Hzai~~ cuối cùng cũng xong việc, về thôi nào - Tôi còn đang nghĩ như thế thì điện thoại chợt đổ chuông, nhìn xem tôi mới biết đó là số của Diệp Phong, cậu ấy gọi tôi có chuyện gì nhỉ?
"Alô"
"Haa, chào anh, em Diệp Phong đây, em gọi bất ngờ như vậy không biết có làm phiền anh không?"
"À không đâu, giờ tôi cũng hết giờ làm việc rồi"
"Vậy tốt rồi. Giáng Sinh năm nay anh có hẹn với ai không? Nếu rãnh thì đi chơi chung với em được không?"
"Uhmmm...." - Tôi phân vân suy nghĩ không biết có bận gì vào ngày hôm đó không nên trả lời lại: "Còn 5 ngày nữa mà phải không, để tôi xem và sắp xếp lịch lại, nếu đi được tôi nhất định sẽ gọi lại cho cậu"
"Được thôi, vậy em sẽ chờ. Bye anh"
"Uhm bye"
Đi chơi sao? Mấy năm nay tôi làm gì có đi chơi chung với ai trong dịp lễ, nhất là Giáng Sinh với Valentine. Hừm.... tự dưng hôm nay Diệp Phong lại mời đi chơi chung. Thôi kệ vậy, dù gì hiếm lắm mới gặp được người tốt như cậu ta, đã thế chúng tôi còn khá hợp nhau nữa. Tôi nghĩ mình cũng nên đi chơi cho khuây khỏa. Bây giờ mà không đi chơi mốt thành ông già rồi thì có muốn đi cũng không được.
Về tới nhà, bật đèn lên, căn nhà mới trống trải làm sao. Mới hôm nào tôi còn dẫn Diệp Phong về, hôm ấy cả căn nhà tôi đều ngập tràn tiếng cười nói hòa lẫn với sự ấm cúng của gia đình. Thế mà sau ngày hôm đó, ngày nào cũng như ngày ấy, chỉ có tôi với tôi.
Mà lúc trước nơi này bao giờ chẳng thế. Chỉ có sự yên tĩnh và trầm lặng. Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi Diệp Phong đến đây ăn tối. Tôi đã trở nên thèm khát có người ở bên. Hừm.. - Tôi thở hắt một cái, cười đau khổ. Đành chịu thôi, tự làm tự chịu. Ai biểu tham công tiếc việc quá nên bây giờ còn chưa biết đi hẹn hò là thế nào nữa.
Ngồi ngẫm nghĩ một tí rồi tôi đi tắm rửa, ăn cơm. Sau đó liền với ngay cái laptop tiếp tục làm việc. Đến khi xong mới biết mình vẫn như mọi ngày, làm việc quên cả trời đất. Có lẽ tôi như bây giờ mới đúng là tôi của mọi hôm. Một nửa thì muốn có người ở bên, một nửa lại cứ muốn giữ cuộc sống yên bình như thế này. Đành mặc cho số phận vậy, cái gì đến thì nó sẽ đến.
Cũng khuya rồi, tôi lên giường và lấy một cuốn sách mà tôi rất thích đọc. Đó là một cuốn sách của tác giả Huỳnh Phát. Cuốn sách nói về một con người cô đơn, dường như những từ "ấm áp, hạnh phúc" chưa bao giờ nằm trong từ điển của anh ta. Rồi đến một ngày kia anh quyết định sẽ kiếm cho mình một người ở bên nhưng cuối cùng cô gái mà anh hết mực yêu thương ấy lại bỏ rơi anh mãi mãi và thế là anh lại tiếp tục quay về cái cuộc sống trước kia - cô đơn, yên tĩnh và trầm lặng. Nhưng cũng bởi cái tình yêu sâu đậm ấy mà cho dù đến khi phát hiện mình mắc phải căn bệnh nan y và nhắm mắt lìa đời thì anh cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm cho mình một cô gái khác. Lúc mới đọc tôi cảm thấy câu chuyện rất nhảm nhí nhưng đọc rồi tôi mới thấm thía, cuộc đời là thế, dù có yêu sâu đậm cách mấy đi chăng nữa, nếu người ấy không phải của mình thì dù có cố gắng níu kéo cũng chẳng được. Văn phong tuy đơn giản nhưng lại rất sâu sắc, có lẽ đây là câu chuyện buồn nhất mà tôi được đọc. Và cứ thế tôi đọc, vừa đọc vừa cảm thương cho số phận của anh ta và thiếp đi từ khi nào chẳng biết...
Sáng hôm sau, cuộc sống lại quay trở về bình thường với tôi. Lại một đêm cô đơn trôi qua nữa. Tôi thầm nhủ như thế rồi ăn sáng, chuẩn bị mọi thứ đến công ty.
Ngày thứ nhất...
Ngày thứ hai...
Ngày thứ ba...
"Alô, Diệp Phong phải không"
Sau khi sắp xếp lại lịch và chắc chắn sẽ không bận bịu với việc gì hết tôi liền gọi lại cho Diệp Phong.
"À là anh sao Thiên Vũ"
"Ừm. Tôi gọi cậu là để nói với cậu là tôi không bận gì vào ngày hôm đó hết"
"Thật sao, tốt quá"
"Ừm, vậy mấy giờ chúng ta gặp nhau và địa điểm là ở đâu?"
"À, 7 giờ tối hôm đó em sẽ đến nhà anh rồi đi chung"
"Ừm được thôi. Bye"
"Bye anh"
Ngày thứ tư...
Và cuối cùng thì ngày thứ năm cũng đến... Tôi đã rất tranh thủ hoàn tất nốt mọi việc từ sớm. Sau đó phóng xe một mạch về nhà thật nhanh, tắm rửa rồi thay quần áo cho chỉnh tề, đặc biệt tôi còn sức một ít loại nước hoa của Pháp mà tôi rất thích. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại sửa soạn đẹp đẽ đến thế chỉ để... đi chơi với một cậu nhóc. Thôi, coi như là sửa soạn đẹp đẽ biết đâu "đốn" được em nào. Nghĩ tới đây tôi chợt phì cười, tôi không ngờ nói chuyện với Diệp Phong lại khiến tôi thay đổi như thế đến nỗi nhiễm luôn cái tính trẻ con của cậu ta.
*Kingg.. konggg* - Tiếng chuông cửa vang lên, tôi liền biết ngay là Diệp Phong nên vội chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa thì tôi đã thấy gương mặt cậu ta cười toe toét chào tôi.
"Chào anh ~"
"Ư.. ừm, vô nhà uống nước tí rồi đi" - Nhìn cậu ta như thế nên tôi cũng hơi bất ngờ, ngượng ngượng đáp.
"Ừm, cám ơn anh nhé, hì hì"
"Cậu muốn uống nước cam hay là nước suối?"
"À nước suối thôi được rồi"
"Ừm" - Tôi vừa lấy nước vừa hỏi tiếp: "Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu đầu tiên?"
"Xem phim trước đi, em có sẵn 2 vé rồi đây"
"2 vé? Cậu mua từ khi nào vậy?" - Vừa hỏi tôi vừa đưa nước cho Diệp Phong: "Nước của cậu đây"
"Cám ơn anh nhé. Thật ra thì 2 vé này là do biên tập viên của em mua. Anh ấy định đi xem phim cùng bạn gái nhưng không ngờ gần đến Giáng Sinh thì bạn gái anh ấy bị tai nạn phải nhập viện nhưng bỏ thì uổng nên ảnh cho em 2 vé này."
"Ra vậy"
Chúng tôi nói chuyện một lúc rồi cùng nhau đi ra ngoài đến rạp chiếu phim. Mùi dầu gội đầu của Diệp Phong thỉnh thoảng lại chui tọt vào mũi tôi nhưng công nhận nó thơm và dễ chịu thật, như tính cách của cậu ta. Lúc mới nhận lời đi chơi tôi cũng vui lắm nhưng không ngờ ra khỏi nhà rồi tôi mới bắt đầu cảm thấy có chút hối hận. Trong khi tất cả mọi người đều là những cặp nam nữ đi chơi chung với nhau thì chỉ có chúng tôi là 2 thằng đàn ông đi chơi chung thôi. Nếu ở đây mà có cái lỗ nào thì tôi sẽ nhảy bổ vào luôn ấy chứ. Thế nhưng Diệp Phong thì vẫn cứ thoải mái đi, cứ như người đi bên cậu ấy không phải là con trai mà là con gái vậy.
"A đến rồi kìa"
"Woa, lớn thật đấy, đông người nữa" - Tôi đã không đến rạp chiếu phim từ sau khi đi làm, giờ nhìn thấy cái rạp to như thế nên cũng không khỏi ngạc nhiên.
Chúng tôi cùng nhau bước vào rạp, mãi mới chen vào được. Vừa vào tới Diệp Phong chưa gì đã nói:
"Anh đến kia ngồi một lát đi, em đi mua bắp rang với nước cho, 15 phút nữa phim mới chiếu"
"Ờ.. ừm" - Tôi gật gù trả lời rồi "ngoan ngoãn" ra kia đợi.
Từ sau khi quen cậu ấy tôi quả thật thay đổi rất nhiều. Tính cách cũng trở nên ôn hòa, dễ chịu và vui vẻ hơn, không trầm lặng như trước nữa. Nghĩ như thế rồi tôi lại thẫn thờ buông mắt nhìn bóng dáng của người thanh niên kia - cái con người hoạt bát, vui vẻ đang mua thức ăn ở quầy bán.
Không lâu sau Diệp Phong đã trở lại, thời gian cũng vừa vặn còn 2 phút nữa sẽ chiếu phim. Tôi giúp cậu ấy cầm hộp bắp rang cỡ lớn và vé rồi chúng tôi cùng nhau sải bước vạo rạp. Dãy hành lang dài, hẹp, tối cùng những dòng khí lạnh từ máy lạnh phả ra đôi lúc lại khiến tôi rùng mình. Thoát khỏi dãy hành lang tối tăm đó, tôi và Diệp Phong vào vị trí ngồi như trên vé.
Trong suốt lúc bộ phim chiếu, tôi đã cười rất nhiều, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là cười nhiều như thế. Đây là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, lãng mạng và không kém phần hài hước, nó thật sự rất hay đến nỗi tôi còn phải công nhận nữa. Hèn gì mà biên tập viên của Diệp Phong lại chọn bộ phim này cho bạn gái của mình. Nhưng nói tới đây, một lần nữa tôi lại cảm thấy mình rất kì dị khi mà xung quanh đều là các cặp nam nữ ngồi xen kẽ thì chỉ có tôi và Diệp Phong là khác biệt. Nhiều cặp còn thoải mái ôm nhau, thậm chí là hôn nữa. Hzai~~
Xem phim xong chúng tôi đến khu trò chơi gần đó và chơi say sưa rất lâu. Sau đó tôi và Diệp Phong định về nhà tôi ăn tối thì bắt gặp một quán mì cay. Cả hai cùng đói nhưng chưa kịp nói gì thì Diệp Phong đã giành lời của tôi trước:
"Nè, hay là chúng ta đi ăn mì cay đi, lâu rồi em chưa được ăn"
"Ừm cũng được nhưng lần này tới lượt tôi mời, cậu mà giành phần trả tiền là tôi giết cậu đấy nhé"
"Ahahaha" - Diệp Phong cười gượng gượng:"rồi rồi sao cũng được mà, thế anh ăn được cấp độ mấy, em thì 6 rồi đấy nhé" - Diệp Phong tự hào vỗ ngực nói
"Chỉ khoảng 2 thôi, tôi không ăn cay giỏi lắm nhưng mà nè Diệp Phong, người ta nói là nói dối thì mũi sẽ dài và nhọn ra đấy nhé"
"Hả.. hả có hả" - vừa nghe tôi nói xong Diệp Phong liền lấy tay sờ sờ cái mũi loay hoay trông rất buồn cười
"Hahaha.. thôi đừng sờ nữa không dài được đâu, tôi chọc cậu đó, vào ăn thôi"
"Ừm" - Diệp Phong cười híp cả mắt đáp
Đúng là quán có tiếng có khác, vừa bước vào quán thì mùi thơm đã xộc thẳng vào mũi làm cái bụng của chúng tôi càng réo hơn nữa. Sau đó chúng tôi gọi mì cay, cả hai chúng tôi đều ăn mì hải sản nhưng Diệp Phong thì cấp độ 4 còn tôi chỉ có 2. Dù đã ngồi gần máy lạnh và uống không biết bao nhiêu là nước mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng ướt hết cả lưng chúng tôi. Ăn xong chúng tôi chia tay nhau tại đó, mỗi người tự về nhà của mình. Hôm nay thật sự rất rất vui, vui đến nỗi tôi không biết mình nên diễn tả như thế nào nữa mới đủ. Thế là vừa mỉm cười nhẹ nhàng trong bụng tôi vừa sải bước về nhà, lòng thầm nghĩ nếu dịp lễ nào cũng được đi chơi như thế này thì tốt quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...