Biên tập: Ginny.
Thoắt cái đã cận kề cuối năm, năm trước Diệp lão thái gia còn về Tân Châu tế tổ, năm nay chẳng khéo sao lại nhiễm phong hàn, thuốc thang mấy ngày chưa thuyên chuyển, loại bệnh này nói nặng không hẳn nặng mà bảo nhẹ cũng không phải nhẹ, đại phu nói ít nhất cũng phải mười bữa nửa tháng mới đỡ hơn, từ kinh thành về Tân Châu xa xôi vất vả, lão thái gia đã có tuổi còn mang bệnh trong người làm sao mà chịu nổi, Diệp Nham Bách khuyên can mãi lão thái gia mới không mấy tình nguyện chịu ở yên dưỡng bệnh trong nhà.
Xét về hiếu hay nghĩa, vốn dĩ Diệp Nham Bách nên thay cha mình, nhưng trên vai ông là chức vị quan trọng trong triều, một quốc gia thì có bao nhiêu chức thừa tướng kia chứ? Khánh Tông đế chuyện gì cũng dựa vào Diệp tướng, ba đầu sáu tay cũng không phân thân đủ, đành dốc hết tâm tư vào một phong thư cho người mang về Tân Châu, đầu tiên tạ lỗi với các vị thúc bá và đường huynh đường đệ ở quê nhà, sau nữa là hứa có dịp sẽ đưa cả gia đình hồi hương dập đầu bồi tội trước tổ tông Diệp tộc.
Vấn đề hồi hương tế tổ tạm thời xem như êm đẹp.
Trong Khang Thọ Uyển, An Thị đeo tạp dề màu xanh tím in hoa văn sóng nước tất bật dưới bếp sắc thuốc cho lão thái gia, đơn thuốc do thái y trong cung kê, thuốc thang đều là dược thảo trị phong hàn cực quý.
An ma ma nhìn quanh bốn bề vắng lặng, đến gần nói nhỏ bên tai An Thị: “Phu nhân, người vẫn nhớ giao phó của lão thái thái chứ?”
An Thị nhíu mày, khe khẽ thở dài một hơi: “Mẫu thân muốn gặp Huy nhi và A Cẩm, hy vọng cả nhà đoàn tụ, ta làm sao có thể quên được, nhưng bệnh tình cha chồng thay đổi thất thường, lão gia lại bận rộn công vụ, chút thời gian rỗi cũng đào không ra, ta nào dám nhắc, nếu lão nhân gia nổi giận hại thân thì lão gia sợ là phải hưu thê thật.”
An ma ma biết tính tiểu thư mình xưa nay mềm mỏng dịu dàng, dỗ vài câu thì chuyện gì cũng qua, may mà thừa tướng đại nhân không nạp thiếu, bằng không với tính cách này của tiểu thư, ở hậu trạch không biết phải chịu dày vò đến cỡ nào.
“Phu nhân, lão nô hầu hạ người hơn hai mươi năm, hiện trong lòng có vài lời muốn nói, lão nô cũng tự biết mấy lời này nói ra sẽ khiến phu nhân không vui, nhưng không nói không được…”
An Thị biết An ma ma xưa nay luôn toàn tâm toàn ý vì mình, vội vàng giữ chặt tay bà, thân thiết nói: “Ma ma có gì cứ việc nói thẳng, Khởi Dung do một tay ma ma nuôi lớn, ma ma nào khác gì mẫu thân thân sinh của Khởi Dung, hiện A Cẩm cũng nhờ ma ma chăm sóc, giữa chúng ta cần chi khách khí xa lạ như vậy.”
Vừa nhắc đến tiểu bảo bối, nét mặt An ma ma thả lỏng phần nào, “Phu nhân tín nhiệm lão nô, lão nô chẳng ngại cậy già lên mặt một phen, nếu có gì không thỏa đáng mong phu nhân thứ tội.
Nhớ thời gian đầu khi bước vào cửa nhà họ Diệp, phu nhân không được lòng lão thái gia, ngay cả lễ tiết phụng dưỡng phụ mẫu ngày thường cũng miễn, thậm chí phu nhân còn không được đặt chân vào Khang Thọ Uyển, những chuyện này chẳng hay phu nhân còn nhớ hay đã quên?”
Nhớ lại những buồn tủi ấm ức khi xưa, An Thị bất giác siết chặt khăn tay, gật đầu thật nhẹ.
An ma ma lại nói: “Sau phu nhân vì sinh Cẩm thiếu gia mà trả giá lớn, may mà mẫu tử bình an, lão thái gia cũng tự biết người sinh con nối dòng cho Diệp gia đã không thể đổi, từ đó về sau đối xử với phu nhân dịu hơn xưa rất nhiều, có lẽ phu nhân chưa phát hiện đó thôi, phu nhân thử ngẫm lại xem, hiện tại người chẳng phải đang đứng trong bếp của Khang Thọ Uyển sắc thuốc đây sao, trước đây người có bao giờ tiếp xúc với sinh hoạt ăn uống thường ngày của lão thái gia đâu.”
Nhìn An Thị vì lời cảnh tỉnh của mình mà thoáng giật mình, An ma ma lại nói: “Phu nhân vào phủ tính ra cũng gần mười năm, trước sau hiền lành hiếu thuận, ai cũng không thể soi ra nửa điểm sai lầm, lòng người đều là thịt, mười năm đằng đẵng ngay trước mắt, lão thái gia há có thể không chút động lòng, chẳng qua ngài không tiện thể hiện ra mặt mà thôi.
Phu nhân vì thừa tướng đại nhân mà dốc lòng trọn vẹn hiếu tâm, rồi cũng vì vậy mà ở Diệp phủ không nhắc chữ nào về An gia, qua vài năm nữa Cẩm thiếu gia bắt đầu hiểu chuyện, ấy vậy mà ngay cả ông bà ngoại mình là ai cũng không rõ, thử hỏi làm sao có thể thân thiết được nữa, lão thái thái ngày ngày ngóng trông nữ nhi và ngoại tôn trở về, phu nhân vẫn lẳng lặng như vậy, không phải là đang phụ lòng thái thái ư?”
An Thị hổ thẹn đáp: “Ma ma nói không sai, ta khi còn ở khuê phòng được phụ mẫu xem như minh châu ngọc quý nâng trong lòng bàn tay, ăn mặc sánh ngang vương công quý nữ, hiện gả cho người khác, lại vì muốn vui lòng cha chồng bất đắc dĩ không thể không xa lánh nhà mẹ đẻ, lòng ta sao có thể không khó chịu cho được, nhưng bên phía lão gia thật lòng quá khó xử…”
“Phu nhân, lão gia là người con chí hiếu, mọi chuyện đương nhiên lấy lão thái gia làm đầu, nhưng nếu lão nô nhớ không lầm, năm ấy chính lão gia trăm phương ngàn kế xin cưới phu nhân cơ mà, phu nhân cần gì cứ mãi giành ấm ức về mình, thỉnh thoảng làm nũng hay ngang ngược một chút cũng không có gì quá phận, người mà còn không tranh thủ thời gian, cứ một mực nhượng bộ như vậy nữa, Diệp gia và An gia chỉ có thể tiếp tục làm kẻ thù truyền kiếp, sao không nhân cơ hội thử biến can qua thành ngọc bạch?”
Tuy tính tình An Thị yếu đuối mềm lòng, nhưng dẫu sao cũng là nữ tử học đủ tứ thư ngũ kinh, cân nhắc một hồi đã thông suốt hết thảy: “Những lời ma ma nói hôm nay đã cảnh tỉnh Khởi Dung, lần này nếu lão gia không đồng ý, ta sẽ tự mình đưa Huy nhi và A Cẩm về An phủ, mặc ông ấy tự đón năm mới một mình.”
An ma ma nghe thế mặt mày tức thì rạng rỡ.
Trong phòng ngủ, lão gia tử vừa uống thuốc xong, lúc này đang nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lão gia tử đã đến từng này tuổi, bệnh một trận rồi như già thêm mười tuổi nữa, cả người suy yếu không còn sức lực.
Cánh cửa gỗ sơn son chạm khắc hoa văn trang nhã “lạch cạch” một tiếng, một bé trai phấn điêu ngọc mài ngó đầu dáo dát nhìn vào trong, đến khi chắc chắn trong phòng không có ai mới nhón chân tiến vào, lặng lẽ bước tới cạnh giường rồi ngồi xuống, cánh tay tròn vo như củ sen gối trên mặt giường, lòng bàn tay đỡ lấy hai má phúng phính, ngơ ngác nhìn ông mình say ngủ.
Đời trước y và Diệp gia không mấy thân quen, thậm chí gần như kết thù, cho nên không rõ Diệp lão thái gia qua đời khi nào, ước chừng là vài năm trước khi Cố Sâm đăng cơ, ngẫm lại đúng là chẳng còn mấy năm nữa.
Thân thể lão gia tử tuy vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng nay tuổi tác đã cao, cộng thêm lần nhiễm phong hàn này mài mòn đi không ít, e là sau này bệnh căn không dứt, cơ thể ngày càng suy nhược.
Lưu quản gia bước vào phòng, vừa thấy bé con ngồi bên giường bệnh thì vội vàng ba chân bốn cẳng xách tiểu tổ tông ra gian ngoài, nhỏ giọng nói: “Tiểu thiếu gia, chỗ này không phải là nơi để chơi, lão thái gia vừa mới uống thuốc, người ở trong này sẽ quấy rầy lão thái gia nghỉ ngơi đấy, lão nô đưa người đến tiền sảnh chơi trốn tìm được không?”
Dỗ dành của Lưu quản gia không hề quá phận, chính lão gia tử không cho phép cháu trai đến gần giường bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho bọn trẻ, nhất là Diệp Trọng Cẩm thân thể luôn không tốt, đương nhiên càng cẩn thận trông nom.
Diệp Trọng Cẩm nhíu mày nhìn Lưu quản gia, cũng hạ giọng xuống: “Bỏ ta xuống, ta không làm ồn, ông nội bị bệnh A Cẩm nào có tâm tình chơi trốn tìm, A Cẩm muốn ở lại chăm sóc ông nội, Lưu quản gia muốn chơi thì tìm người khác chơi cùng đi.”
Thái dương Lưu quản gia giật giật, chỉ có thể cười lành: “Tiểu thiếu gia chớ tùy hứng, trong phòng nặng mùi thuốc như vậy, tiểu thiếu gia ngồi lâu sẽ bị choáng đầu đấy, lão thái gia mà biết sẽ đau lòng lắm, đợi lão thái gia khỏe rồi tiểu thiếu gia muốn ở bao lâu cũng được, được không?”
Diệp Trọng Cẩm cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó tháo túi hương màu tím vẫn luôn đeo bên hông mình xuống đưa cho Lưu quản gia: “Phiền Lưu quản gia đặt ở đầu giường ông nội hộ A Cẩm.”
Lưu quản gia vội vàng nhận lấy túi hương, nhìn thấy trên mặt túi thêu một chữ “Cẩm” rất đẹp mắt, hiểu ra tiểu chủ tử muốn dùng túi hương thay mình làm bạn bên cạnh lão thái gia, lòng ông mềm nhũn, giọng nói cũng nghẹn lại: “Tiểu thiếu gia có lòng.”
Diệp Trọng Cẩm biết trong túi hương có vài loại dược có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, để ở đầu giường có thể át bớt phần nào mùi thuốc nồng nặc, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Lưu quản gia nhìn theo bóng lưng be bé ấy đến khi hoàn toàn biến mất mới trở vào phòng treo túi hương được giao phó, mà lão thái gia không biết đã tỉnh khi nào.
“Lão nô đánh thức ngài sao?”
Lão thái gia xua tay: “Lớn tuổi rồi, bình thường cũng không ngủ quá sâu, một chút gió thổi cỏ lay cũng tỉnh, không trách ông.” Tầm mắt chạm tới túi hương trong tay Lưu quản gia, nhận ra đây là vật vẫn luôn đeo bên hông cháu trai nhỏ, không kiềm được cười nói: “A Cẩm đã tới à, tính tình thằng bé này thật không biết giống ai, nói nó ngoan thì nó lại rất thích dính người, bảo nó tùy hứng thì nhìn xem, nó chẳng phải mang một quả tim thất khiếu linh lung đấy sao?”
Lưu quản gia cẩn thận treo túi hương ở trước giường rồi khom lưng cười nói: “Lão nô nghe người ta nói, bé trai vừa sinh ra chẳng khác chi một tờ giấy trắng, trên mặt giấy vẽ những gì đều phải xem người giáo dưỡng chúng ra sao, hiện tại ngài xem, tiểu công tử thông minh từ bé, đây không phải đã chứng minh rằng môn phong của Diệp gia tốt, lão thái gia và lão gia phu nhân giáo dưỡng tốt ư?”
Lão thái gia ảm đạm thở dài: “Ta ngược lại mong nó giống đứa bé nhà họ Lục kia hơn, tham ăn ham chơi, đó mới là thiên tính trời sinh, tốt hơn là tuổi còn nhỏ đã phải lo nghĩ chu toàn mọi chuyện.
Phàm việc gì cũng đều có giới hạn, con người cũng không ngoại lệ, một người nếu quá hoàn hảo suy cho cùng không phải là chuyện tốt lành gì…” Cái gọi là “tuệ cực tất thương”[1] không phải không có cái lý của nó.
[1] Tuệ cực tất thương: Người quá thông minh ắt bị tổn thương.
Lưu quản gia cúi đầu chăm chú nghe lão thái gia trải lòng tâm sự, qua một lúc thật lâu, lặng lẽ thở dài: “Lão nô tuy không hiểu mấy thứ đạo lý ấy lắm, nhưng lão nô biết có cái gọi là “Khổ tận cam lai”, tiểu công tử chỉ mới ba tuổi đã nếm qua quá nhiều bất hạnh, nay người khỏe mạnh bình an, có thể thấy tiểu công tử đã vượt qua khảo nghiệm của trời xanh, mai này nhất định hưởng phúc trọn đời, không lý nào lại gặp thêm khổ nạn, lão thái gia cũng nên mở lòng đi thôi.”
Lão thái gia nghe xong những lời ấy thì thoáng ngẩn người, từ khi biết được đứa cháu cưng chưa chào đời bị chính phụ mẫu nó tính kế, suýt nữa chết trong bụng mẹ, ông vẫn luôn canh cánh trong lòng, lúc nào cũng áy náy lo âu, sợ đứa bé này sẽ bị ông trời đòi lại.
Hôm nay nghe được những lời tâm khảm của Lưu quản gia, ông chợt thông suốt rất nhiều, cháu trai từ nhỏ đã làm bạn với thuốc thang, quả thật đã nếm đủ khổ hạnh, có lẽ nào là vì thiên tư quá cao nên mới phải trả đại giới chăng? Giờ đây khổ hạnh đã trải đủ rồi, sau này tất hưởng phúc khí.
Sắc mặt ảm đạm của lão thái gia dãn dần ra, đáy mắt sáng ngời, ông nói: “Lão Lưu, ông bạn già này thật là…” Sau đó cười vang một chặp.
Lưu quản gia cũng cười theo, biết gúc mắt trong lòng lão gia tử đã gỡ, khỏe lại là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mấy ngày cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, Lục bộ đưa hàng đống công văn trù tính xin thừa tướng xem qua, Diệp Nham Bách bận đến gần như chân không chạm đất, cũng may bệnh tình của lão gia tử ngày càng thuyên giảm, không đến nỗi hai mặt đều là lửa đốt mông, ngược lại cũng vơi ra được chút đỉnh thời gian uống hai ba hớp trà nóng.
Khi trời tối mịt Diệp Nham Bách mới mệt mỏi trở về tướng phủ, An Thị cho người hâm nóng thức ăn đưa đến phòng, tự mình hầu hạ ông dùng bữa.
Dưới ánh nến chập chờn, uống vài chung rượu cay nồng, có phu nhân dịu dàng tươi cười bồi bạn, lòng Diệp Nham Bách nóng lên, thuận miệng nói: “Phu nhân, hai huynh đệ A Cẩm và Huy nhi ở chung rất tốt nhỉ?”
An Thị gật đầu đáp phải.
Diệp Nham Bách kéo tay nàng, nói: “Cho… cho bọn nó thêm một muội muội nữa, không phải càng tốt hơn ư?”
Hai má An Thị đỏ bừng, chau mày liễu dịu dàng lên tiếng: “Thiếp có Huy nhi và A Cẩm đã đủ rồi, lão gia muốn nữ nhi thì tự mình sinh đi.”
“Thế hử?”
Diệp tướng đang độ tuổi hổ lang, chịu không nổi khiêu khích nhường này, nháy mắt đã ôm ái thê đi đến giường, lại bị An Thị ngăn lại: “Lão gia, thiếp có chuyện thỉnh cầu, mong lão gia đồng ý.”
Nếu là ngày thường ông nhất định sẽ hỏi là chuyện gì, nhưng hôm nay sau hai ba chung rượu lót bụng, lại thêm sắc đẹp ôn hương ngay trước mắt, lòng đã chẳng còn nhớ mong gì khác nữa, hấp tấp thuận theo: “Được được, cái gì cũng nghe theo nàng.”
Bên kia hai vợ chồng tình nồng ý mật, bên này Diệp Trọng Cẩm và Diệp Trọng Huy đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ca ca, đêm hôm khuya khoắc không ngủ, đến phòng A Cẩm làm chi?”
Sắc mặt Diệp Trọng Huy đỏ bừng, vội che mặt nói: “A Cẩm, ta nói ra đệ đừng cười ca ca.
Chuyện là hôm nay ta vô ý xem một thoại bản, tinh quái chí dị gì đó, hiện tại chứ nhắm mắt lại là trong đầu hiện lên mấy hình ảnh rất đáng sợ, cho nên…”
“Cho nên sợ quá không ngủ được?”
Bị đệ đệ không thèm giữ cho chút mặt mũi vạch trần, Diệp Trọng Huy cũng chẳng còn hơi sức đâu ngụy biện, lập tức cúi đầu.
Diệp Trọng Cẩm cười khúc khích: “Người ca ca này của ta sao mà vô dụng quá chừng.”
“Nói vậy lẽ nào A Cẩm không sợ mấy chuyện quỷ quái sao?” Diệp Trọng Huy đến cạnh giường, chen vào ổ chăn đệ đệ, ôm chặt bé con thơm mùi sữa, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời, ngoài mặt vẫn nói: “Mấy chuyện quỷ quái này với ta rất đáng sợ, A Cẩm có muốn nghe thử không?”
Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc xoay đầu nhìn hắn, nhưng y nhìn mòn mắt cũng không nhìn ra điểm nào sợ hãi như Diệp Trọng Huy thừa nhận, dám chừng thằng quỷ con này đến đây không phải vì sợ, mà chín phần mười là đến để dọa y.
===========
Hết chương 23..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...