Kinh Độ Vong FULL


Edit: Phong Miên
Beta: Cá cưng
Tuy nói thế nhưng Liên Đăng vẫn rất biết ơn, cô đặc biệt viết bái thiếp đưa đến Thái thượng thần cung cầu kiến quốc sư.
“À, không hề uổng công.

Đã mấy ngày không gặp trưởng sử, đến thăm cũng là phải phép.”
Liên Đăng vội nói: “Không cần đâu, tôi chỉ đến thăm quốc sư và trưởng sử thôi.

Tôi còn định về thành nữa.

Hôm qua được quốc sư ban tặng nhiều quá nên lòng tôi cứ canh cánh mãi.

Dẫu sao, không công không hưởng lộc, nhiều đồ như vậy, tôi cũng không biết nên cảm tạ quốc sư thế nào mới phải.”
Lư Khánh khoanh tay, cười mỉm: “Quốc sư là người từ bi, người biết các cô sống trong thành không dễ dàng gì.

Nếu cô nương không muốn quay lại thần cung thì quốc sư cũng chỉ có thể giúp đỡ trong chuyện chi tiêu hàng ngày thôi.” Ông ta thoáng dừng lại, hỏi dò: “Gần đây, cô nương sống trong thành vẫn ổn chứ? Gần Tết mà xảy ra mấy vụ án mạng đã làm kinh động quan phủ.

Cô nương tới từ Tây Vực, không biết được cái lợi cái hại trong đó.

Sau này hành động phải hết sức thận trọng.”
Liên Đăng ngẩng đầu nhìn, lời nói của ông lập lờ không rõ ý như là biết nội tình nhưng lại không nói ra, không biết quốc sư có nói tình huống của cô cho ông ta không.

Bất luận ra sao, cô vẫn phải cảm ơn chàng ta.

Trên đường từ Đôn Hoàng đến Trường An, ba người bọn cô gắn bó với nhau vì mạng sống, tuy cũng có lúc phải giương nanh múa vuốt nhưng phần lớn thời gian đều bơ vơ không chốn nương tựa.

Sau này đến thần cung, người nơi đây đối xử với bọn cô rất hòa nhã, cho dù đôi khi quốc sư lại giở chứng bụng dạ hẹp hòi, ngang ngược nhưng chàng ta đã đưa cả đống đồ đến như thế, là người ai mà chẳng nguôi giận.

Bụng dạ hẹp hòi bỗng biến thành sống nghiêm túc, ngang ngược thất thường chứng tỏ tính cách sáng sủa.
Cô ngồi quỳ, chắp tay với ông: “Đa tạ quốc sư đã hào phóng giúp đỡ, cũng cảm ơn trưởng sử đã quan tâm.

Mấy ngày gần đây trong thành tra xét rất nghiêm, may mà đã làm xong quá sở từ trước, bằng không lúc phủ binh đến không biết phải ứng phó thế nào.”
Lư Khánh gật đầu, lặng thinh.

Ông chậm rãi bước đến bàn đặt chậu hoa, nhặt hai chiếc lá rụng lên rồi vứt ra ngoài cửa sổ, một lát mới nói: “Trước khi tới thần cung nhậm chức, tôi từng làm thái giám trong cung cấm, cũng biết một ít chuyện trong triều.


Người trong cuộc thường không thấu đáo, cô nương đến Trường An…” Ông lắc đầu: “Là bỏ gần tìm xa rồi.”
Liên Đăng nghe ông nói vậy chợt giật mình.

Xem ra Lư Khánh biết điều gì đó, lúc đầu không nhắc tới hẳn là vì không nghĩ cô sẽ gây ra động tĩnh lớn đến thế.

Bây giờ lại chính miệng chỉ điểm cho cô thế này, không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Nhưng ông ta nói bỏ gần tìm xa, lẽ nào nói kẻ thù thực sự đang ở đại mạc ư?
Cô đứng dậy bước đến gần: “Xin trưởng sử chỉ dạy.”
Lư Khánh há miệng, ngẫm nghĩ rồi lại thôi, chỉ lảng đi nói không có gì.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng hươu kêu, ông vội vàng quay đầu đi ra ngoài.
Liên Đăng theo sau ra xem, hóa ra là mấy con hươu trưởng thành to khỏe đang đánh nhau, sừng hươu cực lớn ngoắc vào nhau, đương nghiến răng nghiến lợi đọ sức bên cây tùng.

Nhưng lạ ở chỗ, hươu mà lại cũng giống người, dù việc chẳng liên quan đến mình cũng chạy đến xem trò vui.

Liên Đăng vừa liếc mắt đã nhận ra bóng dáng quen thuộc, đốm sao thưa thớt, cặp sừng nhỏ tí đang nhìn dáo dác trong bầy hươu kia, không phải thú cưng của quốc sư thì là gì?
“Cửu Sắc!” Cô cất tiếng gọi, Quả nhiên, nó lập tức quay đầu sang, thấy là cô thì vội chạy tới.

Liên Đăng ngồi xuống đón nó, nó cực kì thân thiết dụi vào nguc cô.

Liên Đăng xoa đầu xoa mình Cửu Sắc, khẽ nói: “Sừng còn chưa mọc hẳn hoi, mày đừng có đến nơi nguy hiểm góp vui.

Nhỡ bị húc phải thì sao? Đến lúc quốc sư xuất quan, thấy mày thiếu chân nọ chân kia lại chẳng xót đến mức nước mắt giàn giụa ấy chứ?” Cô nói xong mới thấy mình lỡ miệng, nhìn ngó xung quanh, may mà Lư Khánh cách khá xa, đang can ngăn mấy con hươu ở đằng kia.
Cửu Sắc chẳng bận tâm đến lời khuyên răn của cô, cứ dụi đầu lên cổ cô, dụi xong lại ngửi khắp nơi rồi rúc đầu vào cổ áo cô.
Liên Đăng che cổ, vỗ vào miệng nó.

Đúng là chủ nào tớ nấy, tính tình Cửu Sắc rất giống quốc sư, luôn mang đến cảm giác tốt đẹp nhưng cũng không coi người khác ra gì.
“Làm hươu cũng phải có phẩm chất của hươu, đừng có ỷ vào uy phong của quốc sư mà ngông nghênh, coi chừng có ngày cưa sừng lấy máu mày đấy.”
Cô dọa nó, ấy vậy mà nó lại tỏ ra cực kì khinh thường, ngẩng đầu quay đi, đung đưa bờ m0ng tròn lẳn vênh vang đi về phía tảng đá xanh.
Liên Đăng cười đưa mắt nhìn nó, ngẩng đầu nhìn trời, phía xa đã nổi mây đen, còn nán lại thêm là không kịp chạy mưa mất.

Cô phủi tay áo định trở về, vừa mới xoay người thì phát hiện Cửu Sắc đã vòng lại, cái cổ ngoắc lắc lư cứng đờ cố học theo dáng vẻ “Đi theo tôi” của con người, trông vô cùng gượng gạo.
Cô chống nạnh nhìn nó: “Mỗi lần mày dẫn tao đi đâu là kiểu gì tao cũng rất xui xẻo, có phải mày sống để lừa tao không hả?”
Đôi mắt to tròn của nó chăm chú nhìn cô, trong veo thuần khiết y như lúc mới gặp.


Một người một hươu mặt đối mặt trong chốc lát, cuối cùng Liên Đăng vẫn quyết định tin nó thêm lần nữa.

Cô theo nó đi vòng quanh viện, rẽ ngang rẽ dọc một hồi rồi ngoặt vào một khu có giàn tường vi.

Đi đến cuối mới biết nơi này chỉ cách sân trước một dãy hành lang, cửa sau căn nhà gỗ mở toang, cửa trước chỉ đóng một cánh, có thể xuyên qua hành lang trông thấy cảnh tượng trong buồng sưởi ở sân trước.
Liếc Đăng liếc nhìn Cửu Sắc, không rõ nó có ý gì.

Nó dùng đầu ủn cô bước lên, bước vòng qua góc phòng mới hiểu rõ tình hình.

Sau cánh cửa có một người đang ngồi, áo choàng tay rộng họa hình sơn thủy, vạt áo rộng mở, trải trên sàn, chàng ta bám vào khung cửa, cố dòm phía trước, tay chân lóng ngóng, không biết đang nhìn gì.
Một cơn gió thổi qua khiến những sợi tóc mềm mại dài quá đai ngọc bay lên, lúc rơi xuống có thể thấy rõ từng sợi.

Liên Đăng kinh ngạc che miệng, không phải quốc sư đang bế quan ư, sao lại ở đây nhìn lén? Chẳng lẽ chỉ vì đưa đồ cho con gái nhà người ta nên ngại ngùng?
Cô thực sự muốn cười to, sao trên đời lại có người kì quặc đến thế? Đã hơn một trăm tuổi rồi, chẳng phải chàng ta nên chững chạc, hờ hững với mọi thứ hay sao? Nhất định là chàng ta không biết màu sắc mình chọn có bị người ta ghét hay không, mồm miệng ngoa ngoắt nhưng bản thân lại mang trái tim mỏng manh yếu đuối.
Cuối cùng thì lần này Cửu Sắc cũng làm được chuyện tốt, có nội gián đôi khi cũng thích thật.

Liên Đăng ôm đầu nó mà hôn mạnh, không ngờ nó lại choáng váng, loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống đất.

Liên Đăng giật nảy mình, vội vàng ôm nó, mắt nó hé nửa, lộ vẻ mê mang như say rượu.
Động tĩnh quá lớn, cuối cùng vẫn bị quốc sư phát hiện.

Chàng ta hoảng hốt quay đầu lại, thấy cô ở sau phòng thì hơi luống cuống.
Liên Đăng cười híp mắt: “Hóa ra quốc sư ở đây, tôi tới tìm quốc sư nhưng trưởng sử nói quốc sư đã bế quan, không ngừ vẫn gặp được.”
Quốc sư hắng giọng tỏ vẻ uy nghiêm: “Tôi đang định nhập tháp, có một số chuyện nên phải hoãn lại một lúc.” Chàng ta xỏ tất lụa trắng tựa tuyết bước đến, đứng dưới mái hiên rủ mắt nhìn bọn cô: “Cửu Sắc sao vậy?”
Liên Đăng lay nó vài cái, ngập ngừng nói: “Có thể là do nó không gần nữ sắc, tôi mới hôn nó một cái mà nó đã ngất rồi.”
Mặt quốc sư biến sắc, trầm giọng nói: “Không sao, bổn tọa bảo Thu quan châm cứu cho nó mấy nhát là nó sẽ tự tỉnh.” Lời vừa thốt ra, Cửu Sắc đã nhanh nhẹn đứng thẳng dậy, chớp mắt đã chạy biến như tên.
Liên Đăng bỗng không nhịn nổi cười, trước giờ cô không biết biết tất cả mọi thứ trong thần cung đều thú vị đến vậy.

Cô không còn dè dặt như lúc mới tới nữa, dần cảm thấy có những người và vật rất dễ gần, khiến người ta nảy sinh cảm giác không muốn rời xa.

Cô ngửa đầu gọi chàng ta, cho dù chàng ta ngạo mạn vênh mặt nhìn cô, cô vẫn mỉm cười: “Đồ quốc sư đưa tới tôi đã nhận được rồi, nhiều tiền với vải vóc như thế khiến tôi không tài nào báo đáp được.

Tôi vốn đã đang nợ quốc sư, nay lại càng khó lòng trả hết.”

Chàng ta chẳng mấy mặn nồng chuyện tiền tài.

Của cải Thái Thượng thần cung tích cóp một trăm sáu mươi năm nay có cho cô tiêu mười đời cũng không hết.

Dù sao cũng nợ rồi, thêm chút nữa thì đã sao.

Song, tiền bạc với tình cảm vẫn phải phân định cho rõ bên nặng bên nhẹ, chàng ta khoanh tay nói: “Tiền là vật ngoài thân, không thể tính chung với các khoản nợ khác.

Nhìn cô đã thấy mùi nghèo nên bổn tọa cũng chẳng trông mong cô trả lại, dù sao bổn tọa cũng rất hào phóng với người mình.”
Thiếu nợ lại thành ra người mình, kiểu tư duy này hơi kì lạ.

Nhưng mà làm người mình cũng không có gì bất ổn, ánh mắt Liên Đăng nhìn chàng ta có thêm vẻ sâu xa.

Cứ chờ đấy, chờ báo thù xong, nhất định cô sẽ nghĩ cách ép chàng ta theo cô về hang.
Quốc sư lại không chú ý, vẫn mải làm bộ hỏi: “Mấy tấm vải kia...!Cô có thích không?”
Cô cuống quít gật đầu: “Bọn tôi đều rất thích, một cuộn vải có thể may được mấy bộ quần áo, đợi thời tiết ấm lên là mặc được.”
Chàng ta vui mừng nhưng vẫn hơi lo lắng, ngập ngừng hỏi: “Cô không thấy màu sắc hơi sặc sỡ à?”
May mà chàng ta vẫn nhận ra, nhưng được người khác tặng thì không thể kén cá chọn canh, Liên Đăng tốt bụng nói: “Không đâu.

Các cô gái trong thành đều mặc váy màu đỏ lựu, quốc sư chọn vải hợp thời lắm.”
Điều này làm quốc sư càng mừng hơn, không còn lo tặng đồ mà người ta không thích, cũng không vì chuyện ấy mà không dám gặp cô nữa.

Chàng ta thong thả đi mấy vòng, chỉnh đốn lại biểu cảm: “Giờ lành nhập quan đến rồi, cô về đi.” Kéo vạt áo đi được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì đó, chàng ta quay đầu lại dặn: “Sau này hãy giữ khoảng cách với Cửu Sắc, nó còn nhỏ, không chịu nổi cám dỗ của sắc đẹp, cũng chưa phân biệt được mình là người hay hươu.

Nếu có sai lầm về nhận thức sẽ ảnh hưởng đến việc tìm bạn đời sau này của nó...!Người và hươu không thể có hạnh phúc được.”
Chàng ta nói một tràng những lời khó hiểu rồi nghênh ngang rời đi.

Liên Đăng đứng gãi đầu gãi tai một lúc, không nán lại thêm nữa mà trở ra sân trước chào Lư Khánh rồi vội vàng về thành.
Xem như cô may mắn, cô vừa vào cổng đạo quán thì trời bắt đầu mưa, đến đêm mà vẫn còn rả rích, tiếng mưa hòa với gió ập đến bên song sửa.
Chuyển Chuyển đang bận may yếm.

Dưới ánh đèn, cô xe chỉ luồn kim may viền sẫm màu cho chiếc yếm gấm có hoa văn tròn.

Đàm Nô vừa uống thuốc xong, người ngượm có sức nên chống người dậy lau hoành đao.

Cô lau sáng bóng rồi vung vài lần trên đầu, chợt cảm thấy bản thân đã lâu không luyện tập, tay chân trở nên thiếu linh hoạt.
Liên Đăng ôm mặt không biết làm gì, lời của Lư Khánh khiến lòng cô vướng mắc mãi: “Lư trưởng sử nói tôi bỏ gần tìm xa, rốt cuộc là có ý gì đây? Chẳng lẽ kẻ thù quan trọng nhất lại ở đại mạc, lẽ nào là người có quan hệ với A Gia tôi trên chốn quan trường?”
Đàm Nô giương mắt nhìn cô: “Sao lúc đầu Vương A Bồ không nói cho muội mà lại để muội đến Trung Nguyên?”
Liên Đăng cũng không thể nói rõ được duyên cớ trong đó, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ A Bồ cũng không biết rõ, hoặc có thể A Bồ biết kẻ địch quá mạnh, thấy tôi đi báo thù không khác gì tự tìm cái ch3t nên mới giấu nhẹm tôi!”
Đàm Nô thoáng trầm mặc rồi nói: “Không sao đâu.


Chờ khi giải quyết xong việc ở Trường An thì chúng ta lại quay về đại mạc, bất kể kẻ địch là thần thánh phương nào, chúng ta cũng sẽ tìm thấy hắn, chém hắn thành trăm mảnh.”
Chuyên Chuyển ở bên cạnh yếu ớt chen vào: “Nếu như quả thật là đối thủ quá mạnh thì vẫn nên tìm người lợi hại giúp đỡ.

Đợi tôi thu phục được Xuân quan rồi, bảo huynh ấy ra mặt thì tốt biết mấy.”
Liên Đăng nhớ đến quốc sư, lắc đầu nói: “Tôi không cần người khác giúp đỡ, đây là chuyện của chính tôi, không thể liên lụy đến người không liên quan.

Bây giờ tôi chỉ mong sớm báo được thù, sau đó dẫn người về đại mạc an cư.”
Chuyển Chuyển chợt quay sang: “Dẫn ai cơ? Muội có người trong lòng rồi sao? Không muốn gả cho gã chăn dê nữa à?”
Cô mím môi cười: “Tôi muốn tìm một người tốt hơn.

Xem chừng không thể gả đi được rồi, vậy thì tôi có thể cưới người ta về.”
Đàm Nô nghe vậy thì bật cười: “Muội định ép cưới à? Nhưng muội đừng quên, quốc sư không cho muội thành thân, nghe đâu viên thuốc chàng ta bắt muội uống thuốc có hiệu lực đến hết đời, vậy mà muội còn định cưới người khác, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Mơ mộng hão huyền hay không không quan trọng, quan trọng là cô cảm thấy có ý với quốc sư.

Mặc dù lúc nào cũng bị chàng ta bắt nạt nhưng tâm địa chàng ta không xấu.

Vì đã uống viên thuốc ấy rồi, mà Liên Đăng lại không muốn cô độc cả đời, thế nên cô chỉ có thể ngấp nghé chàng ta thôi.

Dẫn chàng ta về đại mạc, dỗ ngon dỗ ngọt là sẽ giữ được chàng ta lại, còn có thể dẫn cả Cửu Sắc theo.

Rồi còn cả A Bồ, Đàm Nô với Chuyển Chuyển, cùng ngồi trên cồn cát nướng thịt trong đêm hè, nghĩ đến những ngày tháng ấy khiến cô thấy thật hào hứng.
Nhưng quốc sư có bản lĩnh lớn là thế, e rằng không dễ ép buộc.

Lại còn mấy linh đài lang bên cạnh chàng ta nữa, chưa nói đến người khác, chỉ một Xuân quan đã khó đối phó rồi.
Cô gục mặt xuống bàn than ngắn thở dài, có lẽ đó chỉ là ước vọng đẹp đẽ, tự mình làm mình vui mà thôi.

Cô sán đến xem Chuyển Chuyển may quần áo, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo trông cực xấu: “Thôi để ngày mai đến hàng tơ lụa chợ đông để người khác may thì hơn, may kiểu thịnh hành nhất ấy, ngày sau tôi có chỗ cần dùng.”
Mười ngày sau khi Cao Quân ch3t, cô luôn ở trong tình trạng rảnh rang không có việc gì làm, hết Tết rồi, cũng nên giải quyết nốt kẻ cuối cùng thôi.
Cô đã từng đến ẩn náu ở phủ của Lý Hành Giản.

Sau Tết, bạn bè người thân đến chúc nhiều vô kể, cô chưa tìm được cơ hột tốt để ra tay.

Sau có nghĩ đến trà trộn vào trong phủ, song tính cảnh giác của Lý Hành Giản còn mạnh hơn Cao Quân nhiều, không hẳn là ông ta đã phát hiện ra có người nhằm vào vụ án của Bách Lý Tế mà phần đa là vì sợ một thế lực nào đó muốn giết hại đại thần trong triều.

Người càng già càng sợ ch3t, Lý Hành Giản luôn cẩn trọng khi đi ra ngoài, cũng tăng cường hộ vệ theo người.
Cứ như thế liên tục bảy tám ngày, cuối cùng tình hình cũng có chuyển biến tốt, sắp tới là thọ đản của Lý Hành Giản.

Mẹ đẻ của Lý tiệp dư mới qua đời nửa năm trước, có vẻ là do cảm thấy vẫn đang để tang, không nên giăng đèn kết hoa trong nhà nên bèn chọn một nơi khác, ngang nhiên chuẩn bị ở biệt uyển.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui