Ngày hôm đó, Dương Dương đập hộp tiền tiết kiệm của mình, móc tất cả tiền xu ở bên trong ra, nghiêm túc ngồi đếm.
"Ba nghìn..."
"Sáu nghìn…"
“Mười nghìn..."
Đếm đến cuối cùng, cũng có gần một trăm bảy mươi nghìn.
Đỗ Hướng Dương nhét tất cả tiền xu vào túi, lén lút đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng ra ngoài bệnh viện.
Cao Dương Thành vừa tan làm, từ xa đã nhìn thấy Đỗ Hướng Dương lấm la lấm lét chạy ra khỏi cửa bệnh viện, chạy thẳng vào trong một hàng thủy sản ngoài cổng bệnh viện.
Cao Dương Thành nghiêng đầu liếc nhìn, theo bản năng đuổi theo bước chân của cậu bé.
Cậu nhóc kia đang nhón chân, nằm úp sấp bên một cái bể cá lớn cao cao, đôi mắt to lúng liếng, nhìn không dời mấy chú cá đỏ đang bơi qua bơi lại bên trong bể.
Không biết vì sao, giây phút ấy, Cao Dương Thành dường như nhìn thấy được trong cặp mắt ngây thơ của cậu nhóc kia đang thể hiện sự ngưỡng mộ.
Không phải chỉ là mấy con cá đang vui vẻ bơi lội thôi sao? Đáng để cậu bé nhìn chằm chằm ao ước vậy à?
“Nhìn gì vậy?"
Cao Dương Thành sờ sờ cậu bé đứng bên chân mình.
"Chú Cao!" Cậu nhóc kia nhìn thấy Cao Dương Thành, tỏ vẻ vui mừng.
Cao Dương Thành ngồi xổm xuống cạnh cậu bé, học tập theo dáng vẻ của cậu bé, nhìn chăm chú mấy con cá nhỏ đang bơi trong bể: “Muốn làm gì vậy? Nhìn say đắm như vậy là muốn mua chúng à?”
"Vâng."
Cậu nhóc kia gật đầu lia lịa, sau đó lại dán ánh mắt vào bể cá nói: “Chú Cao, chú nói xem... con cá nào có thể sống lâu hơn Dương Dương nhỉ...”
Lời của Đỗ Hướng Dương làm cho Cao Dương Thành hơi sửng sốt, vậy nên đây chính là nguyên nhân cậu bé này ngưỡng mộ bọn chúng sao?
Anh nghiêng mắt, nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt, cổ họng có chút đắng chát: “Chẳng con nào sống lâu hơn Dương Dương đâu.”
Hướng Dương mỉm cười: "Chú Cao, con biết chú đang gạt Dương Dương."
"Chú Cao là bác sĩ, bác sĩ nói có thể sống lâu hơn thì chắc chắn sẽ sống lâu hơn.”
Đỗ Hướng Dương không để ý tới lời của anh nữa, ngẩng đầu hỏi người bán hàng: "Chú bán hàng ơi, chú có con cá nào khỏe mạnh không?"
"..."
Người bán hàng ái ngại: "Cậu bé này, thế nào gọi là khỏe mạnh?”
"Đó là chú cá có thể hoạt bát nhanh nhẹn, không cần tiêm, không cần uống thuốc, cũng sẽ không khiến mẹ con khóc ấy.” Cậu bé đáp lại người bán hàng bằng giọng nói non nớt, nhưng gương mặt nhỏ kia rất nghiêm túc.
Người bán hàng liếc Cao Dương Thành: “Anh này, con trai anh muốn mua loại cá gì vậy? Tôi quả thực có chút thắc mắc không hiểu.”
“Anh lấy cho cậu bé một chú cá mập nhất đi! Dùng bể cá để đựng nhé.”
Rõ ràng người bán hàng đã hiểu nhầm quan hệ giữa anh và Dương Dương, nhưng anh cũng lười giải thích.
“Được rồi!”
Người bán hàng đáp lời, chọn cho Dương Dương một chú cá, cậu bé thăm dò cái đầu nhỏ, không an tâm lại dặn dò người bán hàng: “Chú ơi, cháu muốn một bé cá khỏe mạnh nhất nhé! Không được có bất cứ bệnh tật gì đâu đấy!”
“Được rồi, chú biết rồi!”
Cao Dương Thành thanh toán cho cậu nhóc.
Lúc thu tiền, người bán hàng còn không khỏi khen Dương Dương: “Anh này, con trai anh thật đáng yêu!”
Cao Dương Thành cúi đầu liếc nhìn cậu bé đang đứng cạnh mình, anh đưa tay xoa xoa cái đầu nhẵn hín của Dương Dương, mỉm cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải ba cậu nhóc.”
"Hả? Hai người không phải ba con à? Tôi lại cảm thấy hai người giống nhau như đúc ấy, đều rất ưa nhìn!”
Cao Dương Thành cười, không nói thêm gì nữa, dẫn Đỗ Hướng Dương đi ra khỏi cửa tiệm. Anh cũng chỉ coi mấy lời nói khi nãy của người bán hàng là nịnh nọt thôi, không hề để ý đến.
Đỗ Hướng Dương một tay ôm bể cá nhỏ xinh, một tay nắm lấy bàn tay to lớn của Cao Dương Thành, đi cùng anh vào trong bệnh viện.
"Dương Dương, có thể nói cho chú biết, con mua con cá này để làm gì không?”
“Mẹ con thích. À, chú Cao, giờ này chắc mẹ con cũng đến bệnh viện rồi!” Cậu nhóc nói đoạn, bước chân cũng gấp gáp dần lên, khuôn mặt ngây thơ hiện lên niềm vui sướng.
"Thật sao? Dương Dương có muốn để chú Cao gặp mẹ xinh đẹp của con không?" Cao Dương Thành khá tò mò về mẹ của cậu bé này, anh tò mò rốt cuộc một người phụ nữ tài giỏi đến mức nào mới có thể dạy dỗ được một cậu nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện đến như vậy.
"Được ạ, được ạ!" Cậu nhóc kia càng vui vẻ hơn: "Chú Cao, bằng không chú làm bạn trai của mẹ con đi!”
Cao Dương Thành ngẩn người.
Đã thấy một cậu nhóc vội vàng rao bán mẹ của mình như thế bao giờ chưa?
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Dương, đi theo cậu bé đến phòng bệnh.
Nhưng không ngờ, vừa đến cửa của khu nội trú, anh lại bắt gặp Khuất Mỹ Hoa, còn có Ôn Thuần Như.
“Mẹ?”
Lúc nhìn thấy người phụ nữ ung dung khoan thai, đoan trang lễ độ, đôi mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ khó gần ở phía đối diện, Cao Dương Thành quả thực có chút vui mừng bất ngờ: “Sao mẹ lại đến đây?”
"Con trai..."
Ôn Thuần Như vừa nhìn thấy cậu con trai yêu quý lâu ngày không gặp, xúc động đến mức suýt thì rưng rưng nước mắt, bà ta ôm lấy Cao Dương Thành: “Mẹ nhớ con quá! Nhớ chết đi được...”
"Mẹ, sao mẹ đến mà không gọi điện thoại cho con vậy? Giờ này con tan làm rồi, chỉ sợ mẹ không gặp được con ấy.”
“Bác nói muốn khiến anh ngạc nhiên, vậy nên mới bảo em không gọi điện thoại cho anh, nếu không như vậy, thì sao có thể vừa bất ngờ vừa vui mừng được chứ?” Khuất Mỹ Hoa vừa cười vừa giải thích, sau cùng mới chú ý đến cậu nhóc đứng bên Cao Dương Thành: “Oa, cậu bé này ở đâu ra vậy? Dáng vẻ thật đáng yêu! Trắng trẻo mũm mĩm, giống hệt như búp bê vậy.”
“Con chào cô.”
Dương Dương lễ phép chào hỏi Khuất Mỹ Hoa, rồi lại nhìn người phụ nữ cao quý đứng bên cạnh cô ta, cậu nhóc ôm lấy bể cá nhỏ rồi cũng cúi người lễ phép chào: “Cháu chào bà.”
Ôn Thuần Như nhíu mày, hờ hững liếc nhìn Đỗ Hướng Dương đang đứng một bên, bà ta tỏ vẻ khó chịu kéo áo choàng trên người, lạnh lùng nói: “Tiếng bà này không phải là từ để cháu tùy tiện gọi!”
Một cậu bé nhạy cảm như Đỗ Hướng Dương dường như có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và chán ghét mà Ôn Thuần Như dành cho cậu, cậu bé có chút bất an ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành ở cạnh bên.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Gọi mẹ một tiếng bà cũng đâu có gì đáng trách."
Cao Dương Thành xoa xoa cái đầu nhẵn hín của Đỗ Hướng Dương, an ủi cậu.
Mà đúng lúc này, Hoàng Ngân vừa hay xuống tầng tìm Dương Dương, cửa thang máy vừa mở cô liền nhìn thấy cảnh tượng kia trong đại sảnh.
Cô sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô gần như ngừng hoạt động.
Ôn Thuần Như...
Đó là người phụ nữ đã từng dùng mạng sống của Dương Dương để năm lần bảy lượt uy hiếp đe dọa cô!
Mà giờ này phút này, Dương Dương bé nhỏ của cô lại đang đứng trực tiếp bên chân của người phụ nữ đó.
Hoàng Ngân hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, cô không ngừng tự an ủi chính mình, nỗ lực khiến tâm trạng của mình bình tĩnh một chút, chỉ là khóe mắt vẫn không kiềm chế được mà nước mắt lưng tròng.
Cô rất sợ! Loại khủng hoảng này đã tròn bốn năm cô không phải hứng chịu, đột nhiên nó lại tới, khiến cô luống cuống tay chân thêm lần nữa.
Thiếu chút nữa là cô lao thẳng ra đó, bảo vệ Dương Dương bé nhỏ của cô. Nhưng lời nói của Ôn Thuần Như đã kịp lúc khiến bước chân cô khựng lại.
“Đâu ra đứa con hoang này vậy, con còn nói đỡ cho nó nữa!” Giọng nói của Ôn Thuần Như như đang quở trách con trai của mình.
Từ ngữ thật cay nghiệt khó nghe.
Ánh mắt của Hoàng Ngân chợt tối tăm, nhưng tâm trạng lo lắng bất an cũng dần mất đi trong giây phút ấy.
Lời này cũng đã chứng minh, Ôn Thuần Như vốn không biết Dương Dương rốt cuộc là con của ai.
Hoàng Ngân tìm một góc rồi trốn vào đó.
"Mẹ, cậu bé này không phải con hoang gì cả, nó là một bệnh nhân trong bệnh viện của chúng ta.” Cao Dương Thành giải thích.
"Bệnh nhân mà con còn nắm tay nó à?" Đáy mắt Ôn Thuần Như hiện lên vẻ chán ghét: "Mau buông tay nó ra đi, ngộ nhỡ nó mắc phải bệnh truyền nhiễm gì thì phải làm sao? Con mau buông tay ra đi! Mẹ đã nói rồi mà, bảo con đừng làm bác sĩ gì đó thì con không chịu nghe lời!”
Ôn Thuần Như nói rồi ra sức kéo tay của Đỗ Hướng Dương.
Bấy giờ, cánh tay nhỏ xíu yếu ớt trắng xanh của cậu bé xuất hiện năm dấu móng tay đỏ tươi.
Hoàng Ngân núp một bên theo dõi, trái tim như bị một sợi dây nhỏ siết chặt vậy, đau đớn đến mức phát run.
Cô hận không thể lao ra, đẩy người đàn bà đang động tay động chân với con trai cô kia, nhưng cô còn chưa kịp lao ra thì một bàn tay lớn đã giành lấy việc đó trước rồi.
“Mẹ, đừng ồn ào nữa!”
Là Cao Dương Thành.
Anh hất tay Ôn Thuần Như ra khỏi cánh tay của Dương Dương: “Nó chỉ là một đứa bé vô tội thôi mà, nó cũng không phải đứa con hoang như lời mẹ nói, cũng chẳng mắc phải bệnh truyền nhiễm gì. Mẹ không cần gay gắt như thế với một đứa bé!”
Nói xong, anh lại kiểm tra cánh tay Dương Dương một hồi, thấy không có gì đáng ngại, anh mới yên tâm.
Nếu như thật sự khiến cậu bé bị thương gì, anh biết ăn nói sao với mẹ của cậu bé đây!
"Con..." Ôn Thuần Như tức giận: "Vì đứa con hoang này mà con dám to tiếng với mẹ?”
"Dương Thành, anh bớt nói một hai câu đi..." Khuất Mỹ Hoa vội vàng làm hòa, kéo kéo Cao Dương Thành, thấp giọng nói: "Khó khăn lắm bác mới đến đây một chuyến, đừng khiến quan hệ giữa hai người căng thẳng nữa.”
"Mẹ, con không có ý đó."
Nét mặt Cao Dương Thành dịu đi đôi chút: "Con đưa cậu bé này về phòng bệnh trước đã, hai người đứng ở cửa chờ con một lát."
"Chẳng qua chỉ là một đứa bé thôi mà, có gì to tát chứ! Mỹ Hoa con phải giúp mẹ trút cơn giận này, sau khi con và Dương Thành kết hôn xong, lập tức sinh một đứa cháu mũm mĩm trắng trẻo cho mẹ!”
Khuất Mỹ Hoa nghe thấy mấy lời này của Ôn Thuần Như, mặt đỏ rần, cô ta khéo léo đáp một câu: “Bác, con... chúng con sẽ cố gắng ạ.”
"Còn gọi bác gì nữa, một tuần nữa là thành người của nhà họ Cao rồi, phải gọi mẹ đi thôi!”
"Vâng ạ. Mẹ..." Khuất Mỹ Hoa ngượng ngùng gọi một câu.
Cao Dương Thành không quan tâm đến cuộc đối thoại của hai người phụ nữ kia, anh nắm tay Đỗ Hướng Dương đi về phía cửa thang máy.
Đỗ Hướng Dương cầm bể cá nhỏ, vừa đi vừa ngước đầu hỏi anh: “Chú Cao, cô xinh đẹp kia là bạn gái của chú à?”
"Ừ, đúng vậy."
"Chú sắp kết hôn với cô ấy rồi à?" Cậu nhóc kia tỏ vẻ bà tám hỏi anh.
“Đúng vậy.”
"Vậy chú có thích cô ấy không?" Cậu nhóc vẫn tiếp tục hỏi.
Cao Dương Thành cúi đầu, liếc mắt nhìn Đỗ Hướng Dương bên chân, sau cùng anh gật đầu: "Ừm, thích."
Chỉ là thích thôi chứ mãi mãi không thể chuyển hóa thành yêu.
"Vậy thì tốt..." Cậu nhóc gật gật cái đầu nhỏ, lại tiếp tục nói: “Vậy con sẽ không giới thiệu cho chú làm quen với mẹ con nữa.”
Lúc nói lời này, trong giọng nói của cậu nhóc ẩn hiện chút tiếc nuối mơ hồ.
Cửa thang máy khép lại, đem theo cuộc đối thoại giữa hai người họ vào bên trong, Hoàng Ngân đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Cô dựa vào vách tường lạnh như băng, ôm lấy lồng ngực đau nhói, thổn thức thật lâu.
Sắc mặt cô tái nhợt như giấy trắng, không còn chút tia máu.
Bên tai, vẫn văng vẳng mấy câu nói của Ôn Thuần Như...
Vậy là một tuần sau, anh sẽ kết hôn với Khuất Mỹ Hoa rồi sao?
Còn câu thích không mảy may do dự kia của anh, lúc Hoàng Ngân nghe thấy từ ấy, cô có thể cảm nhận rõ ràng được lồng ngực đột nhiên đau nhói, nơi đó như thể có tảng đá đè nặng lên, khiến cô hít thở không thông.
.........
Cao Dương Thành đưa Khuất Mỹ Hoa và Ôn Thuần Như đi nửa vòng quanh thành phố A, cuối cùng chọn một nhà hàng quốc tế năm sao cao cấp để dùng bữa.
“Mẹ, sao lúc này mẹ lại đến đây đột xuất vậy?"
Cao Dương Thành lịch lãm kéo ghế thay Ôn Thuần Như và Khuất Mỹ Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...