Editor: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Cho dù đáy lòng sinh nghi, Lan Vi vẫn viết sự việc ngày ấy một cách kỹ càng tỉ mỉ, không bỏ sót điều gì.
Viết đến lúc sau khi bản thân bị thương được thích khách đỡ ngồi xuống, Lan Vi dừng lại, nghĩ nghĩ, lại viết xuống như thường. Viết xong một đoạn, nàng để bút xuống, trình lên cho hoàng đế xem trước.
Hoàng đế khẽ giật mình, khó hiểu nhìn nàng. Tịch Lan Vi khẽ cười, ngón tay chỉ vào một đoạn trên giấy, hoàng đế nhìn theo.
Chữ viết rõ ràng, miêu tả cũng rõ ràng, hắn hài lòng cười ra vẻ không sao cả: "Trẫm biết, không ngại."
Việc nàng được thích khách đỡ ngồi xuống, lúc trước cấm quân đã báo qua. Hiện nay tuy là viết thêm việc thích khách đỡ nàng, nhưng cũng không có trở ngại gì.
Vì thế Lan Vi tiếp tục viết xuống, rất nhanh đã thu bút. Ước chừng viết được ba tờ giấy, thái giám giao cho Sở Tuyên. Sở Tuyên nhanh chóng xem xong, cảm thấy rất tốt, giữ trong tay áo, hài lòng ôm quyền: "Đa tạ Tài tử." Lại vái chào hoàng đế, giọng nói rõ ràng: "Thần đã hỏi xong, trở về sẽ tra xét kĩ lưỡng."
Hoắc Kỳ gật đầu, thuận miệng đáp "Đi đi". Sở Tuyên vái một lạy dài, vừa muốn rời khỏi điện thì rừ trong góc Tuyên Thất Điện có một giọng nói nũng nịu, dịu dàng truyền tới, ôn nhu êm tai, nhưng không hề có thiện ý: "Sở đại nhân, xin dừng bước."
Sở Tuyên đứng yên, quay đầu lại nhìn, tầm mắt người khác tất nhiên cũng nhìn qua, thấy Linh Cơ xinh đẹp mỉm cười uống trà, cúi đầu với hoàng đế, ngân nga nói: "Bệ hạ, thần thiếp có nghi hoặc muốn hỏi Sở đại nhân, không biết có được hay không?"
Đế vương ngồi trên cao, mang theo thần sắc thanh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, gật đầu nói: "Hỏi đi."
"Tạ bệ hạ." Linh Cơ tươi cười nói lời cảm tạ, mỗi một chữ đều nhẹ nhàng chậm chạp, giống như cố tình kéo dài ngữ điệu, làm cho mọi người biết thanh âm của nàng ta dễ nghe như thế nào.
Nàng ta đứng lên, chậm rãi bước đi trong điện, khi cách Sở Tuyên bảy tám bước thì ngừng chân, sóng mắt chuyển động, từ từ hỏi: "Bổn cung không hiểu việc phá án, chỉ là thật sự nghi hoặc, vì lý do gì mà có thể khiến thích khách kia không lấy đi tánh mạng của Tịch thị, ngược lại còn ngồi xuống cùng với nàng ấy? Hơn nữa... Tịch thị cũng không nói chuyện được, không thể là do thích khách cảm thấy trong điện không thú vị, muốn nói chuyện phiếm giải buồn với nàng ấy?"
Lời nói mang theo ý trào phúng rõ ràng truyền vào tai mọi người, không ít phi tần đang ngồi đều âm thầm gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Ngay cả Hoắc Kỳ cũng không khỏi nhíu mày, không bác bỏ được lời nói này của nàng ta — hắn không thèm để ý bởi vì tin tưởng nữ nhi Tịch gia không có khả năng liên quan gì tới thích khách, nhưng một câu nghi vấn này của Linh Cơ lại làm hắn nghĩ không thông.
Tầm mắt Linh Cơ di chuyển, từ Sở Tuyên ở bên cạnh đến trên người Tịch Lan Vi, lúm đồng tiền tươi đẹp mở ra: "Diên Tài tử, ngươi thấy như thế nào?"
Tịch Lan Vi rũ mắt im lặng, nghe vậy cũng chưa có hành động gì. Nguyên nhân trong đó, nàng cũng không rõ.
Buổi nói chuyện ngày hôm nay vốn chỉ muốn nói ra những băn khoăn trong lòng, hỏi ý tứ Sở Tuyên chỉ là để ngụy trang. Linh Cơ vừa lên tiếng, trái lại mọi người đều chờ phản ứng của Tịch Lan Vi, không có ai để ý sự tồn tại của Sở Tuyên.
"Xin hỏi ngài là... " Giữa không khí im lặng, Sở Tuyên đột nhiên mở miệng, bốn chữ ngắn ngủi, nhưng thật ra là dò hỏi thân phận của Linh Cơ.
Linh Cơ nhẹ nhàng nhíu lại: "Bổn cung là Linh Cơ."
"À, Linh Cơ nương nương." Sở Tuyên hài lòng tươi cười, rũ mắt cúi đầu, kế tiếp giải thích một cách phỏng chừng: "Thần cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là nghĩ tới những miêu tả đã được nghe thic có cái suy đoán thôi, không biết Linh Cơ nương nương có hứng thú nghe không?"
Khuôn mặt tươi cười của Linh Cơ hiện lên điểm không kiên nhẫn, nhẹ nhàng cười: "Sở đại nhân nói đó là..."
" À." Sở Tuyên lại cúi đầu, mang theo trầm ngâm đi dạo hai bước, tùy ý nói: "Nghe nói thích khách kia công phu cực tốt, ra vào hoàng cung, xử lí các cung nhân xung quanh cũng chưa từng khiến cho ai chú ý đến; sau đó gần trăm cấm vệ tới Tuyên Thất Điện, vẫn nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ mà thoát ra — như thế, người này có lẽ không phải là thích khách do thế gia tông thân nuôi dưỡng, giống như là giang hồ kỳ nhân."
"Giang hồ kỳ nhân?" Linh Cơ nghe thấy khó hiểu, lại càng khinh thường, "Giang hồ kỳ nhân thì như thế nào? Đó là lý do không giết Tịch thị sao?"
"Linh Cơ nương nương đừng vội." Sở Tuyên khẽ mỉm cười, rồi nói tiếp, "Giang hồ kỳ nhân tuy có ra tay ác độc, nhưng cũng có rất nhiều người sẽ không đả thương người già, phụ nữ và trẻ em. Dựa theo Diên tài tử vừa mới viết, nàng và người nọ so qua mấy chiêu, cho dù không phát ra tiếng nói, người nọ cũng có quá nhiều cơ hội biết nàng là nữ tử." Hắn quay đầu lại nhìn Tịch Lan Vi, ngữ khí mang theo một chút cân nhắc, "Nếu đúng như thần suy đoán, hắn không giết Tịch thị, theo tình lý bên trong, không cần Diên tài tử phải có liên quan gì với hắn."
Hắn nói trước sau rất cẩn thận, không chỉ một lần nhắc rõ đây chỉ là suy đoán mà thôi. Cuối cùng còn thêm một câu biện giải kia... Người khác nghe xong cảm thấy hợp tình hợp lý, làm cho những người vốn còn nghi ngờ Tịch Lan Vi nhăn mày lần thứ hai.
"Đại nhân cảm thấy có thể như vậy sao?" Đối với việc giang hồ, tất nhiên Linh Cơ hoàn toàn không biết gì cả, nhất thời có điểm không thể không tin, nhưng vẫn không phục, nghĩ lại một chút, thật đúng là tìm được sơ hở, "Đại nhân nói những " kỳ nhân " đó không đả thương người già, phụ nữ và trẻ em, hắn đâm Diên tài tử một kiếm không nhẹ — nếu thật sự là không muốn đả thương và với công phu của hắn, mặc dù Diên tài tử động thủ nhưng hắn phòng thủ là được, cớ gì phải đâm một kiếm như vậy? Đả thương người lại không lấy tánh mạng, càng giống như là đã quen biết từ trước, có oán cũ lại có tình cũ, nhịn đau hạ sát chiêu nhưng cuối cùng lại không đành lòng." Mặt mang ý cười, lần thứ hai Linh Cơ liếc về phía Tịch Lan Vi, khẩu khí nữa đùa nữa thật rất thanh thoát: "Cho nên không phải là do có chuyện gì từ trước, làm cho thích khách kia vì yêu mà sinh hận với Tài tử đấy chứ? Những người đang ngồi đây đều biết, có thể xem Tài tử là mỹ nhân của Trường Dương."
Tịch Lan Vi lập tức cảm thấy Linh Cơ này múa bút thành văn như vậy sao không đi viết kịch đi mà lại vào cung làm phi tần, thật là nhân tài không được trọng dụng mà.
Tình hình trước mắt không phải chỉ bằng nàng chửi thầm là có thể vượt qua, không biết hoàng đế nghe xong buổi nói chuyện này có sinh nghi ngờ hay không... và nghi ngờ nhiều hay ít. Tịch Lan Vi cúi đầu cân nhắc, không chỉ có cân nhắc cách đáp lại lời nói của nàng ta, mà còn muốn bản thân phải suy nghĩ cẩn thận việc này.
Một kiếm kia... Đâm vào vai trái, dùng mười phần kình lực, lúc ấy nàng cảm thấy nếu xuống nửa tấc nữa, nàng sẽ mất mạng.
Mà ở lần nhấc kiếm thứ hai của nàng, khi nàng còn chẳng thể đứng vững được nữa nhưng vẫn cố gắng đâm kiếm về phía người nọ, bỗng nhiên hắn lại thu tay...
Giữa lúc trầm ngâm, tay nàng bị nắm chặt. Tịch Lan Vi rũ mi mắt xuống, tầm mắt ngừng ở bàn tay ấm áp hữu lực kia, ngay sau đó nghe được hoàng đế nói: "Linh Cơ có giọng hát rất hay, cũng chẳng ai có thể kể chuyện xưa như thật giống ngươi. Tài tử vào cung chưa bao lâu, nhưng trước đây đều ở Tịch phủ. Linh Cơ, ngươi cảm thấy Tịch tướng quân không biết phải dạy dỗ nữ nhi như thế nào sao?"
Mỗi một chữ nói ra rất có khí phách, có bất mãn và chất vấn, nghe lại không giống như là đang dụng tâm che chở cho Tịch Lan Vi, chỉ là biểu lộ sự kính trọng Tịch gia từ trước đến nay của Tịch gia.
Sắc mặt Linh Cơ trắng bệch, quỳ tại chỗ, tạ tội nói: "Bệ hạ thứ tội. Thần thiếp không dám nói Tịch tướng quân không phải, mới vừa rồi suy đoán kia cũng không đáng tin chút nào — nhưng dù vậy, bệ hạ không cảm thấy thích khách kia đối với Diên tài tử như vậy là rất kỳ quái sao?"
Lan Vi nghiêng đầu nhìn lại, thấy thần sắc Hoắc Kỳ vẫn nhàn nhạt, đối với việc Linh Cơ nóng vội hỏi lại một câu có chút bất kính như vậy, hắn vẫn chưa có biểu hiện gì. Liếc nhìn Linh Cơ đang quỳ tại chỗ một lát, hắn nâng chén nhấp ngụm trà, môi mỏng khẽ động, giống như còn nghiêm túc phẩm trà, sau đó bình tĩnh mà nói ba chữ trả lời Linh Cơ: "Không cảm thấy."
Dù không tính là quen thuộc với Lan Vi, nhưng loại ngờ vực này hắn cũng hoàn toàn không tin.
Nói xong, trong điện lạnh ngắt. Hoắc Kỳ cảm thấy hỏi như thế cũng vô ích, đang tính phân phó mọi người cáo lui thì cảm giác người bên cạnh run lên, hắn nghiêng đầu nhìn lại, là Lan Vi lấy tay áo khẽ che môi đỏ, thoáng cười rồi buông tay ra, viết trong lòng bàn tay hắn: "Thần thiếp có chuyện muốn nói. Thần thiếp viết ra, cho Thu Bạch nói thay thần thiếp, có được không?"
Biểu thị là nàng muốn giải thích việc này. Hoàng đế gật đầu đáp ứng, chờ nàng viết.
Tịch Lan Vi viết xong một câu thì đổi một tờ giấy, đưa câu đã viết xong kia cho Thu Bạch, Thu Bạch cũng không sợ hãi, Lan Vi viết như thế nào nàng đọc như thế đó, giọng rất rõ ràng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thậm chí làm mọi người cảm thấy... Nếu Diên tài tử có thể nói chuyện, hiện tại chính là cái khẩu khí này.
"Tạ Sở đại nhân đã chỉ ra, thần thiếp cũng có suy đoán đại khái, không biết Linh Cơ nương nương muốn nghe hay không?"
Linh Cơ ngẩng đầu, mang theo kinh ngạc rồi gật gật đầu, vừa lúc tiếp nhận tờ giấy tiếp theo của Tịch Lan Vi, Thu Bạch lại đọc xuống: " Trước khi thích khách kia đâm bị thương thần thiếp, cũng không biết thần thiếp là nữ tử."
Mọi người đều ngẩn ra. Lại chờ bên dưới, nhưng thật ra cũng không chờ lâu. Tịch Lan Vi múa bút thành văn, tựa hồ viết rất dài mới đưa cho Thu Bạch, Thu Bạch trầm trầm, cao giọng đọc ra: "Ngày ấy tuy là mười sáu, vốn trăng nên tròn, nhưng trời lại đầy mây, mây đen che lấp không thấy ánh sáng. Thích khách vào điện tắt làm ngọn đèn dầu trong điện, trước khi ngọn đèn dầu tắt thần thiếp cũng chỉ nhìn thấy thân hình người nọ. Từ đó về sau nửa điểm ánh sáng cũng không có, tuy đều ở bên trong tẩm điện, so qua mấy chiêu, vẫn không biết tướng mạo đối phương như thế nào."
"Người nọ cũng không biết tướng mạo, vóc người của thần thiếp, chỉ cảm thấy bị mai phục, đoán thần thiếp là nam tử. Cho nên một kiếm đâm vào vai trái của thần thiếp... Sở đại nhân, xin hỏi độ cao của kiếm đâm vào vai trái ta, nếu như đâm trên người đại nhân, thì như thế nào?"
Sở Tuyên nghe hỏi đến, cân nhắc một chút, nói: "Ngay trung tâm, lập tức bị mất mạng."
Tịch Lan Vi tươi cười, cúi đầu, tùy tay lại đưa một tờ giấy cho Thu Bạch.
"Sau khi thần thiếp bị thương, chỉ có thể đánh cược một lần, rút kiếm ra đâm tới, tiếc rằng thân hình không vững ngã vào người này, hắn trở tay chạm đến bên hông thần thiếp, đại khái như thế mới biết thần thiếp không phải là cấm quân mai phục tại đây, nên không hề có sát tâm."
Thu Bạch đọc xong, mọi người trong điện chỉ cúi đầu trầm tư, cũng không nói được gì — mới vừa rồi Linh Cơ kia suy đoán khiến cho mọi người cảm thấy rất ly kỳ, Tịch Lan Vi giải thích làm cho mọi người nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ là khi hồi phục rồi lại cảm thấy rất có đạo lý, chỉ an tĩnh lắng nghe.
"Đại nhân cảm thấy giải thích như vậy có được không?" Thu Bạch mỉm cười, cung kính khom người, thay Tịch Lan Vi dò hỏi ý tứ của Sở Tuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...