Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Đái Cửu Khuyết? Cùng danh tự với mẫu thân lạ lẫm đoản mệnh sớm đã quên lãng trong đầu ── Đái Cửu Ca, Mộc Thanh Lưu vô ý thức nhìn hắc bào nam tử kia thêm vài lần.

Không biết là huynh muội, hay là tỷ đệ?

” Đây cũng là ngoại sanh (cháu ngoại trai) của ta?” Trước mắt nhoáng một cái, Đái Cửu Khuyết đã đứng cách một bước trước mặt, mi nhãn nhìn thế nào cũng là một loại ôn nhu, mỉm cười đánh giá Mộc Thanh Lưu,” Sao không giống Cửu Ca?”

“Thanh Lưu cũng không biết còn có một cữu cữu phong thái xuất chúng như vậy.” Nhìn Đái Cửu Khuyết trước mắt thong thả hướng mình vươn tay, Mộc Thanh Lưu thối lui một bước, mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng lại rõ ràng cự tuyệt.

Nửa đường nhận thân, điểm ấy…… cũng phải trách Hoàng Di Nguyệt……

Người ở phía sau lại hiển nhiên không có chú ý tới bất mãn nhàn nhạt này.

Hoàng Di Nguyệt một đôi nhãn mâu rất ít hiện lên cảm tình chủ quan, giờ phút này lại như tiết trời giáng sương lạnh vào đông, có loại sắc bén trước đây chưa từng gặp. Có thể khen chính là hắc y nam tử, bị ánh mắt như vậy khóa toàn thân cũng không thấy nửa phần câu nệ, thần sắc tự nhiên, coi như không thấy.

” Thanh Lưu, tới.”

Mộc Thanh Lưu nhìn nhìn người lên tiếng, rõ ràng đã hoàn toàn không vui…… sao lại hết lần này tới lần khác đem những lời này nói đến ôn nhu như vậy.

Thậm chí, hoàn toàn không thể cự tuyệt, chỉ có thể thuận theo thối lui đến một bên.

Đái Cửu Khuyết ánh mắt một mực đi theo thân ảnh Mộc Thanh Lưu, thần sắc rõ ràng là rất ôn hòa, rất bình thường. Nhưng ánh mắt này, lại làm cho Mộc Thanh Lưu vẫn luôn nhăn lấy lông mày.

Lời nói ra lại là nói với Hoàng Di Nguyệt:” Sư đệ, quan hệ của hắn với ta có thể tính là không phải xa lạ, ngươi sao còn đề phòng như vậy……”

Lời còn chưa dứt, một đạo kình phong đột nhiên đánh úp lại, đã nhanh sát trên mặt môn. Đái Cửu Khuyết vội vàng thối lui một bước, thân pháp thoạt nhìn cũng không tồi. Nhưng cước bộ vừa mới rơi ổn, lại khiếp sợ nghe thấy gần bên tai vang lên một thanh âm u lãnh:” Đem mắt chó của ngươi thu hồi lại cho ta.”


Hoàng Di Nguyệt lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, hai con ngươi xinh đẹp ẩn hàm tức giận. Y mệ (tay áo) tuyết trắng cứ như bị sự tức giận kích khởi, ung dung phiêu động.

” Thu hồi? Đây là hài tử Cửu Ca, tại sao ta phải buông tay?” Đái Cửu Khuyết nhướng lông mày, trong tươi cười mang theo trào phúng, lại giống như điên cuồng. Cứ như chưa từng chú ý tới vai trái chậm rãi thẩm thấu ra vết máu,” Ngươi bằng cái gì cho rằng cùng Cửu Ca có quan hệ gì đó thì ta sẽ buông tha? Chỉ tiếc…… Hoàng Di Nguyệt, hắn sao lại hết lần này tới lần khác càng giống như ngươi!”

” Ta đã cho ngươi cơ hội, đừng trách ta không lưu tình.” Hoàng Di Nguyệt nhắm lại hai mắt, lãnh quang trong mắt đột nhiên thoáng hiện.

Không ai có chủ ý, đều có thể có.

” A…… Ngươi sinh khí? Hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy ngươi sinh khí, sao vậy, hắn so với Cửu Ca còn trọng yếu hơn?”

Không gian đột nhiên trở nên lặng im, hai song nhãn nhất tề nhìn chằm chằm Hoàng Di Nguyệt. Đáng tiếc, trên mặt của hắn lại không có một chút biểu lộ.

Thẳng làm cho Mộc Thanh Lưu trong nội tâm nói không rõ thất vọng.

Luôn cho rằng Hoàng Di Nguyệt đối với hắn thật là tốt, là vì còn trộn lẫn nhân tố Đái Cửu Ca. Lần này là một cơ hội để chứng thật, nhưng có người không chịu phối hợp.

” Còn có, ngươi đã quên? Sư đệ……” ánh sáng nơi đáy mắt Hắc bào nam tử chậm rãi trầm xuống dưới, ngưng tụ thành một mảnh hắc ám biến hoá kỳ lạ mà thâm thúy,” Ngươi chẳng lẽ đã quên? Nếu là trước kia, ngươi tất nhiên là người xuất sắc nhất trong bốn người chúng ta, nhưng bây giờ……”

Lời nói đến một nửa, hắn đột nhiên ý vị thâm trường liếc nhìn Mộc Thanh Lưu, cái cười tuyệt không phải thiện ý, ngữ khí thậm chí là nhìn có chút hả hê.

Hồi lâu lại tiếp tục nói:” Từ lúc Hồng Ức nói cho ngươi biết chuyện ‘mạng tinh’ thật lâu trước kia, ngươi chẳng phải đã phát giác? Cho nên, nên ‘lấy mạng đổi mạng’…… Ngươi bởi vì hắn, không thể không ẩn lui chín năm. Mất đi Ảnh Trọng lâu còn quay về tranh đấu, nhưng chính ngươi, còn có bao nhiêu phần công lực ở đây?”

Hoàng Di Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:” Đủ có thể đối phó ngươi.”


Mà giờ phút này Mộc Thanh Lưu bởi vì lời nói của Đái Cửu Khuyết, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp tại chỗ, như gặp phải vụ lừa gạt. Câu nói kia, không thể hoàn toàn giải thích, lại dường như…… dường như…… có nguyên nhân vì mình?

Mà Hoàng Di Nguyệt ẩn lui chín năm…… chẳng lẽ nói mấy năm tách ra đó, không phải “Hẳn là nên”, mà là ” Nhất định phải”? (‘nhất định phải ẩn lui’ chứ không phải ‘là nên ẩn lui’)

Ý nghĩ không hề linh hoạt, trong óc một mảnh hỗn độn. Giữa lúc này, tựa hồ có người nắm chặt lại tay của hắn.

Ý thức lần nữa trở về cơ thể, vừa vặn nghe thanh tuyến của hắc bào nam tử đột nhiên cất cao, cuồng tiếu nói:” Cáp, đối phó ta? Ta có cái gì để đối phó! Cửu Ca đã là của ngươi, ngươi đã sớm thắng, còn so sánh cái gì! Còn so sánh cái gì!”

Tiếng cười quanh quẩn trong địa cung trống trải, sắc nhọn chói tai, ở phía dưới nghe như quỷ mị tê tâm kêu. Lại nghe kĩ một lần…… chính là tiếng quỷ mị thảm thiết khóc. Ngã tiếu thành tự đỗng, phi độc vi quân bi (Ta cười thành thảm thiết, không phải chỉ vì người bi).

Hoàng Di Nguyệt chẳng biết tại sao, nhưng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Không ra tay, cũng không khuyên can.

Đái Cửu Khuyết cười cười, thả người một cái hướng chỗ cửa lớn địa cung nhảy tới.” Sư đệ…… Chỉ sợ, ngươi cũng nhàn nhã không được bao lâu. Lần sau…… sẽ không đơn giản như thế.”

Bóng đen cuối cùng đã nhìn không thấy, địa cung trống vắng.

” Cha, chẳng lẽ nói…… Hắn đối với mẫu thân……” Mộc Thanh Lưu do dự, sợ vấn đề này sẽ xúc phạm đến Hoàng Di Nguyệt.

” Ân.”

” Là huynh muội?”

” Ân.”


Mộc Thanh Lưu bắt đầu cảm thấy thương cảm cho vị “cữu cữu” kia, lại nghĩ đến một chuyện khác.

” Còn có, hắn vừa mới nói…… Là ta hại nggươi? Là ta làm cái gì?”

” Hắn nói dối.” Hoàng Di Nguyệt trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt-quả quyết) nói.

Mộc Thanh Lưu suy nghĩ lấy độ chân thật của những lời này.

” Thanh Lưu……”

” Ân?” Mộc Thanh Lưu chuyển qua, đúng lúc trông thấy Hoàng Di Nguyệt tựa ở trên đoạn trụ nhẹ nhàng thở dốc,” Cha?”

Trong lòng xiết chặt, vội vàng đi lên trước xem. Hoàng Di Nguyệt lắc đầu bày ra vô ngại, trên mặt lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

…… Mi mắt khẽ hạ, hàng mi thon dài nồng đậm. Mà gương mặt gần ngay trước mắt thanh lãnh lại mỹ lệ, bởi vì thở dốc mà ngực phập phồng không gián đoạn.

Mộc Thanh Lưu ngẩn người, cho dù cũng không phải để ý nhiều đến bề ngoài…… Cho dù, gương mặt này không biết đã nhìn bao nhiêu lần……

Chính là, lại đối với người này nảy lên loại tâm tư đó, thật sự là quái dị. Cho nên cảm giác này, hẳn là…… ảo giác a.

Buông suy nghĩ miên man, lại dò xét mạch đập, chợt nhanh chợt chậm. Xác thực không phải dấu hiệu quá tốt.

” Ngươi đây rốt cuộc là……”

“…… Mệt mỏi.” Hoàng Di Nguyệt tị trọng tựu khinh (tránh nặng tìm nhẹ) đáp, thấy Mộc Thanh Lưu rõ ràng mang vẻ sầu lo, lại bổ sung nói:” Nếu bình thường, không phải như vậy.” Nói xong vận khí cưỡng chế sự không khỏe, xoay người vượt qua đoạn trụ để ngang trên mặt đất.

Thần tượng, hẳn là ở bên trong.

Thềm đá tổng cộng là ba mươi bảy cấp, trên mỗi một cấp tất cả đều là cung phụng một tòa thần tượng. Phía trên có một điện thờ, đương nhiên chính là thần Vishnu. Trên chỗ ngồi có đề biển ” Phạm ngã đồng nhất”, khắc trên tọa bị (đệm ngồi) chính là kinh điển của Bà La môn giáo ── Phệ đà.


Vishnu thần tượng được thuật giới truyền ra vô cùng kì diệu, đầu chỉ lớn bằng một nắm tay, ngược lại tinh tế phi phàm. Không chút nào nhìn không ra có bất luận linh lực nào dao động.

Hoàng Di Nguyệt đem đầu thần tượng cẩn thận cất kỹ, bất quá có chút chịu không được đành trượt ngồi ở thần tọa, lại lần nữa bắt đầu điều tức.

…… Tên khốn kia nói rất đúng, đích thật là “Lấy mạng đổi mạng”, tựa hồ đổi đi một nửa mạng của hắn.

Chỉ tiếc, sẽ không có người hối hận.

Hắn gục đầu xuống, khí tức có chút nặng, bên tai lại như cũ nghe được tiếng rất nhỏ……

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm trầm đục, cứ như dã thú ngậm ở trong cổ gào rú. Thanh âm kia từ xa tới gần, cuối cùng biến thành trận nổ kinh thiên động địa, trên nóc nhà rơi xuống kim phấn, toái thạch (đá vụn).

Hoàng Di Nguyệt sắc mặt khẽ biến, khẽ quát lên:” Đi mau!” Mạnh mẽ giãy một cái, thân thể lại như cũ không còn chút sức lực nào, không động lên nổi.

Ngẩng đầu thấy Mộc Thanh Lưu còn không động đậy, lại thúc giục:” Đi trước, đây là hỏa dược triều đình.”

Mộc Thanh Lưu giống như không nghe thấy, giơ lên ống tay áo, không nói một lời ôn nhu lau sạch mồ hôi rơi trên gò má Hoàng Di Nguyệt. Không có nửa điểm muốn thuận theo.

“ Đi trước nghỉ ngơi một lát, ta tự nhiên sẽ……”

” Ta ở chỗ này chờ cùng với ở bên ngoài chờ, có cái gì khác biệt?” Mộc Thanh Lưu cười khẽ, lại nghiêm túc nói:” Bên ngoài trước có quan binh sau có thành chủ, đại sư bá không thể tự đi, hài nhi vừa đi ra ngoài, nếu có ai trách móc thì làm sao.”

Hoàng Di Nguyệt không thể động khẽ giật mình.

Chậm rãi đóng lại đôi mắt, buông lỏng thân thể.

Rất lâu sau đó, Mộc Thanh Lưu đang bận rộn thay y lau mồ hôi, đột nhiên nghe thấy một câu nói nhỏ ──” Ân. Không bằng ở lại bên cạnh ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui