Kiếp Duyên

CHƯƠNG 12

“Thiên Thiên…… Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ ôm lấy Uý Thiên kêu không ngừng, giống như vừa phát hiện được bảo tàng, dị thường hưng phấn.

“Dụ Đầu muốn cái gì?” Mang Lưu Thiên Tứ đến bên cạnh ao cá không người, Uý Thiên ngồi ở trên tảng đá hỏi. Thấy thần sắc Lưu Thiên Tứ không có sợ hãi, hàn khí trên người Uý Thiên phút chốc không còn.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ để sát vào Uý Thiên, khát vọng nhìn hắn, chằm chằm nhìn vào mắt hắn.

“Dụ Đầu? Muốn làm gì?” Uý Thiên lại hỏi. Từ miệng Lưu Thiên Tứ thản nhiên toả ra mùi hương của quýt, làm cho Uý Thiên có điểm hoảng hốt.

“Thiên Thiên.” Thấy Uý Thiên không rõ ý mình, Lưu Thiên Tứ nóng nảy, lại để sát vào một chút, gần đến nỗi như muốn dán vào mặt Uý Thiên.

“Dụ Đầu…… Muốn làm gì?” Uý Thiên không rõ, kiên nhẫn hỏi, tầm mắt dừng lại ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ, chẳng hiểu sao trong đầu hắn lại xuất hiện ý niệm muốn nếm thử một lần xem sao.

“Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ lớn tiếng kêu, cả thân mình đều phục ở trên người Uý Thiên. Thấy Uý Thiên không để ý tới mình, Lưu Thiên Tứ đô khởi miệng, đôi môi mỏng đụng phải Uý Thiên. Uý Thiên giống như bị một tia lửa điện xẹt qua thân, giật mình đứng lên, suýt nữa quăng ngã Lưu Thiên Tứ.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ cảm ứng được tình tự Uý Thiên biến hóa, bất mãn biến thành lo lắng, nhỏ giọng kêu, cũng không nở nụ cười, mắt to khẩn trương nhìn Uý Thiên.

Uý Thiên trấn an Lưu Thiên Tứ, trong lòng mặc niệm “Hàn tâm quyết”, thấy Lưu Thiên Tứ đang cẩn thận nhìn mình, Uý Thiên phóng thấp giọng hỏi: “Dụ Đầu, muốn làm gì?” Hắn vừa rồi vì sao lại có cái ý niệm xấu xa ấy trong đầu, Lưu Thiên Tứ tín nhiệm hắn như thế, đem hắn trở thành ca ca, thế mà hắn…… Uý Thiên không hề tránh mặt Lưu Thiên Tứ, còn nhìn chăm chú vào mắt hắn.


Lưu Thiên Tứ nhìn Uý Thiên sau một lúc lâu, đầu vì ngẩng lên nên thấy mỏi cổ, liền đứng lên trên tảng đá ở bên cạnh tiếp tục nhìn Uý Thiên, vẫn lo lắng nhỏ giọng kêu: “Thiên Thiên……” Tiếp theo cởi xuống hà bao chính mình đưa cho Uý Thiên, “Thiên Thiên…… Không vội……” Lưu Thiên Tứ đem bảo bối của mình đưa Uý Thiên, muốn làm cho Uý Thiên cao hứng.

Bao nhiêu ý niệm trong đầu Uý Thiên đã sớm bị hắn đè nén xuống tận cùng nơi đáy lòng, hắn đem hà bao mà Lưu Thiên Tứ đưa cho hắn mang trở về, rồi đem Lưu Thiên Tứ lâu nhập trong lòng ngực, trầm giọng hỏi: “Dụ Đầu…… Ngươi muốn làm cái gì?” Tâm tư chưa bao giờ cảm thấy xúc động như thế, Uý Thiên kéo đầu Lưu Thiên Tứ ghé sát vào bờ vai mình, nghe hơi thở của hắn phả vào bên tai.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ vẫn cứ kêu mãi một câu kia, cắn lấy vành tai Uý Thiên tiếp tục kêu, “Thiên Thiên…… Thiên Thiên……”

Uý Thiên không hề hỏi, hắn chỉ lặng lẽ ôm chặt Lưu Thiên Tứ, đem cái đầu nho nhỏ kia đặt vào bên má, nhẹ nhàng cọ cọ.

Đợi lâu không thấy hai người quay lại, Lưu Ly chạy ra ngoài tìm. Nàng đứng ở xa xa kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau phía trước, vừa hưng phấn vừa kích động, hai tay cứ bấu chặt lấy tay của đại ca Ly Thương, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên rồi. Ở phía sau, Trâu Ngô cùng Thu Chiêu trợn mắt há hốc mồm, không dám nhìn sắc mặt Lâm Nam Uyển Nhi. Một nơi khác, Trương má má cùng Lý Giang cũng thấy được cái màn này, Lý Giang ngây ngô cười, còn thần sắc Trương má má lại sầu lo.

Trâu Hoàn là hảo bằng hữu của phụ thân Uý Thiên khi còn sống, phụ thân Uý Thiên chỉ là một người bình thường ham đọc sách, yêu thích du sơn ngoạn thuỷ. Một lần, phụ thân Uý Thiên mang thê tử ra ngoài thăm bạn hữu, bất hạnh gặp phải thổ phỉ mà mất mạng. Sau khi Trâu Hoàn hay tin lập tức đem Uý Thiên cùng Uý Xuyên về nhà mình nuôi nấng, cũng phái người truy tìm hung thủ. Năm đó Uý Thiên gần sáu tuổi, Uý Xuyên cũng mới hai tuổi. Kết quả Uý Thiên đột nhiên lưu lại phong thư, nói muốn tự mình đi báo thù cho phụ mẫu, người đã không thấy tăm hơi. Trâu Hoàn lo lắng không thôi, tìm kiếm Uý Thiên khắp nơi, lại không có kết quả, mà tên hung thủ kia cũng không thấy tung tích, bất đắc dĩ Trâu Hoàn chỉ còn cách duy nhất là tận tâm chiếu cố Uý Xuyên, hy vọng Uý Thiên có thể bình an trở về. Tám năm sau, Uý Thiên đột nhiên xuất hiện, đối Trâu Hoàn dập đầu lạy ba cái, nói cho Trâu Hoàn biết là hắn đã báo thù cho phụ mẫu xong, rồi sau đó mang Uý Xuyên đi.

Một lần nữa trở về, Uý Thiên so với trước đây càng thêm ít lời, cơ hồ không có cảm xúc gì. Vì để báo đáp ân tình của Trâu Hoàn, Uý Thiên ngầm trợ giúp Trâu Ngô trở thành võ lâm minh chủ, Trâu Ngô cũng không đơn giản, bằng vào năng lực của Uý Thiên, hơn nữa tự thân cố gắng, vị trí võ lâm minh chủ, hắn tự tin chặt chẽ nắm ở trong tay, hiện giờ địa vị của Trâu gia ở trên giang hồ không thể lay động.

Trâu Hoàn thật thích Lâm Nam Uyển Nhi, không chỉ là bởi vì Lâm Nam Uyển Nhi dung mạo cùng khí chất xuất chúng, mà còn bởi vì nàng là nữ nhi duy nhất của Lâm Nam Thượng, cưới được Lâm Nam Uyển Nhi giống như có được Lâm Nam Phủ. Lâm Nam Phủ ở trên giang hồ đã có uy vọng vài thập niên, nguồn nhân lực dồi dào, vô luận là bất cứ môn phái nào cũng phải nể mặt Lâm Nam Thượng, nếu Uý Thiên có thể lấy Lâm Nam Uyển Nhi, với hắn mà nói là nguồn trợ lực thật lớn, hơn nữa Lâm Nam Uyển Nhi là một nữ tử có trí tuệ, Trâu Hoàn đã sớm chuẩn bị một kế hoạch để giúp tác hợp Lâm Nam Uyển Nhi cùng Uý Thiên. Mà sau khi hắn nhìn thấy Uý Thiên, lại căn bản tìm không thấy cơ hội cùng Uý Thiên nói chuyện này, bởi vì Uý Thiên đêm nào cũng bị một tên ngốc béo vù vù bám lấy.

Trâu Hoàn nhìn về phía Lâm Nam Thượng, đoán không ra tâm tư đối phương. Theo lý mà nói, Uý Thiên đối Lâm Nam Uyển Nhi nhìn như không thấy, thậm chí chưa từng chủ động cùng Lâm Nam Uyển Nhi nói qua một câu, chỉ lo chú tâm chiếu cố tiểu tử ngốc nghếch bên cạnh hắn, thì Lâm Nam Thượng đáng lý ra phải là sinh khí hoặc bất mãn. Nhưng hắn không có, ngược lại còn tỏ ra thân thiết cùng Uý Thiên đàm luận một số việc trên giang hồ, ngẫu nhiên còn có thể vì vài lời ngớ ngẩn của tiểu ngốc tử kia mà cười ha ha, làm cho đối phương không ngừng kêu hắn bá bá, xem ra tình cảnh hiện tại có vẻ là rất tốt so với suy nghĩ của nhiều người.

“Bá bá nghe nói ngươi kêu là Thiên Tứ?” Lâm Nam Thượng, phủ chủ của Lâm Nam Phủ, mặc dù đã qua tuổi trung niên, vậy mà trên đầu lại không một sợi tóc bạc, tinh thần quắc thước, thân thể kiện khang, nếu không so bối phận, hắn có thể cùng Uý Thiên xưng huynh gọi đệ.


“Tiểu Tứ Nhi.” Lưu Thiên Tứ ngoan ngoãn nói, cao hứng nhìn Lâm Nam Thượng, khoé miệng lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn. Thấy Lâm Nam Thượng cũng cười rộ lên, bộ dáng thích thú tựa như Lưu Thiên Tứ là tôn tử của hắn vậy.

“Cha, xem ra ngài thật thích Thiên Tứ?” Lâm Nam Uyển Nhi mềm mại nói, nhìn Lưu Thiên Tứ ánh mắt mang theo yêu thích. Lâm Nam Uyển Nhi hào phóng, cử chỉ khéo léo, làm cho Trâu Hoàn trong lòng tán thưởng, thầm mắng Uý Thiên ngu dốt.

“Ân, thích, ” Lâm Nam Thượng tâm tình vô cùng tốt uống cạn một chén rượu, nói, “Thiên Tứ…… Nga, Tiểu Tứ Nhi…… Ân, nhìn Tiểu Tứ Nhi ta đã nghĩ đến Uyển nhi mới trước đây. Nàng mới trước đây cứ bám chặt lấy ta tựa như Tiểu Tứ Nhi bám lấy Uý Thiên bây giờ vậy. Trong chốc lát nhìn không thấy ta, nàng sẽ khóc……” Lâm Nam Thượng trong mắt đầy hồi tưởng, cảm khái vạn phần, “Đảo mắt, Uyển nhi liền trưởng thành thành đại cô nương, tâm tư cũng kín đáo, không còn theo ta mà nói nói liên hồi nữa. Chờ thêm hai năm nữa Uyển nhi xuất giá, trong phủ chỉ còn lại một mình lão nhân ta.” Lâm Nam Thượng yêu thương nhìn nữ tử của mình.

Lâm Nam Uyển Nhi đỏ mặt, khẽ liếc mắt về phía Uý Thiên, hờn dỗi nói: “Cha, ngài uống nhiều rồi.”

“Cha không uống nhiều, ” Lâm Nam Thượng lại cười, tiếp tục nói, “Tương lai, ngươi nhớ cũng phải sinh cho cha một đứa cháu nội như búp bê giống Tiểu Tứ Nhi đây, ngươi xem, ngay cả Uý Thiên cũng thích Tiểu Tứ Nhi như thế.”

Lâm Nam Uyển Nhi lại nhìn về phía Uý Thiên, ngữ khí mang theo trách cứ nói: “Uý Xuyên nói Uý đại ca không thích đứa nhỏ, còn nói huynh ấy doạ khóc đứa nhỏ bên ngoài, thật muốn cho Uý Xuyên nhìn thấy bộ dáng Uý đại ca đối đãi với Thiên Tứ ra sao, đỡ phải sau này hắn lại nói lung tung.”

Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Nam Uyển Nhi rồi lại nhìn nhìn Lâm Nam Thượng, rồi mới ngửa đầu, nho nhỏ thanh kêu: “Thiên Thiên?” Hắn nghe không hiểu, hắn là Dụ Đầu của Thiên Thiên, không phải là đứa nhỏ của Thiên Thiên.

“Lâm Nam bá bá, Uyển nhi tỷ tỷ, các ngươi cũng đừng hy vọng nhiều, tiểu thúc thúc ta chính là độc nhất vô nhị.” Lưu Ly xé một cái cánh gà, giống như tùy ý nói, ” ‘ Nương ’ ta lúc mang thai đệ đệ, cũng ngày ngày thắp hương bái phật mong muốn sinh ra một búp bê giống như tiểu thúc thúc, kết quả lại sinh ra một tiểu hầu vương. Uý đại ca là hảo mệnh, nếu không, hắn sao có thể nhìn thấy tiểu thúc thúc ta. Đúng không, đại ca.” Ly Thương gật đầu, chuyên tâm giúp muội muội gỡ xương cá.

Lâm Nam Thượng cùng Lâm Nam Uyển Nhi sắc mặt thay đổi, xấu hổ cười cười, không khí bàn ăn có chút khác thường.

“Thiên Thiên? Ly nhi?” Lưu Thiên Tứ đẩy ra tay Uý Thiên, không ăn, hắn nghe không hiểu, nhưng hắn biết là đang nói hắn, hơn nữa Ly nhi còn sinh khí.


Uý Thiên quét Lưu Ly liếc mắt một cái, Lưu Ly lập tức làm nũng nói, “Tiểu thúc thúc, phá hư.” Lưu Thiên Tứ đô miệng, thật là phức tạp.

“Tiểu thúc thúc không cho ta cùng Uý Thiên luận võ.” Lưu Ly cọ cọ trên người Lưu Thiên Tứ, lắc lắc cánh tay hắn, “Tiểu thúc thúc, để cho ta cùng Uý Thiên luận võ đi, Ly nhi đợi đã lâu rồi.” Lưu Ly thành công dời đi lo lắng của Lưu Thiên Tứ.

“Không thể so, ” Lưu Thiên Tứ mạnh mẽ lắc đầu, “Thiên Thiên…… Đau.” Hắn biết luận võ là cái gì, trước kia Ly nhi ngày ngày đều cùng Thao nhi luận võ, luận võ phải rút kiếm, hắn không cho Thiên Thiên rút kiếm, Thiên Thiên sẽ bị đau.

“Tiểu thúc thúc…… Chỉ so một lần thôi, hơn nữa, hắn sẽ không đau đâu, tiểu thúc thúc……” Lưu Ly tiếp tục làm nũng, hướng ánh mắt nhìn Uý Thiên, Uý Thiên đem cơm uy đến bên miệng, Lưu Thiên Tứ ăn, nhưng vẫn lắc đầu.

“Thiên Thiên…… Đau……” Nuốt xuống, Lưu Thiên Tứ vẫn như cũ nói câu kia. Một tay Lưu Ly đang nắm tay Lưu Thiên Tứ, tay kia lặng lẽ túm Úy Thiên một chút, làm cho hắn “báo ân”.

“Dụ Đầu, Thiên Thiên không rút kiếm.” Uý Thiên mở miệng, Lưu Thiên Tứ nghi hoặc. Uý Thiên tới gần Lưu Thiên Tứ, ghé vào lỗ tai hắn nói nói nhỏ mấy câu, Lưu Thiên Tứ mắt lộ ngạc nhiên, “Thiên Thiên?” Thấy Uý Thiên vô cùng thành thật, Lưu Thiên Tứ cũng nghiêm túc suy nghĩ, tiếp theo liền dựng thẳng lên một đầu ngón tay, “Một lần.”

“Ân, một lần.”

Hai người cứ như lạc vào thế giới của riêng mình, còn những người khác thì trong lòng say mê, Lưu Ly dường như không có việc gì nhìn vài người liếc mắt một cái, ôm Lưu Thiên Tứ cười khẽ, tầm mắt cùng Lâm Nam Uyển Nhi chạm vào nhau, Lưu Ly lập tức cười thật ngọt, Lâm Nam Uyển Nhi vẫn là nhu tĩnh cười mỉm với lúm đồng tiền bên má.

Một lát sau, Lưu Thiên Tứ ăn cơm xong, im lặng nghe Uý Thiên cùng những người khác nói chuyện. Lưu Ly tiếp tục cùng món ngon chiến đấu hăng hái, Lâm Nam Uyển Nhi ngừng đũa, lặng lẽ uống một chén trà, sau đó đối Lưu Ly nói: “Ly muội muội, ngươi hôm nay chính là nói lỡ miệng…… Ta có lẽ nên gọi ngươi là Lưu muội muội.” Biểu tình trêu tức, mang theo vài phần nén giận.

“Ai? Cái gì mà nói lộ hết……?” Lưu Ly giơ lên hai tay vấy mỡ, khó hiểu nhìn về phía đại ca, “Đại ca, ta khi nào sửa họ?”

Lâm Nam Uyển Nhi thu liễm tươi cười, ngữ khí mang thương tâm nói: “Thì ra Ly muội muội không thích ta, cho nên ngay cả tên thật cũng không chịu bẩm báo.”


Lưu Ly vội vàng nuốt xuống thịt, hô to oan uổng, “Uyển nhi tỷ tỷ, Ly nhi thật sự không lừa ngài, ngài nhất định là nghe lầm, ta lại không giống Uyển nhi tỷ tỷ có danh tiếng như vậy, xuất môn còn muốn mai danh ẩn tích. Tiểu thúc thúc, đại ca của ta có phải kêu Ly Thương hay không?”

“Ân.” Bắt đầu buồn ngủ, Lưu Thiên Tứ nhu dụi mắt, gật đầu. Uý Thiên hiểu ý, không coi ai ra gì đem hắn lãm tiến trong lòng ngực.

Lưu Ly ánh mắt chợt lóe, lại hỏi: ” Phụ thân ta có phải họ Ly hay không?”

“Ân, Ly ca ca…… Ly nhi…… Thương nhi……” Lưu Thiên Tứ nhịn không được, kéo qua ngón tay út của Uý Thiên ngậm lấy.

Liên tiếp những động tác kia, Trâu Hoàn cùng Lâm Nam Thượng nhìn thấy không khỏi nhăn lại mi.

“Uyển nhi tỷ tỷ……” Lưu Ly phóng thấp giọng, “Sau này đừng nghĩ oan uổng cho Ly nhi nữa nga, Ly nhi không gạt người đâu. Là Uyển nhi tỷ tỷ nghe lầm.”

“Uyển nhi, khẩu âm của Ly muội muội là người phương Bắc, Lưu…… Ly…… Vốn là tương tự, phỏng chừng là ngươi nghe lầm. Ta nghe Ly muội muội nói chính là Ly.” Cả đêm không mấy khi nói chuyện Thu Chiêu mở miệng, Lâm Nam Uyển Nhi nhu nhu thái dương, tự trách nói: “Xem ra là ta nghe lầm, Ly muội muội, xin lỗi.”

“Không có việc gì… không có việc gì.” Lưu Ly không ngại khoát tay, bắt đầu ăn trứng tôm.

“Trâu bá phụ, Lâm Nam bá phụ, Uý Thiên đi trước cáo từ, Dụ Đầu không thể ngủ trễ.” Đem đầu ngón tay cẩn thận rút ra, Uý Thiên trước mặt mọi người đem Lưu Thiên Tứ đang ngủ say ôm lấy, chuẩn bị đi.

“A, hảo, mau dẫn Thiên Tứ trở về đi.” Trâu Hoàn không sao tự nhiên nói, Lâm Nam Thượng cũng cảm thấy ngài ngại vuốt cằm.

Sau khi đối Trâu Ngô thầm chào, Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ ly khai. Ăn uống no đủ, Lưu Ly bất nhã đánh một cái ợ hơi thật to rồi nhảy dựng lên theo sát phía sau rời đi, đương nhiên, còn có đại ca của nàng.

Trong phòng, chỉ còn lại mấy người có tâm tư khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui