CHƯƠNG 5: AI GÕ VANG TIẾNG CHUÔNG CẢNH TỈNH NGÀY SINH NHẬT ♦ 31
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chiếc taxi dừng lại, Diêu Giai giành trả tiền, rút một tờ 100 tệ từ trong túi xách đưa cho người tài xế. Nhân lúc anh ta trả lại tiền, tôi thò đầu ra bên ngoài nhìn, cảm giác xung quanh tối đen như mực, giống như một vùng đất hoang.
Là ở đây sao?
Diêu Giai xuống xe, tôi cũng xuống theo, chân tôi khẽ run rẩy.
Trên trời không có sao, mặt trăng hình lưỡi liềm đang trốn phía sau tầng mây, nhìn lờ mờ, làng tăng thêm vài phần kỳ dị trong màn đêm này.
Khi chiếc taxi quay đầu, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người tài xế, rất gầy, rất dài, cũng rất trắng.
Anh ta từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, tôi thậm chí nghi ngờ lái xe bị câm, nhưng một giây sau, anh ta đột ngột nói một câu phủ định ngay sự suy đoán của tôi, cũng khiến tôi giật nảy mình.
Thoạt tiên lái xe nhìn tôi và Diêu Giai với ý tứ sâu sắc, ánh mắt hơi kỳ lạ, dường như đang ngầm ám thị điều gì, còn chưa đợi tôi hiểu ra hàm nghĩa trong ánh mắt thì anh ta đột nhiên khẽ nói một câu: “Cẩn thận, sau lưng có ma…”
Giọng nói của anh ta rất yếu ớt, lạnh lẽo, không hề có bất cứ sắc thái tình cảm nào.
Sau đó, anh ta đờ đẫn nhìn tôi cười, rồi nhấn mạnh ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước như tia chớp, để lại một đám khói mù dày đặc.
Diêu Giai hạ giọng nói: “Chính là ngôi nhà đó”.
“Câu nói của anh ta là ý gì vậy?” Tôi vẫn chưa kịp định thần lại.
“Ai cơ?”
“Cái người lái xe đó, cô không nghe thấy à?”
"Không nghe thấy, anh ta có nói gì sao?” Diêu Giai có vẻ hơi mơ hồ.
“Tôi… có lẽ là tôi nghe nhầm”. Tôi hất mạnh đầu, “À… cô vừa nói gì nhỉ?”
Tôi có vẻ không được chú tâm cho lắm. Cẩn thận, sau lưng có ma. Vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy anh ta nói câu nói này, sao Diêu Giai lại không nghe thấy? Lẽ nào thực sự là tôi đã nghe nhầm? Mí mắt khó khăn lắm mới ngừng giật giật, sao thính giác lại có vấn đề nhỉ?
“Này, cô nhìn kìa, chính là ngôi nhà đó”. Diêu Giai hất hất cằm.
Tôi nhìn về hướng đó, phía chếch đối diện có một ngôi nhà rất rõ nét, đó là một ngôi nhà ba tầng cũ kỹ, đang đứng sừng sững giữa màn đêm, hiện rõ vẻ huyền bí thâm sâu, ở cạnh đó cũng có mấy ngôi nhà cao thấp không đều nhau, tất cả mọi cửa sổ đều không có ánh sáng cũng không có lấy một ai, ngay cả một chú chó cũng chẳng có.
“Những ngôi nhà đó đều không có ai ở sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, đã bỏ hoang từ lâu rồi”.
Tôi nhìn nó, đột nhiên nảy sinh nghi ngờ đối với những cuốn tiểu thuyết và phim ảnh, bởi vì những ngôi nhà ma trong tiểu thuyết và phim ảnh đều thường là ở những vùng ngoại ô hoang vắng, hoặc là ẩn giấu ở lưng chừng núi, thế mà giờ đây, ngôi nhà ma này lại ở ngay bên đường.
Điều này càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi chợt nhớ đến một bộ phim điện ảnh tôi đã từng xem “Ngôi nhà sáp” tôi thậm chí còn nghĩ, nơi này không phải là đã bị hoang phế, cũng không phải là không có ai ở, mà là bị một tên sát nhân biến thái nào đó làm thành những tượng nến, hắn ta đang trốn ở một nơi nào mà chúng tôi không nhìn thấy được, có thể chính là ở trong ngôi nhà ma đó, đang mở to đôi mắt lạnh lùng theo dõi tôi và Diêu Giai.
Tôi đã bị chính sự suy diễn của mình làm cho sợ chết khiếp.
Tôi cứ tưởng rằng, khi một người nào đó vô duyên vô cớ nhất định phải đi làm một việc gì đó, thì chắc chắn là do một loại sức mạnh vô hình nào đó đang thao túng, đúng vậy, tôi chính là bị loại sức mạnh muốn gặp ma dẫn đến đây.
Loại sức mạnh này hiện thời ta chưa thể có lời giải thích hợp lý cho nó, nhưng hiện giờ tôi chợt cảm thấy hối hận.
Tôi thậm chí không biết rốt cuộc mình đến đây để làm gì.
Thứ cảm giác này khiến nỗi sợ hãi của tôi tăng lên gấp bội. Tôi nhìn xung quanh, nhưng phát hiện ra chúng tôi đã không còn đường lùi, cho dù tôi và Diêu Giai bây giờ có muốn quay về cũng không có xe nữa.
Tôi nhận thức ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, lát nữa tôi và Diêu Giai sẽ quay về như thế nào đây?
Bỗng chốc tôi thực sự hoảng loạn.
“Sao vậy?” Diêu Giai cũng nhìn xung quanh khắp lượt, cô ấy trông có vẻ căng thẳng lắm rồi.
Tôi vốn định hỏi cô lát nữa chúng ta sẽ về như thế nào, nhưng nhìn thấy cô đang nắm chặt cây thánh giá trước ngực, thế là, tôi cố trấn áp sự hoảng loạn, định thần lại, nói với cô: “Không sao đâu, đi thôi”.
“Thực sự… sẽ vào sao?” Cô nghi ngại, nhìn tôi, rồi lại nhìn ngôi nhà đó, trong đêm tối, đôi mắt tuyệt đẹp của cô hiện rõ sự lo sợ.
“Ừ, đã đến đây rồi mà”.
“Nhưng… Tiểu Yên, tôi… tôi hơi sợ, tôi luôn, luôn cảm thấy…”
“Đừng sợ, chúng ta có hai người, hơn nữa còn có cái này phòng thân, chẳng phải thế sao?” Tôi cố tỏ vẻ thư thái, đập đập vào thánh giá trước ngực.
Cô gật gật đầu, sự sợ hãi trên mặt cũng vợi bớt đi phần nào: “Cô bạo gan thật đấy, Tiểu Yên”.
Tôi bỗng sợ hãi không thốt lên lời. Thực ra, không phải là tôi bạo gan, thậm chí tôi còn sợ hơn cả cô ấy cơ, nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài, tôi biết, nếu như tôi và Diêu Giai bây giờ ôm chầm lấy nhau run rẩy, vậy thì chúng tôi rất có khả năng còn chưa kịp bước vào ngôi nhà ma, đã bị chính sự tưởng tượng vô cớ của mình dọa cho chết khiếp rồi, cho nên, tôi buộc phải tự kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng mình trước, mới có dũng khí để đối diện với nỗi sợ hãi ở bên cạnh.
“Hay là… chúng ta về đi?” Diêu Giai vẫn do dự.
“Không sao đâu, đi thôi!”
Tôi nhìn cô, sờ vào chiếc kéo để trong túi quần, hít thở một hơi thật sâu, đi về hướng ngôi nhà ma, chân tôi hơi tê, như thể không thuộc về tôi vậy, lại có vẻ như mọc ra từ chính cơ thể, phiền toái và nặng nề.
Diêu Giai lập tức đuổi theo, nắm chặt lấy tay tôi, đi sát ngay bên cạnh tôi, tay của cô rất lạnh, lòng bàn tay hơi ướt.
Cô nói: “Tay của cô lạnh quá, Tiểu Yên”.
Con tim tôi trầm xuống, tôi cảm thấy tay của cô ấy lạnh, vậy thì cô ấy lẽ ra phải cảm thấy tay tôi ấm mới phải, tại sao cô ấy cũng cảm thấy tay của tôi lạnh?
Tôi cố tình nắm thật chắc tay cô ấy. Tôi phát hiện ra bàn tay kia của cô ấy vẫn luôn nắm chặt thánh giá trước ngực cô, động tác này của cô khiến tôi cảm thấy hơi khó thở.
Không biết từ lúc nào, trong màn đêm xuất hiện một lớp sương mỏng, xen lẫn mùi mục nát, dần dần bao trùm.
Ánh trăng trở nên mơ hồ hơn.
Chúng tôi càng lúc càng tới gần ngôi nhà ma, càng lúc càng gần.
Chúng tôi đứng trước mặt nó.
Cánh cửa gỗ chẳng thể nhìn rõ màu sắc, cửa không khóa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đã bị đóng rất nhiều năm, lạnh lẽo và cũ nát.
Tôi không để ình nghĩ nhiều, nghĩ nhiều chỉ khiến cho nỗi sợ hãi càng tung hoành.
Tôi lấy hết dũng khí, đặt tay lên cánh cửa đó, ra sức đẩy mạnh nó, cánh cửa gỗ phát ra một tiếng trầm đục, bật mở.
Ngay lập tức, một luồng âm khí nhanh chóng xộc thẳng vào khắp người tôi.
Giống như một cái miệng khổng lồ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi ngửi thấy mùi chết chóc.
32
Diêu Giai vừa mới bước vào phòng, lập tức phát ra tiếng kêu thất thanh, cả người dường như dính hẳn vào người tôi, làm tôi giật nảy mình, theo bản năng, tôi cũng phối hợp cùng kêu thất thanh với cô. Còn chưa kịp đợi tôi hiểu ra đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu, tiếp đến là một cái bóng lao qua người chúng tôi, ra khỏi cửa, biến mất trong màn đêm.
Tôi hồn bay phách lạc giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cô, an ủi cô, cũng an ủi chính mình: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ là một con mèo thôi”.
“Nó cào vào tôi rồi!” Diêu Giai thả tôi ra, rút chiếc di động từ trong túi xách ra, dùng ánh sáng trên màn hình di động soi xuống đùi mình, trên làn da trắng ngần xuất hiện mấy vết cào rõ nét, rớm máu.
Cô vừa khẽ lau vết máu, vừa bực bội càu nhàu: “Bị cào rách da rồi, không biết có cần phải tiêm phòng không, đau quá đi, con mèo khốn kiếp… Ngôi nhà này chắc là đã lâu lắm rồi không có ai ở, sao lại có mèo nhỉ?”
“Có thể là một con mèo hoang, cô không sao chứ?” Tôi cũng thấy hơi hoảng, ở đây đã bị bỏ hoang lâu rồi, sao lại còn có mèo được chứ?
“Ừ, không sao, chỉ là hơi bực mình, xui xẻo quá”. Cô lắc lắc đầu, chu môi thổi khe khẽ vào vết thương, “Từ nhỏ tôi đã sợ mèo, đặc biệt là mèo đen, tôi cảm thấy những con mèo đen đó đều là những bà phù thủy biến thành, tà ác lắm”.
“Những bà phù thủy biến thành?”
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không thích mèo, cô nhìn vào mắt chúng mà xem, buổi tối rất đáng sợ”. Cô vừa nói vừa dùng ánh sáng trên màn hình di động chiếu lên công tắc điện trên tường, cô giơ tay ấn nút, đèn nê ông nhấp nháy hồi lâu mới sáng, phát ra âm thanh của tắc te.
Đây là một phòng khách rất rộng, nhưng kỳ lạ là, ngoài một chiếc ti vi, chẳng có bất cứ đồ đạc gì cả, chiếc ti vi đó cũng đã rất cũ kỹ cổ xưa, có lẽ là loại ti vi đen trắng xuất hiện vào những năm 80, không hề hòa hợp vói ngôi nhà này, thật khó mà tưởng tượng nổi chủ nhà vẫn giữ nó đến tận bây giờ, hơn nữa còn đặt ngay chính giữa phòng khách, màn hình đen sì hướng thẳng ra cửa chính một cách kỳ dị, nhìn trông rất giống một cửa quan tài thu nhỏ.
“Không phải chứ? Đã là thời đại nào rồi, sao vẫn còn có loại đồ cổ này chứ?” Diêu Giai kêu lên vẻ khoa trương, đi đến ngó nghiêng, đập đập vỗ vỗ hết chỗ này chỗ khác với vẻ rất hiếu kỳ, như thể đang nghiên cứu một con quái vật vậy.
“Diêu Giai, đừng động vào nó!” Nhìn trong màn hình ti vi lờ mờ xuất hiện bóng hình của tôi và Diêu Giai, trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác bất an.
“Sao vậy?” Diêu Giai nhìn tôi vẻ băn khoăn.
“Ngôi nhà này hình như… có người ở”.
“Không phải chứ? Có người ở?” Bàn tay Diêu Giai vội rụt lại, nhảy phắt ra phía sau tôi, nắm chặt cánh tay tôi, rụt rè nhìn xung quanh giống như con chim non sợ cành cao.
Đúng vậy, ngoài chiếc ti vi kỳ lạ đó, tôi còn phát hiện ra, ngôi nhà này đã được quét dọn sạch sẽ, không có chút bụi nào, không hề giống hư không có người ở.
Tôi nhớ lại Lưu Gia Minh đã tả cho tôi nghe về ngôi nhà ma: “Có lẽ la do bỏ hoang quá nhiều năm, khắp nơi đều đầy mạng nhện, trong phòng bốc lên mùi ẩm mốc”.
Bây giờ xem ra, vốn không giống như lời anh ta nói.
Có phải là anh ta đã lừa tôi, hay là về sau đã có người vào ở rồi?
Vậy thì, liệu ai sống ở trong ngôi nhà ma này chứ? Hoặc là ai đã thường xuyên đến đây dọn dẹp?
Diêu Giai cũng phát hiện ra, cô thét lên: “Phải rồi, Tiểu Yên! Ngôi nhà này sao mà lại sạch sẽ như thế chứ? Ai đã sống ở đây à?”
Từ khi bước vào ngôi nhà ma, cô cứ luôn như vậy, luôn có vẻ kinh hãi.
“Tôi cũng không biết, tóm lại… chúng ta tốt nhất đừng động vào đồ đạc gì ở trong ngôi nhà này”.
Diêu Giai chớp chớp đôi mắt to, nói: “Nhưng… tại sao lại đặt chiếc ti vi vào vị trí này chứ? Làm người ta sợ quá đi mất, chiếc ti vi cổ như vậy, bây giờ vẫn có thể mua được sao?”
“Đã cũ như vậy rồi, chắc là từ xưa để lại, đi thôi, chúng ta lên tầng trên xem nào”.
“Ừ”.
Ánh mắt Diêu Giai vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi. Thật đúng là cô gái người thành phố lớn, chỉ có một chiếc ti vi cũ kỹ cũng có thể khiến cô ấy hiếu kỳ đến như vậy.
Bậc cầu thang được làm bằng gỗ, bốt cao gót của Diêu Giai dẫm lên, phát ra thứ âm thanh chói tai, mang theo âm vọng lại như ở trong động.
Diêu Giai nắm thật chặt bàn tay tôi, tôi cảm thấy được cô đang cố gắng hết sức để kiềm chế tiếng bước chân của mình, nhưng chính vì vậy mà tiếng bước chân lại trở nên vô cùng kỳ quái, khiến người khác nghe mà cảm thấy tức trong lồng ngực.
Tầng trên có tất cả ba phòng, trong đó có hai phòng đóng chặt cửa. Tôi xoay tay nắm cửa, không thấy nhúc nhích, chỉ có gian phòng trong cùng là không khóa, tôi phát hiện ra trên cửa có mấy vết nứt, giống như bị búa chém vào, cửa phòng khép hờ, đẩy khẽ là mở ra, dường như chính là đang đợi tôi và Diêu Giai.
Căn phòng không rộng lắm, nhưng được bày biện đơn giản và sạch sẽ, vừa nhìn là đã thấy hết, một chiếc bàn làm việc, một bàn phấn trang điểm, một chiếc giường, và không còn có thêm thứ gì nữa, cũng không có ghế. Đây là một phòng ngủ của phụ nữ.
Khi vừa mới bước vào, tôi đã có một loại trực giác rất mạnh, người phụ nữ mà Lưu Gia Minh nói tới chính là đã thắt cổ tự tử ở ngay gian phòng này, nhưng bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ đối với trực giác của mình. Tôi ngẩng đầu, suy tư ngước nhìn trần nhà và bức tường bằng phẳng. Tôi nghi hoặc, người phụ nữ đó đã thắt cổ tự tử bằng cách nào? Cô ta có thể treo sợi dây thừng ở đâu được? Trên trần nhà cũng chẳng có quạt trần.
Lẽ nào cô ta không phải thắt cổ tự tử ở trong gian phòng này?
Hai phòng kia tại sao đều khóa, mà duy nhất gian phòng này lại không khóa? Trong hai căn phòng đó có thứ gì?
“Tiểu Yên, cô mau lại đây xem cái này, sao trên đó lại có tên của chúng ta nhỉ?”
Câu nói của Diêu Giai cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay đầu nhìn cô, trong tay cô cầm một quyển sổ không biết lấy từ đâu ra, nhìn tôi vẻ mơ mang và kinh ngạc.
“Có tên của chúng ta?” Tôi vô cùng kinh ngạc, cầm lấy cuốn sổ từ trong tay cô xem, phát hiện ra trên đó viết chi chít rất nhiều tên người. Mỗi người đều khá mẫn cảm đối với tên của mình, cho nên, vừa lướt qua tôi đã tìm thấy ba chữ “Cổ Tiểu Yên” trong số chi chít những tên người. Tôi kinh ngạc phát hiện ra, ngoài việc có cả tên Diêu Giai, cũng có cả tên Chung Thành Vỹ, Lưu Gia Minh và Ngô Vĩnh Thanh, thậm chí còn có cả Ngô Tử Thụ! Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là nét bút viết ra những cái tên này, giống ý hệt như nét bút trong bức thư viết cho Ngô Vĩnh Thanh!
Tại sao lại phải viết những tên người này vào quyển sổ nhỉ? Hơn nữa còn có tên của tôi, là ý gì vậy? Người viết những cái tên này có quen biết tôi? Anh ta (cô ta) đã viết từ khi nào? Tôi mới đến thành phố S được bao lâu chứ?
Tôi hơi choáng vàng, từ lúc Chung Thành Vỹ xuất hiện, đến cái chết của Lưu Gia Minh, rồi đến việc tôi và Diêu Giai bước vào ngôi nhà ma này, tất cả mọi việc này, dường như đều có một bàn tay vô hình đang đưa đường dẫn lối, nó quyết không phải là liên quan tới tôi một cách ngẫu nhiên. Giống như lời Lưu Gia Minh đã nói, có một số việc, thực sự là đã được định sẵn. Mặc dù đến tận lúc này tôi vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc tôi có mối quan hệ gì đối với hàng loạt các sự việc này.
“Cô tìm thấy cuốn số này ở đâu vậy?” Tôi hỏi Diêu Giai.
“Thì nó được đặt ngay trên bàn, tôi nhìn thấy bìa màu đỏ, cho nên tôi đã cầm lên xem, tại sao lại có tên của chúng ta vậy nhỉ? Ai viết chứ? Cô nhìn này, những chữ này viết giống y như chữ của trẻ con vậy”.
“Tôi cũng không biết, cô có quên Ngô Tử Thụ không?”
“Ai cơ?”
“Chính là người này”. Tôi chỉ cho cô nhìn thấy cái tên Ngô Tử Thụ.
“Không quen, có rất nhiều tên được viết ở đây tôi đều không quen”.
Tôi gập quyển sổ lại, phát hiện ra bìa sổ quả là màu đỏ, một màu đỏ máu đỏ rực, chói mắt, không có chữ cũng không có hình, hơn nữa rất cứng, giống như thế bị ai đó bởi thêm một lớp véc ni màu đỏ.
Trong cửa hàng văn phòng phẩm có bán loại sổ như thế này sao? Hoặc là sau khi mua về mới quét thêm véc ni?
Tôi cầm quyển sổ đưa lên mũi ngửi.
“Ơ? Cô đang ngửi gì thế?” Diêu Giai thấy tôi làm như vậy, cô cũng xúm tới ngửi.
“Ồ, không có gì”. Tôi cười, lắc lắc đầu, mở cuốn sổ ra, giở qua trang viết chi chít tên người, xuất hiện năm chữ cái lớn màu đỏ như màu máu – Đưa tôi đến địa ngục! Có ý gì nhỉ? Tôi vừa nghĩ vừa lật giở tiếp, chữ viết trong trang sau càng khiến tôi sợ hãi, giống như một con giun bị lột sạch da đang nằm vặn vẹo ở đó, chiếm hết cả trang giấy – Ngươi biết khi nào mình sẽ bị lột da mặt không? Đáp án ngay tại đây!
Tôi do dự.
Tôi thấp thoáng ngửi thấy mùi vị lạ, thứ mùi vị này rất sắc nhọn, như băng đá xuyên vào tận xương tủy, đâm thẳng vào tim.
Tôi nhìn Diêu Giai, đúng lúc cô đang nhìn tôi, sau đó, chúng tôi cùng ngầm gật đầu, tôi lật sang trang sau.
Ngón tay tôi cứng đờ.
33
Điều khiến tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là, phía sau không viết bất cứ chữ nào nữa, mà toàn là tranh vẽ nhân vật, trông hơi giống truyện tranh, cũng hơi giống ký họa, nhưng có vẻ như chẳng giống loại nào cả. Có nam giới, cũng có nữ giới, qua dáng vẻ của bọn họ, có thể đoán được, chắc họ đã chết rồi, hơn nữa, không có khuôn mặt, tất cả mọi người đều không có khuôn mặt.
Tất cả mặt của mọi người đều là màu trắng!
Tôi càng lật giở những trang sau, con tim càng lạnh toát, nghe thấy cả hơi thở dồn dập, nhung cũng không thể phân biệt được là hơi thở của mình hay của Diêu Giai.
Khi tôi giở đến một trang vẽ một người đàn ông máu me đầy người, không có khuôn mặt, tôi bất giác dừng lại. Tôi nhíu mày, nhìn anh ta thật kỹ - áo phông trắng, quần đen, trên người đầy thương tích…
Sao trông bức tranh này quen thế nhỉ? Nhưng dù tôi có cố lục tìm trong trí óc đến đâu, cũng vẫn không thể nào nhớ được ra đã nhìn thấy nó ở đâu?
Kỳ lạ, anh ta là ai nhỉ?
Khi tôi lật trang tiếp theo, Diêu Giai đột nhiên kêu thất thanh: “Gia Minh! Trời ơi! Đây là Gia Minh, là Gia Minh…”
Tiếp đến, cô lấy một tay bịt chặt miệng lại, còn tay kia thì giật lấy cuốn sổ trong tay tôi, nhìn bức tranh đó với vẻ mặt vô cùng sửng sốt, những giọt nước mắt long lanh thi nhau rơi xuống. Tôi bỗng chốc cảm thấy rất mơ hồ, người đàn ông trong tranh là Lưu Gia Minh ư? Chẳng phải Lưu Gia Minh mới chết sáng nay sao? Sao lại có thể được vẽ vào trong cuốn sổ này?
Tôi nhớ đến câu nói vừa rồi: Ngươi biết khi nào mình sẽ bị lột mặt không? Đáp án ngay tại đây!
Tôi chợt ngộ ra điều gì đó, vội vàng lấy lại cuốn sổ trên tay Diêu Giai, lật trở lại trang trước.
Tôi trợn tròn mắt, đờ đẫn.
Đúng vậy, bức tranh này rất quen, tôi đã nhìn thấy trên tờ báo đó, anh ta chính là Chung Thành Vỹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...