Sau khi về nhà, tôi đã khóc nguyên cả một buổi tối, vì buồn, và vì đau đớn. Cuộc đời luôn có nhiều lúc bắt con người phải lựa chọn, nhưng cũng đôi khi, ta không thể chọn những gì con tim mình muốn.
Tôi đã làm theo ý chí của mình. Tôi đã từ chối, đã gạt bỏ tất cả, vì những ân oán, những gì đã xảy ra giữa hai nhà. Nhưng tại sao, trái tim tôi lại đau đến vậy?
Có sai không, khi mà tôi đang nghĩ rằng, tôi và Nhật Duy, chính là Romeo và Juliet thời hiện đại?
Romeo và Juliet? Cũng không hẳn. Người ta sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả đối mặt với cái chết để được bên nhau. Còn tôi, cậu đã cho tôi một cơ hội, chỉ cần tôi đồng ý, chỉ cần từ bỏ tiền bạc và quyền lực, để hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng tôi vẫn không lựa chọn. Vậy lấy đâu ra tư cách để so mình với nàng Juliet xinh đẹp cơ chứ? Là tôi quá lí trí, hay tôi quá ngu ngốc?
***
Mười hai giờ đêm, đúng lúc tôi vừa chìm vào giấc ngủ một cách mệt nhọc và khó khăn, thì tiếng gõ cửa đều đều lại phá tan đi cả chút yên bình duy nhất xót lại cho trái tim tôi ấy.
" Nhã An, mở cửa ra, là anh đây!"
Thái Vũ, là Thái Vũ.
Tôi mệt nhọc lê ra khỏi giường, cảm giác toàn thân như đang rụng rời cả ra, thiếu chút nữa là chẳng có sức đi tới chỗ cửa. Thực ra khóc nhiều cũng không tốt!
" Có chuyện gì vậy?" Tôi thò đầu ra, giương đôi mắt lờ đờ, sưng húp của mình lên nhìn nó, lại bắt đầu cảm thấy rất muốn khóc.
Cứ nhìn thấy người khác, y như rằng, tôi lại rất muốn khóc. Khóc để người ta biết tôi đang thê thảm ra sao, cũng là khóc vì uất ức.
Thái Vũ khẽ buông tiếng thở dài, bước vào phòng tôi " Xin lỗi, nhưng anh thật sự có điều muốn nói với mày!"
Lại có điều gì cần nói giữa tôi và nó, vào cái lúc đêm hôm khuya khoắt của một ngày đầy mệt nhọc và chán nản này sao? À có! Về người bạn thân của nó, về Nhật Duy.
" Muốn nói về chuyện của Nhật Duy à?" Tôi nhanh chóng bắt bài, chẳng buồn giương cái bộ mặt " tôi không biết bạn định nói gì cả, nói đi" ra nữa. Bởi vì thật sự, nó đang đề cập đến cái vấn đề khiến tôi khóc sướt mướt từ tối đến giờ.
" Ừ!" Thái Vũ cười buồn, càng lúc càng trở nên lúng túng hơn.
" Không muốn nghe! Ra ngoài!" Tôi tức giận đẩy Thái Vũ ra ngoài, quyết tâm không nghe bất kì thông tin gì về người đó nữa. Vì sao ư? Bởi vì tôi thật sự sợ, rất sợ những gì tôi nghe thấy sẽ làm tôi thêm buồn rầu hơn nữa.
Quả đúng vậy! Những gì mà Thái Vũ hét lên, trước khi bị đẩy ra khỏi phòng, đủ để tôi khóc thật to, thật to thêm một trận nữa " Mày có nghe thấy gì không? Nhật Duy nó sắp đi Anh rồi, nếu mày không giữ nó lại, thì mãi mãi sẽ chẳng còn gặp lại nó đâu!"
Tôi đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào đó, bật khóc.
Đi Anh sao? Vậy là cậu đã chuẩn bị một chuyến đi dài cho chúng ta, nhưng cuối cùng, người bạn đồng hành lại phản bội cậu.
Đi Anh sao? Đến một nơi xa thật xa, và chúng ta sẽ mãi không gặp lại?
Bên ngoài, Thái Vũ vẫn không ngừng đập cửa, gắt lên " Nhã An, mày làm sao vậy? Nếu mày yêu nó, thì hãy giữ nó lại đi! Tao chán ghét cái bộ mặt ủ rũ của mày lắm rồi! Mày nghe thấy gì không? Mày đang làm cả hai bị tổn thương đấy!"
Tôi, đang làm cả hai bị tổn thương sao? Thật vậy sao?
Cũng đúng! Đâu phải chỉ mình tôi đau chứ. Mà có lẽ, giờ phút này, cậu cũng đau rất đau.
Xin lỗi, là bởi tôi ích kỉ, là bởi tôi không đúng.
Nhưng không đúng thì có thể sửa mà! Tôi vẫn còn thời gian.
Chỉ là... tôi không có ý chí!
Tôi phải làm thế nào đây? Thật lòng phải làm thế nào đây? Tự tổn thương cả hai chúng tôi, hay bỏ tất cả để đến bên cậu?
Tôi còn có anh trai, còn có mẹ, và còn có một sản nghiệp cần phải giành lại từ tay cha Nhật Duy. Tôi còn có quá nhiều thứ vương vấn, không thể vứt bỏ.
Chợt, ngoài phòng lại vang đến giọng Thái Vũ " Nhã An, Nhã An, nghe anh nói! Đừng nghĩ đến tiền, cũng đừng nghĩ đến mẹ hay anh! Vì nếu mày không hạnh phúc, liệu mẹ và anh có hạnh phúc không? Hãy đi đi, hãy giành lấy hạnh phúc của chính mình. Giữa sản nghiệp, và hạnh phúc, nếu bố còn sống, ông cũng nhất định chọn hạnh phúc. Mày cứ đi đi, cứ hạnh phúc, rồi khi nào trở về, nhất định sẽ nhìn thấy anh gây dựng lại tất cả từ hai bàn tay trắng. Hạnh phúc không nên quá lí trí, mà còn phải nghe theo trái tim mình nữa. Hạnh phúc không thể cứ chờ đợi, mà phải chính tay mình giành lấy!"
Tại sao hôm nay thằng anh tôi nó ăn nói triết lí thế nhỉ, thật làm tôi xúc động chảy cả nước mắt nước mũi. Thế nhưng, quả thật, nó nói rất đúng.
Hình như, trái tim tôi đang đập loạn lên, kêu gào " Nhã An, không từ bỏ, không từ bỏ!"
Đúng vậy, không từ bỏ!
END CHAP
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...