Làm Vợ Bác Sĩ

Có lẽ là cảm giác được sự tồn tại của Hoàng Ngân, anh nghiêng đầu, nhìn thấy cô. 

Cô đứng ở giữa cửa hứng chịu từng cơn gió lạnh, đôi mắt đỏ bừng ngây ngốc nhìn anh. 

Gió lạnh thổi qua khiến những sợi tóc trước trán cô tung bay, lộ ra gò má sưng đỏ đến chói mắt. 

Cô lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, suýt chút nữa thì rơi xuống, nhưng đã bị cô cố gắng nén xuống. 

“Mau, tới đây...” 

Cao Dương Thành vẫy tay về phía Hoàng Ngân. 

Hoàng Ngân sững sờ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi bước từng bước một đi tới chỗ Cao Dương Thành. 

Cô thực sự thấy hơi sợ hãi. 

Cô sợ anh sẽ giống như em gái cô, nói với cô rằng anh rất thất vọng về cô; cô cũng sợ anh sẽ giống như những cảnh sát vô lương tâm này, khuyên cô mau chóng nhận tội... 

Hoàng Ngân nghĩ như vậy, trái tim run rẩy tưởng chừng như lúc nào cũng có thể nứt ra, tê liệt đau đớn, cùng với đó là sự lạnh thấu xương lan tràn khắp cơ thể cô. 

Càng tới gần anh, bước chân của cô càng chậm lại, cũng trở nên cứng ngắc hơn. 

Bất chợt một bàn tay to ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đang run rẩy của cô. 

Còn tay kia nâng khuôn mặt sưng đỏ của cô lên, cúi đầu, ánh mắt sáng như đuốc quan sát cô thật kỹ. 

Trong chốc lát, Hoàng Ngân nhìn thấy dưới đáy mắt thâm trầm của Cao Dương Thành có sự... đau lòng. 

Đôi mắt đen nhánh co rút, anh nhíu mày: “Ai đánh cô?” 

Anh hỏi Hoàng Ngân, giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng cũng lạnh lùng như một con dao, đủ để đẩy người khác vào chỗ chết. 

Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, cô rất muốn khóc. 

Nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, bộ dạng tủi thân đó khiến trái tim Cao Dương Thành co rút đau đớn. 

“Ai đánh cô ấy?” 

Anh nghiêng đầu, lạnh giọng hét lớn hỏi cảnh sát đang trực trong đồn, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra sự u ám khiếp người, đáy mắt xuất hiện tia máu đỏ tươi đáng sợ có nghĩa là hiện giờ anh không thể đè nén lửa giận trong lòng mình được nữa. 


“Là... là Lê Vũ Chung.” 

Vị cảnh sát trực ban bị dọa sợ, nói năng còn run rẩy: “Anh Cao, cậu ta... đêm nay cậu ta không trực ban.” 

Cao Dương Thành không nói gì, cánh môi mỏng mím chặt, vẽ thành một đường thẳng, ánh mắt âm u nguy hiểm nhìn người cảnh sát phía đối diện khiến toàn thân anh ta sợ hãi run lên, từng giọt mồ hôi to bằng hặt đậu trên trán không ngừng rơi xuống. 

“Tôi sẽ gọi điện thoại bảo cậu ấy tới đây ngay, anh Cao chờ một lát, chờ một lát nhé...” 

Sau đó liền nghe thấy vị cảnh sát kia nhỏ giọng gọi điện thoại cho Lê Vũ Chung. 

“Vũ Chung, cậu tới đồn cảnh sát ngay!” 

“Cậu vẫn còn tâm trạng đi tán gái hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu đã gây ra họa rồi đấy biết không! Nếu đêm nay cậu không tới đây, thì sau này cậu cũng không còn cơ hội bước chân vào cái đồn cảnh sát này nữa đâu!” 

“Chuyện gì đã xảy ra? Mà tên nhãi ranh như cậu lại dám đắc tội với con trai của thị trưởng thành phố S hả, tôi thấy cậu hình như chán sống rồi thì phải! Cậu tới đây mau lên!” 

Vị cảnh sát kia nói xong, “bụp” một tiếng liền cúp điện thoại. 

“Anh Cao, anh chờ chút nhé, cậu ta sẽ tới ngay.” 

Sắc mặt của Cao Dương Thành vô cùng khó coi, anh không để ý đến vị cảnh sát kia, mà quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vết thương trên gò má của Hoàng Ngân, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, nhưng đổi lại là tiếng kêu đau đớn của cô. 

Khóe mắt cô đỏ bừng: “Đau, đừng chạm vào...” 

Trong ánh mắt của Cao Dương Thành đều là sự yếu đuối của cô khiến người khác muốn bảo vệ. 

Thực ra Hoàng Ngân không phải là một cô gái dễ dàng thể hiện sự yếu đuối của mình cho người khác thấy, nhưng đối mặt với việc bị mọi người xa lánh, đổi trắng thay đen, thì cho dù cô kiên cường thế nào đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi. 

Cô cũng muốn tìm một bờ vai vững chắc có thể động viên cô, cho cô cảm giác ấm áp để dựa vào, cô cũng là một cô gái, thỉnh thoảng cô cũng muốn được người khác quan tâm, được người khác cưng chiều... 

Cao Dương Thành vươn tay giữ lấy vùng eo thon thả của cô, ôm cô thật chặt trong lòng mình. 

Còn tay kia thì cẩn thận giúp cô vén sợi tóc bên mặt ra phía sau tai: “Đừng khóc vội, nước mắt thấm vào vết thương sẽ càng đau hơn, đợi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ cho cô trốn trong lòng tôi khóc thỏa thích.” 

“...” 

Đôi mắt Hoàng Ngân đỏ lên, nước mắt liền tí tách rơi xuống, càng khóc to hơn. 


Khốn kiếp, lời này của anh chính là đạn hơi cay đấy biết không? 

Hoàng Ngân vùi mặt vào trong ngực anh, mặc cho nước mắt không ngừng chảy ra. 

Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó, liền thối lui khỏi lòng Cao Dương Thành, hỏi anh: “Khuất Mỹ Hoa... tình trạng hiện giờ sao rồi?” 

“Tình hình không ổn lắm.” 

Cao Dương Thành nói sự thật với cô, đáy mắt lộ ra vẻ buồn rầu: “Nhưng cũng may không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, phần đầu bị thương rất nghiêm trọng, vẫn hôn mê bất tỉnh, hiện giờ còn phải dùng đến máy thở.” 

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Hoàng Ngân không ngờ cô ta lại bị thương nặng như vậy. 

Trong lòng bắt đầu tự trách mình, mặc dù cô thực sự không cố ý làm chuyện này, nhưng đúng là bởi vì cô buông lỏng tay nên cô ta mới té xuống, cô cũng phải chịu trách nhiệm không thể trốn tránh. 

“Lê Vũ Chung tới rồi.” 

Đột nhiên, Cao Dương Thành vỗ vỗ bên mặt không bị thương của cô, nhắc nhở cô. 

Hoàng Ngân vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Lê Vũ Chung đang sốt ruột từ ngoài cửa đi vào. 

Lê Vũ Chung nhìn thấy Hoàng Ngân cũng vô cùng sửng sốt, sau đó, mắt hắn trợn trừng hung hăng hét lớn: “Ai cho cô ra ngoài hả? Chẳng phải đã bảo rồi sao, ít nhất cũng phải giam đến khi nào cô ta nhận tội mới thôi? Ơ?” 

Cao Dương Thành vừa thấy thái độ phách lối của Lê Vũ Chung với Hoàng Ngân, anh không nói gì, đi tới giơ tay hung hăng đấm hắn một phát. 

Hoàng Ngân lại càng hoảng sợ: “Dương Thành...” 

Tính ra thì đây đã là lần thứ ba anh ra tay đánh người vì mình rồi. 

Đồ bạo lực này! 

Một cú đấm đột nhiên đánh về phía mình khiến Lê Vũ Chung một hồi lâu sau mới phản ứng được: “Chiều nay tôi còn cứu anh, vậy mà bây giờ anh lại lấy oán trả ơn đánh tôi! Được lắm, muốn chơi với tôi đúng không? Tôi sẽ chơi với anh đến cùng, mẹ kiếp!” 

Lê Vũ Chung không hề giống một người cảnh sát, mà trông hắn chẳng khác gì mấy tên du côn lưu manh trên đường cả, chửi xong hắn liền giơ nắm đấm về phía Cao Dương Thành, nhưng không đợi anh né tránh, một bàn tay lớn đã giữ chặt lấy thắt lưng của Lê Vũ Chung: “Lê Vũ Chung, cậu đừng làm loạn nữa! Nếu cậu muốn ngồi tù thì cậu cứ đấm quả đấm này đi! Cậu biết đây là ai không? Hả? Anh ấy chính là người ban nãy tôi nói với cậu đấy, con trai của thị trưởng thành phố S Cao Dương Thành! Cậu mà còn tiếp tục gây chuyện nữa là cậu bị đuổi việc chắc đó!” 

Vị cảnh sát kia vừa mới nói xong, không đợi Lê Vũ Chung có bất kỳ phản ứng gì, Cao Dương Thành đã tiến lên phía trước, đấm thêm một cú vào mặt của hắn. 


Còn Lê Vũ Chung ban nãy vẫn còn ngang ngược phách lối sau khi nghe thấy lời nói của vị cảnh sát kia, cả người lập tức mơ hồ, bị ăn một cú đấm nhưng cũng không dám nói gì. 

“Cảm giác bị đánh thế nào?” 

Cao Dương Thành lạnh lùng hỏi hắn, đôi mắt đen nhánh âm u tỏa ra tia lạnh kinh người. 

Lê Vũ Chung cắn cắn môi, một hồi lâu sau hắn mới đờ đẫn cúi người trước Hoàng Ngân, bất đắc dĩ nói câu xin lỗi. 

“Tôi không cần câu xin lỗi của anh!” 

Hoàng Ngân đi về phía trước, tức giận nói với hắn: “Thứ tôi cần không phải là lời xin lỗi, mà thứ tôi cần là lòng tự trọng, là sự trong sạch! Lê Vũ Chung, từ lúc anh dẫn tôi đến cái đồn cảnh sát này, anh chưa từng làm những việc mà một người cảnh sát nên làm, anh không nghe tôi giải thích sự thật, anh vu oan đổ tội cho tôi! Anh hoàn toàn không xứng làm một người cảnh sát!” 

Lê Vũ Chung cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, không dám hé răng nửa lời. 

“Lê Vũ Chung, giơ tay của cậu ra đây.” 

Cao Dương Thành lạnh lùng ra lệnh cho hắn, giọng nói của anh khiến người khác không dám xen vào. 

Lê Vũ Chung hơi do dự, một lúc lâu sau mới run rẩy giơ tay phải của mình ra. 

Cao Dương Thành nắm tay thành nắm đấm, giơ tay của mình ra: “Nắm chặt lấy nắm tay của tôi!” 

Lê Vũ Chung liếc mắt nhìn Cao Dương Thành, đối diện với sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh, hắn lập tức vươn tay nắm lấy nắm tay của anh. 

Nhưng không ngờ, lòng bàn tay đột nhiên đau đớn... 

“A a a...” 

Hắn đau đớn nhỏ giọng kêu lên, phản xạ có điều kiện rút tay về, lập tức, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một lỗ thủng giống lỗ trên tay Hoàng Ngân. 

Cao Dương Thành mở tay ra, trong lòng bàn tay anh là một chiếc ghim cài áo, trên chiếc ghim vẫn còn dính vết máu của Lê Vũ Chung, anh lạnh lùng ném chiếc ghim cài áo này vào trong thùng rác. 

Sau đó, anh lại lấy một chiếc ghim cài áo khác được cất trong túi bảo hộ ở trong túi của mình ra, ném lên trên bàn lạnh lùng nói: “Các cậu làm cảnh sát mà lại lơ là nhiệm vụ của mình, nên tôi đành phải tự đi tìm bằng chứng để trả lại sự trong sạch cho cô ấy thôi! Lê Vũ Chung, cậu mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, cái ghim cài áo này là tôi tìm thấy ở trong hang động kia, trên đầu ghim còn có vết máu rõ ràng, các cậu có thể mang đi xét nghiệm thử xem vết máu dính trên đó có phải của Đỗ Hoàng Ngân hay không! Hơn nữa, lúc nãy tôi cũng đã thí nghiệm ở trên thân thể của cậu cho thấy, sự đau đớn khi bị chiếc ghim này đâm vào da thịt đủ để khiến một người phản xạ có điều kiện buông tay ra! Ngay cả một người đàn ông như cậu cũng không chịu được đau đớn, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng một cô gái có thể chịu đựng được?” 

Mỗi một chữ của Cao Dương Thành đều quý như châu ngọc, mỗi một câu nói ra đều khiến tất cả cảnh sát ở đó phải xấu hổ. 

Sắc mặt của Lê Vũ Chung trắng bệch đến đáng sợ. 

***** 

Hoàng Ngân được Cao Dương Thành nắm tay dắt ra khỏi đồn cảnh sát. 

Bàn tay nhỏ bé của cô được anh nắm chặt trong lòng bàn tay của anh, một khắc kia, trong lòng Hoàng Ngân có cảm giác yên tâm mà bốn năm nay cô chưa từng cảm nhận được. 


Không hiểu sao, khóe mắt lại không tự chủ đỏ lên. 

Anh buông tay cô ra: “Cô vào trong xe chờ tôi, tôi đi gọi điện thoại một lát.” 

Cao Dương Thành nói xong liền mở khóa xe, ý bảo Hoàng Ngân lên xe trước, còn anh thì ung dung đi về phía khác gọi điện thoại. 

“Thư ký Lý, là tôi đây!” 

Anh gọi điện thoại cho thư ký của ba mình. 

“Lê Vũ Chung ở phân cục Lan Thành, từ nay về sau tôi không muốn hắn làm việc ở bất kỳ bộ phận nào của chính phủ nữa! Anh sắp xếp đi.” Sau đó, anh lạnh lùng nở nụ cười: “Càng nhẫn tâm càng tốt!” 

Hoàng Ngân không biết anh gọi điện thoại cho ai, hình như anh không muốn để cho cô biết, cho nên cô cũng không hỏi, cũng không vội lên xe ngay. 

Cô đứng ở nơi đó, đón từng cơn gió lạnh, nhìn dáng người cao ngất dưới màn đêm đó, cái dáng vẻ luôn mang lại cho người khác cảm giác yên tâm. 

Đèn đường tỏa ra từng luồng ánh sáng như vải lụa mỏng bạc trắng rơi trên người anh, kéo bóng dáng của anh dài ra dài ra... 

Còn anh thì một tay đút vào túi áo gió, đứng ở nơi đó, quay lưng về phía cô chăm chú nói chuyện điện thoại. 

Gió thổi lướt qua đôi mắt của Hoàng Ngân, gợn lên từng tầng sương mỏng, khiến tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ. 

Có một số người, đúng là một khi đã gặp mặt nhau, chớp mắt một cái đã có cảm giác như hàng vạn năm trôi qua, cũng có những lần trái tim rung động, một khi đã bắt đầu, thì cho dù thời gian có lâu đến mấy, cũng... không thể quay lại như ban đầu được nữa. 

Nước mắt của Hoàng Ngân đảo quanh trong hốc mắt... 

Cô không nghĩ nhiều, đột nhiên đi về phía anh, ôm thật chặt vòng eo cường tráng của Cao Dương Thành từ phía sau. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào phần lưng vững chắc của anh, khóc giống lên như một đứa bé. 

Cái ôm bất ngờ này khiến cơ thể Cao Dương Thành trở nên cứng ngắc. 

Trái tim cũng giống như bị từng sợi bông bắn vào, lún sâu xuống dưới, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng. 

Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với thư ký Lý, nhưng tất cả những lời chưa nói xong đã gói gọn thành một câu kết thúc đơn giản: “Trước tiên cứ như vậy đi đã, tôi cúp máy đây.” 

Anh tắt máy đi. 

Vừa cúp điện thoại, một bàn tay nhỏ bé lập tức ôm chặt lấy hông anh, sau đó liền nghe thấy giọng nói nghẹn ngào vang lên sau lưng anh. 

“Cao Dương Thành, cảm ơn anh, cảm ơn anh là người duy nhất tin tưởng tôi...” 

Nói xong mấy lời này, Hoàng Ngân lại càng khóc lớn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui