Làm Nũng

Chu Ngọc cứ thế ở lại trấn nhỏ cạnh biển cùng Tạ Nhan, hắn nói đến giúp đỡ kỳ thực là đến chơi, nhiều lắm là lúc Tạ Nhan cắt chỉ giúp được một chút, lúc khác Tạ Nhan đều không nhờ vả được hắn. Tạ Nhan quay phim, Chu Ngọc ở bên cạnh nhìn, hắn học hành làm việc đều không tốt nhưng rất giỏi giao tiếp, chưa tới mười ngày đã quen thuộc hết đoàn phim, cùng người xung quanh xưng huynh gọi đệ, đến Tôn Hoài Quân cũng coi trọng hắn một chút.

Hôm chính thức quay xong thực cảnh, Tôn Hoài Quân khó có được mà rộng rãi một lần, mời toàn bộ đoàn phim ăn cơm.

Cực khổ lâu như vậy mới ăn được bữa cơm đàng hoàng, mọi người đều rất náo nhiệt. Tôn Hoài Quân, phó đạo diễn cùng mấy người quan trọng ngồi chung một bàn, cũng không mướn phòng vì ông tiếc tiền.

Uống vào chút rượu, nội dung nói chuyện cũng bắt đầu không kiêng kỵ. Bất quá mọi người ở chung mấy tháng, đều rất quen thuộc, Tôn Hoài Quân nói chuyện cũng không dè chừng, đắc ý nói: "Trước khi đóng phim, tôi đã nghĩ đến rất nhiều người, nên tìm ai làm vai nam chính. Nghĩ tới nghĩ lui, người vừa ý đều mời không nổi, người có thể mời lại thấy chướng mắt. May mà tìm được Tạ Nhan."

Ông quay đầu, hỏi: "Mấy người trước đây gặp Tạ Nhan đều mù phải không, lại để cậu ấy diễn thi thể? Thật lãng phí."

Tạ Nhan đã bị chuốc vài chén rượu, tửu lượng cậu không tốt, có chút say, lấy tay chống bàn mới miễng cưỡng đứng lên được, nghe thấy tên của mình, qua vài giây sau mới phản ứng, nhìn sang Tôn Hoài Quân đang nghi ngờ chậm rãi nói: "Trước đây cũng ký với một công ty quản lý, ông chủ là người làm bất động sản, nói muốn kết giao..."

Tạ Nhan bình thường lãnh lãnh đạm đạm, ngoại trừ lúc quay phim, cũng không nói nhiều một câu, huống chi là kể chuyện thế này, Tôn Hoài Quân hăng hái: "Sau đó thế nào?"

Người chung quanh đều rất có hứng thú, chỉ nghe Tạ Nhan thờ ơ nói: "Thì đánh cho một trận, rồi đi."

Tôn đạo hét lớn: "Đáng đánh, tiểu Tạ hay lắm! Loại này nên đánh! Có tiền hay lắm sao!"

Tôn Hoài Quân rõ ràng đã say bảy tám phần, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tiếp tục hỏi: "Đi rồi chỉ diễn thi thể? Cậu đẹp như vậy, chỉ cà mặt cũng ra tiền."

Tạ Nhan giật mình, nhớ tới vai nam số năm kia, quả thực vì mặt của mình mà có được. Nhân vật kia vừa kiêu ngạo vừa đẹp, lại nhuộm đầu tóc xanh, mặt mũi bình thường không diễn nổi thiết lập nhân vật kiểu này, cho nên nhân vật này có được cũng không do kinh nghiệm diễn xuất của Tạ Nhan.

Nhưng cuối cùng cũng không diễn được.


Tạ Nhan ý thức có chút không rõ, lại có thể tinh tường nhớ kỹ mỗi một việc phát sinh ngày đó: "Có một vai nam phụ, nhưng phó đạo diễn lại muốn cùng tôi kết giao, tôi không muốn, liền đánh hắn một trận."

Xung quanh bỗng nhiên im lặng. Mọi người đều biết tính tình Tạ Nhan không tốt, nhưng cũng không nghĩ tới mức này.

Dương Tầm nghe được cả kinh, lén lút nói với tiểu trợ lý: "Quá cứng luôn, không hổ là Tạ ca."

Tiểu trợ lý lại có chút ưu sầu: "Dương ca anh suốt ngày cùng Tạ ca kết giao, không sợ bị đánh sao?"

Dương Tầm cau mày: "Hai loại kết giao này sao có thể giống nhau được? Hơn nữa chúng tôi bây giờ là bằng hữu sao? Tạ ca là anh ruột của tôi!"

Có lẽ đề tài "Kết giao bằng hữu" này khiến mọi người hứng thú, mọi người bạn tới mấy chuyện lộn xộn trong giới, không đem sự chú ý lên người Tạ Nhan nữa.

Sau một lúc lâu, Tạ Nhan mới cúi đầu nói thêm một câu, thanh âm rất nhẹ, tựa như còn cười một chút, đến đáy mắt cũng lấp lánh ánh nước: "Ngày đó sinh nhật hai mươi tuổi, trời mưa to, ở tiệm cà phê gặp Phó ca."

Đó đều là những chuyện trước đây, Tạ Nhan từ nhỏ đến lớn, gặp được rất nhiều người xấu chuyện xấu, bất quá là gặp một quên một, sẽ không để ở trong lòng. Bây giờ cho dù ông chủ bất động sản kia đứng trước mặt cậu, cũng chưa chắc cậu nhớ rõ mặt hắn.

Nhưng lần kia thì không giống. Từ buổi sáng hôm đó uống sữa đậu nành, gặp trợ lý trang điểm, còn có phó đạo diễn kia, rồi tiệm cà phê, trạm xe buýt, Tạ Nhan đều nhớ rõ ràng, như là mới hôm qua.

Đại khái là vì gặp được Phó Thanh, ngày đó đáng tưởng niệm.

Lời cậu nói quá nhẹ, chỉ có người bên cạnh cẩn thận mới nghe được.

Chu Ngọc nghe thấy đầu quả tim không khỏi run lên.


Nói thế nào đây, câu này thật quá mềm quá ngọt, không giống như lời Tạ Nhan sẽ nói.

Không giống với vài lần gặp mặt ngắn ngủi trong dĩ vãng, lần này Chu Ngọc ở cạnh Tạ Nhan vài ngày, rốt cuộc ấn tượng trước đây đều sụp đổ.

Đẹp, có chút lãnh đạm, không nói nhiều, bởi vì lúc nào cũng được Phó Thanh chăm sóc, liền khiến Chu Ngọc nghĩ Tạ Nhan có chút yếu ớt như có như không.

Tạ Nhan ở bên cạnh Phó Thanh chính là như vậy.

Nhưng đến khi thật sự ở chung, Chu Ngọc mới phát hiện Tạ Nhan so với tưởng tượng của mình không giống lắm.

Đẹp quá phận, cực kỳ lãnh đạm, nói rất ít, tính tình không tốt, cau mày thì không nói lời nào rất kiêu ngạo, chỉ cần đứng trước ống kính là giống như nguồn sáng, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được rơi trên người cậu.

Bất quá lúc quay phim có thể chịu khổ, Chu Ngọc tới đây mười mấy ngày, có hai ngày phải quay đêm, hầu như đều là ở dưới nước quay tới hừng đông ba bốn giờ.

Nói chung Chu Ngọc đối với Tạ Nhan tâm phục khẩu phục.

Cơm nước xong mọi người đều ngồi xe của đoàn phim quay về, nhưng Chu Ngọc mướn chiếc xe cùng Tạ Nhan đơn độc quay về.

Gió biển thổi lên rất lạnh, Tạ Nhan nguyên bản đã hơi say, lại bị thổi thanh tỉnh vài phần, ngồi trên xe chống đầu, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Chu Ngọc hết sức chuyên chú lái xe, chợt nghe Tạ Nhan nói với mình: "Chu Ngọc, giúp tôi một chuyện được không?"


Tay hắn run lên: "Tạ ca có gì muốn em giúp?"

Sau nhiều ngày quan sát, hắn cho rằng tính cách Tạ Nhan như vậy, đời này sẽ không có thời điểm nhờ người giúp đỡ. Hắn hoảng hốt nghĩ chắc là chuyệt rất khó khăn.

Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, mới nói: "Cậu biết không, Phó ca ở phố cũ chỉ lấy đồ rồi ghi sổ, cuối năm mới trả tiền."

Chu Ngọc không hiểu, nhưng gật đầu.

Tạ Nhan nghiên đầu, hơi rũ mắt, lông mi cậu rất dài, lại cong, hạ xuống một cái bóng, chóp mũi bị rượu làm hồng lên, dáng vẻ rất đẹp, chỉ tiếc lại cau mày.

Cậu do dự mấy phút, mới nói ra lời kế tiếp: "Tôi vẫn luôn được Phó ca chăm sóc, nghĩ muốn thay anh ấy đem sổ nợ trả hết, hoặc là ứng trước cũng được. Nhưng các chủ cửa hàng ở phố cũ đều không muốn nhận, kêu tôi bàn với Phó ca."

Tạ Nhan nói đến đây dừng một chút, cậu không biết Chu Ngọc đã nghe đến da đầu tê dại, nói tiếp: "Cậu lớn lên ở phố cũ, cùng họ chắc rất quen thuộc, có thể khuyên bọn họ nhận tiền không?"

Chu Ngọc suýt đánh lệch tay lái.

Trong lòng hắn nghẹn bí mật của Phó Thanh, thực sự sắp bùng nổ, đây đều là chuyện gì xảy ra chứ, chỉnh đốn phố cũ cũng là Phó ca, cuối năm tính sổ sách mới chia hoa hồng cho những người đó, làm sao Phó ca có thể trả tiền chứ?

Nhưng lời này không thể nói ra miệng, Chu Ngọc lắp bắp nói: "Tạ ca, em giúp anh, em giúp anh nghĩ cách..."

Tạ Nhan luôn phóng khoáng, trước giờ luôn là một khốc ca quan minh lỗi lạc, nhưng chuyện này phải làm lén lút che giấu, nhìn sang Chu Ngọc, mặt mày mang theo hơi men, vẫn sắc bén như cũ: "Việc này đừng nói với Phó ca."

Chu Ngọc lắc đầu liên tục: "Chắc chắn sẽ không, anh yên tâm."

Chủ yếu nhất là, nào dám chứ!

Ở trấn nhỏ cạnh biển mấy ngày nay, Chu Ngọc từng hân hạnh biết thân thủ thật sự của Tạ Nhan.


Ngày đó Tạ Nhan từ bệnh viện về, tiện đường ghé siêu thị mua đồ, trên đường gặp phải một đôi vợ chồng trung niên và lão thái thái kéo một cô gái hơn hai mươi tuổi vào xe.

Cô gái kia một mực hô cứu mạng, nhưng lão thái thái ở một bên giải thích nói là việc nhà, cô gái bởi vì không muốn kết hôn rời nhà trốn đi, khiến mọi việc hỏng bét, tuy rằng không muốn kết hôn, vẫn phải đưa cô về.

Bởi vì là việc nhà, người qua đường cũng không muốn dính vào.

Lúc bọn họ từ trong siêu thị đi ra, cô gái kia đã bị kéo lên xe rồi, Chu Ngọc còn chưa phản ứng kịp, Tạ Nhan không hề nghĩ ngợi quăng đồ xuống đất, đi lên trực tiếp đạp nam nhân kia ra, kéo cô gái đó ra ngoài. Nhưng không ngờ trong xe còn hai thanh niên cường tráng khác, xuống xe liền trực tiếp động thủ.

Tạ Nhan giao cô gái kia cho Chu Ngọc, một chọi ba cũng không ở thế hạ phong, kêu Chu Ngọc báo cảnh.

Lúc cảnh sát tới, mấy người kia nghĩ lái xe chạy trốn, Tạ Nhan đem người ở ghế lái chế trụ, kéo người xuống.

Ở đồn cảnh sát, cô gái khóc sướt mướt nói mình không quen mấy người kia, cô là người địa phương, hôm nay đi xem phim một mình đột nhiên bị mấy người bám theo, nói mình bỏ nhà đi.

Cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, phá vỡ một ổ buôn người, đương nhiên cái này không liên quan đến Chu Ngọc và Tạ Nhan.

Chu Ngọc chủ yếu là khiếp sợ, bởi vì hai người trẻ tuổi kia động thủ hoàn toàn không giống với mấy tên côn đồ thông thường, thật là hung ác, hắn cảm giác chính mình cũng chịu không nổi mấy chiêu.

Tạ Nhan thân thủ như vậy, còn cần hắn bảo hộ sao?

Chu Ngọc suy nghĩ người khác đều đánh không lại Tạ Nhan, chính mình phỏng chừng cũng vậy. Phó ca kêu mình tới đây không phải để bảo vệ Tạ Nhan, mà là lúc thời khắc mấu chốt có thể ngăn đao.

Phỏng chừng chỉ có Phó ca mới áp chế được Tạ Nhan.

Ban đêm quay lại, Chu Ngọc nhớ tới Tạ Nhan kể lại kinh nghiệm hai lần có người muốn kết giao, lại nghĩ tới thân thủ của Tạ Nhan, thật lòng khuyên Phó Thanh: "Phó ca, anh đừng gạt Tạ ca nữa, em có chút sợ hai người đánh nhau."

*Mọi người đoán nếu bé ngoan biết được sự thật sẽ thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui