Khuynh Thế Thiên Tài

" Các ngươi có biết tại sao ta tìm các ngươi sao?"

Trong căn phòng lớn, một nam tử trung niên vận áo bào rực lửa đang nhàn nhã dựa người trên thành ghế. Một bên đem trà đã pha sẳn nhấp vào một ngụm, một bên lại liếc mắt mười người đang đứng xếp hàng bên dưới.

Nhóm Lạc Y được lệnh triệu tập liền đuổi đến nơi này. Đến nơi, ở đây từ sớm đã có ba nam tử ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi đang thẳng lưng mà đứng. Bọn họ nháy mắt đều hiểu ra sự tình. Chỉ là vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, một tia cảm xúc cũng không để lộ, quy củ bước vào hàng.

Chu Quyến ngồi đó thấy không ai trả lời bản thân. Đáy mắt liền liếc qua từng người một cái. Đối với nhóm người Lạc Y một mực định thần nhàn nhạt cùng với ba người thanh niên thẳng lưng, cúi đầu lộ vẻ cung kính cũng không có chút nào ngoài ý muốn. Tuỳ hứng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, không mặn không nhạt nói.

" Đứng miết làm gì? Không thấy mỏi chân sao? Nhanh sang đây ngồi xuống uống trà đi!"

Ba người thanh niên bên kia là đệ tử lâu năm tu luyện trong thánh điện. Một người vóc người cao lớn, giống như hán tử bặm trợn tên là Tiết Thạch. Một người có vóc người gầy yếu, thoạt nhìn nho nhã, thư sinh tên là Văn Bân. Còn người cuối cùng có vẻ ngoài đoan chính, điềm tĩnh thì tên là Lục Vinh.

Cả ba người này đều là trẻ mồ côi được Thánh Điện thu lưu. Thành tựu tu luyện rất có triển vọng, thiên phú cũng tốt. Cả ba người từ xưa đến nay đều ngưỡng mộ điện chủ Chu Tước. Chính vì vậy mới chọn lưu lại trong điện. Mặc dù với năng lực của bọn họ vào được điện Bạch Hổ hay ngay cả điện Thanh Long cũng không có gì quá khó khăn.

Điện chủ Chu Tước điện bình thường làm người thái độ thanh lãnh, cũng không quá quan tâm nhiều đến cái gì. Một năm hầu như gần hết thời gian đều dành cho việc bế quan tu luyện. Bởi vậy, bây giờ người đột nhiên triệu tấp bọn hắn khiến bọn hắn có chút không thể theo kịp.

Ba người ba mặt nhìn nhau, lén trao đổi ánh mắt, sau cùng lại đều đồng loạt cúi đầu. Hướng về phía Chu Quyến ôm quyền, cung kính nói.

" Điện chủ, Bọn đệ tử không dám!"


Chu Quyến nhướn nhướn chân mày. Nhưng lại cũng không nói gì. Giống như từ sớm đã liệu định được kết quả này. Ánh mắt rất nhanh đảo qua nhóm người Lạc Y. Tròng mắt sâu không thấy đáy thế nhưng loe loé một đạo ánh sáng không rõ.

Lạc Y điềm nhiên chống lại ánh mắt của Chu Quyến. Nàng cùng Lãnh Hàn Thần tay trong tay thật tự nhiên dẫn đầu tiến lên phía trước. Kéo ra hai cái ghế ngồi đối diện với ông. Khoé mắt nàng cũng phảng phất ý cười thản nhiên, làm như lơ đãng nói.

" Cung kính không bằng tuân lệnh. Các người mỗi người nể mặt điện chủ một chút đi. "

Nhóm ba người thanh niên bên kia có Lục Vinh đứng đầu. Hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân bị lời nói tiểu cô nương của Lạc Y làm cho ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn Lục Vinh hỏi ý.

Lục Vinh lúc này cũng hơi nhướn chân mày. Nhìn toán người Lăng Ngạo không chút câu nệ lần lượt tiến lên cũng không thể không hướng hai bằng hữu xuất ra một ánh mắt. Liền theo đó dẫn đầu đi về phía trước.

Lời nói của tiểu cô nương kia nhẹ bẫng, làm như tuỳ ý nói ra. Thế nhưng lại phù hợp đẩy bọn họ vào tình thế khó xử. Lùi lại không thể, tiến lên thì không đúng bối phận, mà đứng yên lại bị khép vào tội không nể mặt điện chủ.

Lục Vinh suy nghĩ một hồi thấy vẫn là tiến lên tốt nhất. Bọn hắn cũng không phải là người đầu tiên. Nhược bằng điện chủ có tức giận, sóng gió cũng không rơi được tới trên đầu bọn hắn.

Nhóm người Lục Vinh ai nấy đều an ổn toạ vị. Thì Chu Quyến bên kia đột ngột vỗ mạnh lên bàn khiến bọn hắn ngồi chưa nóng ghế bị doạ cho giật nảy mình. Vốn là đang định đứng lên thỉnh tội nhưng lại bị tiếng cười sảng khoái của ông làm cho một trận không hiểu tại sao.

Nhóm người Lục Vinh còn chưa kịp hoàn hồn, Chu Quyến đằng kia đã lên tiếng.

" Ta từ sớm đã nhận ra các ngươi hết sức thú vị. Đủ kiêu ngạo, đủ bản lĩnh, ta rất thích. Xem ra quyết định đưa các ngươi vào chủ điện vẫn thật sáng suốt. Ít ra cũng không suốt ngày giống như cá chết, quy quy củ củ như mấy tiểu tử này!"


Cá... Cá chết?

Ba người Lục Vinh ngây ngẩn cả người. Ba mặt hết nhìn nhau lại nhìn về phía Chu Quyến. Ba đôi mắt thiếu điều trừng lớn. Quả thật nhìn qua cũng có một chút tư vị của cá chết a!

Hoá ra, điện chủ không phải không chú ý đến bọn hắn. Mà ông xem bọn hắn thành cá chết mới lười phải tiếp xúc.

Này... Không khỏi quá tổn thương người đi!

Nhóm ba người Lục Vinh đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt tổn thương đến cực điểm khiến nhóm người Lăng Ngạo bên kia suýt chút không nhịn được cười.

Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y từ đầu đến cuối điềm nhiên uống trà. Làm ra vẻ cái gì cũng không hay biết.

Bất quá, Lạc Y cũng có liếc nhìn Chu Quyến vài lần. Lại nhìn qua nhóm ba người Lục Vinh bên kia. Đáy mắt thoáng qua tia suy nghĩ sâu xa.

Theo như nàng thấy, Chu Quyến đã là cao thủ Tôn Giả trung kì. So về cấp bậc vẫn cao hơn nàng một cấp. Còn ba người Lục Vinh kia tư chất không tệ, cả ba người cũng đều là cấp chín hậu kì đỉnh phong, chỉ còn nữa bước là tiến vành cảnh giới Thống Lĩnh.

Chỉ là, những người này tính tình có chút thú vị. Vượt qua suy nghĩ của nàng về Thánh Điện!


Chu Quyến liếc nhìn nhóm người Lục Vinh, cũng không ý thức được bản thân đã khiến chúng đệ tử tổn thương. Không nể mặt hừ hừ hai tiếng, nói.

" Các ngươi nếu có chút bản sự liền đừng làm ra vẻ mặt cá chết. Ta nhìn cũng không trẻ lại được!"

" Khoan đã! Điện chủ, người gọi chúng ta đến đây là vì chuyện gì?"

Vẫn là Lạc Y tốt bụng đem nhóm ba người Lục Vinh giải thoát khỏi ma trảo công kích của Chu Quyến. Vừa vặn, nàng cũng rất muốn khẳng định suy đoán của bản thân.

Chu Quyến nghe hỏi liền thu lại vẻ mặt cợt nhã lại, nghiêm túc nhíu nhíu chân mày. Đôi mắt lướt qua nhìn mọi người ai nấy đều có vẻ nghi hoặc, điềm tĩnh nói.

" Các ngươi hẳn đã nghe tin tức chuyến đến Cấm địa thường niên đợt này, mỗi điện sẽ cử ra mười danh ngạch tham gia rồi phải hay không? Ta dự tính đề cử các ngươi!"

Quả nhiên!

Lạc Y híp mắt nhìn Chu Quyến. Xem ra, những biểu hiện của bọn họ ở nguyệt so quả nhiên không uổng phí. Lại nói, đây hẳn là lần đầu tiên có những người mới tiến nhập Thánh Điện được tham gia đi.

Phải biết rằng, đến Cấm địa không đơn thuần chỉ là tu luyện, mà còn là cuộc thi đấu của bốn chủ điện. Cũng là quy tắc để quyết định phân chia tài nguyên Thánh Điện.

Chu Quyến đây là quá tin vào bọn họ, hay ông đơn thuần muốn chơi một trò chơi. Thắng hay thua cũng không hề quan trọng!

" Các ngươi cũng đừng vội đắc ý quá." Chu Quyến nhìn về phía Lạc Y, khoé môi từ từ câu lên thành một mạt ý cười thản nhiên, từ tốn nói " Ngươi hình như rất thân với Thánh nữ. Nàng ta thế nhưng hạ mặt mũi đến gặp ta, muốn ta đưa ngươi đến cấm địa! Ta nghĩ, các ngươi sẽ có những ngày rất êm đẹp ở bên trong a!"


Giọng điệu Chu Quyến nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo châm biếm, vô cùng nặng nề.

Lạc Y cũng là nghe thấy nhất thanh nhị sở. Ánh mắt cố ý vô tình đặt trên người Lãnh Hàn Thần, ý cười trên môi càng lúc càng dịu dàng.

Nhóm người Lăng Ngạo bên kia vốn đã bị lời nói của Chu Quyến làm cho kinh ngạc không nói thành lời. Chỉ là bọn hắn càng sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười trên môi lão đại a!

Lão đại cười càng dịu dàng thì chứng tỏ nàng càng giận thôi!

Lãnh Hàn Thần so với người khác mặt càng đen thêm mấy phần. Ánh mắt cũng trở nên thâm sâu vô cùng, tựa hồ còn toé lên một đạo sát ý không dễ phát giác.

Bất quá hắn rất nhanh trở về trạng thái bình thường. Bàn tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay mềm mại của Lạc Y, vội vàng hướng nàng nở một nụ cười lấy lòng.

Lạc Y hừ hừ hai tiếng. Đối với Lãnh Hàn Thần thức thời cũng rất vừa lòng. Còn dám nói nàng trêu chọc đào hoa, lẽ nào hắn không có sao?

Chu Quyến cảm thấy không khí có phần trầm trọng có chút không hiểu tại sao. Vì cái gì hắn nhìn hai người kia thế nào cũng có chút quỷ dị đâu?

Aiz! Vẫn là hắn suy nghĩ nhiều đi!

" Các ngươi quyết định đi, dám đi hay là không?"

" Tại sao lại không đi nha? Thật thú vị đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui