Trên khuôn mặt Diệp Thiên không có bất cứ cảm xúc gì, anh dìu Vương Tú Liên đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hồ Nghiêm.
"A Khuê, xử lý hết tất cả đi!"
"Vâng!"
Một giọng nói nhỏ vang lên, mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh bay qua.
Sau đó đột nhiên hoa mắt chóng mặt.
Chỉ trong chớp mắt, A Khuê vẫn đứng yên tại chỗ, hình như cơ thể chỉ vừa lắc lư.
Thế nhưng mấy tên côn đồ do Hồ Nghiêm dẫn đến đều ngã ra đất.
Bất động, không rõ sống chết thế nào.
Yên tĩnh!
Lặng yên như đã chết rồi vậy!
Tất cả mọi người có mặt ở đó ngoài Diệp Thiên ra thì đều trợn trừng mắt.
Nhìn vào mắt Lâm Khuê giống như nhìn vào con quái vật.
Diệp Kính Sơn miệng há hốc, ngây hết người.
Lúc đầu, anh bị hai trong số bốn người này liên thủ đánh thương.
Nếu khi đó gia đình họ hồ còn bất cứ sự sợ hãi nào thì ông ta tuyệt đối không thể thoát chết.
Nhưng hiện giờ bốn người hợp sức lại bị một anh chàng giết chỉ trong chớp mắt.
Thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Sau khi hết ngạc nhiên, cô chợt nghĩ.
Người này có sức mạnh như vậy, nhưng anh ta vâng lời và kính trọng Diệp Thiên.
Vậy thì sức mạnh của Diệp Thiên còn đến mức nào nữa?
Địa vị của Diệp Thiên còn cao quý đến mức nào nữa?
Vì nghĩ vậy nên ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Thiên đều thay đổi.
"Anh, anh là ai, tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, đắc tội với gia đình họ Hồ thì không có lợi cho anh đâu."
Hồ Nghiêm bị sốc và không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Mặc dù bốn tên côn đồ không phải là kẻ mạnh nhất trong gia đình họ, nhưng chúng chắc chắn không yếu.
Nhưng lại dễ dàng bị giết như thế.
Hai người này tuyệt đối không phải tầm thường.
Diệp Thiên ngẩng đầu lên và bước từng bước về phía quan tài.
Hồ Nghiêm nuốt nước bọt và lùi lại vài bước trong vô thức.
Diệp Thiên cho anh ta cảm giác như một ngọn núi, ép từ đỉnh xuống.
"Gia đình họ Hồ gan không hề nhỏ chút nào" Giọng nói của Diệp Thiên điềm tĩnh nhưng trong tai của Hồ Nghiêm nó giống như sấm sét vậy.
"Món quà này chú tôi không dùng được. Chủ nhà ông muốn thì hôm khác tôi có thể tặng ông ta một cái."
Nói rồi tay phải anh vẫy nhẹ nhàng về phía quan tài và bất thình lình thả nó ra.
Rắc rắc rắc!
Chỉ trong chốc lát, chiếc quan tài nứt vỡ, xoẹt một tiếng đã vỡ vụn trên mặt đất rồi.
Không hề có dấu hiệu báo trước nào cả!
Hừ hừ!
Cả sân chỉ có một hơi thở lạnh buốt.
Nếu như vừa nãy sức mạnh của A Khuê làm mọi người kinh ngạc.
Thì chiêu này của Diệp Thiên giống như là kỳ tích vậy.
Chỉ cần một cái phất tay đã khiến chiếc quan tài vỡ nát.
Nếu như thật sự động thủ thì ai có thể là đối thủ đây?
Diệp Na phản ứng không kịp, cô che miệng hoài nghi.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng anh trai Tiểu Thiên người luôn gầy gò yều ớt, giờ lại mạnh mẽ đến thế.
Vương Tú Liên miệng há hốc, không thể thốt nên lời.
Cô đứng gần nhất với Diệp Thiên và lúc này cô cảm thấy hơi thở của mình không còn nhịp nhàng nữa.
Đây là thứ bỏ đi mà trước kia bà ấy vẫn thường nóisao?
Ngô Thông lặng lẽ trốn sau lưng những người khác, không ngừng lau mồ hôi lạnh, chỉ muốn tìm một kẽ nứt trên đất để chui vào trong đó.
Để loại người siêu phàm thế này làm bảo vệ cho hắn? Đây không phải là tự hắn tìm đến cái chết sao?
Hắn ta thấy rất hạnh phúc vì có thể sống đến ngày hôm nay.
Chỉ có Diệp Kính Sơn ánh mắt toát lên vẻ nhẹ nhõm.
Ông biết rằng Diệp Thiên không bao giờ là đồ bỏ đi.
Con trai của Lâm phu nhân chắc chắn sẽ xuất chúng hơn người.
Trong lúc đang bị kích động thì trong lòng lại dấy lên hoài nghi.
Diệp Thiên rốt cuộc đã trải qua những gì trong mười năm qua?
"Đây, đây"
Hồ Nghiêm ngây người nhìn những mảnh vỡ của quan tài trên mặt đất, và những giọt mồ hôi lạnh toát rơi trên trán hắn.
Đây thực sự là sức mạnh mà con người có thể có sao?
"Đi về nói với gia đình họ Hồ, còn dám đến gây sự nữa thì gia đình họ Hồ không cần thiết phải tồn tại trên đời này nữa."
Bá đạo, thật sự bá đạo.
Ngoài bốn gia tộc lớn, chỉ có Diệp Thiên là người dám nói điều này ở Dung Thành.
"Tiểu, tiểu tử, mày được lắm, có giỏi thì để lại tên của mày."
Giọng nói của Hồ Nghiêm run rẩy, đầy xỉa xói.
"Gia đình họ Diệp, Diệp Thiên "
Diệp Thiên? Con trai nuôi của Diệp Kính Sơn hơn mười năm trước?
Hồ Nghiêm cau mày, lại thấy Diệp Thiên đang nhìn hắn chằm chằm.
"Cút!"
Một chữ thôi đã khiến Hồ Nghiêm cảm thấy lạnh khắp người, quay người bỏ chạy.
Đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại và cười khẩy.
"Diệp Thiên, Diệp Kính Sơn, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, núi Tú Tuyết là nơi gia đình họ Từ đã chỉ đích danh muốn có. Nên làm thế nào thì các người tốt nhất là tự biết điều đi.”
Nói xong, sợ Diệp Thiên nổi trận lôi đình nên hắn nhanh chóng chuồn đi.
Gia đình họ Từ?
Sắc mặt Diệp Kính Sơn và Vương Tú Cầm đột nhiên trắng bệch.
Một gia đình họ Hồ hạng hai mà có thể làm gia đình họ Diệp loạn cả lên.
Nếu còn đắc tội với gia đình họ Từ nữa thì gia đình họ Diệp gần như không thể ngóc đầu lên được.
Tất cả các vị khách nhìn nhà Diệp Kính Sơn với ánh mắt cảm thông.
Ngô Thông thậm chí còn khó tránh khỏi hơn.
Chỉ vì một phần mộ mà đặc tội gia đình họ Từ.
Có đáng không?
Chỉ có mỗi Diệp Thiên là thần sắc không có chút thay đổi gì.
Chỉ thấy anh quay phắt người lại, bước hai bước tiến đến trước mặt Diệp Kính Sơn.
Rầm!
Mặt đất dường như run rẩy, Diệp Thiên kiên quyết quỳ xuống trước mặt Diệp Kính Sơn.
Lúc này, anh không còn là một huyền thoại quân sự nữa, không còn là Lăng Thiên Chiến Thần.
Chỉ là con trai nuôi của Diệp Kính Sơn, quý tử của Lâm Tú Tuyết.
"Diệp Thiên đa tạ chú vì đã bảo vệ ngôi mộ cô độc của mẹ con."
Một lời cảm ơn ngắn gọn, chứa đựng quá nhiều thứ.
Diệp Na và Vương Tú Cầm kinh ngạc!
Có được thực lực như vậy nhưng vẫn nhớ đến ân tình.
Không thể phủ nhận rằng Diệp Thiên thật sự không phải là người Ngô Thông có thể so sánh được.
"Tiểu Thiên, con đang làm cái gì vậy, nhanh đứng lên đi!"
Nước mắt của Diệp Kính Sơn đã rơi lã chã, nhanh chóng dìu Diệp Thiên đứng lên.
"Con đã trưởng thành rồi, là người làm việc lớn. Sao có thể dễ dàng quỳ gối như thế được?"
Diệp Thiên lắc đầu "Sao chú lại nói vậy, con là do một tay chú nuôi lớn nên người, cái quỳ này chú nhận được ạ."
Diệp Kính Sơn ngây người rồi liên tục gật đầu. Ông không nhìn nhầm người.
Lâm Khuê nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt càng thêm kính trọng và sùng bái.
Sở dĩ anh cung phụng và kính trọng Diệp Thiên như vậy vì ngoài sức mạnh của Diệp Thiên thì còn nhân cách làm người của anh ấy nữa.
Thiên hạ này, người có thể nhận được cái quỳ của anh thì chỉ có mình Diệp Kính Sơn mà thôi.
"Chú yên tâm, việc của núi Tú Tuyết cháu sẽ tự xử lý. Không còn sớm nữa, chú đi nghỉ sớm đi."
Nói xong, anh dẫn theo Lâm Khuê quay người bước ra ngoài.
Diệp Kính Sơn vội vã ra tiễn, Vương Tú Cầm và Diệp Na đi theo sau.
"Tiểu Thiên à, đây cũng là nhà của con, con nhất định phải thường xuyên trở về thăm nhé."
Diệp Thiên mỉm cười và gật đầu, "Chú yên tâm, con sẽ ở lại Dung Thành một thời gian và sẽ đến thường xuyên, thím, tiểu Na, mọi người đi nghỉ sớm đi."
Nói xong, anh ngồi lên chiếc Jeep và dần dần khuất bóng phía xa xăm.
Diệp Na ngây người nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng cô có một cảm giác trống rỗng.
"Thưa anh, biệt thự Thiên Cung đã được dọn dẹp xong, anh có thể ở lại bất cứ lúc nào."
Biệt thự Thiên cung là khu vực biệt thự sang trọng nhất ở Dung Thành, thậm chí đến gia đình họ Từ cũng không đủ tư cách vào ở.
Diệp Thiên lắc đầu "Lên núi Tú Tuyết trước!"
"Vâng!"
Núi Tú Tuyết nằm ở phía Bắc của Dung Thành, nơi được chọn làm khu khai thác mới.
Mặc dù đó chỉ là một ngọn núi nhỏ, lại chiếm một diện tích không hề nhỏ và vị trí tốt nên sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhằm vào.
Xa xa, Diệp Thiên nhìn thấy một con đường núi quen thuộc, rộng hơn nhiều so với trước đây và hai hàng cây bạch quả bên cạnh cũng mọc lên dày đặc.
Hơn mười năm trước, mỗi tháng, Diệp Kính Sơn sẽ đưa anh đi theo con đường này đến để thắp hương cho mẹ.
Chớp mắt mười năm đã trôi qua!
Haiz! Tiếng thở dài!
"Thưa anh, chúng ta tới rồi!"
Khi xe dừng lại, Lâm Khuê mở cửa xe cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên thở dài và đi về phía ngôi mộ đơn độc cách đó không xa.
Lâm Khuê không đi theo, đứng thẳng và cúi đầu trong im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...