Chương 2
Thằng Tần muốn khóc quá.
Nó không ngờ sự tình lại ra nông nỗi như vậy.
Từ nay chắc nhỏ Minh Trung ghét mình rồi! Tần buồn bã nghĩ. Không những ghét, nó còn coi thường mình nữa. Ôi, một đứa con trai mà bị con gái coi thường thì chỉ có nước đâm đầu xuống sông ở với Hà Bá cho rồi.
Trong khi thằng Tần đang loay hoay... điểm danh mấy con sông trong thành phố, tiếng một đứa con gái bất chợt vang lên bên tai:
- Về đi, Tần! Cả lớp về hết rồi kìa!
Tần giật nảy một cái, nhưng không ngoảnh mặt lại. Nó nhận ra đó là giọng của Lan Kiều, nhỏ bạn ngồi ngay sau lưng nó.
Tần chưa kịp nói gì, Lan Kiều lại thỏ thẻ:
- Mình thấy hết rồi.
- Thấy gì?
- Thấy Tần giật bàn làm Minh Trung ngã bổ chứ thấy gì.
Giọng Lan Kiều vẫn nhỏ nhẹ, êm ái như làn gió mát nhưng thằng Tần thấy nóng nực quá. Nó quạu quọ:
- Vậy bạn méc thầy chủ nhiệm đi! Lan Kiều cười khúc khích:
- Làm người ai lại làm vậy!
Tần lập tức xìu như bún. Nó chẳng có cớ gì để gây gổ với nhỏ bạn, đành gượng gạo hỏi:
- Sao bạn chưa về?
- Tại mình muốn khuyên Tần.
- Bạn khuyên tôi? - Tần quay hẳn người lại - Bạn nghĩ sao vậy Lan Kiều? Bạn định làm cô giáo môn đạo đức từ bao giờ vậy?
Mắt long sòng sọc, Tần tuôn một tràng, vừa chu mỏ như muốn mổ vào mặt "con nhỏ trịch thượng" này.
Lan Kiều không thèm tránh ánh mắt của Tần. Nó thản nhiên:
- Mình không nói chuyện đạo đức ở đây.
- Chứ bạn muốn nói chuyện gì? - Giọng Tần vẫn nóng bỏng.
- Nếu bạn thích Minh Trung thì bạn phải xử sự theo kiểu khác. Không thể hành động kiểu trẻ con như vừa rồi.
Câu nói của nhỏ bạn làm thằng Tần chết điếng có đến mấy giây. Nó nghe tai mình ù đi, gai ốc nổi khắp người, cứ như thể Lan Kiều vừa kích nổ một quả mìn.
Trong một lúc, mắt nó mờ đi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Lan Kiều vẫn đối diện với nó nhưng lúc này trông chập chờn mờ ảo như đang ở sau một bức màn sương.
Từ sau bức màn sương đó, giọng Lan Kiều vẫn chậm rãi vẳng ra:
- Mình biết Tần thích Minh Trung từ lâu rồi. Từ trong lớp ra đến ngoài sân, lúc nào Tần cũng nhìn về phía Minh Trung, nhất là cách Tần nhìn bạn ấy đã tự tố cáo Tần rồi.
Lúc nãy nghe Lan Kiều bảo mình thích nhỏ Minh Trung, Tần phát hoảng, đã định chối bay chối biến nhưng quai hàm nó đột ngột cứng như gỗ. Đến khi quai hàm nó nhúc nhích được, đã có thể phát âm trôi chảy thì Lan Kiều đã nói tiếp câu thứ hai.
Tới câu này thì Tần biết có chối cũng vô ích.
Nó ngượng ngập quay mặt đi chỗ khác, mấp máy môi, lo lắng:
- Ngoài bạn ra, còn ai biết nữa không?
- Tần yên tâm đi, chẳng bạn nào biết nữa đâu! - Lan Kiều chúm chím - Tại mình ngồi ngay sau lưng Tần nên mình để ý thôi.
Không cần phải thính tai bạn cũng có thể nghe Tần sung sướng thở đánh phì một tiếng, dù lúc đó bạn ngồi cách nó ba mươi mét. Giống như Tôn Ngộ Không vừa được Nam Hải Quan Âm gỡ lá bùa yểm trên núi Ngũ Hành, Tần nghe ngực mình bỗng nhiên nhẹ hẫng.
"Tôn Ngộ Không" lóp ngóp chui ra khỏi đống đá, vươn vai hít thở khí trời một hồi rồi dè dặt hỏi "Phật Bà":
- Thế theo bạn, bây giờ tôi phải xử sự theo cách gì?
Khi "kính cẩn" hỏi như vậy, Tần đã chấp nhận Lan Kiều là "cô giáo" của nó rồi. Dĩ nhiên là "cô giáo tình cảm" chứ không phải "cô giáo đạo đức".
- Tần nghe mình hỏi nè. - Lan Kiều gật gù hắng giọng - Minh Trung là lớp phó kỷ luật, đúng không?
Vẻ mặt Lan Kiều thoắt nghiêm trang, y như thể nó là cô giáo thật, và cách đặt câu hỏi cũng đúng là cách cô giáo đặt câu hỏi cho học trò... dốt.
Nhưng Tần chẳng hề tự ái tí ti. Nó gật đầu, hồi hộp:
- Đúng.
- Thế nhiệm vụ của lớp phó kỷ luật là gì?
Lan Kiều lại hỏi Tần y như cô giáo hỏi học trò mẫu giáo. Câu hỏi dễ ợt, kiểu hỏi mớm, đại khái như "Khi đi tè xong thì em phải làm gì?" để lũ nhóc đồng thanh hớn hở "Thưa cô, phải dội nước thật sạch ạ!".
"Học trò mẫu giáo" Tần cũng hớn hở không kém:
- Là giữ trật tự trong lớp.
Chỉ đợi có vậy, Lan Kiều hùng hồn thuyết giảng:
- Thế mà vừa rồi Tần lại gây mất trật tự. Như vậy là sai bét bè be. Muốn Minh Trung có cảm tình, Tần phải làm ngược lại. Tức là Tần phải giúp Minh Trung giữ gìn trật tự lớp mình.
Tần nhìn Lan Kiều như nhìn vị thánh sống. Lan Kiều nói tới đâu đầu óc nó sáng ra tới đó.
Tần há hốc miệng như nuốt từng lời vàng ngọc của nhỏ bạn.
Nếu không mắc cỡ, nó đã thò tay cốc đầu mình mấy cái để phạt cái tội ngu rồi.
° ° °
Từ bữa đó, không nói thì ai cũng biết con nhà Tần đã thay đổi khủng khiếp như thế nào. Nó quên phắt nó chỉ là tổ trưởng quèn. Nó tưởng nó là lớp phó kỷ luật thứ thiệt. Trong lớp đứa nào làm ồn, ban cán sự lớp chưa kịp nhắc nhở nó đã oang oang:
- Mười! Quay lên đi!
- Cung! Mày có chịu tốp cái miệng lách chách của mày lại không hả?
Mười và Cung dĩ nhiên tức thằng Tần anh ách, nhưng tụi nó vẫn phải ấm ức nghe theo, không dám hó hé tiếng nào.
Tần sướng lắm, không biết tụi bạn nhũn như con chi chi chỉ vì ngán cặp mắt lạnh lẽo của "bà chằn" Minh Trung. Thằng Tần hét tên đứa nào, tia nhìn của Minh Trung lừ lừ quay theo hướng đó, y như nòng cao xạ quay theo sự điều khiển của máy rađa.
Nhưng điều làm thằng Tần phấn khởi nhất khi ra tay giữ gìn trật tự chính là thái độ của Minh Trung. Thỉnh thoảng liếc trộm con nhỏ này, Tần thấy nó đang tủm tỉm nhìn mình bằng ánh mắt tán thưởng.
Tần phấn khởi đến mức quát tháo dãy bàn bên kia chưa đã, nó quay mặt ra sau nạt nộ:
- Lâm! Ngồi đàng hoàng lại coi!
Lâm đang tựa hẳn người vào thằng Quới Lương bên cạnh. Nghe Tần quát, nó không thèm nhúc nhích, còn bĩu môi chế nhạo:
- Mày tưởng mày là ai vậy hả, thằng ghẻ ngứa?
- Tao hả? - Như thình lình bị nhét giẻ vào miệng, Tần đột nhiên cà lăm - Tao là... tao là...
Trong khi Tần lúng túng chưa biết làm sao đáp trả câu hỏi cắc cớ của thằng Lâm, Minh Trung đã lên tiếng. Nó nghiêm mặt nhìn thủ lĩnh băng "tứ quậy":
- Bạn Lâm ngồi thẳng người lên coi!
Nhác thấy Minh Trung dợm rút cuốn sổ kỷ luật trong ngăn bàn ra, thằng Lâm lật đật sửa lại thế ngồi:
- Thẳng thì thẳng! Làm gì dữ vậy! Giọng Minh Trung tiếp tục vang lên rành rọt:
- Góp phần ổn định trật tự lớp học là bổn phận của tất cả chúng ta chứ không phải của riêng ban cán sự lớp! Hành động của bạn Tần theo tôi là rất đáng biểu dương.
Phải nói từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa bao giờ thằng Tần nghe một lời khen mà người nó lâng lâng như đang ngồi trên mây như thế. Thầy hiệu trưởng có khen ngợi nó trước sân cờ chưa chắc nó đã hạnh phúc bằng.
Lúc này mặt nó như được một nhát cọ màu đỏ quét lên, thứ màu đỏ pha trộn giữa cảm giác sung sướng và sự ngượng ngùng. Khẽ liếc Lan Kiều, thấy con nhỏ này đang nhìn mình chúm chím, mặt thằng Tần càng rực lên, trong một thoáng đã rất giống một quả cà chua chín.
Sự sung sướng của Tần chưa dừng lại ở đó. Lớp trưởng Xuyến Chi cất giọng dõng dạc:
- Minh Trung nói rất đúng. Thái độ của bạn Tần đáng để tất cả chúng ta học tập.
Tần đang bay bổng tít mù thì thằng Lâm bất thần vọt miệng phá ngang:
- Vụ bạn Tần bị ghẻ ngứa có học tập luôn không há?
Minh Trung trừng mắt về phía Lâm:
- Đề nghị bạn Lâm phát biểu đàng hoàng nha! Bạn Tần bị ghẻ ngứa hồi nào mà bạn leo lẻo thế?
Chỉ đợi có vậy, thằng Lâm lập tức giơ hai tay lên trời, tru tréo:
- Minh Trung ơi là Minh Trung! Bạn làm lớp phó kỷ luật kiểu gì mà chẳng nắm được "tiểu sử" của bạn nào trong lớp hết vậy. Năm lớp tám, bạn Tần mang con ghẻ vô lớp thả chạy rong hết bàn này đến bàn khác khiến không đứa nào dám ngồi chung...
- Mình thấy Lâm nhăng nhít như vậy đủ rồi đó!
Nhỏ Hạnh hừ mũi cắt ngang khiến thằng Lâm khựng luôn. Gặp đứa khác, Lâm đã ngoác miệng đến mang tai, chí chóe cãi lại cho bằng được. Nhưng nhỏ Hạnh từng là "cô giáo" của nó, "nhất tự vi sư bán tự vi sư", nó không thể "phản bội sư môn" được.
Lâm "tắt đài". Nhưng Tần không thấy nhẹ nhõm chút nào. Ngược lại, lòng nó thêm nặng trĩu. Xưa nay, thằng Lâm vẫn hay trêu chọc Tần. Chuyện Tần bị ghẻ năm lớp tám, thằng Lâm lôi ra bêu riếu không biết bao nhiêu là lần nhưng chưa lần nào khiến Tần lo lắng khổ sở như lần này.
Nghe thằng Lâm oang oang mà bụng Tần cứ giật thon thót: Nếu biết mình từng bị ghẻ, Minh Trung có thích mình không há? Tần tự hỏi, rồi rầu rĩ tự trả lời: Chắc là không! Bọn con gái là chúa sạch sẽ, gặp vi trùng ghẻ là tụi nó chạy xa cả mười cây số, cho dù lũ vi trùng ghẻ đó đã ngủm cách đây hai năm rồi!
Chính ý nghĩ u ám đó làm mặt Tần héo đi một chút trong cái ngày mà lẽ ra tâm hồn nó lèn chặt những hoa tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...