Cả nhóm người không ai thoát khỏi tình trạng bị tia sáng đánh ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị lọt vào một không gian khác.
Lạc Y mở mắt từ trạng thái nhập định, xung quanh nàng như rải mây mù, màu vàng kim chói lóa phảng phất một hơi thở kì bí không rõ.
Đây là nơi nào?
Lạc Y nhíu chặt chân mày, từ từ đứng lên băng qua tầng ánh sáng, vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc nhưng lại không có cách nào nhìn thấy.
Lãnh Hàn Thần đâu rồi? Nhóm Thiếu Tà đâu, còn có nhóm Lăng Ngạo, Lục Vinh, Kỳ Phong, Ngạn Hữu... Cả Độc Tà nữa... Tại sao ai cũng không có, tại sao chỉ có mình nàng?
Lạc Y càng đi càng hoang mang, xuyên qua tầng ánh sáng này đến tầng ánh sáng khác, mãi cho đến cuối con đường, rốt cuộc nhìn thấy một đường hầm tối sâu hun hút, không chút nghĩ ngợi liền nhấc chân bước vào.
Đường hầm quả thật rất tối, cái gì cũng không thể thấy, Lạc Y lấy từ trong không gian ra một hạt minh châu, ánh sáng chói mắt của minh châu lập tức soi rọi từng ngóc ngách hầm sâu.
" Thần nữ, thần nữ... "
Lạc Y vừa nhìn thấy rõ được bên trong, còn chưa kịp giật mình vì cấu trúc giáp vàng bên dưới thì đã nghe thấy một đạo tiếng vang. Tiếng gọi rất nhỏ, ngỡ như mờ nhạt mơ hồ, nhưng nàng nghe thật rõ. Đó chính là gọi nàng...
Nơi này rốt cuộc là đâu, tại sao lại gọi ta?
Lạc Y nhíu chân mày đầy ngờ vực, nhưng vẫn không do dự tiếp tục đi. Nàng cảm giác được, từng năng nguyên trong cơ thể đang cực lực hối thúc nàng đi sâu vào trong. Bên dưới, nhất định có gì đó chờ đợi nàng.
Lạc Y bước không ngần ngại, băng qua từng khúc quanh, cuối cùng cũng dừng lại. Nơi đây đã là đường cùng, đối diện chính là một cỗ quan tài trầm hương thật lớn, bên cạnh chính là một ngọn lửa không ngừng bùng lên. Theo từng nhịp ngọn lửa bùng cháy, tiếng gọi càng thêm rõ ràng.
" Thần nữ, thần nữ, mau tới đây... "
" Ngươi gọi ta, ngươi là gì? Tại sao có thể kêu gọi ta?"
Lạc Y tiến gần lại, đứng ngay cạnh ngọn lửa đang bùng cháy, ngọn lửa dường như nghe được nàng nói, một lần nữ cháy bùng lên, thoát khỏi vị trí lờn vờn quanh nàng. Giọng nói vẫn rỉ rả bên tai.
" Ta ư? Ta là lửa phượng hoàng, Tiểu Viêm đây, người không nhớ, nhưng ta chính là ngọn lửa của người, chính ta đã dùng một phần năng nguyên của Thần Ước gọi ngài đến đây. Bao nhiêu năm qua rồi, người rốt cuộc đã trở về, ngày Thần Ước hồi sinh hẳn không còn xa nữa..."
Tiểu Viêm vờn quanh nàng vài vòng, song lại vấn vào tay nàng, dẫn nàng đến bên cạnh cổ quan tài trầm hương. Nắp quan tài trong suốt, để lộ ra gương mặt một nam nhân cực kỳ tuấn tú đang say ngủ, giấc ngủ của hắn ngập tràn bình yên.
Lạc Y nhìn thấy nam nhân trong quan tài, không khỏi giật mình một chút, nàng nhớ được, nàng từng thấy mặt nam nhân này trong một giấc mơ, chính hắn đã giải thoát một phần kí ức thuộc về nàng.
Hắn... Là Thần Ước ư? Cha đẻ của các vị thần? Thần của các vị thần? Chỉ vì tai họa ngàn vạn năm về trước mà đi vào ngủ say?
" Thần Nữ, người đã trở về, người mang theo Tiểu Viêm đi, ta thật muốn cùng người trùng phùng, ta đã chờ ở đây thật lâu, thật lâu! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, linh hồn của Thần Ước sắp không níu giữ được vong ma trong Tứ Thiên Điện nữa rồi, nếu để ma quai thoát ra, Đại Lục này, thiên hạ này sẽ sụp đổ vĩnh viễn, Thần Nữ, người mang theo ta cùng tung hoành có được hay không?"
" Ngươi nói, linh hồn Thần Ước không chống chịu nổi nữa là như thế nào? "
Lạc Y nhìn nam nhân đang say ngủ, cảm thấy hắn ngủ an bình như vậy, lí nào trong cơ thể lại có sự giày xéo dữ dội của cuộc chiến thần ma? Hắn là đang khốn khổ ư?
" Thần Nữ, người không biết ư, người của Thần Điện đang bí mật thay vong ma triệu hồn. Vốn linh hồn Thần Ước và vong ma đang ở trạng thái cân bằng, nhưng có sự tác động của người khác, lập tức liền chênh lệch rồi. Thần Nữ, đó chắc chắn là dư đảng của vong ma, chúng ta phải tới đó thôi. "
Vong Ma? Dư đảng? Thần Điện?
Lạc Y nhìn Tiểu Viêm, nó chỉ là một ngọn lửa, nhưng lúc này đang không ngừng bùng cháy dữ dội giống như cực kỳ tức giận cùng căm hận thì trong lòng liền không khỏi khẽ động một cái. Nghĩ đến bản thân mình đến đây đã gánh vác một nhiệm vụ nặng nề, lúc này lại càng thấy nặng hơn mấy phần.
Nàng nên làm thế nào đây...
" Thần Nữ, Thần Nữ, người đưa ta theo với được không? Được không?"
Tiểu Viêm quấn quít, ở trên tay nàng quanh qua quanh lại vài vòng, giọng nói thật giống như đang năn nỉ. Lạc Y nâng tay đón lấy nó, hạ vai nói.
" Ta không biết ra khỏi chỗ này như thế nào, làm sao đưa ngươi đi ra!"
" Ách, đây là do ta dùng năng nguyên Thần Ước đưa người tới, phần năng nguyên ta lấy ra không nhiều, chắc là nhanh chóng sẽ hết, đi ra liền trở nên dễ dàng rồi!"
Tiểu Viêm cười hắc hắc hai tiếng, ở trên bàn tay Lạc Y liên tục cọ qua cọ lại. Nàng nhìn Tiểu Viêm như trẻ con thật sự có chút dở khóc dở cười không biết làm sao.
" Ngươi nói xem, ta ở đây, vậy những bằng hữu của ta, còn có Thần, bọn họ đều đi nơi nào!"
" Bọn họ xé rách lục địa tới đương nhiên là đang ngất ở U Minh Động nha. Ai đến Thần Giới cũng bị nhập định ở U Minh Động, không nguy hiểm, không vấn đề gì. A, Thần nữ, năng nguyên cạn rồi!"
Tiểu Viêm đang nói đột nhiên hét lên một tiếng, vội vàng quay vòng, sau đó xuyên thấu vào cơ thể nàng biến mất. Lạc Y đưa tay che mắt, từ cỗ quan tài xuất hiện một tia sáng bạch sắc chói lòa chiếu thẳng vào nàng, cơ thể cũng giống như bị vật nặng đập vào, đầu óc choáng váng lập tức bị truyền tống ra khỏi đường hầm.
Lạc Y không cách nào thích nghi ánh sáng, đành phải đợi đến lúc ánh sáng tan đi. Lúc này mới từ từ mở mắt, nằm bên cạnh nàng còn có nhóm người Lăng Ngạo, Lục Vinh, Độc Tà cùng nhóm ma thú, hai người Kỳ Phong, Ngạn Hữu và thần thú lại cách khá xa. Bọn họ vẫn đang chìm vào ngủ say, chưa thể thức tỉnh được.
Lạc Y đi xung quanh vài vòng, chân mày ban đầu giãn ra lúc này lại nhíu xuống thật chặt. Thần, hắn đang ở đâu? Tại sao xung quanh không thấy?
" Mau tỉnh dậy!"
Lạc Y gọi tất cả mọi người cùng tỉnh dậy, nhìn bọn hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ cũng không chừa chút thời gian suy nghĩ, gấp gáp nói.
" Thần không có ở đây, các người rốt cuộc có biết chàng đi nơi nào hay không?"
" Ách... "
Nhóm người vừa từ trong nhập định tỉnh dậy, cơ bản không thể hiểu Lạc Y làm sao gấp gáp như vậy, đợi đến khi phân tích ra ý nghĩa lời nàng cũng gấp không kịp thở.
" Vì cái gì không có ? Chúng ta đều ở đây, vậy Lãnh Hàn Thần làm sao? Không phải hắn tỉnh trước nên rời đi chứ?"
Độc Tà kinh ngạc nhếch miệng phán đoán, không nghĩ rước tới một loạt ánh mắt xem thường.
" Ngươi cho rằng hắn vô trách nhiệm như ngươi sao, nhất định là bị truyền tống đến vị trí khác!"
Lục Vinh hừ một tiếng, vươn tay gõ mạnh đầu Độc Tà, rõ ràng là xem thường phán đoán của hắn. Độc Tà đưa tay che đầu, suy nghĩ thấy cũng đúng lắm, liền ngoan ngoãn yên lặng chờ ở một bên.
Lạc Y liếc mắt nhìn mọi người, nàng cũng nghĩ Lục Vinh nói đúng. Con người Lãnh Hàn Thần, nhất định không bao giờ tự mình rời bỏ bằng hữu như vậy. Chỉ là, hắn không ở đây, vậy thì truyền tống đi nói chuyện nào?
" Thần nữ, Thần nữ, ta nghĩ ta biết Nam Thần ở đâu?"
Âm thanh Bạch Phong từ trong không gian đột ngột xuất hiện, trước đây khi ở Apollo đại lục, nguyên khí không đủ khiến nàng bị ép rơi vào nhập định, tận lúc đến Thần Giới được hấp thu đủ linh khí nên mới có thể tỉnh dậy.
Nếu là bình thường, nhìn thấy Bạch Phong thức tỉnh, Lạc Y nhất định vui mừng, nhưng lần này, nàng lại không có thời gian để ý, chú tâm chính là vì nàng nói nàng biết vị trí của Lãnh Hàn Thần.
" Bạch Phong, Thần hắn đang ở đâu vậy?"
" Nam thần, có khả năng đã bị lạc vào pháp trận Đồ Thần!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...