Lẳng Lơ Tao Nhã

Lời lẽ sắc bén, khiến cho đám học trò cùng dân chúng bên dưới đồng loạt reo hò theo, yêu cầu nghiêm trị đám gia nô nhà họ Đổng và bọn lưu manh du côn.

Lời nói của Trương Nguyên rất có tính kích động, Vương Thiện Kế tức thầm, sầm mặt lại nói:
- Đem đám người đó tới đây.

Năng Trụ, Phùng Hổ cùng với mấy gia nô nhà họ Lục đẩy bọn người nhà họ Đổng, lúc này bị trói thành một xâu, tới trước huyện đường. Vương Thiện Kế thoạt nhìn, thấy kẻ nào kẻ nấy mặt mày bầm dập, đầu sưng máu chảy, thầm nghĩ “đã đánh đến nước này rồi mà vẫn còn muốn nghiêm trị”, ông ta đâu biết rằng, trước khi bị đưa đến huyện nha, đám người này đã được sửa sang lại rồi, bằng không còn thê thảm hơn. Vương Thiện Kế nói:
- Các vị cũng đều đã nhìn thấy rồi, đám người này đã bị đánh đập nghiêm trị rồi, cứ giam lại trước đã, các ngươi giải tán đi.

Lục Thao chắp tay nói:
- Xin huyện tôn đưa người vào công đường thẩm án.

Bọn học trò cùng với Dương Thạch Hương đồng thanh:
- Xin huyện tôn đại nhân đăng đường thẩm án.
Âm thanh trấn động cả mái ngói.

Vương Thiện Kế vốn định làm mặt nghiêm để cự tuyệt, ông ta đường đường là chính thất phẩm huyện lệnh, khi nào thẩm án đâu phải do bọn tú tài này nói là thẩm, nhưng Thanh Phổ huyện thừa bước đến, thì thầm nói:
- Huyện tôn, chớ chọc giận đám đông, đám học trò này tụ tập được nhiều dân chúng như vậy, chắc chắn là có sự chuẩn bị từ trước, hôm nay mà không lên công đường thẩm án, e là sẽ khó dẹp yên.

Vương Thiện Kế trầm ngâm một lát, nói một tiếng:
- Mở công đường thẩm án.
Đoạn quay người đi vào, ngồi lên ghế chánh thẩm trong Nhật Kiến đường, Huyện thừa, chủ bộ chia ra ngồi hai bên, hai hàng nha dịch cầm thủy hỏa côn đứng dưới bậc cấp. Mười hai tên gia nô Đổng thị và lưu manh du côn quỳ đó, ba huynh đệ Trương Nguyên cùng với hơn hai mươi học trò Thanh Phổ đứng trước công đường xem thẩm án. Lục Thao là nguyên cáo, nên đứng phía trước.


Ngọn nguồn sự tình thực ra đã rất rõ ràng, bây giờ chỉ xem xem Vương Thiện Kế sẽ xử trí đám người nhà Đổng thị này như thế nào thôi. Vương Thiện Kế ho một tiếng, hỏi:
- Các người đều là người nhà của Đổng thị ở Hoa Đình phải không?

Tên môn khách Đổng thị mặt mũi sưng vều, kêu lên:
- Huyện tôn, học trò Bặc Thế Trình là tú tài Thượng Hải, thi đậu sinh đồ vào năm Vạn Lịch thứ ba mươi, xin huyện tôn đại nhân cho học trò đứng để đáp lời.

Vương Thiện Kế bèn sai nha dịch đến cởi trói cho Bặc Thế Trình, rồi mượn cớ đó mà chất vấn Lục Thao:
- Bặc Thế Trình này cũng là sinh đồ, cũng có công danh như ngươi, sao lại ra tay với hắn tàn độc như vậy?

Lục Thao còn chưa trả lời, Trương Ngạc đã lớn tiếng nói:
- Là ta đánh đó, ta muốn vào Lục phủ, tên này ngáng đường, rồi tranh chấp dẫn tới đánh lộn, hắn đánh không lại ta, xin huyện tôn đại nhân minh giám.

Trương Ngạc rất có khí thế con ông cháu cha, Vương Thiện Kế hỏi:
- Ngươi là ai, cũng là học trò của bổn huyện sao?

Lúc này Trương Ngạc mới chắp tay hành lễ nói:
- Học trò là Trương Ngạc ở Sơn Âm.

Dương Thạch Hương đứng bên nói thêm:
- Huyện tôn, vị Trương Yến Khách công tử đây là cháu đích tôn của Trương Túc tiên sinh ở Sơn Âm, cha huynh ấy là đại danh sỹ Giang Nam Giá Sinh tiên sinh.


