Sáng sớm...
" Nương tử... Nương tử... "
Lạc Y nâng cánh tay mỏi nhừ lên dụi dụi mắt, bên vành tai vẫn bị một hơi thở nóng hừng hực quấy nhiễu.
" Ưm ..."
Lạc Y mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính cánh tay trắng ngần với từng vết hôn ngân xanh xanh tím tím, loang lỗ đến mức làm lòng người không khỏi run lên. Không cần suy nghĩ cũng biết kẻ chủ mưu của việc này chính là kẻ đang nằm bên người nàng.
Lãnh Hàn Thần, chàng thật đúng là dũng mãnh như cầm thú a!
Đêm qua nàng không biết bị Lãnh Hàn Thần lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, chỉ biết khi nàng mệt mỏi ngất đi, hắn vẫn còn một mực chăm chỉ cày cấy.
Quá đáng thực!
Lạc Y đem đôi tay Lãnh Hàn Thần đang mò đến trên người, hung hăng đẩy ra một chút, đôi mắt to tròn ném đến một ánh mắt lạnh lùng, cảnh cáo hắn yên phận một chút.
Lãnh Hàn Thần nhận được ý tứ của Lạc Y, khó hiểu nâng tay sờ sờ cánh mũi, ra chiều thật không hiểu nàng rốt cuộc là đang nổi giận cái gì. Bất quá, hắn chính là cảm thấy nương tử của hắn ngay cả nổi giận cũng là vô cùng đáng yêu, nhiệt lượng trong người cũng vì vậy bùng lên.
" Chàng dám tiến tới nữa thử xem!"
Lạc Y cảm nhận được thay đổi từ nam nhân trên giường, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, kéo chăn trên giường che đi thân thể mềm mại loang lỗ dấu hôn xuống giường, đi đến bình phong đã được chuẩn bị sẳn nước nóng tắm rửa.
Lãnh Hàn Thần bị nghẹn một bụng hỏa, tay giơ lên một nửa đành ai oán thu về. Hôm nay không phải là mới tân hôn hay sao? Hắn thế nào lại thấy bản thân mình giống một oán phu bị nương tử bỏ rơi đây?
Lạc Y ngâm mình trong bồn tắm bằng gỗ mộc lớn, cảm giác thoải mái đến mức muốn thở ra một hơi dài. Đêm qua vận động kịch liệt như vậy, toàn bộ tế bào trên cơ thể đều bị hành hạ đến rời rạc. Chẳng qua, người kia thật là vẫn còn có một chút lương tâm, sau chuyện đó còn biết đưa nàng đi tắm. Cơ thể sáng sớm tỉnh dậy không chút nhớp nháp khiến nàng không khỏi có chút cảm động.
Chỉ có điều, việc nàng cảm động với việc để cho hắn tự tung tự tác là không cách nào. Nam nhân so với nữ nhân quả thật vô cùng khác biệt, nếu nàng không có hành động cứng rắn, có khi nào nàng sẽ bị ăn đến mảnh xương cũng không còn hay là không?
Nàng cứ nghĩ hắn chỉ hay đổ giấm nhiều hơn người bình thường một chút mà thôi, không nghĩ đến phương diện này còn có năng lực kinh người như vậy. Thật là hành hạ nàng mệt muốn chết đi được!
" Chàng tỏ vẻ đáng thương cái gì, hôm nay còn phải đi gặp gia gia đâu!"
Lạc Y vừa từ bình phong đi ra ngoài liền nhìn thấy một người đang ôm chăn tỏ vẻ đáng thương, nghĩ đến những chuyện hôm qua lại cảm thấy vừa tức giận và ngượng ngùng, giọng nói vang lên không khỏi tăng lên một nhịp.
Lãnh Hàn Thần híp mắt tà mị cười, biết được nương tử chính là thẹn quá hóa giận, trong lòng nhất thời vui vẻ giống như được gió xuân tưới qua một lần. Cũng không còn giả bộ đáng thương mà ngoan ngoãn xuống giường.
Không vấn đề gì. Nàng bây giờ đã là nương tử của hắn. Những vấn đề chênh lệch khác căn bản không khó giải quyết đâu.
Lạc Y không hề hay biết suy nghĩ trong đầu Lãnh Hàn Thần, nếu như nàng biết, không biết sẽ giật mình đến mức nào. Chàng thật sự là chưa từng bị ai tráo đổi qua sao? Người trước đây đều lãnh lệ lạnh lùng như chàng làm sao có thể thay đổi đổ đốn đến mức độ này đây hả?
Câu trả lời này rõ ràng vẫn không có lời giải đáp rồi!
--- ------ ------ ------ --------
" Gia gia, phụ thân, mẫu thân, đại ca, đại tẩu!"
" Gia gia, nhạc phụ, nhạc mẫu, đại ca, đại tẩu!"
Lãnh Hàn Thần đỡ Lạc Y ra ngoài, bộ dáng cẩn cẩn dực dực đến mức giống như sợ buông tay nàng lập tức ngã xuống vậy. Bàn tay đặt ở bên hông còn tùy thời xoa bóp nhẹ nhàng, cường độ vừa đủ kèm theo linh lực theo kinh mạch truyền đến làm cho cơ thể nangc dễ chịu hơn không ít.
Lạc Y ban đầu rất muốn nói với Lãnh Hàn Thần là nàng cũng không có yếu đuối đến như vậy. Chẳng qua hắn yêu thương nàng như vậy thì cứ mặc kệ hắn đi. Nàng cũng là rất hưởng thụ sự quan tâm này từ hắn mà.
Gia gia Âu Dương Phong Thần vuốt chòm râu bạc, đôi mắt sáng nhìn hai người thì vui vẻ híp lại, rất hài lòng với hành động bảo vệ Lạc Y của Lãnh Hàn Thần. Cuối cùng vẫn là gả không sai người đi.
" Đứng đó làm gì, mau lấy ghế ngồi xuống đi, mấy hành động kính trà gì đó liền bỏ qua hết đi. Mệt mỏi không được gì hết đâu!"
Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần nghe gia gia nói nhìn nhau, cũng không phản bác mà ngồi xuống ghế do người hầu đem tới. Sống lưng thẳng tắp lặng yên chờ đợi người lớn nói chuyện. Họ là cảm nhận được cuộc gặp mặt hôm nay cũng không phải đơn thuần.
" Ừm, phụ thân hiền tế vì có việc gấp, ngay đêm hôm qua đã rời đi. Trước khi đi có gửi thư này cho ngươi, hãy đọc qua một chút đi!"
Gia gia Âu Dương Phong Thần vuốt râu, lấy từ trong tay áo ra một phong thư niêm lại kỹ càng, không hề cố kỵ liền xé thư ra đọc trước mắt Âu Dương gia.
Lá thư không dài, nhưng nội dung quả thật chưa rất nhiều nội dung khiến người ta không thể nào ngờ tới được. Lãnh Hàn Thần mặt không đổi sắc gấp lại lá thư, đưa qua cho Lạc Y. Nàng cũng không cố kỵ mở ra đọc, không nghĩ đến, vừa đọc thì hai mắt đã không nhịn được mở to.
Làm... Làm thế nào có thể như vậy?
Trong thư nói rất ngắn gọn, xúc tích, mà đại khái là nói, Lãnh Hàn Thần không phải con ruột của Lãnh Dật Triết. Năm xưa Hàn thị, mẹ ruột của Lãnh Hàn Thần có ơn với Lãnh gia, một ngày nàng bụng mang dạ chửa đến Lãnh gia tá túc, Lãnh Dật Triết vì sợ nàng không thân không phận dẫn đến người đời bắt nạt liền nạp nàng vào vị trí phu nhân. Sau này lại thật lòng yêu nàng nên dốc lòng bồi dưỡng Lãnh Hàn Thần. Chẳng qua chuyện Lãnh gia quá mức phức tạp, hắn cũng hết cách, để Lãnh Hàn Thần chịu ủy khuất hồi lâu. Nay mọi chuyện đã kết thúc, hắn vốn định nói ra sự thật nhưng vẫn trù trừ đến tận bây giờ. Về căn bản, hắn không có tư cách nhận Lãnh Hàn Thần là con, cũng biết Lãnh Hàn Thần có nhiệm vụ trọng đại phải làm. Bởi vậy chia tay đau dài không bằng đau ngắn, trước hết từ biệt, đợi tới ngày Lãnh Hàn Thần trở về, có nghĩ gọi một tiếng " bá phụ " hay " phụ thân " cũng đều làm hắn ấm lòng.
Lạc Y gấp lại lá thư, ánh mắt nhìn Lãnh Hàn Thần vẫn một mực điềm tĩnh cũng biết được hắn đối với chuyện này không hề quan tâm, hoặc là hắn từ sớm đã biết rồi. Trước đây, nàng thấy Lãnh Dật Triết không giống Lãnh Hàn Thần, chỉ nghĩ Lãnh Hàn Thần là mang theo dòng máu Nam thần, dĩ nhiên so với người thường khác biệt. Không nghĩ đến sự thật lại là như vậy.
Lãnh Hàn Thần từ nhỏ đã không phụ, từ mẫu lại mất sớm, trái tim hắn lãnh lệ băng giá cũng không phải là không thể giải thích. Chẳng qua giờ có nàng, nàng nhất định không để hắn cô đơn như vậy.
Lạc Y trong lòng thật sự xúc động, không nói lời nào mà đưa tay nắm lấy tay Lãnh Hàn Thần. Mười ngón đan xen, phù hợp đến lạ kỳ, trong khoảnh khắc, tình cảm lại ấm áp tràn đầy. Không thể không nói, khóe môi người nào đó dĩ nhiên nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong hài lòng.
Lãnh Hàn Thần ta, có nàng là đủ!
Gia gia, phụ thân, mẫu thân, đại ca, đại tẩu Âu Dương đối với nội dung của phong thư dường như từ sớm đã biết nên cũng không nói lời dò hỏi nào. Mỗi người ngồi tại chỗ của mình nhấp một ngụm trà, hồi lâu mới nói tiếp.
Mở đầu dĩ nhiên lại là gia gia có tiếng nói nhất.
" Chuyện của các con, dự tính như thế nào?"
Câu hỏi của gia gia mặc dù không nói rõ, nhưng Lạc Y nghe thấy vẫn hiểu được họ là muốn nói đến chuyện của nàng rời khỏi đại lục này. Từ trước đến nay, Apollo đại lục chưa hề biết đến có một đại lục khác. Nếu như không phải vừa xuyên qua nàng đã gặp Bạch Phong, sợ là cũng không biết đến còn có một đại lục gọi là Thần giới kia.
Chuyến đi lần này chắc hẳn gặp không ít nguy hiểm. Người Âu Dương gia làm sao có thể không lo lắng cho nàng. Bất quá họ cũng không ngăn cản, những chuyện xảy ra từ trước đến nay rõ ràng nói cho họ biết, nữ nhi bảo bối căn bản không phải là người thường.
Yêu thương nàng lâu như vậy, bây giờ nàng phải đi, trong lòng họ quả thật là không nỡ. Mà không nỡ thì làm thế nào đây? Nhiệm vụ của nàng, bọn họ cũng là không cách nào tước đi.
Lạc Y hiểu được tâm trạng của mọi người, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, đành nhẹ nhàng nói.
" Chúng con nhất định phải đến Thần giới. Chuyến đi này, còn phải đưa theo Kỳ Phong và Ngạn Hữu, mọi người yên tâm, con nhất định bảo vệ mình thật tốt, càng không để Kỳ Phong, Ngạn Hữu gặp nguy hiểm. Xin mọi người hãy tin ở con!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...