Edit: Ringa (Demo-Wiu)
Beta: Rebecca Sugar.
Trong cái mắt côn trùng bé như lỗ kim ấy vậy mà còn có huyền cơ?
Điểm này Triệu Tuyền đúng là không phát hiện ra.
Xem ra cư sĩ này rất tự cao về điểm này, vậy nên đối với người không nhìn thấy họa tác tinh diệu như Bá Nhạc Triệu Tuyền vô cùng không khách khí.
Nhưng Hận Bút cư sĩ không nghĩ tới tiểu nương tử vẫn luôn một mực im lặng bên cạnh lại phát hiện ra huyền cơ này, quả nhiên là học giả ở nơi cao sơn lưu thủy như y thật khó tìm được tri âm.
Vì thế ánh mắt vị lão thư sinh kia nhìn Liễu Miên Đường không khỏi có chút tán thưởng.
Tay y vuốt râu nói: "Vị phu nhân này thật có mắt nhìn."
Liễu Miên Đường mỉm cười, nàng cũng không có nhãn lực tốt như vậy, lúc trước chỉ là thấy con mắt chuồn chuồn sáng lên mới nhìn kỹ một chút.
Không hiểu tại sao, nàng với loại huyền cơ giấu giếm này lại có một loại cảm giác đã từng quen biết, nhất thời lại nghĩ không ra.
Bất quá bức họa này đã gợi lên hứng thú của nàng, liền cùng Triệu Tuyền tới đây tìm vị họa sĩ này.
Đương nhiên nàng không nhàm chán như Triệu Tuyền, nổi ý muốn làm Bá Nhạc thưởng thức người.
Dù họa tác kia có đẹp thế nào, đợi vẽ được lên đĩa sứ đã rồi nói.
Nếu vị tiên sinh này đúng như lời Triệu Tuyền nói, có thể vang danh thiên hạ, vậy đại tác họa trên đĩa, bình của y chẳng phải càng có thể bán với giá trên trời ư?
Bất quá trong mắt Hận Bút cư sĩ, vị phụ nhân trẻ tuổi mỹ lệ đoan trang này không phải thương nhân đầu cơ trục lợi, mà cảm thấy trừ vong thê của mình, cuối cùng cũng tìm thấy kẻ tri âm.
Nhưng Liễu Miên Đường nhịn không được lập tức nói ra ý đồ của mình, chỉ muốn mời tiên sinh thay mình họa đĩa, nàng nguyện ra giá cao.
Triệu Tuyền không phải người phát hiện ra huyền cơ, sau khi xấu hổ, trong nội tâm thật sự mừng như điên.
Bất kể nói thế nào đi nữa, kỳ tài bực này vẫn là hắn tìm được.
Vốn tưởng lão thư sinh chỉ là vẽ thoải mái thanh nhã, hiện tại xem ra là một tay bút tỉ mỉ, xuất thần nhập hóa.
Nếu có thể đưa người này ra bên ngoài thể hiện liền coi như một đời được người truy lùng trong lòng bàn tay..!
Nhưng Triệu Tuyền còn chưa kịp cùng lão tiên sinh tâm tình về cẩm tú tiền đồ thì đã bị Liễu tiểu nương tử thành công khiến cho lão tiên sinh đi làm việc tầm thường, đúng là bôi nhọ ẩn sĩ!
Lòng hắn hiểu rõ lão tiên sinh tính tình cổ quái, sợ y lại đuổi người đi, vội vàng hướng Liễu Miên Đường nói:" Phu nhân thật là hồ đồ! Tiên sinh đây thanh nhã bực này, sao có thể làm việc của thợ thủ công? Nếu ngươi thiếu hoạ mâm hoạ chén thì các xưởng gần đây đều có.
Ngươi muốn mời bao nhiêu cũng được, ta sẽ trả tiền công!"
Liễu Miên Đường nhìn thời gian không còn sớm, nàng cũng không muốn ở trong sân này cùng Triệu Tuyền quá lâu, chỉ trực tiếp thẳng thắng nói với lão tiên sinh: "Thực không dám giấu tiên sinh, nhà ta mở cửa hàng đồ sứ nhưng kinh doanh không tốt, nếu cứ thế này mãi thì chỉ có thể dẹp tiệm."
"Nhưng cửa hàng này là do tướng công của ta sau khi ra khỏi kinh thành mới mở cửa buôn bán, nếu dẹp tiệm thì trong lòng của chàng ắt hẳn sẽ bị đả kích nặng nề.
Ta chỉ là một nương tử không thể giúp chàng quá nhiều, thầm nghĩ mời tiên sinh diệu thủ đan thanh giúp đỡ để có được danh tiếng, có thể cạnh tranh cùng những cửa hàng đồ sứ lâu đời, về sau làm ra những sản phẩm đem bán."
"Nếu có thể chấn giữ gia nghiệp, ta nguyện kết cỏ ngậm vành, thành tâm báo đáp tiên sinh!"
Lời này thật có thể thuyết phục lão tiên sinh, y tập trung tư tưởng suy nghĩ, nhìn Liễu Miên Đường thái độ thành khẩn, hỏi:" Ngươi trả bao nhiêu bạc?"
Liễu Miên Đường nghĩ tới chút của cải ít ỏi, có chút hụt hơi, hỏi ngược lại:" Tiên sinh muốn nhiều hay ít?"
Không đợi lão tiên sinh trả giá, Triệu Tuyền lập tức trừng to mắt sợ lão tiên sinh hạ thấp thân phận nói tiếp: "Chỉ cần hoạ tác của tiên sinh bán cho ta, ta nguyện ra một trăm lượng mua hoạ tác của người!"
Nói đùa cái gì vậy! Cái gì mà tướng công của nàng chịu đả kích lớn, ý chí tinh thần sa sút? Cái thằng nhãi họ Thôi kia sợ là mãi chưa nhử được tặc tử ra ngoài, gấp đến mức héo đi thì có!
Nếu là chuyện khác còn được, chính là hắn không muốn để chậm trễ một vị kỳ tài có một không hai!
Xuất thân từ nơi thanh nhã nghèo khó mới đả động lòng người.
Một cái cho cửa hàng đồ sứ vẽ chén dĩa, hoạ tượng sao có thể nói ra miệng? Triệu Tuyền không thể để cho vị kỳ tài này đắm mình vào đó.
Liễu Miên Đường mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới một lang trung như hắn cũng dám nâng giá!
Tuy nghe tướng công nói nhà hắn thê thiếp rất nhiều, hẳn là đâu cần phải lo việc làm, thế nhưng lại tiêu phí một trăm lượng bạc để mua tranh.
Hắn phá của như vậy, không sợ tương lai phải dẫn thê thiếp đi làm ăn mày hả?
Mà quan trọng hơn là nàng không trả nổi một trăm lượng.
Cái tên Triệu Tuyền này đúng là không phải thứ gì tốt! Tự dưng phá bĩnh chuyện của nàng!
Liễu Miên Đường khó nén lửa giận bất chấp lễ tiết mà hung dữ trừng mắt về phía Triệu Tuyền.
Triệu Tuyền sắp sửa cứu vãn được kỳ tài sa đoạ, còn chưa kịp đắc ý thì đã bị Liễu Miên Đường trừng tới, ánh mắt như đao làm hắn giật mình.
Thật là một nương tử hung dữ, trừng mắt thôi cũng có thể đẹp như thế...!
Đúng lúc này, lão tiên sinh mở miệng:" Ta bán tranh trên phố đều là 40 văn một bức, nương tử lấy giá này cho ta là được."
Lời này vừa nói ra làm Liễu Miên Đường mừng rỡ, còn Triệu Tuyền thì ngay lập tức mắt choáng váng.
Trấn Nam hầu vô cùng đau đớn nói:" Vì sao tiên sinh lại sa đoạ như vậy?"
Nhưng tiên sinh lại trở về bên lều tranh, đó chắc là nơi y thường ở để vẽ tranh.
Y lấy từ trong thùng gỗ ra một cuộn tranh, vừa buồn bã nhìn, vừa nói:" Vị nương tử này cực kì giống vong thê của ta, nàng thay chồng cầu hoạ, thật lòng khiến người cảm động nên ta tự nhiên giúp đỡ nàng một tay."
Triệu Tuyền như chó nhà có tang đi tới, nhìn nữ tử trên tranh của lão tiên sinh, chỉ cảm thấy tức muốn lệch mũi.
Biết là làm trượng phu thì trong lòng luôn thiên vị, đem ái thê sửa mới một phen, nhưng nử tử này eo thô, mặt to...!rốt cuộc là mắt y bị mù đến mức nào mới cảm thấy giống với Liễu Miên Đường eo thon, mặt trứng ngỗng?
Nội tâm bốc lửa khiến Triệu Tuyền cũng không khách khí mà quát to: "Chỗ nào của tôn phu nhân giống với Liễu Miên Đường?"
Lão tiên sinh mắt chứa lệ nóng, giống như động tình, run rẩy nói:" Ánh mắt cực kì giống..."
Phu nhân của y khi còn sống chưa bao giờ để y động nửa tay vào việc nhà, một mình gánh chịu tất cả, chống đỡ môn hộ, lại chịu láng ghiền gần xa nói là người đàn bà đanh đá.
Nếu phu nhân vẫn còn sống, y chắc chắn sẽ chấp nhận giá cao của Triệu Tuyền, nổi danh, để ái thê khổ tẫn cam lai[1]
[1] thời kì cực khổ đã qua.
Thế nhưng ái thê lại qua đời vì bệnh, chẳng còn ai cùng y chia sẻ công thành vui sướng vậy cần gì thứ danh lợi giả dối kia? Nhà cao cửa rộng cũng chẳng chờ kịp ái thê ra đi ở nhà tranh.
Ngoại trừ nơi này, chỗ nào y cũng không nguyện đi.
Chẳng thà bây giờ y cố gắng hết sức giúp đỡ vị tiểu phụ nhân đồng dạng bảo vệ phu quân đến sốt ruột này mở cửa hàng.
Liễu Miên Đường cùng tiên sinh bàn xong chuyện, sợ Triệu Tuyền làm rối nên thanh toán trước một lượng tiền đặt cọc.
Vị tiên sinh này họ Trần, tên một chữ "Thực".
Thật ra Trần tiên sinh cũng không muốn giá quá cao nhưng mà Liễu Miên Đường không muốn chiếm tiện nghi của người ta nên trước tiên bàn bạc, nếu hoạ tác tinh diệu giúp cửa hàng của nàng kinh doanh tốt, nàng sẽ cho tiên sinh thêm tiền gia công.
Liễu Miên Đường cảm thấy chỉ cần có nguồn tiêu thụ vốn tốt thì sau này nàng có thể tạ ơn Trần tiên sinh tuyệt đối không ít hơn trăm lượng bạc.
Tội nghiệp cho Trấn Nam hầu cao hứng mà tới, mất hứng mà về.
Lên xe ngựa liền phất tay áo bỏ đi, liếc cũng không thèm liếc Liễu Miên Đường, có lẽ là bực, học theo bộ dáng của Liễu Miên Đường, gọi gã sai vặt để hắn truyền lời: "Ngươi nói với phu nhân, nàng làm vậy thật sự rất đáng giận, ta sẽ không tha thứ cho nàng!"
Nói xong, Hầu gia vung tay áo, hậm hực chạy lấy người.
Như thế mới tốt, nàng cũng không sợ cùng thần y xé mặt đâu.
Dù sao thì phu quân cũng không đồng ý để nàng cùng Triệu Tuyền trò chuyện, nàng liền hồn nhiên không thèm để ý, hưng phấn chạy về nhà.
Tìm được hoạ sĩ cao tay, có danh hào tài năng trấn điếm, đồ sứ nhà nàng không cần dẹp tiệm còn có thể hơn cả với những cửa hàng tầm thường còn lại.
Đến lúc đó, lúc quan nhân học cờ có thể diện mà sai sử nô tài.
Lý mụ mụ cũng có thể lưu lại tại Thôi gia để dưỡng lão.
Liễu Miên Đường chí hướng không cao, thầm nghĩ an ổn trông coi nhà cửa của mình, cuộc sống kinh doanh tốt.
Ngày hôm sau, nàng ở mấy nhà hầm lò, chọn một nhà sứ chất lượng tương đối tinh tế, để bọn họ tiến cử một chồng bàn trong vắt bạch sứ để cho tiên sinh dùng làm bàn vẽ.
Thế nhưng đã vạn sự đã chuẩn bị, Liễu Miên Đường chuẩn bị làm lớn một phen lại bị tiểu nhị đưa chén sứ từ hầm lò đến tạt một thau nước lạnh.
Tiểu nhị kia nghe nói chén sứ này dùng để cho người vẽ tranh, liền có lòng tốt nhắc nhở người ngoài nghề như nương tử.
"Thôi phu nhân, đồ sứ chén dĩa không thể so với giấy dùng để vẽ tranh, có thể tận hứng vẽ hết là được.
Vì mặt sứ quá bóng loáng, hoa văn hạt đậu lớn cũng cần phải chấm năm, sáu thứ thuốc màu.
Mà thuốc màu cũng không phải giống như dùng trên giấy, lập tức có thể làm cho nước đọng lại."
"Cần phải phơi khô, nhưng lại tốn nhiều thời gian hơn so với giấy vẽ.
Với lại, cái câu tuyến này còn cần nung nóng lên thì mới có thể tiếp tục tô màu, rất chi là tốn thời gian nên cho dù người có vẽ tốt đến mấy, nếu trong quá trình nung không đạt tới độ nóng nhất định có thể làm đồ sứ bị nứt ra..."
Nói đến đây, tiểu nhị liền lắc đầu nói:" Nếu phu nhân không tin thì cứ đi hỏi thăm một chút, khắp trấn này chỉ có một nhà tay vẽ đồ sứ, là tay nghề tổ truyền Hạ gia lão hào.
Nhưng nhà hắn là làm cho cống phẩm của hoàng gia! Ngài chí hướng lớn, nhưng mà lại không quá thực tế rồi."
Tiểu nhị nói xong liền lắc đầu quay về hầm sứ làm việc.
Tới hôm nay Liễu Miên Đường mới hiểu rõ cái gì là khác nghề như khác núi[2]
[2] không trong nghề không biết tình hình nghề.
Nàng lúc đầu nghĩ rằng, chỉ cần mượn bút pháp thần kì của Trần tiên sinh, vẽ mấy cái chén dĩa là có thể sống lại gia nghiệp, làm cửa hàng mua bán thịnh vượng.
Hiện tại hiểu rõ mới biết, là mình suy nghĩ quá đơn giản.
Nghĩ vậy, nàng xoay người đối với Trần tiên sinh vẫn luôn đứng bên cạnh nói: "Tiên sinh, ngươi cũng đã nghe rõ, nếu không phải là ứng thừa ta thì ngài đã có thể được một trăm lượng bạc của Triệu tiên sinh."
"Nếu vẽ tranh trên sứ không có khả năng, ta sẽ đi tìm Triệu tiên sinh nhận lỗi để hắn mua hoạ tác của ngươi...!Nếu hắn không mua...!Ta cũng sẽ cho tiên sinh một khoản tiền đền bù tổn thất, chẳng qua là so sánh được với Triệu tiên sinh.."
Trần tiên sinh đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm trưa mà Lý mụ mụ đưa tới cho Liễu Miên Đường.
Mấy ngày nay Lý mụ mụ tâm tình tốt, luôn làm thịt cho Miên Đường ăn.
Hôm nay làm chính là thịt Đông pha nướng đến chín rực hồng rực, da thịt hiện ra lấp lánh tinh quanh mê người, run rẩy dùng đũa kẹp lấy.
Hận bút cư sĩ đã lâu không được ăn mỹ thực bực này, kêu một cái gió thổi mây tan! Y ăn hết thịt xong rồi lại kéo râu ria, dùng bánh da cọ lấy đáy chén nước thịt mà ăn.
Nghe xong, Liễu Miên Đường vô cùng xấu hổ, Trần tiên sinh lau miệng, không chút để ý mà vẫy vẫy tay, nói: "Còn chưa thử qua mà phu nhân đã nhẹ nhàng bỏ qua ư? Nếu vẽ này cần nung nóng thì hôm nay ta sẽ qua lò sứ bên kia trông coi bếp lò thử một lần.
Phu nhân chỉ cần mỗi ngày cho ta hai bữa cơm là được."
Nếu tiên sinh nguyện ý ra sức đi thử, Liễu Miên Đường tự nhiên cảm động và nhớ nhung vạn phần, liền phân phó Lý mụ mụ nấu cơm cho tiên sinh, mỗi bữa cơm đều phải có thịt cá mới được.
Lý mụ mụ đối với gánh vác gia nghiệp phố Bắc không thề hứng thú, chỉ nhìn nhìn bộ dạng hào hứng bừng bừng của Liễu Miên Đường, cũng không thèm ngăn cản.
Nếu ngày tốt không quá nhiều người thì cho nàng làm theo tính tình là đủ rồi.
Vạn nhất nếu thực sự kiếm ra tiền thì nói không chừng còn được Vương gia thưởng thêm chút đồ để cho nữ tử lẻ loi hiu quạnh này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...