Lâm Nghiên chăm chú sửa sang hoa trang trí trên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó hài lòng nhìn ngôi nhà mà mình đã chỉnh trang cả một ngày.
Hôm nay là sinh nhật của a Dương, lúc nãy a Dương gọi điện nói hôm nay sẽ có nhiều rất bạn học đến dự sinh nhật của hắn, nên Lâm Nghiên dĩ nhiên khẩn trương không ít, từ sáng sớm bận đến bây giờ mới xong, nhìn trái nhìn phải kiểm tra lại một lần, rất sợ có một lỗi nào đó.
Đây không vì điều gì khác, mà bởi vì đây là lần đầu tiên Lâm Dương dẫn các bạn cùng lớp đến tổ chức sinh nhật ở nhà, một người làm ba như y thế nào cũng không thể quá qua loa.
Đến khi thấy hài lòng rồi mới bưng cơm nước đã sớm chuẩn bị xong dọn lên bàn ăn, ánh đèn được phủ một miếng giấy trang trí tỏa ra ánh sáng ấm áp, vô cùng xinh xắn.
Lâm Nghiên nhìn đồng hồ thấy cũng không sai biệt lắm, liền lên lầu vào phòng mình mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, chợt nghe thấy tiềng nói chuyện ồn ào vui vẻ của các thiếu niên, thiếu nữ cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Nghiên đó là đi xuống nghênh đón bọn họ, nhưng chân còn chưa bước được nửa bước liền thu lại, quên đi, cứ để cho thanh niên bọn họ vui vẻ, một ông chú già như y đi xuống làm gì, tựa như a Dương từng nói, y tham gia lại càng ngột ngạt.
Nghe thấy tiếng mở cửa ở lầu dưới, Lâm Nghiên không nghĩ nhiều nữa, đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì phía dưới đã bắt đầu hát Karaoke, Lâm Nghiên không khỏi mỉm cười, thuận tay cầm quyển tạp chí dựa vào bên giường lật xem.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, nhưng dưới lầu vẫn quậy ầm ĩ, Lâm Nghiên muốn ngủ cũng ngủ không ngon được, thử vài lần sau Lâm Nghiên rốt cục từ bỏ, xoa xoa huyệt Thái Dương bởi vì uể oải mà trướng đau, Lâm Nghiên quyết định đi xuống bếp pha một ly nước lên uống.
Vừa mở cửa ra thì tiếng nhạc nghe càng lớn hơn, Lâm Nghiên bước nhanh hơn đi tới nhà bếp, đến phòng bếp mới phát hiện có người, là bạn học a Dương sao? Nhìn áo ngủ quê mùa của mình một cái, Lâm Nghiên đang do dự có nên quay trở lên hay không, thì người kia đã nghe được động tĩnh liền xoay người lại.
Đây là một người đàn ông rất anh tuấn, đặc biệt là nụ cười bất cần trên môi càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn.
“Oh? Chú là ba của a Dương sao?” Người kia lập tức liền đoán ra thân phận của y, điều này cũng làm cho Lâm Nghiên kinh ngạc một phen, dù sao, ngoại trừ huyết thống ra, y và Lâm Dương không có nửa phần giống nhau.
Người kia tiến lên một bước thân thiện vươn tay lễ phép nói: “Chú Lâm, xin chào, cháu là Lý Thành Hạo, học trưởng của a Dương.
”
Lâm Nghiên không khỏi cũng mỉm cười, vươn tay nắm lại, “A, xin chào, tại sao cậu lại ở chỗ này? Không cùng mọi người chơi với nhau sao?”
“À, là như vậy, cháu vào tìm xem có nước đá hay không, a Dương cậu ấy nói đầu hơi đau, cho nên…”
“Cái gì? Đau đến choáng sao? Có phải là bị cảm rồi hay không? Đứa trẻ này, đã sớm nói với nó là nếu trời lạnh phải mặc nhiều áo một chút, nhất định lại quên mặc thêm rồi, tôi phải đi xem mới được, đúng rồi, trong phòng tôi có thuốc cảm…”
Lý Thành Hạo buồn cười ngắt lời Lâm Nghiên, “Chú Lâm yên tâm đi, cháu đoán chẳng qua là a Dương uống rượu hơi nhiều mà thôi, cầm khăn mặt đắp lên cho tỉnh một chút là được rồi.
”
“A, ra là vậy…” lúc này Lâm Nghiên mới nhận ra sự thất thố của mình, ngượng ngùng cười, “Nhưng này cũng không thể dùng nước đá đắp lên a, giờ là mùa đông, để tôi đi làm canh giải rượu, khoảng chừng hơn mười phút là xong.
”
Thấy Lý Thành Hạo không nói thêm cái gì, Lâm Nghiên vội vã đeo tạp dề lên, Lý Thành Hạo vẫn không đi, đứng tựa ở trên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Nghiên vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Làm xong canh giải rượu sau, Lâm Nghiên lại chạy trở về phòng cầm các loại thuốc cảm xuống đưa cho Lý Thành Hạo nói, “Tôi… Bộ dạng tôi như vầy không tiện đi ra ngoài, làm phiền cậu giúp tôi đem những thứ này đi qua chia cho bọn họ uống đi, mấy hôm nay trời lạnh, bọn họ quậy một hồi như vậy nhất định sẽ ra một thân mồ hôi, không chừng sẽ bị cảm, cậu cầm thuốc này đi ra ngoài đi.
”
“Chú Lâm đúng là cẩn thận tỉ mỉ, vậy cháu đây đi ra ngoài trước, bọn họ vẫn đang chờ.
”
“Ừ, được, đi đi, đi đi.
”
Sau khi Lâm Nghiên trở lại phòng, cơn buồn ngủ trước đó cũng không còn nữa, đơn giản cầm một điếu thuốc đi tới ban công nhìn chăm chú vào bầu trời đêm đứng yên hút, nghe dưới lầu mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.
“Oh? Lý học trưởng lấy đâu ra canh giải rượu vậy?”
“Chú Lâm… Cũng chính là ba a Dương làm.
”
“Nga ~~! A Dương, ba cậu thật là hiền lành nha, tuy khuôn mặt và quần áo kia nhìn hơi quê mùa chút, chậc chậc, thực sự là đáng tiếc a, bằng không đã kêu ba cậu cùng xuống chơi một lát rồi.
”
“Ai muốn ông ta xuống? Người quê mùa như ông ta đứng ở chỗ này không chê chướng mắt sao?” (thứ con mất dạy >’’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...