Tên tuổi của Trương Nhữ Sương thì không cần phải nói, sưu tầm thư họa của Trương Giá Sinh ở Giang Nam cũng rất có danh tiếng, Vương Thiện Kế cũng từng có duyên gặp qua Trương Giá Sinh một lần hồi ở kinh thành. Nếu đã là hai học trò đánh lộn với nhau, thì việc này huyện lệnh cũng không nên quản, bèn nói:
- Các ngươi đều là những tú tài đọc sách thánh hiền, sao lại đánh lộn với nhau.

Tên Bặc Thế Trình đó bị đánh gãy mất hai cái răng cửa rồi, nên nói năng có chút không rõ ràng, kêu lên:
- Vương huyện tôn, không phải đánh lộn, là người này cùng với nô bộc của hắn xúm vào đánh học trò, học trò không hề đánh lại.

Trương Nguyên cười nói:
- Tự biết mình vô lý, bị đánh không dám trả đòn, cũng coi như ngươi còn chút lương tri, còn biết thế nào là liêm sỉ.

Đám học trò dưới công đường đều cười rộ lên.

Vương Thiện Kế vỗ khúc gỗ trên bàn, quát:
- Trên công đường không được huyên náo bỡn cợt.
Rồi không đoái hoài đến Bặc Thế Trình nữa, ông ta tiếp tục thẩm vấn mấy tên gia nô nhà họ Đổng. Mấy tên gia nô đó không thừa nhận là đi đòi nợ cờ bạc, mà nói đó là món nợ do Lục Dưỡng Phương chơi bời gái gú rượu chè mà thiếu…

Trương Nguyên cười lạnh nói:
- Hoa Đình Đổng thị còn mở cả kỹ viện nữa cơ đấy, vậy thì tiền vào như nước rồi còn gì.

Đám học trò và dân chúng Thanh Phổ dưới công đường lại được một trận cười vang.


Bặc Thế Trình biện hộ:
- Là Lục Dưỡng Phương mượn ngân lượng của Đổng thị ta, có giấy tờ đàng hoàng, trên đó còn có dấu lăn tay của Lục Dưỡng Phương.

Vương Thiện Kế nói:
- Đưa giấy vay nợ lên cho bổn huyện xem.

Bặc Thế Trình lắp bắp:
- Giấy vay nợ để ở Hoa Đình, học trò không mang theo.

Trương Nguyên nói:
- Chỉ dựa vào lời nói không thôi, mà dám dẫn theo đám lưu manh đến bao vây phủ đệ của cử nhân, phá cửa ném đá, Hoa Đình Đổng thị thật là không coi thân sỹ Thanh Phổ ra gì.

Quần chúng kích động, các học trò nhao nhao yêu cầu huyện tôn trừng trị đám gia nô nhà họ Đổng cùng với bọn lưu manh côn đồ. Dưới công đường, dân chúng Thanh Phổ cũng hô: “Nghiêm trị Đổng thị ác nô, nghiêm trị đám lưu manh côn đồ”. Vương Thiện Kế liên tiếp đập thanh gỗ hạ lệnh không được gây huyên náo, nhưng cũng không đàn áp được.

Huyện thừa và chủ bộ chạy qua bàn bạc với Vương huyện lệnh, tình hình này không trừng trị đám gia nô nhà họ Đổng với đám lưu manh kia một chút thì không xong, dù sao cũng chỉ là mấy tên gia nô nhà họ Đổng thôi mà, mỗi người đánh hai mươi trượng, rồi giải về Hoa Đình vậy.

Vương Thiện Kế nghĩ thầm: “Cũng chỉ còn cách đó thôi, lát nữa soạn thêm hai bức thư, gửi cho Hoàng tri phủ và Đổng Hàn lâm nói rõ sự tình vậy”.

Trương Ngạc nghe phán quyết rằng gia nô Đổng thị và đám lưu manh mỗi người bị phạt đòn hai mươi trượng thì cho rằng quá nhẹ, kêu la ầm ỹ, yêu cầu xử nặng. Lục Thao, Dương Thạch Hương cùng các học trò Thanh Phổ đều tỏ thái độ không phục. Vương Thiện Kế không có kinh nghiệm ứng phó với tình thế như thế này, chỉ đành sửa thành mỗi người phạt đòn bốn mươi trượng. Trải qua chuyện này, Huyện thừa, chủ bộ đều cảm thấy tài cán của Vương huyện lệnh này cũng chỉ đến thế mà thôi, bọn họ dường như có thể lạm quyền đôi chút. Tên môn khách Bặc Thế Trình của nhà họ Đổng đứng ở một bên, nhìn đồng bọn bị đánh đòn mà tâm hồn khiếp đảm, nghe tiếng gậy giơ lên nện xuống cùng với tiếng kêu rên đau đớn mà mặt vàng như nghệ. Lúc này gã cảm thấy mình may mắn, nhờ có chiếc khăn vải trên đầu (dấu hiệu của học trò) mà tránh được bốn mươi trượng này. Hồi trước bọn chúng cũng từng đến đòi nợ mấy lần, Lục thị đều là đóng chặn cửa lớn nhượng bộ, chẳng ngờ chuyến đi lần này lại bi thảm đến vậy, Bặc Thế Trình nghĩ thầm trong bụng: “Ta phải nhanh chóng trở về gặp Nhị công tử mới được, tên Trương Nguyên đến Thanh Phổ rồi, hắn vừa đến là chống đối với Đổng thị ngay”.

Bốn mươi trượng chắc nịch giáng xuống, người nào kẻ nấy nở hoa trên mông. Đám gia nô Đổng thị và mấy tên du côn này lúc trước đã bị đánh cho một trận ở trước cửa Lục phủ rồi, bây giờ lại bị đánh thêm bốn mươi trượng, có mấy tên trong số đó bị đánh đến gần chết rồi.

Vương Thiện Kế ra lệnh cho đội trưởng Đặng dẫn theo mấy sai dịch, áp giải mười hai tên này ra bến tàu Đại Hoàng Phổ, để bọn chúng về Hoa Đình, tới bến tàu Thành Nam thì lại thấy Trương Ngạc dẫn theo chừng mười tên gia nô tráng kiện đứng đợi ở đó, gã nói:
- Đợi đã, còn có một tên chưa bị đánh đòn, sao có thể buông tha được.


Bặc Thế Trình vừa nghe là biết nhắm vào mình, miệng lưỡi lắp bắp nói:
- Ta có công danh sinh đồ, ta có công danh sinh đồ.

Đội trưởng Đặng ngăn lại nói:
- Trương công tử, huyện tôn đã có phán quyết, không được sử dụng tư hình nữa.

Trương Ngạc trừng mắt nói:
- Tên sai dịch nhà ngươi không phải người Thanh Phổ sao, không thấy bọn ác nô Hoa Đình bắt nạt người Thanh Phổ sao?

Đội trưởng Đặng biết Trương công tử này có lai lịch, nên cũng không dám đắc tội, cười trừ nói:
- Trương công tử, có thể tha thì tha cho người ta, người nhà Đổng thị đều thương tích đầy mình cả rồi, cớ gì Trương công tử còn phải làm khó bọn tiểu nhân.

Trương Ngạc nói:
- Trương Yến Khách ta cứ thích làm chuyện tuyệt tình thế đấy, năm tên sai dịch các ngươi, ta cho mỗi người một lượng bạc, coi như bồi thường cho việc ta làm khó các ngươi, các ngươi cứ coi như không thấy đi.
Làm gì có ai hối lộ một cách trắng trợn như vậy bao giờ! Chẳng đợi cho đội trưởng Đặng nói thêm câu nào, Năng Trụ, Phùng Hổ đã sấn tới, ghì Bặc Thế Trình đè sấp xuống, xé rách áo bào, tụt quần xanh xuống để lộ cặp mông gầy gò. Trương Ngạc cầm lấy cây gậy nhỏ từ trong tay một tên nô bộc nhà họ Lục, đích thân hành hình, vừa đánh Bặc Thế Trình vừa nói:
- Ngươi cho rằng dựa vào Đổng Kỳ Hưng là có thể tác oai tác quái sao? Ngươi cho rằng ngươi có chiếc khăn vuông trên đầu thì không ai dám đụng đến ngươi sao?

Gã ra sức đánh xuống mười mấy trượng, đột nhiên một mùi hôi thối bốc lên, thì ra là Bặc Thế Trình sợ đến vãi cả phân, Trương Ngạc ném cây gậy trong tay ném ra phía sông Hoàng Phổ, lấy tay bịt mũi, vội bước thối lui, cười mắng:
- Cái tên này là chồn thành tinh sao, còn có cả chiêu này. Thôi bỏ, chúng ta đi.
Đoạn nghênh ngang rời đi.

Một nha dịch nói với đội trưởng Đặng:
- Trương công tử này còn chưa đưa bạc. �ánh Đổng Tổ Thường


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui