“Ta ……………” Thanh âm bị đè nén, không thể thốt ra tiếng.
“Đúng rồi thuốc trên tay của ngươi tốt lắm, ta sẽ giúp ngươi băng bó lại!” Lãnh Mạc nói xong, một bên tay đã cầm lấy băng gạc, bắt đầu từng vòng một băng bó cho vết thương trên tay của Quý Tranh.
Hàm răng của nàng cắn chặt môi dưới, không dám nói thêm cái gì nữa. Khí thế của hắn dọa nàng sợ, sợ tới mức không biết làm sao.
Băng gạc màu trắng đã nhanh chóng quấn lấy cổ tay của Quý tranh, Lãnh Mạc lẳng lặng ngồi nhìn, tầm mắt giống như đang thưởng thức. “Băng rất tốt a!”, giống như đang phát hiện ra một bảo bối vô giá, hắn ôn nhu cười nói. Quý Tranh rất muốn rút tay về, nhưng là chỉ phí công vô ích.
“Ngươi nói, ta nên làm thế nào để đối với ngươi đây?” hắn hơi nghiêng đầu, như là nói với nàng, nhưng cũng giống như đang nói chuyện với chính mình.
Quý Tranh mang theo một tia sợ hãi, giương mắt nhìn hắn.
“A đúng rồi, như vậy có nghĩa là như thế nào?” như là nghĩ tới một cái đáp án làm vừa lòng người, Lãnh Mạc chậm rãi di chuyển ngón tay dời đến khủy tay phải của Quý Tranh. Tâm không khỏi sợ, nàng thật sự sợ hắn.
Ngón tay lạnh lẽo cầm lấy tay nàng, từng điểm từng điểm buộc chặt. Sau đó trong nháy mắt Quý Tranh đã bị một cỗ đau nhức bao phủ cả người. Thanh âm của khớp xương bị lệch, trên trán đã tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Đau!” hai hàng lông mày nhíu chặt, nàng đau đớn thở không ra hơi.
Hắn làm cái gì? Muốn đem tay của nàng bẻ gãy luôn sao? Dễ dàng mang thống khổ gia tăng trên người nàng. Nhân loại trong mắt thần, chẳng lẽ yếu ớt đến thế sao?
“Xem ra đây là một biện pháp tốt!” vẻ mặt thống khổ của nàng cũng không làm cho vẻ mặt tươi cười của hắn giảm bớt. “Ngươi bây giờ, cho dù có muốn chạy hẳn cũng không còn khí lực rồi”
Đau, đau quá! Nàng cả người lung lay sắp đổ, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, cả nét tươi cười trên mặt của hắn cũng mơ hồ không còn rõ nữa.
Thân ảnh cao to xoay người mở cửa, “Thủy Mị” Lãnh Mạc vẫn đứng ngoài cửa gọi thuộc hạ của mình.
“Có thuộc hạ”
“Không có sự đồng ý của ta, không được nối xương cho nàng” Thứ mà hắn muốn có, xưa nay không bao giờ không chiếm được.
Quý Tranh nghĩ là mình sẽ bất tỉnh, nhưng là nàng vẫn không có ngất đi. Bất quá khi ngất đi thì ít nhất tạm thời không phải chịu đau đớn.
“Ngươi chảy thật nhiều mô hôi” Thủy Mị cất bước đi vào trong phòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi đang chảy từng dòng trên gương mặt nhợt nhạt của Quý Tranh.
Sợi tóc màu đen cũng nhuộm đẫm mồ hôi, Quý Tranh khó khăn mở mắt nhìn Thủy Mị đang đứng trước mặt “Tay………..tay phải của ta có phải hay không nên chặt đứt đi” toàn bộ cánh tay đều không thể nâng lên, đau đớn cứ từng đợt mà đánh ụp tới người nàng.
“Ngươi không nên làm Chủ Quân tức giận” Thủy Mị đỡ Quý Tranh đến bên giường, để cho nàng nằm xuống. “Lời nói cuối cùng của Chủ Quân ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy. Tuy rằng biết ngươi rất đau, nhưng là…………..nhưng là ta không thể giúp được gì”
“Ta……………..ta biết” đầu nàng điểm nhẹ một cái, “Nhưng là ta chỉ muốn quay về nơi thuộc về mình, chẳng lẽ điều nay cũng sai sao?”
“Đúng vậy có sai, ở đây không đến lượt chúng ta quyết định” Thủy Mị vừa nói vừa lấy chăn đắp lên người cho Quý Tranh. “Ngươi cứ nằm yên ở trên giường, để ta đi nấu ít thuốc giảm đau cho ngươi”, tuy rằng Chủ Quân không cho nàng nối xương, nhưng là cũng không có nói là không cho nàng tìm cách giảm đau. Nếu không mau chóng giúp nàng giảm đau, chỉ sợ sẽ sớm chết vì đau đớn.
“Cám ơn……….cám ơn ngươi” nàng nói không rõ ràng, thần kinh cứ như không còn theo sự điều khiển của nàng nữa.
“Không sao đâu, nằm yên đó đi” nói xong Thủy Mị đứng lên hướng ngoài cửa đi ra. Đây là lần đầu tiên Chủ Quân nổi giận mà không cần tánh mạng của đối phương.
*************
“Như thế nào, nơi này có đẹp không?” thiếu niên lôi kéo cô gái đến một vùng đất rất xinh đẹp. “Quốc gia này so với đất nước Gò Luân của ngươi lớn gấp mấy lần. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi có được nó”
Trên mặt cô gái có một tầng lạnh lùng, lại có một quốc gia nữa bị hắn để ý đến, lại có nhiều người nữa cũng có số phận như nàng, trở thành vong quốc nô.
“Một vương quốc không có dân, thì ta cần nó để làm gì?” nàng bĩu môi, khinh thường nói.
Đôi mắt của thiếu niên trừng lên, hắn ta không vui nói “Đủ, ta đối với ngươi đã nhân nhượng nhiều rồi”
“Nhân nhượng? Ngươi xem việc này là nhân nhượng sao?” nàng cười khinh một tiếng, lập tức hung tợn nhìn hắn “Như vậy ta nói cho ngươi biết, không đủ, không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ”
“Ngươi còn muốn như thế nào?” Thiếu niên tức giận, trên mặt biểu lộ một cỗ sát khí.
“Thả ta đi” rời xa hắn, một lần nữa cố gắng tập hợp cho đủ quân đội của nước Gò Luân. Nếu không nàng thực có lỗi với đất nước, với người dân, với phụ vương mẫu hậu, lại càng có lỗi với chính lương tâm của mình.
“Không thể nào!” trong miệng hắn phát ra ba chữ.
“Như vậy để cho ta giết ngươi!” nàng trừng mắt nhìn hắn, nhưng muốn mang cả linh hồn của hắn vào nơi một nơi nào đó sâu nhất.
“Ngươi……………..” hắn hung hăn nắm bắt người của nàng, nghiến răng nghiến lợi.
“Hoặc là nói ngươi muốn giết ta?” nàng nhướn mày nói thản nhiên.
“Ta sẽ không giết ngươi, vĩnh viễn cũng không!” nếu như đây là lời của người khác, chỉ sợ có chết một nghìn lần một vạn lần cũng không đủ, nhưng đối với nàng lại dễ dàng tha thứ. Lùi bước tới gần nàng “Chẳng lẽ chúng ta không thể giống như trước kia sao? Cùng nhau ngắm sao, cùng nhau vui đùa, ngươi hát còn ta thì múa kiếm” Thời gian trôi qua, vị trí của nàng trong lòng hắn cứ thế mà lớn dần. Tình cảm này hắn không thể nào quên được, cũng không dễ dàng buông tha. Chính là hắn muốn có được nàng. Vì nàng hắn đã nhượng bộ rất nhiều, nhưng là nàng vẫn không nhận ra tình cảm hắn dành cho nàng hay sao?
“Ta làm không được” cô gái chậm rãi lắc đầu, “Ngươi biết không, ta ngay cả nằm mơ cũng muốn tìm cách làm thế nào để giết được ngươi. Chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh đau khổ của ngươi khi chết đi”
Thiếu niên không nói, kinh ngạc cùng sự đau đớn từ trái tim truyền ra đứng lặng nhìn nàng. Không biết qua bao lâu, hắn giơ lên thanh trường kiếm màu đỏ thắm đeo bên hông lên “Ngươi có biết thanh kiếm này không?”
“Là kiếm của ngươi, ngươi luôn mang theo bên mình” nàng nhớ lần đầu gặp mặt, nàng đã nhìn thấy thanh kiếm này rồi.
“Mạng thần không phải ai muốn giết liền có thể giết. Nhưng trong thiên hạ chỉ có thanh kiếm này mới phong ấn được ta” trường kiếm đỏ thắm dưới ánh sáng thoáng hiện ra nhiều sắc quang, hắn lại tiếp tục nói “Chỉ là đây là kiếm của ta, cũng chỉ có ta mới có thể sử dụng, con người căn bản không có biện pháp nào dùng được nó. Nếu như ngươi muốn đối phó ta, biện pháp duy nhất chính là thừa dịp thời điểm ta không chú ý cầm lấy kiếm này, đâm thẳng vào người ta để phong ấn”
“Ngươi để cho ta………..phong ấn ngươi sao?” nàng không dám tin nhìn hắn.
“Chỉ là cho ngươi một cơ hội thôi” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của nàng. “Như thế nào, ngươi sẽ làm điều đó chứ?”
Làm sao? nàng sẽ làm điều này đối với hắn sao? Đột nhiên cô gái giật mình. Tâm tư xáo động, cũng là đã có đáp án.
**************
Lại là mơ, đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mơ này rồi. Trong mơ, Á Sa Minh đối với Kiếm Thần là oán hận cùng cảm xúc bất đắc dĩ, mà trong hiện thực nàng cũng sợ hãi thứ tình cảm này.
Cắn chặt răng, Quý Tranh cố gắng ngồi dậy, uống xong thuốc giảm đau do Thủy Mị nấu, cảm giác đau đớn trên cánh tay đã giảm đi rất nhiều. Chỉ là hình thù của cánh tay đã trở nên kỳ quái.
Kiếm Thần Lãnh Mạc, hắn thật sự muốn nàng ở lại đây sao? Bất chấp mọi biện pháp cũng chỉ để đạt được mục đích của hắn. Hắn cùng thiếu niên kia trong mơ quả nhiên là cùng một người, bởi vì bọn họ chỉ biết nghĩ cho mình, mà sẽ không bận tâm đến người khác. Đáng tiếc là nàng không thể tự nối xương cho mình.
Mà Lãnh Mạc, người nàng gọi là chủ nhân sẽ không để cho bất cứ người nào giúp nàng nối xương rồi. Vẫn là nói, nàng nên phủ phục cầu khẩn trước mặt hắn.
Nàng đích thực là rất sợ chết, mà cũng nhát gan không kém. Nàng không có tính cách cùng hào khí kiên cường như Á Sa Minh ở trong mơ, nhưng là nàng cũng không nghĩ cứ như thế mà dễ dàng giẫm lên tôn nghiêm của chính mình.
Còn muốn tiếp tục đợi ở chỗ này sao?
Ngoài cửa sổ, trời đã sắp sáng. Tấm màn bên trong, đã thẩm thấu những tia sáng của rạng đông.
Đi! Đi! Thừa dịp này mà nhanh chóng đào tẩu a! Trong đầu một giọng nói không ngừng vang lên.
“Trốn? Phải trốn ở đâu đây?” Quý Tranh một tay bưng lấy đầu mình, tự nhủ hỏi.
Chạy khỏi nơi này, làm sao có thể. Hắn đáng sợ như vậy, một người bình thường làm sao ứng phó được.
“Ta biết, ta biết. Nhưng mà ta có thể thoát được sao?”
Nhất định có thể, nhân lúc này nên rời đi thôi, rời xa Kiếm Thần ngươi có thể thấy trời cao biển rộng. Hoặc là nói ngươi tự nguyện muốn ở lại đây?
“Đương nhiên không phải, điều này làm sao có thể!” âm lượng của nàng bất giác phóng đại.
Trong phòng chỉ có mỗi thanh âm của chính mình. Sau một hồi lâu, Quý Tranh tựa người vào vách tường, trong đôi mắt hiện lên ý định quyết tâm.
Phải trốn, gót sen (gót chân) đạp trên nền gạch lạnh mà chạy, thậm chí ngay cả hài cũng không kịp mang vào.
Quay đầu nhìn cách đó không xa, đó là một cảnh núi rừng hùng vĩ, nàng nghe Thủy Mị nói qua, nơi này cũng là lãnh thổ của hắn, như vậy nàng nên làm sao mới có thể thoát ra khỏi nơi này chứ?
Quên đi, lúc này cách duy nhất chỉ có thể đi tới đâu thì hay tới đó, tóm lại phải đi xa chỗ này càng xa càng tốt.
Chẳng lẽ nàng đã sai lầm rồi sao? Nàng căn bản không nê đi vào mật thất, càng không nên giải trừ phong ấn cho hắn.
Nhưng là……………nhưng là…………………
Cho dù cước bộ đang không ngừng chạy trốn, nhưng là trong đầu vẫn hiện lên dung nhan cùng cặp con ngươi màu vàng kia.
Một vị thần như vậy, có từng trôi qua thời điểm gặp nạn, có từng thống khổ, có từng bị tổn thương không?
“A!” Quý Tranh vấp phải một cục đá to ở giữa đường ngã nhào xuống, vết thương trên tay phải lại bắt đầu đau, đau đến cơ hồ chảy cả nước mắt.
“Ha, ha! Xem ta đã phát hiện ra cái gì này?” một giọng nói từ trong rừng cây truyền ra. Ngay sau đó, một người mặc da thú, lỗ tai thì dài. Đây đích thực chính là ma nhân, mà giờ phút này lại còn đứng trước mặt Quý Tranh.
“Là con người, là con người này” theo sát là bốn năm ma nhân khác.
“Wow! sao lại có con người xuất hiện ở nơi này? Thật sự khó tin nha. Các huynh đệ, các ngươi nói xem chúng ta ở nơi này bao lâu rồi mà vẫn không phát hiện ra con người?”
“Hơn một trăm năm rồi” có tiếng ồn ào nói. “Nghe nói cung điện của Kiếm Thần đại nhân cách đây không xa, nếu như chúng ta giết con người, Kiếm Thần đại nhân nhất định sẽ rất vui”
Ngay cả ma nhân cũng biết, Kiếm Thần trong ngũ thần chi nhất, ghét nhất là con người.
“Không tệ, không tệ, giết chết con người cũng tốt lắm” Ma nhân cầm đầu cười kêu lên, cúi người xuống nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Quý Tranh, “Là phụ nữ a?”
Bọn họ_______thật sự muốn giết nàng sao? Bỗng dưng, cả người nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Nàng chỉ lo chạy trốn mà quên mất trong khu rừng này là lãnh thổ của Lãnh Mạc tất nhiên có rất nhiều ma nhân.
Làm sao bây giờ?…….nếu như muốn đánh mà nói nàng căn bản nửa chiêu thức cũng không biết. Hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, huống chi, ma nhân còn có pháp thuật.
“Xem nào! xem nàng ta sợ chưa kìa!” có vài ma nhân cười hì hì nói, như là đang thưởng thức thân mình đang run rẩy của nàng.
“Con người xưa nay luôn chống đối ma nhân chúng ta. Chúng ta cũng không nhất thiết đối tốt với bọn họ”
“Đúng, đúng, nên như vậy. Huống chi con người vốn đê tiện, là loại sinh vật nhát gan”
“Bất quá, nghe nói nữ tử thì là hương vị hưởng thụ của con người. Không bằng chúng ta………………………….” âm điệu tục tĩu the thé vang lên. Cho dù có nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ ra nông nổi này a.
Không muốn, nàng không muốn. Đồng tử đột nhiên trừng to, Quý Tranh méo mó đứng lên, rồi đột nhiên chạy ngược hướng ban đầu định đi.
“Ha ha ha, xem nàng chạy kìa” cả nhóm ma nhân reo ầm lên.
“Thật sự là chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy, nàng cho rằng nàng có thể chạy trốn khỏi đây sao?” ma nhân cầm đầu vung tay lên, lập tức một bức tường vô hình đã dựng trước mặt của Quý Tranh, khiến cho nàng tiến thoái lưỡng nan.
“Các ngươi………….các ngươi muốn làm gì?” trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, nàng sợ tới mức phát run.
“Chỉ là muốn hảo hảo hưởng thụ hương vị của nữ tử nhân loại thôi” Vài tên ma nhân bao vậy quanh nàng, sau đó không biết là ai đã bắt được tay nàng, tiếp đó lại có tên khác xông vào xé y phục của nàng.
Nàng không muốn như vậy, không muốn a! Hoảng sợ ngày càng tăng lên. Nếu như là nữ hoàng A Sá Minh mà nói hẳn là sẽ phản khán đến cuối cùng. Mà nàng lại không thể giống như nữ hoàng, mà bậy giờ nàng chỉ có thể bảo vệ tôn nghiêm của mình, cách suy nhất chỉ có…………………..
Đôi mắt khép lại, nàng dùng sức cắn đầu lưỡi. Máu cứ thế từ khóe miệng tràn ra. Những thứ khác nàng không có thừa, chỉ còn mỗi tôn nghiêm ít ỏi này, chỉ có chết mới là phương thức tốt nhất hiện nay.
“Nàng………..nàng cắn lưỡi rồi!” một tên ma nhân phát hiện ra tình huống như vậy, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Tơ máu theo khóe miệng của nàng rơi xuống lưu lại trên quần lụa mỏng, trên những viên đá vụn. Đá vụn màu trắng xám, chứa đựng màu máu đỏ sẫm, có một thứ quỷ dị nói không nên lời.
“Không quan hệ, tiếp tục!” tên ma nhân cầm đầu không thèm để ý đến tình trạng của nàng nói.
Đau đớn cùng tủi nhục bao lấy Quý Tranh. Tiếp tục, bọn họ còn muốn tiếp tục sao? Vẫn là nói do nàng phá giải phong ấn cho Kiếm Thần, nên bây giờ ông trời mới bắt nàng trả giá thật nhiều. Chết đi, còn lại chẳng qua chỉ là một cỗ thi thể hôi mà thôi. Quý Tranh gần như tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên của bọn ma nhân. Sau đó cơ thể dường như rơi đi, rơi vào một vòng tay rộng lớn của ai đó.
‘Ngươi không sao chứ?” thanh âm ấm áp dễ chịu như gió xuân đang hỏi nàng.
Nàng mở mắt ra, nhìn gương mặt mờ nhạt kia “Ngươi………..ngươi là………….?” nàng muốn nói chuyện nhưng là máu ở đầu lưỡi vẫn chảy, nên không cách nào đem lời nói nói xong cả. Thanh âm phát ra so với tiếng vịt kêu còn khó nghe hơn.
“Ngươi lúc này không thích hợp để nói chuyện, đầu tiên ta phải mang người rời khỏi đây thôi!” đối phương nói xong, trong miệng lầm bầm cậu gì đó. Một luồng ánh sáng bao quanh hai người, ở bên trong ánh sáng, Quý Tranh ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người đối phương tản ra. Hương khí hảo đạm nhã, ôn nhu thoải mái. Nàng an toàn rồi, bởi vì gặp được nam tử kỳ diệu (PN: =.=!! gần cuối rồi còn chàng nào xuất hiện nữa a? )
Một cung điện xa hoa, lộng lẫy.
Quý Tranh kinh ngạc nhìn xung quanh, trong đáy mắt nổi lên nghi hoặc. Nàng cũng biết đối phương đã dùng pháp thuật để mang nàng thoát khỏi nơi đó, nhưng còn nơi này là ở đâu a?
So với hoàng cung nước Mộc Chân, nơi này hoa lệ hơn nhiều, viên đại thủy Dạ Minh Châu khảm trên cậy cột tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhưng lạnh.
Như là đoán được nghi ngờ của nàng, nam tử cười mở miệng nói “Đây là Thiên Lê cung của ta, ngươi ở nơi này xác thực rất an toàn!”
Nói xong hắn quay đầu lại, đối với thị nữ bên cạnh phân phó “Đi lấy cao băng dung ra đây”
Thị nữ lĩnh mệnh, chỉ chốc lát một hộp thuốc dán trong suốt tản ra mùi thơm thanh nhã xuất hiện trong tay nam tử.
“Mở miệng ra! ngươi bây giờ phải nhanh đắp thuốc thì đầu lưỡi mới nhanh cầm máu được”
“A!………………” Nàng nhịn đau há hốc miệng ra, sau đó cảm giác trên đầu lưỡi thật mát lạnh, đau đớn cũng giảm đi phần nào.
Nam tử bôi thuốc xong, nhân tiện nói “Thật may là vết thương của ngươi không nặng lắm, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày sẽ nhanh chóng khôi phục thôi”
Quý Tranh hướng hắn gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.
“Đưa tay phải của ngươi cho ta xem chút, hình như là gãy xương rồi!” nam tử tiếp tục nói (PN: =.=!!!!! đây chính là do Mạc ca ban không đấy :( , không thì Quý Tranh tỷ đã lành từ lâu rồi)
Vừa rối bị bọn ma nhân xé y phục, tay áo của tay phải đã sớ rách toạc, đệ lộ ra khủy tay sưng đỏ, có thể thấy được cả chỗ xương gãy.
Nam tử vươn hai tay, lúc nâng lên lúc đưa xuống rôi đột nhiên ấn mạnh chỗ khớp xương bị gãy trên tay phải.
AAAAA
Một trận đau nhức làm Quý Tranh thiếu chút nữa đã hôn mê.
“Tốt lắm, xong rồi!” Nam tử nói xong, lấy băng gạc trong hộp thuốc ra, băng bó lại cho Quý Tranh. “Cánh tay của ngươi là do bọn ma nhân kia gây ra, hay là do Lãnh Mạc làm ngươi bị thương?”
Lãnh Mạc!
Hai chữ thình linh thốt ra, khiến cho nàng cả người chấn động, mở to hai mắt nhìn nam tử trước mắt.
“Ngươi…………ngô……………” nàng rất muốn hỏi, nhưng là do vết thương trên đầu lưỡi nên hỏi cũng không rõ ràng.
“Ngươi là muốn hỏi vì sao ta biết Lãnh Mạc đúng không?” đoán được Quý Tranh muốn hỏi gì, nam tử nhợt nhạt cười.
Đúng, chính là ý này! Quý Tranh gật mạnh đầu.
“Rất đơn giản, bởi vì ta cũng là thần!”
***********
Hắn thường xuyên mang theo thanh chu sắc trường kiếm, và đó cũng là thứ duy nhất trên đời này có thể phong ấn được hắn.
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thiếu niên kia đang chợp mắt. Bây giờ là thời cơ tốt nhất rồi, nếu bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nào nữa.
Mà nàng hiện tại chính là đánh cắp thanh trường kiếm kia đâm vào cơ thể của hắn. Gót sen nhẹ nhàng di động, quần lụa trắng phảng phất xuất hiện tới gần chỗ thiếu niên, cơ hồ đã có thể chạm được vào chuôi kiếm rồi.
Đau! đau quá. Thật là nóng như lửa đốt, lòng bàn tay trắng noãn của cô gái bị phỏng. Nàng nhăn mặt nhíu mày, hàm răng cắn chặt môi dưới. Đây là kiếm của Kiếm Thần con người làm sao có thể đụng vào.
Nhưng là……..ý niệm muốn giết hắn vẫn mãnh liệt, cho dù bàn tay này có bị phế đi, nàng cũng muốn lấy mạng của hắn.
Rắc!
Cố gái giơ thanh kiếm lên, một tiếng động nhỏ đã làm cho thiếu niên khẽ mở mắt. Kiếm của hắn chưa từng có người nào dám can đảm cầm, mà nàng chính là người đầu tiên có lá gan này.
“Đúng vậy a, rất đau” nàng cố gắng cười tươi, nhưng lòng bàn tay giống như đang cầm cục than đang cháy, nóng chết người a.
Bất quá nàng không thể lùi bước, chỉ cần tiến tới gần chút nữa là có thể đâm kiếm vào ngực, phong ấn hắn.
Một người nàng cần phải giết, một người nàng yêu sâu đậm.
“Thiên địa vì cương, thần vì niệm, không vì tắc, thân vị chi…………..” hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ mở, nàng lầm bầm nhớ kỹ thần chú phong ấn, và kiếm trong tay nàng nhanh chóng hướng ngực thiếu niên đâm thẳng vào.
Hai ngón tay thiếu niên gắt gao kẹp lấy mũi kiếm trước ngực.
“Buông tay, ngươi không thể phong ấn ta!” đây là sự thật, kiếm đã bị khống chế, căn bản là không thể nhích thêm một phân nào nữa.
“Không!” cô gái sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi đã bắt đầu chảy xuống.
“Buông tay ra, nếu không tay của ngươi sẽ bị phế”
“Phế thì phế, ta không màng” thanh âm gào thét, giống như đang phát tiết những oán hận trong lòng.
Oán nhiều lắm, giận không nói nổi.
Thiếu niên thu hồi trường kiếm, ngồi xổm xuống, liếc nhìn bàn tay của nàng đã bị phỏng, trong mắt hiện lên chút chua xót cùng đau đớn. Đó là tình cảm mà hắn chưa nhận ra, mà hắn cũng chưa từng nghĩ về loại tình cảm này.
“Ngươi không màng sao? Nhưng là……….ta để ý đến!”
************
Than nhẹ, thản nhiên phiêu tán trên toàn bộ đại điện.
Một tiếng loảng xoảng, chén thuốc rơi vãi trên mặt đất. Thủy Mị khiếp sợ khi không nhìn thấy người trong phòng.
Nàng không tìm thấy Quý Tranh! Trời ạ! Đây tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Nàng ta bị thương như vậy có thể đi đâu cơ chứ?
“Thủy Diễm, ngươi có nhìn thấy Quý Tranh cô nương ở đâu không?” chạy nhanh tìm được muội muội của mình, Thủy Mị hỏi.
“Như thế nào, không thấy cô ta à?” Thủy Diễm nâng đuôi lông mày lên, biểu tình như là không thèm để ý đến.
“Đúng vậy, không tìm thấy cô nương ấy!” so với sự bình tĩnh của Thủy Diễm, Thủy Mị gấp gáp, sốt ruột như kiến đang bò trên chảo nóng. Dù sao Chủ Quân đã ra lệnh cho nàng phải hảo hảo chiếu cố, chăm sóc cho Quý Tranh, hiện tại người không thấy đâu, trách nhiệm dĩ nhiên sẽ thuộc về nàng.
“Chỉ là một con người, có gì phải lo lắng nhiều” Thủy Diễm khoát tay, ánh mắt bình tĩnh hiện lên một tia mừng thầm. Thật tốt quá, nữ nhân kia tự động biến mất, chỉ cần………chỉ cần nàng ta không ở bên cạnh Chủ Quân thì ………..thì Chủ Quân sẽ trở lại là một Nghịch Thiên Chi Chiến trước kia trong lòng nàng.
Xem ra trên khuôn mặt thanh tú, uyển nhã vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện vẻ thống khổ.
Nàng yêu Chủ Quân, trung thành với Chủ Quân, cho nên không cần biết Chủ Quân có yêu nàng hay không. Nhưng là…………….nàng cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương Chủ Quân, cho dù người đó có là nữ nhân mà Chủ Quân yêu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...