Lão bản Hồi Xuân Đường ngồi ở cạnh cửa ngẩn người.
‘Nàng’ cảm thấy mình rất oan ức, thực sự rất oan ức nha.
Lão bản của mấy hiệu thuốc đều hâm mộ nàng, nhưng mà bọn họ đều không biết có một đại phu lợi hại như vậy ngồi ở sảnh cũng là một chuyện rất
là khó khăn a……
Lão bản vừa nghĩ, vừa thở dài.
Sau đó, tiểu nhị ngồi ở bên cạnh cũng thở dài theo.
Lão bản liếc mắt một cái
“Ngươi có chuyện gì mà cũng thở dài, có phá thì cũng là phá điếm(quán, cửa hang) của ta ah.”
“Nhưng” Tiểu nhị thanh âm sâu kín
“Mấy thứ hỗn loạn bên trong cuối cùng ta là người phải đi thu dọn ah.”
Hai người đồng thời thở dài.
Thanh âm bên trong Hồi Xuân Đường càng lúc càng lớn, làm cho người ta hoài nghi chủ nhân của thanh âm đó sao đó có thể bị ngất xỉu hay không? Hai người trốn ra ngoài tị nạn liếc mắt nhìn nhau, lão bản lắc đầu nói
“Lâm đại phu thật đúng là trầm ổn, vẫn chỉ có một mình vị kia nháo loạn ở bên trong.”
Tiểu nhị cũng lắc đầu “Lâm đại phu a. Giết người không thấy máu a.”
Vừa nói xong, trên đầu liền bị đánh một cái, lão bản trừng mắt “Làm
sao có thể nói Lâm đại phu như vậy?! Nhưng mà… hình như đây đúng là sự
thật nha.”
Sau đó lại thở dài.
“Lâm Kiếm Gia! Ngươi câm điếc rồi sao?! Hôm nay ta phải đem ngươi lôi đi, ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”
“Không đi.”
“Lâm Kiếm Gia! Ngươi có lương tâm hay không? Mẫu thân của ta cũng
chưa làm gì có lỗi với ngươi! Lúc trước nếu không có mẫu thân của ta bảo vệ ngươi, một mình ngươi có thể bình an ra khỏi thành Trường An hay
sao? Chỉ cần một mệnh lệnh đưa ra thì ngươi liền chết không cần bàn cãi! Hiện tại mẫu thân của ta sinh bệnh muốn ngươi đi xem, ngươi có tư cách
nói không đi sao?!”
“……”
“Lâm! Kiếm! Gia! Ta đang nói chuyện với ngươi!”
“Không đi.”
“……”
Lâm Giản Chi cứng người, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời, sắc mặt xanh mét.
Náo loạn lâu như vậy, trong lòng Giản Già lại càng thêm phiền chán, mặt nhăn mày nhíu càng lúc càng chặt.
“Lâm Giản Chi” Giản Già rốt cục cũng buông bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu nói
“Chuyện của Lâm gia với ta không có liên quan gì cả. Ta là đại phu,
nếu muốn xem bệnh liền đem người đến, muốn ta đi ra ngoài xem bệnh là
không có khả năng.”
“Ngươi!” Lâm Giản Chi uổng phí nửa ngày đứng đây nói chuyện mà không
có một chút tác dụng, sắc mặt liền lúc xanh lúc trắng, nghẹn nửa ngày
mới nói một câu
“ Cho dù là giúp Tiêm Hòa, ngươi cũng……”
“Ba!”
Giản Già lạnh lung nghiêm mặt đem sách thả lên trên bàn
“Đi ra ngoài!”
Lâm Giản Chi có chút mờ mịt, ‘nàng’ không rõ vì sao Lâm Kiếm Gia nổi giận.
Thấy Lâm Giản Chi bất động, Giản Già liền đứng dậy chuẩn bị đi ra
ngoài. Lão bản cùng tiểu nhị vẫn ngồi ngoài cửa. Có lẽ là vì Lâm Giản
Chi ở trong hiệu thuốc làm ầm ĩ quá, đã tới trưa mà vẫn không có ai tới
khám bệnh, hơn nữa cho dù có cũng đã bị lão bản đuổi đi chỗ khác.
Thấy Giản Già đi ra, tiểu nhị cùng lão bản không hẹn mà cùng đứng
dậy, trên mặt còn bày ra biểu tình nghiêm trọng. Lão bản ho khan một
tiếng, thay đổi sắc mặt nói với Giản Già
“Lâm đại phu, như vậy không thể được a, người này náo loạn từ sáng tới trưa có muốn để cho chúng ta làm ăn buôn bán hay không?”
Giản Già nở nụ cười xin lỗi với lão bản
“Ta ngày mai lại tới khám bệnh vậy. Chuyện hôm nay thật xin lỗi.”
Lão bản ở trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt vẫn một bộ dáng nghiêm túc bộ dáng, giống như bất đắc dĩ mà thở dài
“Được rồi Lâm đại phu, sau này không cần để loại chuyện như thế này xảy ra nữa là được rồi.”
“Cám ơn, ta hôm nay đi về trước.”
Giản Già gật đầu với lão bản tiểu và nhị, nhấc chân chuẩn bị rời đi,
phía sau truyền đến thanh âm lửa giận ngút trời của Lâm Giản Chi “Lâm
Kiếm Gia! Ngươi hôm nay không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì
đừng mơ tưởng có thể rời đi!”
Giản Già xem như không có nghe thấy.
Ai biết người nào đó còn chưa từ bỏ ý định liền chạy tới kéo Giản Già, gần như vô lại mà nói
“Hôm nay ta nhất định phải nắm ngươi lại, ngươi đừng hòng chạy!”
Giản Già lạnh lùng gỡ tay đối phương ra, cười lạnh
“Lâm Giản Chi, ngươi không phải là người đọc sách sao? Không phải là
đệ tử thế gia sao? Môn phong của Lâm gia chính là sống chết bám chặt
sao?”
“Ta……”
Lâm Giản Chi lại cứng người.
“Kiếm Gia, Giản Chi cũng là vì phu nhân mà sốt ruột. Hơn nữa dù như
thế nào phu nhân cũng là bác của ngươi. Huyết thống thân tình vẫn còn
đó, ngươi có thể giúp ‘nàng’ không?”
Thanh âm ôn nhu của Tiêm Hòa truyền đến, mang theo ý khẩn cầu tha thiết.
Lão bản cùng tiểu nhị đồng thời bày ra biểu tình sợ hãi, nam nhân này, thật sự là xinh đẹp a xinh đẹp……
Sau đó cùng nhìn lại Giản Già –
Lâm đại phu, lại là hoa đào a hoa đào……
Tiêm Hòa nhìn Lâm Kiếm Gia, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác hối hận. Nàng đã không còn giống với trước đây nữa. Trước đây ánh mắt
nàng nhìn mình chỉ có ôn nhu vô hạn mà nay trong ánh mắt đó chỉ có sự
lạnh lùng. Trước đây mình từng rất chán ghét ánh mặt ôn nhu đó, nhưng
hiện tại……
‘Hắn’ nhớ tới nữ tử luôn mặc trên mình một loại trang phục đẹp đẽ quý giá nhưng tục tằng trước đây. Ánh mắt nàng mang theo ý trêu đùa rõ
ràng, ngả ngớn nắm lấy cằm mình nói
“Tiêm Hòa, ta chỉ cưới một mình ngươi, cho dù chơi đùa nhiều bao nhiêu cũng không phải là thật lòng.”
Chỉ cưới một mình ta……
Tiêm Hòa khóe miệng cong lên một nụ cười không rõ, nhìn này nữ tử
trước mắt hoàn toàn khác với nữ nhân trong trí nhớ, dịu dàng nói
“Kiếm Gia, Giản Chi là quá mức kích động, ngươi không cần phải tức
giận. Xem như là nể mặt ta ngươi đi xem chẩn cho phu nhân, được không?”
Khi nói tới hai chữ cuối cùng thì hơi dừng lại một chút, làm cho lời
nói có chút ái muội, làm cho Giản Già nghe thì nhíu mày còn Lâm Giản Chi nghe thì bốc hỏa.
“Thật xin lỗi” Giản Già dừng một chút, sau đó chậm rãi nói “Bệnh nhân đến Hồi Xuân Đường xem chẩn rất nhiều, cho nên ta lập quy củ không ra
ngoài xem chẩn.Ta chỉ là đại phu, nếu có người muốn xem bệnh ta ất nhiên sẽ xem chẩn, nhưng làm phiền thỉnh phu nhân Lâm gia tự mình đến một
chuyến.”
Tiêm Hòa sắc mặt thoáng chốc liền biến đổi, trong mắt có ánh nước
hiện lên, hơi hơi gục đầu xuống, thanh âm có chút ủy khuất “Kiếm Gia, ta cầu ngươi cũng không được sao?”
Giản Già không trả lời, xoay người đi mất.
Lâm Giản Chi nhìn bóng dáng Lâm Kiếm Gia đã rời đi, răng mài vào
nhau, có chút áy náy mà ôm lấy Tiêm Hòa vào trong lòng, thấp giọng nói
“Tiêm Hòa, ủy khuất cho ngươi rồi. Vì ta mà ngươi phải đi cầu xin cái kẻ bất hảo kia.”
“Không có gì, ta cũng hy vọng bác có thể nhanh khỏe lại một chút.”
Hàng lông mi thật dài của Tiêm Hòa rủ xuống che đi nét trào phúng trong
đáy mắt. Lâm Giản Chi này, lúc đầu còn tưởng là một người có năng lực,
sau đó mới phát hiện, cũng chỉ là một phế vật não ngắn…
Lúc Giản Già về tới nhà, Thiển Thanh quả nhiên là rất nghe lời mà nằm ở trên giường. Phòng ngủ bị ánh sang nhạt buổi chiều chiếu sang ngời.
Một nam tử sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều mà nhẹ tới không thể nghe
thấy, đang ngủ rất ngọt ngào.
Giản Già nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, đem chăn đắp lại chp hắn, sau đó
cởi áo khoác, cười cười nhẹ nhàng hạ một nụ hôn trên trán Thiển Thanh,
rồi đi ra ngoài làm cơm chiều.
Lúc nàng vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tương Dĩ, nữ tử hào sảng này
trong tay cầm một ít cải trắng cười “hớ hớ” hướng nàng chào hỏi
“Hắc, ngươi thật đúng là yêu phu nha, tự mình nấu cơm sao?”
“Ừ” Giản Già cũng cười gật đầu.
“Đúng rồi Lâm Kiếm Gia” dường như Tương Dĩ nhớ tới cái gì, xoay người lại nói “Hai ngày trước ta đi tới Thạch Đà trấn, nghe được mấy lời đồn
đãi…… Mà thôi quên đi, cũng chỉ là đồn đãi. Nhưng dù sao ngươi cũng phải cẩn thận một chút với vị đệ đệ đã gả đến Trần gia của phu thị ngươi
đi.”
Nói xong liền vội vàng đi mất.
Giản Già nheo mắt, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền trầm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...