Lâm Mộc Báo Thù
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới.
“Lương thiếu gia! Lương thiếu gia!” Ngoài cửa vọng tới giọng nói khẩn thiết.
Advertisement
“Làm cái gì thế hả? Chẳng phải tôi nói đừng quấy rầy tôi sao?” Đang hưng phấn thì bị quấy rầy, Lương Siêu nổi trận lôi đình.
“Xảy ra chuyện rồi Lương thiếu gia! Lễ tân của khách sạn vừa thông báo cho chúng tôi qua bộ đàm nội bộ rằng có rất nhiều người đang xông lên tìm anh! ” Vệ sĩ ngoài cửa khẩn thiết nói.
“Rất nhiều người xông lên tìm tôi ư? Kim Loan là địa bàn nhà tôi, kẻ nào to gan lớn mật thế hả! Gọi bảo vệ!” Lương Siêu chửi rầm trời.
Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng bước chân ồn ào.
“Kẻ nào ngáng đường đều đánh cho tôi!”
“A a a!” Tiếng gào thảm thiết vang lên.
Rầm rầm!
Cửa phòng bị nện mạnh.
Vừa nãy Lương Siêu còn to miệng chửi mắng, giờ thấy tình huống này anh ta cũng bắt đầu căng thẳng.
Trong chốc lát, cánh cửa ‘rầm’ một tiếng mở tung.
Chỉ thấy Mai Tổng dẫn theo một đám bảo vệ nhất loạt tràn vào phòng.
“Ông chủ Mai?” Lương Siêu từng gặp Mai Tổng, cho nên vừa liếc mắt anh ta đã nhận ra ông chủ Mai dẫn đầu trong đám người.
Thẩm Tịch Dương với đôi mắt nhòe lệ đang ngã trên giường cũng bị sốc khi nghe thấy ba chữ ông chủ Mai.
Đây là ông chủ của Tập đoàn Thiên Lực mà, sao ông ấy lại chạy tới đây? Lẽ nào ông ấy tới cứu cô sao?
“Lương Siêu! Đồ khốn kiếp này!” Mai Tổng nổi giận đùng đùng lao về phía Lương Siêu.
Lương Siêu nặn ra một nụ cười: “Chú Mai, chú làm gì thế này, ba cháu cũng đâu có thù oán gì với chú, hơn nữa hai người còn là chỗ quen biết, dạo trước chú và ba cháu còn cùng nhau dùng cơm mà.”
“Lương Siêu, người phụ nữ nào cậu cũng dám động vào hả?” Mai Tổng xông tới không cho Lương Siêu cơ hội giải thích, lập tức nện một quyền lên mặt anh ta.
Lương Siêu ngó thấy bao nhiêu người theo sau Mai Tổng, trong lòng đương nhiên hoảng loạn muốn chết, cho nên không kịp phản ứng mà xơi ngay một cú đấm.
“Mai Dụ, ông...!ông quá đáng lắm rồi nhé! Ông tự ý xông vào khách sạn nhà tôi, còn dám đánh tôi? Tuy nhà họ Lương không mạnh như nhà họ Mai, nhưng cũng đâu phải quả hồng mềm!” Lương Siêu bị đánh cũng cuống cả lên.
“Đánh cậu còn nhẹ đấy, tôi nói cho cậu hay, cậu xong đời rồi! Giờ tôi không xử lý cậu thì lát nữa sẽ có người chỉnh cậu!”
“Người đâu, ấn cậu ta ra góc tường cho tôi! Không cho cậu ta nhúc nhích!” Mai Tổng ra lệnh.
“Rõ!” Chừng bảy – tám tên bảo vệ xông lên, cố định sít sao Lương Siêu dưới đất.
“Ông làm như này không chỉ là đối phó với tôi, còn như tát và mặt nhà họ Lương, ba tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Chọc giận nhà họ Lương thì Mai Dụ ông cũng chẳng được lợi lộc gì đâu!” Lương Siêu nghiến răng gào to.
Mai Tổng chẳng thèm đếm xỉa tới anh ta, chỉ quay người bước tới trước mặt Thẩm Tịch Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...