay cả vui sướng được tan tầm đúng giờ cũng không thể khiến nàng vui được nữa.
Mặt khác, Trương Tiểu Mỹ mỉm cười đắc ý, buồn vui của nhân loại thực sự hiểu không thông.
Nàng gác lại mớ tâm tư hỗn độn, chuẩn bị tạm biệt Trương Tiểu Mỹ, trực tiếp đi đến ga tàu điện ngầm.
Trương Tiểu Mỹ lên tiếng trước: “Hắn đến đón tôi!”
Tả Nhan dừng một chút, nhìn theo tầm mắt của cô.
Một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở ven đường, một nam nhân mặc âu phục dựa vào trước cửa xe, giơ tay kiểm tra thời gian.
Tả Nhan híp híp mắt, không hiểu tại sao nàng cảm thấy người này khiến nàng không thoải mái, thậm chí không chỉ là không thoải mái, mà là...
Trương Tiểu Mỹ sửa tóc và váy, gọi nam nhân đằng kia: “Bên này!”
Cô vẫy vẫy tay, bộ dáng giống như là cô bạn gái nhỏ đang yêu.
Nam nhân đứng trước xe ngẩng đầu nhìn qua, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Sau đó, tầm mắt hắn đảo qua khuôn mặt của Tả Nhan.
Tả Nhan: "..."
Nàng không chút suy nghĩ liền xoay lưng bỏ chạy lấy người, thậm chí còn cầu nguyện hắn không nhận ra mình.

Dù sao nàng cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu không quen thuộc cũng khó nhận ra nàng.
Nhưng mà, thanh âm kia đã vang lên: “Tả Nhan?”
Tả Nhan nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng là xoay người lại.

Nàng nhìn nam nhân đang đi tới, nỗ lực nặn ra nụ cười không có chút xấu hổ, ngay cả khi nàng đã xấu hổ đến da đầu tê dại.
"Lý đại ca? Thật trùng hợp a, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra anh."
Tả Nhan dối trá nói, nhưng nụ cười trên mặt lại không nhìn ra một chút chân thành.
Trương Tiểu Mỹ nhìn hai người, hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”
Lý Tiêu đi tới trước mặt hai người, trước tiên trả lời: “Đúng vậy, thật trùng hợp, còn có thể gặp lại em ở nơi này.”
Sau khi nói xong mới đỡ Trương Tiểu Mỹ đi xuống từ bậc thang, giúp cô cầm túi xách, sau đó giải thích: "Tả Nhan với em trai anh là đồng học, trước kia rất thường thấy."
Lý Tiêu tùy ý nói, nhưng Tả Nhan không thể đứng yên một giây nào, sau đó, nàng vội vàng nói: "Tôi phải đi gọi xe, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, Tiểu Mỹ, mai gặp."
Ngày thường Trương Tiểu Mỹ vẫn luôn thiếu tâm nhãn, không biết như thế nào hôm nay lại mọc ra tâm nhãn, cô nắm lấy nàng, nhiệt tình nói: "Tôi còn chưa từng nghĩ sẽ có trùng hợp như vậy, đây là duyên phận a, vừa lúc hôm nay sẽ cùng em trai Lý Tiêu đi ăn cơm, cô đi cùng hai người chúng ta đi."
Tả Nhan không khó đọc được tâm tư của cô, có thể nhìn ra cô rất thích Lý Tiêu.
Nhưng chính mình đi ăn bữa tối này không những không giúp cô giành được hảo cảm của Lý Minh Minh, mà còn có thể sẽ biến khéo thành vụng.
Tả Nhan thực sự không biết phải nói thế nào, nhưng Lý Tiêu ở bên cạnh lại nói: "Cũng đúng, Tiểu Minh không biết mấy năm nay em sống như thế nào, hôm nay khó có được gặp gỡ, không bằng em cùng hai người chúng ta đi ăn cơm đi.


Cuối cùng Tả Nhan vẫn không thể từ chối.
Nàng ngồi trên băng ghế sau, nghe tình nùng mật ý của đôi tình lữ trước mặt, chỉ cảm thấy như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than, như bị kim châm, cả người đều khó chịu.
Lại nghĩ chút nữa sẽ gặp lại Lý Minh Minh khiến nàng càng thêm khó chịu.
Lý Tiêu luôn là người có phong độ, trên đường đi cũng không bỏ quên Tả Nhan, ngẫu nhiên gợi lên đề tài, mỗi đề tài đều nắm chắc có chừng mực, không cho người cảm thấy xa cách, hay là không có cảm giác bị mạo phạm.
Tả Nhan ngoài miệng đáp lại mấy câu chuyện phiếm, trong lòng cũng phải thừa nhận dù trong lòng nàng có thành kiến ​​với nam nhân này, nàng cũng không thể phủ nhận hắn là đối tượng rất thích hợp để kết hôn.
Khi nàng còn là sinh viên nàng không hiểu điểm này, chỉ cảm thấy việc thích một người là việc của mình, không liên quan gì đến người khác.
Sau khi lớn lên nàng liền biết, thích và cùng một chỗ căn bản là hai chuyện khác nhau, chứ đừng nói đến hôn nhân.
Trên thế giới này có vô số người kết hôn, có mấy ai thực sự hiểu được bản chất của hôn nhân đây?
Dạo một vòng ngoài xã hội, lại quay đầu nhìn lại, năm đó Lý Tiêu mới ngoài 30 tuổi đã là "cổ phiếu chất lượng tốt" trên thị trường hôn nhân và tình yêu, đương nhiên hắn có vốn để theo đuổi bất kỳ nữ nhân ưu tú nào.
Chỉ tại thời điểm đó Tả Nhan không chịu thừa nhận - mình đều thua hắn về mọi mặt.
Không ngoài dự đoán nơi ăn cơm không phải là một nhà hàng lãng mạn kiểu phương Tây, mà lại là nơi thứ Tư tuần trước Tả Nhan mới ghé vào.
—— Nhà hàng Bình An.
Đương nhiên cấp bậc của nơi này cũng rất cao, có thể nói là nhà hàng hợp khẩu vị cùng giá cả nhất trong các nhà hàng Trung Hoa bản địa.

Nhưng khi Tả Nhan nhìn thấy nơi này, nàng lại nhớ tới cơn say của mình vào đêm hôm đó, tâm trạng vốn đã căng thẳng của nàng lại càng kém hơn.
Lý Tiêu mang hai người đến phòng, lúc trước trưởng phòng Lưu phải mất nửa tháng mới đặt được phòng, với hắn mà nói chỉ là chuyện đơn giản.
Đầu óc Tả Nhan đầy những thứ rối tung rối mù, tâm tư nàng đã bay về phía chân trời.
Nàng đang suy nghĩ khi Lý Minh Minh nhìn thấy mình sẽ phản ứng như thế nào.

Dù sao lúc trước hai người tách ra cũng không tính là vui vẻ, cho nên chuyện có thể xảy ra nhất chính là --- mình xuất hiện sẽ làm bữa cơm vốn dĩ rất hòa hợp này trở nên xấu hổ.
Những phòng ở tầng ba cách âm rất tốt, cho nên trên hành lang tương đối yên tĩnh, Tả Nhan đi ngang qua vài cánh cửa bị đóng kín cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Phòng Lý Tiêu đã đặt là gian cuối cùng, còn chưa đến thì điện thoại của hắn đã đổ chuông --- trên đường đi hắn đã trả lời vô số cuộc gọi.
“Tiểu Minh đến rồi, hai người đến đó trước đi, tôi lập tức đến ngay.” Hắn lộ ra nụ cười áy náy.
Trương Tiểu Mỹ có ý thức đảm nhận trách nhiệm chiếu cố khách nhân, xem ra đã nhập vai "chủ nhà".
Nắm lấy cánh tay của Tả Nhan đi về phía phòng cuối cùng, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Chút nữa cô nói giúp tôi với nhé, làm ơn a.”
Tả Nhan đang có tâm tình phức tạp, đang định thẳn thắn nói có thể mình không giúp được gì thì thấy thấy cánh cửa cuối cùng bên tay phải trước mặt đã mở ra.
Trương Tiểu Mỹ nắm chặt cánh tay của Tả Nhan, giả vờ thản nhiên chào hỏi thanh niên ở cửa.
“Xin chào.”
Thanh niên cao gầy cũng mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào.”
Thái độ của hắn không xa lạ cũng không quá nhiệt tình, giống hệt phong cách của Lý Tiêu.
Nói xong, tầm mắt của Lý Minh Minh rơi vào trên người Tả Nhan.
Tả Nhan đang nghĩ chào hắn như thế nào mới không có vẻ ngượng ngùng, cánh cửa thứ hai trước mặt liền bị đẩy ra từ bên trong.
Nàng và Trương Tiểu Mỹ vẫn còn đứng ở cửa, chỉ có thể tránh lối đi chờ người mặc đồng phục nhân viên phòng ăn rời đi.
Động tĩnh này liền để người trong phòng xuất hiện trong tầm nhìn.
Trương Tiểu Mỹ sửng sốt, không nhịn được mở miệng nói: “Du tổng?”
Tả Nhan vô thức liếc nhìn Lý Minh Minh trước mặt, sau đó nhìn về phía nữ nhân ngồi trong phòng, ánh mắt đột nhiên tối sầm.
——Mẹ nó, chơi tôi à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui