Lâm Mộc Báo Thù


Bạch Phi Nhi không muốn hai bên tiếp tục cãi nhau, bèn nói: “Ký hợp đồng đi!”
Hai bên nhanh chóng ký tên vào bản hợp đồng.

Chu Trị Bình thấy ván đã đóng thuyền, nét mặt càng ngày càng phách lối: “Bây giờ nhà họ Chu đã lấy được thứ mình cần rồi, nên tôi chẳng cần giấu diếm nữa, Trần Hạo, tôi sẽ từ từ tính toán nợ nần với cậu, đừng tưởng chuyện sẽ chấm dứt như vậy, phiền phức của nhà họ Bạch chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
Du Tử Uyên liếc mắt nhìn tài liệu trước mặt, nuối tiếc nói: “Không có gì bất ngờ cả! Năng lượng mới và IT đều là của nhà họ Du.

Trần Hạo, thứ anh để tôi mỏi mắt trông chờ đâu?"
Bạch Phi Nhi không vui nói: “Nếu các người đã lấy được thứ mình cần thì sao còn chưa đi? Bạch Thị không chào đón các người!”
Advertisement
Chu Trị Bình cười ha hả: “Cậu Du, ông Hà, ông Tần, đi thôi, chúng ta đến bãi biển Vàng, hôm nay tôi bao hết tất cả chi phí, tâm trạng tôi giờ đang rất tốt!”
Du Tử Uyên cười nhạt chuẩn bị đứng dậy, nhưng Tần Nam và Hà Chí Chương lại không nhúc nhích.

Ngay vào lúc Chu Trị Bình đang vênh váo hách dịch, cửa phòng họp bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra, một người trung niên lịch thiệp dẫn theo vài tên tay sai đi vào.


“Ui chao! Tâm trạng ông Chu tốt thế à! Trong số khách mời có phần người họ Tào nào đó không thế, chẳng hạn như tôi này!”
Người vừa bước vào chính là người kiên quyết hợp tác dự án năng lượng mới với Bạch Thị, đồng thời cũng là người điều hành nhà họ Tào, Tào Thanh Nguyên.

Thấy Tào Thanh Nguyên đến, Chu Trị Bình càng tươi cười đắc chí hơn: “Ha ha ha! Giờ ông Tào mới lựa thuyền mà lên, ông không cảm thấy quá muộn màng à?”
Tào Thanh Nguyên cười ha ha nói: “Không muộn gì hết! Tôi thấy đúng lúc đấy, vở kịch giờ mới mở màn mà!”
Chu Trị Bình được nước lấn tới: “Xin lỗi nhé, vở kịch đã hạ màn rồi, ông Tào cố gắng kinh doanh cả đời người, ấy vậy lại thua ở chỗ không biết chọn đội để đứng, chẳng biết có phải là quá trêu người không! Ông lựa chọn hợp tác với một gia tộc nhỏ bé, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể giữ được năng lượng mới.

Gần đây tôi có biết một vài thông tin có liên quan đến nó, tôi muốn chia sẻ với ông Tào.

Quốc gia hiện đang hoạch định những hạng mục phát triển trọng điểm, nên sẽ không lặp lại việc lãng phí tài nguyên lần hai, nói cách khác, ông Tào đây bỏ lỡ cơ hội hợp tác với chúng tôi thì trong năng lượng mới, ông không còn tương lai nữa!”
Tào Thanh Nguyên tươi cười nói: “Sao ông Chu chắc chắn như vậy? Chuyện không thể nói trước được đâu!”
Chu Trị Bình cười nói: “Không nói trước được à? Gì mà không nói trước được? Nhà họ Hà và nhà họ Du hiện đang hùn vốn thành lập công ty năng lượng mới, hơn nữa, tôi vừa mới được cấp giấy phép cho phép nhà họ Chu nhập cổ, công ty cũng đã được thông qua, văn bằng sắp được chuyển xuống, ngoại trừ công ty mới thành lập này, trong nước không còn công ty thứ hai nào có khả năng phát triển năng lượng mới!”
Vẻ mặt Tào Thanh Nguyên “ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa”: “Thật sao? Lấy được giấy phép rồi à? Vậy thì tôi phải cảm ơn ông Chu gấp bội lần, lấy được giấy phép chẳng dễ dàng gì, nhưng mà, chúng tôi không có dự định phát triển ở tỉnh Sở, còn về phần nguyên nhân, đó là bởi tình hình các quan chức ở tỉnh Sở quá tệ, có vài người cố chấp bảo thủ, vì thế tỉnh Sở không xứng gánh vác dự án lớn này!”
Nghe vậy, Chu Trị Bình hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhếch môi cười khinh thường: “Ông bị điên à? Sao lại nói mấy câu điên điên khùng khùng thế! Ông làm gì vậy? Ông cho công ty này có phần của ông à?”

Trần Hạo cười tủm tỉm: “Ông Chu à, sao ông lại thông minh đến thế, công ty này quả thật có phần của ông Tào!”
“Tôi thấy hình như các người bị điên hết rồi!”, Chu Trị Bình cười khẩy, khinh bỉ nói.

Bạch Phi Nhi cũng ngơ ngác thầm nghi ngờ trong đầu, chuyện gì đang xảy ra thế?
Sao Trần Hạo lại nói như vậy? Sao Tào Thanh Nguyên lại tới đây? Hơn nữa trông ông ta rất ung dung, tựa như mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Ngay khi Chu Trị Bình đang coi thường, cho rằng Trần Hạo và Tào Thanh Nguyên nổi điên thì Hà Chí Chương bỗng từ tốn đứng dậy, chậm rãi cất lời: “Ông Chu, cậu Trần và ông Tào nói không sai, ba mươi phần trăm cổ phần trong tay tôi là giữ thay bọn họ và Bạch Thị!"
“Cái gì?”, Chu Trị Bình nghe thế thì sợ ngây người.

Trong mắt Du Tử Uyên cũng thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng cậu ta đã nhanh chóng áp chế chúng vào tận đáy lòng.

Mà một người ở đây là Bạch Phi Nhi cũng khiếp sợ không thua gì Chu Trị Bình.

Giữ thay ư? Gia chủ nhà họ Hà bị điên rồi sao? Ông ta nói mê sảng gì thế?

Sau đó, cô dời mắt lên mặt Trần Hạo, thì thấy anh đang cười hì hì.

Bạch Phi Nhi nghĩ, lẽ nào là anh làm gì đó sao? Anh bắt đầu từ bao giờ? Khi nhà họ Du vừa bắt tay vào cuộc là anh đã ra tay sao? Nhưng anh lấy đâu ra năng lực vĩ đại vậy chứ?
Trần Hạo thoải mái nói: “Ông Chu này! Tôi thành thật biết ơn ông, ắt hẳn ông hiểu rằng nguyên nhân chủ yếu nhà họ Bạch vẫn luôn rơi vào tình trạng trì trệ không phát triển trong dự án năng lượng mới là do không lấy được giấy phép kinh doanh, bây giờ ông giúp tôi giải quyết vấn đề này, đợi lát nữa tôi mời khách, nhất định phải kính ông Chu một ly!”
Chu Trị Bình giận sôi gan, Trần Hạo vừa khoe khoang đáp trả bằng chính những lời ông ta từng nói.

Lúc này, ông ta cứ ngỡ mình như con khỉ đần độn bị Phật Tổ trêu đùa trong lòng bàn tay.

Chu Trị Bình âm u, ác độc trừng mắt nhìn Hà Chí Chương: “Hà Chí Chương, ông có biết mình đang làm gì không? Ông biết sau lưng dự án này có những gia tộc nào tham gia không? Ông đắc tội bọn họ nổi à? Ông đây là tự tuyệt đường sống của mình!”
Hà Chí Chương khinh bỉ liếc nhìn Chu Trị Bình, cười khẩy nghĩ không bán đứng các ông mới là kẻ ngu.

Một lũ ngu si không hề biết bản thân mình đang đối đầu với ai, thật ngu dốt!
Ông ta nhàn nhạt liếc nhìn Chu Trị Bình, rồi bình tĩnh nói: “Tôi là con chó của cậu Trần, cậu Trần bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối sẽ không rẽ qua hướng tây, dù cậu Trần sai nhà họ Hà ôm bom liều chết với nhà họ Chu, tôi cũng không hề hối tiếc!”
Chu Trị Bình đã chuẩn bị sẵn sàng một đống lý do thoái thác, nhưng sau khi Hà Chí Chương thốt ra những câu nói ấy, tất cả đều bị nghẹn ở cổ họng, không thể nói thành lời.

Ông ta vốn đang đắc ý, tưởng chừng như mình sắp thấy chuyện cười của Trần Hạo và Bạch Thị.


Đến giờ ông ta mới phát hiện ra mình mới là thằng hề, một thằng hề ngu đần nhảy nhót dưới ánh mắt của một đám người nhìn vở hài kịch độc diễn của mình.

Nghĩ đến đây, Chu Trị Bình quê thúi ruột như muốn kiếm một lỗ chui xuống: “Các người có gan đấy, hãy đợi đấy, nhà họ Chu sẽ không để yên đâu! Hà Chí Chương ông lại tưởng rút củi dưới đáy nồi sao? Hừ, cứ chống mắt mà coi đi!”
Dứt lời, khi Chu Trị Bình muốn rời đi, Tào Thanh Nguyên cười nói: “Ông Chu, tôi nghĩ ông nên tự kiểm điểm lại bản thân mình, sau đó, tôi sẽ báo cho các bên liên quan biết, công ty mới sẽ đến tỉnh Cán phát triển, còn về nguyên nhân không chọn tỉnh Sở, hiển nhiên là vì ông Chu quá “hiếu khách”!”
Chu Trị Bình suýt chút nữa tức nôn ra máu: “Đừng tưởng thắng một ván là ngon, chuyện chưa kết thúc đâu!”
Trần Hạo cười híp mắt nói: “Ông Chu đi thong thả, hy vọng tương lai nếu gặp nhiều việc tốt như vậy, ông cân nhắc Bạch Thị nhé, chân thành cảm ơn ông!”
Chu Trị Bình vừa đến cửa thì nghe thấy lời cảm ơn này, ông ta lão đảo suýt nữa ngã khuỵu, tức tối bước đi càng lúc càng nhanh hơn.

Sau khi Chu Trị Bình tháo chạy, mọi người chuyển dời ánh mắt lên người Du Tử Uyên.

Dù đánh mất dự án năng lượng mới, Du Tử Uyên vẫn không sốt ruột, lo lắng, cậu ta bình tĩnh mỉm cười nhàn nhạt nhìn Trần Hạo.

Cậu ta thấy anh đang nhìn mình, bèn cười nói: “Trần Hạo, tôi không thể không thừa nhận là anh rất lợi hại, dưới tình thế ấy vậy mà anh vẫn có thể lật kèo, nhưng thật đáng tiếc, anh có thể chơi đùa nhà họ Chu, nhưng chẳng thể làm gì được nhà họ Du chúng tôi! Tuy nhà họ Du từ bỏ năng lượng mới, nhưng dự án IT vẫn nằm trong tay chúng tôi, nhà họ Du vẫn bình ổn không thua thiệt!”
Trần Hạo cười tà nói: “Thật vậy chăng? Tôi có thể chơi với nhà họ Chu sao lại không làm gì nhà họ Du được chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui