Kính vạn hoa - Tập 16 - Ba lô màu xanh

Chương 7
Tuy không nhớ rõ mặt mày nhưng chỉ cần nhìn bộ quần áo mặc trên người, Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh đã nhận ngay ra người thanh niên vừa bước vào quán là ai. Câu hỏi của anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu càng củng cố thêm phán đóan của tụi nó. Ðợi cho người thanh niên tới gần, anh thủ lĩnh mới nơm nớp hỏi ngay:
- Có chuyện gì thế Việt? Chiếc ba lô đâu?
Ðến lúc này, bọn Quý ròm mới tái mặt phát giác ra anh thanh niên tên Việt chỉ đi ta không. Trước những đôi mắt tròn xoe của tất cả những người có mặt quanh bàn, anh chàng tên Việt lắp bắp đáp, không cả kịp gạt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên cổ:
- Mất rồi!
Trong khi Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh giật bắn như ngồi phải lửa thì anh thủ lĩnh đứng bật dậy, sửng sốt:
- Cậu nói gì thế? Sao lại mất?
Mặt anh Việt méo xệch:
- Tôi cũng chả rõ sao lại mất!
- Bạn định đùa tụi này đấy hả! - Cô gái đội nón trắng trong nhóm cười cười lên tiếng - Bạn giấu ở đâu thì đem ra đây! Ðừng làm cho các bạn trẻ của chúng ta lo lắng nữa!
Anh Việt kéo ghế ngồi xuống giọng thiểu não:
- Tôi đùa với các bạn làm gì! Tôi đã đánh mất chiếc ba lô đó thật rồi!
Nhìn nét mặt sượng sùng của anh Việt, nhỏ Hạnh biết ngay là anh không đùa.
- Thế thì chết tụi em rồi! - Nó bật kêu lên hốt hoảng - Toàn bộ quần áo của tụi em đều bỏ cả trong chiếc ba lô ấy đấy!
- Em đừng lo! - Anh Việt cười gượng - Thế nào rồi anh cũng sẽ tìm ra cho tụi em!
- Nhưng làm sao cậu lại để mất chiếc ba lô ấy được? - Anh thủ lĩnh lại nóng nảy hỏi tiếp - Ai đã lấy mất của cậu?
Anh Việt bứt tai:
- Nếu biết ai lấy thì còn nói làm gì! Tôi đã thăm hỏi và lùng sục suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không biết được ai là thủ phạm!
Nếu anh Việt bứt tai thì anh thủ lĩnh vò đầu, mặt anh nhăn như bị:
- Thật không hiểu nổi! Chiếc ba lô to tướng như thế, người ta giật ngay trên tay cậu mà cậu không nhìn thấy kẻ nào động thủ quả là kỳ quái!
- Hắn không giật chiếc ba lô trên tay mà giật từ trên....mặt đất! - Anh Việt phân trần bằng giọng ảo não.
Mọi người ngồi quanh bàn bây giờ đã chồm cả tới trước. Lời thanh minh của anh Việt khiến câu chuyện càng lúc càng trở nên ly kỳ. Anh thanh niên tóc rẽ giữa ngồi kế anh thủ lĩnh như không nhịn được nữa. Anh ngọ nguậy cổ:
- Tụi này chả hiểu gì cả! Chiếc ba lô đang ở trên vai bạn cơ mà! Hay là lúc ấy bạn đang kéo lê chiếc ba lô trên mặt đường?
Câu hỏi của anh thanh niên rõ có ý bông đùa. Nhiều người mỉm cười. Riêng anh Việt không cười. Dường như anh cũng muốn cười nhưng không cười nổi. Anh nói, bằng giọng của một bị cáo khai báo trước toà:
- Trong hẻm có một sợi dây.
- Một sợi dây?
Cả ba, bốn cái miệng cùng hỏi.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của họ, anh Việt biết ngay là họ không hiểu cái sợi dây có vai trò quan trọng như thế nào trong câu chuyện ba lô này. Vì vậy anh tặc lưỡi nói thêm:
- Một sợi dây thừng chăng sát mặt đất!
Vẫn một câu nói không đầu không đuôi. Phải vất vả lắm người nghe mới lờ mờ hiểu ra sự liên quan giữa sợi dây với chiếc ba lô. Anh thủ lĩnh liếm môi:
- Và cậu vướng phải sợi thừng chết tiệt đó?
Anh Việt nhún vai:
- Tôi vướng phải sợi thừng hay sợi thừng vướng phải tôi thì cũng chẳng có gì khác nhau! Kết thúc ắt nhiên là một cú lộn mèo!
- Và chiếc ba lô lập tức văng tuốt ra xa?
- Không sai! Xa đến mức không thể nào xa hơn!

Anh thủ lĩnh thở dài:
- Và khi cậu lóp ngóp bò dậy và ngoảnh đầu ra phía sau ...
- Thì chiếc ba lô đã biến mất! - Anh Việt rầu rĩ tiếp lời.
Trong khi mọi người đang ngẩn ra trước diễn biến bất ngờ của câu chuyện thì Quý ròm vùng kêu lên:
- Vô lý! Cực kỳ vô lý!
Anh thủ lĩnh đánh mắt sang Quý ròm:
- Em không tin câu chuyện vừa rồi sao?
- Không phải là em không tin! - Quý ròm nuốt nước bọt - Nhưng nếu quả thật sự việc diễn ra đúng như vậy thì khó mà hiểu nổi!
Anh chàng tóc rẽ giữa khịt mũi:
- Em cho là tên giật dọc ra tay quá nhanh?
- Ðúng thế! - Quý ròm gật đầu - Nhưng nếu chỉ có vậy vẫn còn có thể hiểu được! Ðằng này anh Việt không chỉ chạy một mình. Ðằng sau anh khoảng vài chục mét là Tiểu Long đang cật lực đuổi theo. Thủ phạm ra tay đánh cướp chiếc ba lô ngay quãng giữa, lại giữa ban ngày ban mặt, mà kẻ chạy trước không hay kẻ chạy sau không thấy thì quả là khó tưởng tượng nổi!
Nhận xét của Quý ròm khiến những người có mặt đều có cảm giác lành lạnh sau lưng. Ừ nhỉ, nếu trên đời có một kẻ trộm ra tay thần tốc như thế thì những người lương thiện đến méo mặt với hắn ta mất! Và công an có lẽ cũng đành bó tay!
- Quả nó khó tưởng tượng nổi thật! - Anh Việt tiu ngỉu nói - Nhưng dù vậy cái chuyện không thể tưởng tượng được ấy cũng đã xảy ra!
Thần sắc khổ sở của anh Việt làm động mối từ bi bác ái trong lòng nhỏ Hạnh. Nó đẩy gọng kính trên sống mũi và day sang Quý ròm, thủng thỉnh nói:
- Nhưng Quý đừng quên rằng tên giật dọc ra tay ngay khi anh Việt vừa ngoặt vào hẻm, lúc đó Tiểu Long còn ở ngoài đường lộ chưa kịp vào tới...
Nhỏ Hạnh định phản bác lập luận của Quý ròm để bênh vực cho anh Việt. Nhưng nó mới nói nửa câu, Quý ròm đã nhún vai cắt ngang:
- Vấn đề không phải là tại sao không ai nhìn thấy tên trộm lúc hắn ra tay, mà tại sao không ai nhìn thấy bóng dáng hắn lúc hắn bỏ chạy! Ðằng trước có anh Việt, đằng sau có Tiểu Long, sau nữa là tôi và Hạnh, tên trộm tẩu thoát ngả nào cũng không thể qua mắt mọi người được, trừ phi hắn biết tàng hình cùng chiếc ba lô!
Cô gái mặc áo pull vàng ngồi cạnh anh Việt ngập ngừng lên tiếng:
- Có thể có một ngã rẽ nào đó!
Quý ròm lắc đầu:
- Em đã quan sát kỹ! Con hẻm tụi em chạy qua không có bất cứ ngã rẽ nào! Ngã rẽ nằm ở phía trước, chỗ có bức tường chắng ngang!
- Ðúng vậy! - Anh Việt gật đầu xác nhận - Chỗ tôi bị vấp té không hề có ngõ ngách nào cả! Tôi đã quan sát hiện trường cả buổi vẫn chẳng khám phá ra dấu vết gì!
Anh thanh niên tóc rẽ giữa mỉm cười:
- Hay đó chỉ là sợi thừng bọn trẻ chơi nhảy dây?
Biết anh thanh niên nói đùa, Quý ròm tủm tỉm:
- Không phải đâu! Em chẳng nhìn thấy đứa trẻ nào lảng vảng ở đó. Chỉ có tụi em nhưng tụi em lại không biết chơi nhảy dây. Hơn nữa trò nhảy dây không có tiết mục làm biến mất đồ đạc của người khác.
Không khí căng thẳng như chùng xuống một chút sau những câu bông đùa. Nhưng nó đã lại nóng bỏng lên ngay với thắc mắc của Tiểu Long:
- Em cũng không hiểu tại sao tên giật dọc kia lại biết trước anh Việt sẽ chạy vào ngõ hẻm đó!
Một lần nữa, mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau. Sự thông minh đột xuất của Tiểu Long khiến ai nấy đều cảm thấy như mình vừa sa xuống lầy.
- Ừ nhỉ! - Anh Việt ngây mặt lẩm bẩm - Làm sao tên giật dọc lại biết tôi sẽ ngoặt vào con hẻm đó mà chăng dây thừng đón sẵn?
Cô gái đội nón trắng băn khoăn tiếp lời:
- Thậm chí hắn cũng không thể tiên đoán sẽ có một vụ trộm ba lô xảy ra ở bến xe!
Anh chàng tóc rẽ giữa rụt cổ:
- Thế mà chuyện lại xảy ra cứ như trong mơ! Hắn ta đã tính toán tỉ mỉ thời gian, địa điểm và đã hành động gọn gàng, chính xác và vô cùng nhanh nhẹn!

- Các cậu đừng thần thánh hóa tên trộm như thế! - Anh thủ lĩnh nhăn nhó - Có thể tất cả chỉ là chuyện tình cờ! Một sợi dây chăng giữa đường có thể là một trò nghịch ngợm! Nhưng khi chiếc ba lô của Việt văng ra, kẻ nghịch ngợm kia bỗng nảy ra ý định đánh cắp! Ở đây chẳng có sự tính toán hay sắp đặt sẵn gì sất! Tình cờ, hoàn toàn tình cờ thôi!
Anh thủ lĩnh nhấn mạnh những chữ cuối câu như cố xua tan sự lo lắng của mọi người trước tên trộm vô hình nọ. Phỏng đoán của anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu không phải là những suy luận vớ vẩn. Quý ròm nghe rõ những tiếng thở phào chung quanh. Quý ròm cũng thở, nhưng không thở phào. Nó thở dài:
- Giả dụ mọi việc xảy ra đúng như thế thì tên trộm đột xuất nọ cùng chiếc ba lô đã biến đi đâu trong con hẻm chật hẹp đó?
Câu hỏi oái oăm của Quý ròm kéo mọi người về với thực tại. Và ai nấy đều nhanh chóng hiểu rằng câu chuyện về chiếc ba lô bị đánh cặp chưa có gì sáng tỏ cả. Một con người và một chiếc ba lô không phải là những cây kim hay những hạt cát. Vậy thì con người đó và chiếc ba lô đó đã bốc hơi đằng nào? Anh thủ lĩnh trầm ngâm một lúc rồi tặc lưỡi đứng dậy:
- Chúng ta đi! Thế nào chúng ta cũng phải đến tận nơi quan sát mới xong!
Rồi anh nói thêm, giọng quả quyết:
- Từ giờ cho đến tối chúng ta phải bằng mọi cách đem về chiếc ba lô cho các bạn trẻ!
Chương 8
Lời nói của anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu nghe chắc như đinh đóng cột. Nhỏ Hạnh tuy không tin tưởng lắm nhưng nó không dám hỏi lại. Chuyện đánh cặp chiếc ba lô của tụi nó do nhóm Hải Âu bày ra, không ngờ cuối cùng “lộng giả thành chân”: “Trời chơi hấp dẫn” này đang diễn tiến suôn sẻ, nửa chừng bỗng hóa thành chuyện thật khiến ai nấy dở khóc dở cười. Con hẻm khi mọi người kéo nhau đến vẫn vắng vẻ như lúc xảy ra sự cố. Tuy hẻm nằm không xa bến xe là bao nhưng do trái đường nên thưa thớt người qua lại. Tọa lạc cuối hẻm có lẽ là một cơ quan quan trọng nào đó nên khuôn viên có bờ tường dài bao quanh. Trên bức tường lúc này vẫn còn bài thơ “Rẽ vào trong hẻm vắng. Tìm trái chín trên cành...” nằm ngơ ngác.
Hai bên hẻm là nhà. Nhưng hai dãy nhà hai bên đâu lưng vào con hẻm, mặt tiền nhà quay ra hướng ngược lại, điều đó cũng góp phần giải thích tại sao con hẻm này ít người lai vãng. Tất nhiên nhà nào cũng có cửa sau, loại cửa một cánh, nhưng mọi cánh đều đóng im ỉm. Có lẽ buổi tối người ta mới mở cửa ra ngoài khi cần đổ rác vào những chiếc thùng đậy nắp kê dọc tường nhà.
- Cậu bị vướng dây chỗ nào đâu? - Anh thủ lĩnh hỏi.
Anh Việt chỉ tay xuống đất:
- Ngay ở đây nè!
Sợi dây thừng bây giờ hẳn nhiên không còn ở chỗ củ nhưng mọi người đều có thể đoán ra sợi dây quỉ quái nọ được cột vào đâu. Mé bên trái có một thân cây cụt, mé bên phải nhô lên một cây cọc sắt được chôn sát chân tường, chủ nhà dùng để buộc thùng rác vào đó, sợ lũ chó hoang ban đêm sục sạo làm đổ thùng hoặc thậm chí tha cả chiếc thùng đi.
Sau khi xác định vị trí “hiện trường”, anh thủ lĩnh chắp tay sau lưng đi lu đi tới, mắt không ngừng đảo quanh dò xé như cố tìm xem cái tên cướp cạn đó sau khi đánh thó chiếc ba lô đã chui vào xó xỉnh bí mật nào. Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Quý ròm và các anh chị còn lại trong nhóm Hải Âu cũng vội vàng tản ra bốn phía, láo liên dòm dỏ. Trông bộ tịch lúc này của mọi người, tưởng như tên giật dọc đang còn ẩn nấp đâu đó để chờ bị tóm cổ chứ không phải đã cao chạy xa bay.
- Ðúng là chẳng có một ngóc ngách nào để tên trộn lẩn đi được! - Anh chàng tóc rẽ giữa nhíu mày nói.
Anh Thủ lĩnh hẳn nhiên nghe rõ lời nhận xét của bạn. Nhưng anh không tỏ phản ứng gì, mặt mày vẫn tiếp tục trầm tư.
Tiểu Long chép miệng:
- Chẳng lẽ hắn có thuật phi thân?
- Phi thân? - Anh Việt ngạc nhiên.
Tiểu Long gật đầu:
- Người có thuật phi thân có thể nhảy qua nóc nhà!
Trong khi anh Việt bán tín bán nghi không rõ Tiểu Long nói thật hay nói đùa thì Quý ròm bĩu môi:
- Có mày phi thân thì có!
Tiểu Long nheo mắt:
- Mày không tin con người ta có thể phi thân?
- Thuật phi thân chỉ có trong phim Hồng Kông thôi! - Quý ròm khụt khịt mũi - Không ai có thể nhảy qua mái nhà! Tên nọ chỉ có thể chuồn vào trong này thôi!
Vừa nói Quý ròm vừa chỉ tay vào cánh cửa kế cây cọc sắt buộc thùng rác.
- Anh cũng nghĩ thế! - Anh thủ lĩnh đột ngột lên tiếng - Con đường duy nhất mà kẻ trộm ba lô có thể tẩu thoát chính là cánh cửa này! Chỉ có điều đó mới giải thích được tại sao hắn biến mất một cách nhanh chóng như vậy!
Lúc này mọi người đã đứng tụm lại một chỗ. Nghe anh thủ lĩnh nói vậy, anh Việt mừng rỡ “à” lên một tiếng:
- Ðúng rồi! Có thế mà tôi chẳng nghĩ ra!
Nhỏ Hạnh nói giọng an ủi:
- Thì bây giờ chúng ta đã nghĩ ra rồi!

Anh Việt đưa tay lên cốc đầu, tất nhiên là đầu anh chứ không phải đầu nhỏ Hạnh, giọng tiếc rẻ:
- Bây giờ thì e rằng đã muộn! Nếu nghĩ ra điều này ngay lúc đó thì khi các em đọc xong bài thơ và bỏ đi, anh xộc ngay vào ngôi nhà này có khi đã tìm thấy chiếc ba lô rồi không chừng!
Nhỏ Hạnh bất giác nghe bụng mình thót lại:
- Anh cho rằng chiếc ba lô của tụi em bây giờ không còn ở trong ngôi nhà này hay sao?
- Anh nghĩ thế! - Anh Việt đáp bằng giọng buồn rầu - Chẳng tên trộm nào dại dột cất giữ “tang vật” kè kè bên người trong một thời gian dài như thế!
- Ta cứ vào đó thử xem! Biết đâu lại chẳng tìm thấy một dấu vết nào đấy!
Anh thủ lĩnh khoát tay nói. Rồi anh quay sang Tiểu Long và nhỏ Hạnh:
- Hai em đi với anh!
Tiểu Long thao láo mắt:
- Ði đâu ạ?
- Thì đi vào trong ngôi nhà này chứ đi đâu! - Nhỏ Hạnh thúc vào hông bạn.
- Làm thế sao được! - Tiểu Long kêu lên - Ai người ta chịu nhận mình là kẻ cắp! Và người ta cũng chẳng đời nào trả lại chiếc ba lô cho tụi mình đâu!
- Rõ là đồ ngốc tử! - Quý ròm đứng bên gầm gừ, không được anh thủ lĩnh gọi đi cùng, nó đã ấm ức sẵn - Ai bảo mày là vào đó để đòi lại chiếc ba lô?
Tiểu Long lại giương mắt ếch:
- Không phải thế ư?
- Tất nhiên là không phải! - Anh thủ lĩnh mỉm cười - Anh em mình chỉ giả vờ vào đó hỏi thăm nhà người quen rồi nhân tiện dò xét thôi!
Như hiểu ra, Tiểu Long gật đầu cười lỏn lẻn và cùng với nhỏ Hạnh lẽo đẽo đi theo anh thủ lĩnh.
Tất nhiên để “xâm nhập” được vào ngôi nhà khả nghi đó, cả ba phải đi ngược ra đường lộ, vòng tới phía cửa trước. Những người còn lại kể cả Quý ròm cũng nhanh chóng rút lui theo. Cả bọn kéo ra ngồi trên chiếc jeep lùn của nhóm Hải Âu đỗ ngoài đầu hẻm, chờ kết quả.
Trái với suy đoán của anh thủ lĩnh, Tiểu Long và nhỏ Hạnh, “ngôi nhà khả nghi” cửa mở toang. Từ xa, ba người đã nhìn thấy một cụ già đang ngồi đánh cờ một mình trên chiếc đi-văng kê trước hiên. Có lẽ ban trưa trời nóng cụ không ngủ được nên ra đây ngồi, vừa nghịch cờ vừa hóng gió.
Ông cụ rất đẹp lão, tóc râu bạc trắng nhưng da dẻ lại hồng hào, nom giống hệt những ông tiên trong tranh vẽ. Phong thái đĩnh đạc, vẻ tiên phong đạo cốt của cụ già khiến ba người bọn Tiểu Long tuy không nói ra nhưng ai nấy đều biết ngay là mình nhầm. Một ông tiên thanh nhã như vậy không thể nào là kẻ trộm, cũng không thể nào là người chứa chấp hoặc đồng lõa với kẻ trộm. Anh thủ lĩnh định bảo hai đứa trẻ quay gót thì ông cụ bỗng ngước lên:
- À, ba cháu nhỏ! Các cháu định đi tìm ai phải không?
Ông cụ tuổi tác hẳn trên tám mươi, ông gọi bọn ba người trước mặt là “cháu nhỏ” không có gì sai. Nhưng thấy anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu tự dưng được liệt hàng “cháu nhỏ” ngang với mình và Tiểu Long, nhỏ Hạnh không nhịn được, bật cười khúc khích. Anh thủ lĩnh khẽ trừng mắt nhìn nhỏ Hạnh, rồi quay về phía cụ già, lễ phép:
- Dạ, tụi cháu định tìm nhà người quen!
Ông cụ vẫn vui vẻ:
- Người quen của các cháu tên gì?
- Dạ, tụi cháu tìm nhà ông Sáu Giảng ạ!
Dĩ nhiên Sáu Giảng là cái tên hoàn toàn bịa đặt. Ông cụ không rõ có biết được “âm mưu” của bọn trẻ không mà thấy ông cau mày lẩm bẩm:
- Sáu Giảng hả? Ừ, cái tên này nghe quen đây!
Tuy ông cụ tự nói với mình nhưng vì đứng gần, bọn Tiểu Long đều nghe rõ. Và vì nghe rõ, ba người liền ngơ ngác ngó nhau. Tất nhiên mỗi người ngơ ngác mỗi kiểu. Tiểu Long ngơ ngác nghĩ: Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu bảo sẽ bịa ra tên một ai đó để hỏi thăm sao bỗng dưng ảnh lại đổi ý hỏi thăm người thật vậy không biết? Anh thủ lĩnh ngơ ngác nghĩ: Không ngờ cái tên mình bịa ra lại trùng với người thật, thế có chết không cơ chứ! Nhỏ Hạnh thì ngơ ngác nghĩ: May mà Sáu Giảng là một người khác, chứ nếu ông cụ ngồi trước mặt đúng tên Sáu Giảng thì cả bọn chắc khóc thét!
Trong khi cả ba đang ngơ ngác đứng ngay cán cuốc chờ ông cụ nói tiếp thì một thằng bé từ trong nhà lơn tơn chạy ra. Ðang định nói gì đó với ông cụ, sực nhận ra bọn Tiểu Long đứng lố nhố trước cửa, thằng bé khựng lại một thoáng rồi quay nhìn ông cụ, rụt rè hỏi:
- Khách của nhà ta hở nội?
Hóa ra đây là cháu nội của ông cụ. Bọn Tiểu Long thầm nghĩ và tò mò quan sát thằng bé. Thằng bé trạc mười một, mười hai tuổi, mặc đồng phục học sinh, có lẽ đi học về từ trưa đến giờ lười thay ra. Mặt mũi nó sáng sủa, lanh lợi, ánh mắt đen láy và hàng mi hay chớp chớp cho biết nó là chúa nghịch ngợm, nhưng dù vậy nó vẫn không giống một tên trộm cắp chút nào.
Ông cụ lắc đầu trả lời cháu:
- Không phải! Các anh chị này tìm nhà người quen! Cháu biết ở xóm ta có ai tên là Sáu Giảng không?
- Sáu Giảng ư?
Thằng bé hỏi lại, vừa hỏi nó vừa liếc trộm về phía những người lạ. Ông cụ gật đầu:
- Ừ, Sáu Giảng! Ông cứ thấy ngờ ngợ...
Thằng bé nhíu mày một thoáng bỗng reo lên:
- A, cháu nhớ rồi! Ở dãy nhà phía sau có một bác tên Giảng!
Rồi nó ngập ngừng nói thêm:

- Nhưng không biết có phải là bác Sáu Giảng hay không!
- Thế thì đúng rồi! - Ông cụ nói, vẻ hớn hở - Nếu gần đây có một người tên Giảng thì chắc chắn ông ta là Sáu Giảng!
Rồi quay lại phía bọn Tiểu Long, ông cụ hấp háy mắt:
- Các bạn nhỏ cứ đi vòng sang bên kia! Nếu thực sự có một người tên Sáu Giảng thì ắt ông ta ở dãy nhà phía sau!
Câu nói của ông cụ khá thâm thúy nhưng ngay lúc đó anh thủ lĩnh, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đều không nhận ra. Mãi về sau này, khi nhớ lại cuộc gặp gỡ ly kỳ này, nhỏ Hạnh mới hiểu bản thân câu nói “Nếu thực sự có một người tên Sáu Giảng...” của ông cụ đã bộc lộ sự chế giễu rõ ràng.
Sau khi nghe ông cụ chỉ dẫn, Tiểu Long và nhỏ Hạnh lặng lẽ theo chân anh thủ lĩnh quay lại chỗ chiếc jeep lùn.
- Ta không đi tìm ông Sáu Giảng sao? - Tiểu Long ngạc nhiên hỏi khi thấy anh thủ lĩnh chẳng tỏ vẽ gì muốn đi vòng sang dãy nhà bên kia theo hướng dẫn của ông cụ khi nãy.
- Không!
Anh thủ lĩnh đáp, ngắn gọn và chán chường.
Nhỏ Hạnh nhìn Tiểu Long, giọng châm chọc:
- Chúng ta đi tìm chiếc ba lô chứ đâu có đi tìm ông Sáu Giảng!
Nó định nói thêm là cái ông Giảng nào đó với cái tên Sáu Giảng do anh thủ lĩnh bịa ra chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng nó chợt nhận ra chiếc jeep lùn đã ở ngay trước mặt.
- Thế nào? Có phát hiện được gì không?
Khi thấy ba người lục tục quay ra, mọi người xúm lại rối rít hỏi.
- Chả có gì đặc biệt! - Anh thủ lĩnh uể oải đáp - Ngôi nhà đó hoàn toàn không liên can gì đến vụ chiếc ba lô bị đánh cắp!
- Thế thì lạ thật! - Anh Việt nhún vai - Nếu tên giật dọc không chạy vào nhà đó thì hắn biến đi đường nào?
Thắc mắc chính đáng của anh Việt rơi tõm vào khoảng không. Chẳng ai trả lời. Nói chính xác là chẳng ai có khả năng trả lời. Cách đây mười lăm phút, anh thủ lĩnh còn tin rằng tên trộm ba lô đã lĩnh vào ngôi nhà có cây cọc sắt buộc thùng rác. Nhưng sau khi gặp hai ông cháu chủ nhân ngôi nhà nọ, phỏng đoán của anh bất ngờ bị phá sản. Anh nhìn anh Việt, giọng thẫn thờ:
- Thú thật với cậu là đầu óc mình bây giờ chẳng thể nghĩ được một điều gì ra hồn cả! Mọi sự cứ rối tung cả lên!
- Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?
Anh thủ lĩnh khoát tay:
- Cứ quay về trụ sở rồi tính!
- Quay về trụ sở?
Anh Việt chưng hửng hỏi lại, giọng hốt hoảng. Ðiều đó cũng dễ hiểu: chính anh là người đã đánh mất chiếc ba lô của bọn Quý ròm, anh không muốn quay về khi cuộc điều tra chưa có kết quả.
- Ở lại đây cũng chẳng làm được gì! - Như đọc thấy sự áy náy trong mắt người đối diện, anh thủ lĩnh ôn tồn giải thích - Về trụ sở, chúng ta sẽ bàn tính lại! Có khi ta phải xoay xở cách khác!
- Nhưng...
Anh Việt thốt lên một tiếng rồi im bặt, trông anh có vẻ thiếu tin tưởng.
- Nhưng sao?
Giọng lúng túng, phải khó khăn lắm anh Việt mới bộc lộ được nỗi băn khoăn của mình:
- Chúng ta đã hứa với các bạn trẻ từ giờ đến tối sẽ tìm lại được chiếc ba lô...
- Cậu đừng lo! - Anh thủ lĩnh mỉm cười - Khi tôi nói quay về trụ sở để tính kế khác không có nghĩa là tôi để sự việc lại ngày mai đâu! Mà có muổn để lại ngày mai cũng không được, ngay tối nay các bạn trẻ của chúng ta đã cần quần áo mặc rồi!
Rồi cúi nhìn đồng hồ nơi tay, anh giục:
- Thôi, lên xe đi! Chúng ta chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa để hành động thôi!
Không đợi nhắc đến lần thứ hai, mọi người lục tục trèo lên chiếc jeep lùn. Chiếc jeep này chắc còn lại từ hồi chiến tranh, đã cũ kỹ nhưng máy móc chưa đến nỗi nào. Nhóm Hải Âu phết cho chiếc xe một lớp sơn màu tím nên trông nó tươi tắn và khá vui mắt.
Ở băng ghế trước có ba người. Anh chàng tóc rẽ giữa cầm lái. Quý ròm và anh thủ lĩnh ngồi kế bên. Ở phía sau nhỏ Hạnh và Tiểu Long chen chúc với anh Việt và hai cô gái trong nhóm Hải Âu.
Mọi người vừa yên chỗ, chiếc xe đã gầm gừ, nôn nóng lao vút đi. Dường như anh chàng tài xế hiểu rằng mỗi phút giây lúc này đều vô cùng Quý báu. Khi xe bắt đầu ngoặt vào con đường có ngôi trường quen thuộc, bọn Quý ròm lập tức nhận ra ngay. Quý ròm định chỉ chữ “NEWS” nơi trụ cổng và bình luận gì đó, nhưng nó mới đưa tay lên nửa chừng, ngôi trường đã rơi lại phía sau trong chớp mắt.
Chiếc jeep lùn cứ lầm lũi phóng. Nhà cửa, cây cối hai bên đường nhoang nhoáng lùi ra sau. Trong tích tắc, chiếc jeep đã vượt qua chiếc xe bánh mì. Lần này, rút kinh nghiệm, khi thấy bức tường có hàng chữ “Nhóm Hải Âu đợi Quý khách ở quán kem Bốn Mùa trên đường Trần Phú!” thấp thoáng từ xa, Quý ròm đã lật đật chỉ tay, lém lỉnh nói:
- Mật mã “bí hiểm” kiểu này thú thật tụi em mới thấy đây là lần đầu!
Quý ròm vừa nói xong, chiếc jeep đã trờ tới ngang bức tường và những thành viên trong nhóm Hải Âu ngạc nhiên ngoảnh cổ dòm. Khi hàng chữ rõ mồn một kia đập vào mắt mọi người, nhiều tiếng “a” sửng sốt đồng loạt vang lên và chiếc jeep bất thần thắng “két” một cái nghe muốn rợn người. Bọn Quý ròm chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì anh thủ lĩnh mặt mày tái xám, lạc giọng kêu lên:
- Trời đất! Hàng chữ này đâu phải của tụi anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui